Saturday, March 11, 2023

Bình thơ: Tập thơ DẠ KHÚC – nhà thơ Lê Văn Trung - Nguyễn Đại Hoàng

 

Thay Cho Lời Cảm Ơn Người Tặng Sách
Tập thơ DẠ KHÚC – nhà thơ Lê Văn Trung
Viết ngắn Nguyễn Đại Hoàng
****
1.
Tập thơ Dạ Khúc do chính tác giả đề tặng ngày 25 tháng 2 năm 2023, gởi đi từ Đà Nẵng – sáng nay ngày 4 tháng 3 đã được các bạn trẻ đem đến cho tôi nơi chốn tùng lâm.
Một tập thơ dày dặn trên 220 trang với gần 150 bài thơ do Thư Ấn Quán phát hành năm 2023.
Đây là tập thơ mới nhất của Lê Văn Trung - sau 4 tập trước đây – Cát Bụi Phận Người-2006; Bi Khúc-2010; Thu Hoang Đường – 2018; Biệt Khúc 2020.
Vậy là sau 17 năm nhà thơ Lê Văn Trung đã cho ra đời 5 tập thơ!
Điều đó thật đáng ngạc nhiên khi chúng ta biết rằng nhà thơ đã sắp chạm ngưỡng tuổi 80!
-Tại sao lại ngạc nhiên? Bởi nhiều tác giả còn có số tập thơ vượt xa con số 5 trong cùng thời gian cơ đấy!
-Không! Tôi ngạc nhiên là bởi vì, sau hơn 50 năm, tập thơ mới nhất của Lê Văn Trung – vẫn cho thấy một hồn thơ nồng nàn da diết mãnh liệt và trẻ trung như thuở nào…..
Hãy nhớ là nhà thơ Lê Văn Trung đã thành danh từ trước năm 1975 các bạn nhé!
-Nghĩa là….
-Vâng! Tôi biết thế bởi vì tôi đã đọc Lê Văn Trung khá nhiều – những tập thơ và những truyện ngắn – của nhà thơ nhà giáo xứ Quảng này.
-Cho tụi em nghe một số bài thơ được không?
-Bài thơ thì e rằng không nhớ hết, nhưng vài dòng thơ tiêu biểu thì được!
 
2.
+Trong Cát Bụi Phận Người – năm 2006- có bài thơ Chợ Nghèo – trích:
 
ngày qua ngày lại ngày qua
tôi cùng em đẩy xe ra chợ nghèo
chở đầy xe nỗi gieo neo
MUA LONG ĐONG BÁN BỌT BÈO QUẨN QUANH
 
-Vâng! Chỉ một vài câu thơ đã hiển lộ được tình chồng nghĩa vợ trong gieo neo buổi ấy!
Hay bài Tôi Và Em – trích:
 
Xương thịt dẫu tàn phai đời gỗ mục
giọt lệ ngàn năm hằng đọng giữa tim người
đá sỏi còn đau ứa tràn nước mắt
EM LÀ AI MÀ KHÔNG THẤY NGẬM NGÙI
 
Và chính thân phận của tác giả trong Sẽ Có Lúc – trích:
 
Ôi kim cổ qua muôn ngàn giông bão
TA BẠC ĐẦU TƠI TẢ ÁO THANH XUÂN
 
-Những vần thơ sống động! Như vẽ nên cảnh, như viết nên tình….
-Vâng! Chỉ là những từ ngữ giản dị, nhưng đã biến thành một TÂM HỒN trong thơ Lê Văn Trung!
 
+Trong THU HOANG ĐƯỜNG – 2018; có những dòng thơ thiệt là “hoang đường” như:
 
Nắng của chiều vàng hơn nắng mai
Tóc của người mềm hơn sương phai
Có đôi chim ngủ hoài trong lá
KHÔNG HIỂU VÌ ĐÂU CỨ THỞ DÀI…
 
-Hoang đường mà hơn cả thực!
-Các bạn có biết AI THỞ DÀI không? Nhà thơ hay đôi chim? Dấu ba chấm (….) cuối câu rất diệu kỳ! Hay là :
Xin là thu tôi vàng như cơn mộng
 
TÔI VÀNG NHƯ MÀU MẮT ĐẮM TRONG SƯƠNG
Các bạn có phân biệt được THU TÔI và TÔI không? Có tưởng tượng được MÀU MẮT ĐẮM TRONG SƯƠNG không?
Vâng đấy lại là một bức hoạ mùa Thu và tình Thu hết sức là “hoang đường” kỳ diệu!
 
Còn nữa:
 
Em ƯỚP tàn phai vào viễn mộng
Ta UỐNG tàn phai mà buốt long
 
-Quá tuyệt vời thưa thầy! Thế còn Biệt Khúc?
-Như trên đã nói- tôi chỉ nhớ thơ thôi – chứ không nhớ bài thơ tên gì – các bạn thông cảm nhé.
 
Tập Biệt Khúc có nhiều câu thần sầu vi diệu lắm! Chẳng hạn:
 
Ta về QUẨN trước QUANH sau
Nhìn đâu CŨNG TIẾC MỘT MÀU QUÊ HƯƠNG
 
Các bạn có biết vì sao nhà thơ không viết – Ta về quanh quẩn trước sau – quen thuộc hơn, mà lại viết “quẩn trước quanh sau” không?
Một bạn trẻ trả lời:
-Câu thơ của thầy Lê Văn Trung cho thấy sự bối rối bồi hồi man mác – mà hai chữ “quanh quẩn” bình thường – không thể nào gợi được!
-Vậy MÀU quê hương là màu gì?
-Dạ, chữ MÀU này có nghĩa gần với nghĩa NÉT nhiều hơn. Gần với BÓNG DÁNG, hay HÌNH BÓNG quê hương hơn. Nhưng đồng thời cũng thể hiện được SẮC ĐỘ của cảnh vật quê nhà. Đó là những ĐẶC TRƯNG của đất nước mình!
-Vì sao nhà thơ lại dùng chữ TIẾC?
-Tiếc vì quê hương XƯA và NAY đã khác! Không chỉ khác về cảnh vật mà còn khác về lòng người!
 
3.
Một trong hai bạn trẻ đem tập thơ DẠ KHÚC đến cho tôi bảo:
-Thầy có thể bình luận về tập thơ Dạ Khúc này của thầy Lê Văn Trung được không?
Tôi cười mà bảo rằng:
-Một tập thơ gần 150 bài – làm sao mà có thể bình luận ngay bây giờ được chứ!
Nhưng đọc qua một số bài thơ tôi thấy chủ đề Tình Yêu nổi lên rất rõ. Màu tình yêu đã hoá màu Trăng sáng!
Và bài thơ Câu Chuyện Tình Yêu là tiêu biểu – với những câu thơ đẹp đến rợn người:
 
 
CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU
Câu chuyện tình yêu là chuyện của dòng sông
lời tình tự chảy mềm như lụa
chảy thao thiết qua những bình nguyên xanh ngát
như lòng em chảy biếc một màu thu
Như tiếng hát em vời vợi giữa cơn mơ
câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng thơ
như thần thoại, như ảo huyền cổ tích
câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng nước mắt
Có nỗi hân hoan có nỗi muộn phiền
có nỗi nhớ nhung xao xác bập bềnh
câu chuyện tình yêu là chuyện của những con đường
nhuộm vàng thắm áo chiều xưa lụa mỏng
là câu chuyện của gió của mưa của vòng tay ảo mộng
Của tóc nhung huyền của mắt sương phai
của rưng rưng từng ngón nhỏ bàn tay
cầm chiếc lá thả bay về xa thẳm
Cầm nỗi nhớ thả bay mùa nguyệt lặn
cầm câu thơ thơm ngát thịt da người
ôi những con đường chạy suốt hồn tôi
còn in mãi dấu chân tình rêu biếc
Tôi trải thơ mình như cỏ thơm như rượu nồng như cơn mơ diễm tuyệt
tôi trải hồn tôi lên nỗi nhớ hoang đường
tôi trải chiều tôi xanh ngát những hoàng hôn
trời đất dâng hoa đẹp mùa hôn phối
tôi sẽ về theo con đường của câu chuyện tình diệu vợi
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những giấc mơ.
----
Hay là bài THƠ TÌNH – với những dòng triết lý mơ màng đẹp đẽ và du dương trầm bổng như bản Dạ Khúc Dưới Trăng của nhạc sỹ thiên tài người Áo Franz Schubert (1797- 1828).
 
THƠ TÌNH
Không nghĩ đó là bài thơ tình em viết cho tôi
Không nghĩ đó là những ưu phiền
tan vữa trong em
Không nghĩ đó là những nhắn gửi hắt hiu trong nỗi niềm ray rức tàn phai
Tôi vẫn mơ hồ nhìn ra ở đâu đó
một đóa hồng mới nở
Nên cho dù trên con đường cô độc lẻ loi
Tôi vẫn bước đi với bụi đời ấm áp bám vào tôi những nỗi niềm những suy tư những đợi chờ những mong ngóng
Có thể em chỉ là
Có thể tình yêu cũng chỉ là
Có thể lòng tôi cũng chỉ là
Ai làm sao biết được
Cái còn lại cái mất đi cái tan hòa cái trôi chảy
Trên những dòng sông tôi những dòng sông em những ngày mưa tháng nắng
những giông bão triền miên
Có thể tất cả cũng chỉ là
Những lơ lửng sương khói
Những mỏng mảnh phù vân
Chúng ta đang đứng giữa đời này
Mà chẳng biết mình đang ở đâu
Chúng ta đang khóc ở nơi này
Giọt lệ nào còn đọng dưới mộ sâu?
 
4.
Trên đây chỉ là bản ghi lại cuộc trao đổi ngắn giữa tôi và các bạn trẻ, một cách sơ lược về nhà thơ Lê Văn Trung.
Và bài viết này như thay lời cảm ơn gởi đến tác giả.
Một lần nữa xin cảm ơn nhà thơ Lê Văn Trung đã gởi tặng sách. Xin cảm ơn các bạn trẻ đã vượt đường xa đem sách đến cho tôi. Xin cảm ơn quý thân hữu và các bạn.
Kính chúc quý thân hữu và quý vị những ngày nghỉ cuối tuần được nhiều sức khoẻ và niềm vui.
Trân trọng.
NGUYỄN ĐẠI HOÀNG

Bình thơ: Tập thơ Dạ Khúc - Lê Văn Chung

 MỘT CHÚT CẢM NHẬN VỀ TẬP THƠ DẠ KHÚC của Lê Văn Trung

 
Chiều nay (2/3/2023), đi dạy học về, thì nhận được một món quà có giá trị rất lớn đối với tâm thức của những con người yêu thơ, đó là tập thơ DẠ KHÚC của nhà thơ Lê Văn Trung, đã gửi tặng cho tôi. Tôi lập tức gác bỏ mọi công việc như chấm bài, soạn giáo án, đọc thơ trên mạng xã hội…… Để lao vào đọc một cách say sưa những bài thơ trong tập thơ DẠ KHÚC này của anh LVT.
Mặc dù, tôi mới đọc được khoảng 50 bài thơ trong tổng số 148 bài thơ của tập thơ này, nhưng tôi cũng phải cố gắng dành một chút thời gian ít ỏi của mình, để viết một chút cảm nhận về tập thơ này.
Mỗi bài thơ trong DẠ KHÚC và cả tâm hồn của nhà thơ Lê Văn Trung, đều là một khúc nhạc thuần khiết, là một hiện tượng mà đôi khi chỉ có THƠ CA mới có thể nắm bắt được, nhưng cũng chỉ đôi khi mà thôi. Hàng thế kỷ đã trôi qua; ở VN đã xuất hiện những nhà thơ lớn, nhưng Lê Văn Trung vẫn là một đẳng cấp, một nhà thơ có được trực giác và những cái nhìn thấu suốt lòng người như thế. Lê Văn Trung đã làm được điều không tưởng. Ông ấy đã mang được ít nhất vài phần của cõi hư vô vào ngôn ngữ của loài người:
 
Tôi sẽ vẽ vào trái tim trời đất
Một màu mây vàng thắm buổi yêu người
……….
Tôi sẽ khắc vào rêu mềm trên đá
Tên loài hoa vĩnh cửu toả hương trầm.
…….
Thơ tôi chảy thành trăm dòng diễm tuyệt
Nương theo chiều mây thắm một dòng sông
………
Xin mặc lấy linh hồn tôi trắng xoá
Linh hồn tôi vời vợi giọt sương phai.
(ẢO ẢNH CUỘC ĐỜI)
 
Lê Văn Trung đã nâng tầm ngôn ngữ và tâm thức nhân loại theo cách mà rất ít nhà thơ có thể làm được. Qua tập thơ DẠ KHÚC này của ông, dường như các nhà huyền môn, các nhà thơ, các tâm hồn giàu trí tưởng tượng đã cùng chung tay thổ lộ Tình Yêu của chính mình.
………
Cho dẫu đất trời có xa thẳm bao nhiêu
Thì vũ trụ vẫn gói tròn trong chiếc tổ
Tôi chợt nhận ra rằng không có gì bé nhỏ
VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ GIẤC MƠ.
………..
Những buổi sớm hoa trong vườn đua nở
Những bông hoa là những linh hồn của nghìn năm ở lại.
Cùng nhân gian tô thắm những gam màu
Với những đôi bướm vàng đang tình tự yêu nhau
Làm rung nhẹ trái tim đang rạng ngời nắng biếc
Đôi cánh chập chờn vờn nhau trong trò vui Tình yêu diễm tuyệt
Như những thiên thần về ru giữa chiêm bao.
Ngàn buổi yêu nhau là ngàn giây phút nhiệm màu
Vườn địa đàng
Đây bài thơ vi diệu
Tôi chợt nhận ra rằng hương sắc đời ngàn năm vĩnh cửu
VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ GIẤC MƠ.
 
Cuộc sống của con người chính là một hành trình sống động của những dòng sông GHÉP nhau, hoà quyện vào nhau đó là dòng sông tâm thức, dòng sông bản ngã – CÁI TÔI, dòng sông địa lý,….. Nếu cuộc đời của bạn có thể trở thành một khúc ca đơn giản, như thế còn hơn là đủ. Như thế là đủ thoả mãn mọi nỗi niềm khao khát của trái tim, như thế là đủ để cuộc sống của con người được mãn nguyện.
Nhưng thật hiếm người có cuộc sống trở thành một bài ca. Đại đa số mọi người chúng ta đều biến cuộc sống của mình thành một sự tính toán. Nó trở thành Số học hơn là Thơ ca. Họ nghĩ về tiền, quyền lực và nhiều thứ khác nữa ; và tất cả những hành trình đó đều vô nghĩa. Chúng là những hành trình của dòng sông bản ngã; và vì dòng sông bản ngã đó mà BÀI CA ĐÓ hoàn toàn biến mất. Chỉ khi không có bản ngã thì con người mới trở thành một bài ca, trở thành tình yêu, trở nên tinh khiết, trở thành một bông sen.
Nhà thơ Lê Văn Trung là một con người như thế, những bài thơ của ông đã phản ánh được hành trình tâm thức độc đáo, thi vị nhất của Thơ ca VN đương đại, cuộc đời của ông là những khúc ca đơn giản, bình dị, nhưng vô cùng đẹp sống động. Con người có thể sống theo hai cách : Một là theo thời gian, hai là vượt lên trên thời gian. Lịch sử là tên gọi của cuộc sống mà chúng ta đang sống theo thời gian; nó để lại dấu ấn lên thời gian. Nhưng cũng có một cuộc sống mà con người sống đã vượt lên thời gian – Nó không để lại dấu vết nào trong lịch sử. Đó là cuộc sống của các thi nhân, các nhà thơ, nhà văn, các nhà huyền môn trên khắp thế giới.
Lịch sử chỉ biết về những va chạm, lịch sử chỉ biết đến những mối nguy hại. Lịch sử chỉ biết đến những kẻ gieo rắc những đau thương cho con người. Trong khi mọi thứ của thế giới này nhẹ nhàng trôi qua trong sự hài hoà tuyệt đối, nó nằm ngoài dòng chảy của lịch sử. Lịch sử đã không nói nhiều về các nhà thơ, nhà văn, các nhà huyền môn của nhân loại trong suốt chiều dài lịch sử của mình. Nhưng chính những con người này, mới là nền móng cho tâm thức của nhân loại, họ mới chính là niềm hy vọng thực sự của nhân loại. Sigmund Freud đã nói rằng : Họ là những người giúp cho con người hoàn thiện giấc mơ. Họ trông giống như là những niềm mơ ước. Họ giống như những gì con người mong muốn trở thành. Nhưng họ là những con người bằng xương bằng thịt. Họ thật đến mức không để lại một dấu vết nào trong lịch sử.
Tập thơ DẠ KHÚC này của nhà thơ Lê Văn Trung, dường như là một tập thơ giúp cho người đọc nó hoàn thiện những giấc mơ của chính họ, mỗi bài thơ giống như một bản nhạc, một giai điệu của một giấc mơ nào đó về Tình Yêu của con người trong cõi nhân sinh này. Với148 bài thơ, thì bài thơ nào cũng nói về GIẤC MƠ. Bài thơ đầu tiên của tập thơ là bài thơ TRĂNG KHUYẾT, có câu thơ:
 
Không kịp nhìn nỗi buồn đêm nguyệt lặn
Chén rượu ngời, tôi uống giữa CƠN MƠ.
 
Bài thơ thứ 147 là bài thơ MAI NGƯỜI VỀ KHÔNG, có câu thơ sau:
 
Mai người về?
Thôi
Người không về!
Tôi thắp cho hồng những GIẤC MƠ
Trăm năm ai nhớ câu hò hẹn
Tình ơi vời vợi nỗi mong chờ.
 
Và bài thơ cuối cùng của tập thơ là bài thơ HỒI SINH:
 
Em uống đi! Ly rượu ái tình
Uống đi trời đất sẽ hồi sinh
Tôi về thắp lại vầng trăng cũ
Nở trắng tinh khôi một đoá quỳnh.
 
Mặc dù không có từ GIẤC MƠ trong đó, nhưng nó lại rất đậm đà hương vị của một giấc mơ vô cùng đẹp – Giấc mơ HỒI SINH của Tâm thức
 
TÔI VỀ THẮP LẠI VẦNG TRĂNG CŨ
NỞ TRẮNG TINH KHÔI MỘT ĐOÁ QUỲNH.
 
Đây chính là những từ ngữ mang tính biểu tượng. Ông đã sử dụng hình ảnh vầng trăng cũ, nở trắng tinh khôi một đoá quỳnh, để đại diện cho tâm hồn, cho tâm thức của con người. Tôi không nói rằng câu thơ đó có thật hay không nhưng nó nói nên nhiều điều. Một người giống như Lê Văn Trung đã biến mất. Ông ấy không hiện diện trong cơ thể của mình. Ông ấy đang trong quá trình nở hoa từ bên trong tâm thức của mình. Và đó mới chính là ý nghĩa thực sự của sự hồi sinh.
Giấc mơ là những khoảnh khắc hiếm hoi mà đôi khi, nhà thơ bỗng thấy mình xuất hiện trong cùng không gian với nhà thần bí. Trong những khoảnh khắc hiếm hoi này, người đó được tắm mình giữa những bông hoa. Những khoảnh khắc hiếm hoi này đến rồi đi. Bạn không thể sai khiến được. Chúng đến như cơn gió cùng hương thơm, và khi bạn vừa nhận biết về chúng, chúng đã rời khỏi. Sự tài giỏi của nhà thơ là ở khả năng nắm bắt những khoảnh khắc này bằng lời.
Xin kính mời các bạn cùng tôi tiếp tục đọc những bài thơ trong thi tập DẠ KHÚC của nhà thơ LVT, để cảm nhận được sự tài giỏi của nhà thơ. Chính ông đã đến được những khoảnh khắc, khi mà không gian này đã trở thành cuộc sống của chính ông, dòng máu của ông, xương thịt của ông, tuỷ sống của ông. Ông đã hít thở với nó, trái tim ông đã đập cùng nó.
Một lần nữa, Lê Văn Chung, xin chân thành gửi tới nhà thơ Lê Văn Trung, lời cảm ơn chân thành nhất, sâu sắc nhất, về món quà DẠ KHÚC này nhé!
 
LÊ VĂN CHUNG

Bình thơ: Hợp Xướng Vàng Hoa, thơ của Lê Văn Trung - Lê Văn Chung

 

HỢP XƯỚNG VÀNG HOA
Bài thơ của Lê Văn Trung
  
                                      Văn Chung
 
Trong một bài phát biểu của mình, Friedrich Wilhelm Nietzsche (1844 – 1900), một triết gia người Đức có nói: « Thảm hoạ lớn nhất sẽ rơi xuống nhân loại vào cái ngày mà tất cả những con người mơ mộng đều biến mất». Toàn thể sự tiến hoá của nhân loại là nhờ con người đã mơ mộng về nó – những sự tiến hoá. Những gì là mơ mộng của ngày hôm qua sẽ trở thành hiện thực trong hôm nay, và những gì hãy còn là mơ mộng hôm nay sẽ trở thành hiện thực vào ngày mai.
 
Tất cả các thi sĩ, nhạc sĩ, hoạ sĩ, văn sĩ... và các nhà huyền môn, họ đều là những con người mơ mộng. Trong thực tế, tính sáng tạo chính là sản phẩm phụ của sự mơ mộng. Tuy nhiên bạn cần phân biệt giữa mộng mơ của thi sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà huyền môn, hay vũ công với sự mộng mơ của một tâm trí bệnh hoạn về mặt tâm lý, những bệnh nhân tâm thần. Những kẻ mất trí cũng có sự mơ mộng đấy. Nhưng giấc mơ đó sẽ huỷ hoại anh ta. Còn những con người sáng tạo như các nhà thơ, nhà văn, nhà huyền môn cũng mộng mơ, nhưng giấc mơ của họ sẽ làm cho thế giới này, nhân loại này thêm giàu đẹp hơn lên. Những giấc mơ của họ không hề bệnh hoạn, ngược lại chúng còn thật sự lành mạnh. Toàn bộ sự tiến hóa và ý thức của con người đều phụ thuộc vào những mộng mơ như thế.
Tập thơ DẠ KHÚC của nhà thơ Lê Văn Trung, vừa gửi tặng cho tôi, dường như là một tập thơ về những giấc mơ của chính tác giả, mỗi bài thơ giống như một bản nhạc, một giai điệu của một giấc mơ nào đó về Tình Yêu của con người trong cõi nhân sinh này. Với148 bài thơ, thì bài thơ nào cũng nói về GIẤC MƠ. Chẳng hạn, bài thơ HỢP XƯỚNG HOA VÀNG, bài thơ thứ 140 trong tập thơ này cũng là một bài thơ rất tuyệt diệu nói về một giấc mơ của thi nhân.
 
Khổ thơ đầu:
 
Sáng nay trong vườn nhà tôi
Những bông hoa dại vàng lên rực rỡ quá
Tôi bỗng thấy mình như khách lạ
Mới tinh khôi từ câu hỏi tiếng chào.
 
Dường như khổ thơ đã mô tả ý nghĩa của sự thức tỉnh của Ý THỨC, ta tạm gọi nó là Ý THỨC GIÁC NGỘ, mặc dù gọi như thế là trùng lặp, bởi vì cả hai từ này đều có cùng một ý nghĩa – « Giác ngộ » & « Ý thức ». Vì vậy, không cần phải sử dụng hai từ, chỉ đơn giản ý thức là đủ. Tuy nhiên, bình thường hầu hết chúng ta là PHI Ý THỨC, rất ý người đạt đến được cảnh giới của Ý thức, cho nên chúng ta muốn nhấn mạnh một điều rằng, tác giả của bài thơ, nhà thơ LVT đã và đang trên hành trình đi tới sự giác ngộ. Nếu bạn đang trên hành trình đúng tới sự giác ngộ, bạn sẽ cảm nhận điều đó bằng nhiều cách. Nó giống như bạn đang tới một khu vườn của chính mình / SÁNG NAY TRONG VƯỜN NHÀ TÔI. Đó chính là một sự xác nhận rằng: Đó là khu vườn nhà tôi, không phải là khu vườn nhà bạn, và càng không phải là khu vườn chung của tất cả mọi người, như kiểu vườn hoa, công viên, vườn bách thú của cõi nhân gian. Bạn có thể đọc nhưng câu thơ trên, nhưng bạn có thể không thể hình dung được một khu vườn như thế, bởi vì nó không phải là khách quan mà nó mang tính chủ quan của thi sĩ. Chỉ những người đã thức tỉnh, đã trải nghiệm mới biết được: Những bông hoa dại vàng lên rực rỡ quá
 
Bỗng nhiên thấy mình như người khách lạ
Mới tinh khôi từ câu hỏi tiếng chào.
 
Cuộc đời bắt đầu có ý nghĩa, có niềm vui; nó không còn thông thường nữa. Thậm chí những điều thông thường cũng không còn là thông thường nữa mà chúng bắt đầu phát ra một cái gì đó phi thường. Chỉ có những bông hoa dại thôi mà con người đã xúc động, cảm thấy nó giống như những bông hoa VÀNG LÊN RỰC RỠ QUÁ, giống như chúng đang nhảy múa. Những câu hỏi, tiếng chào thông thường, nay bỗng trở nên mới tinh khôi như những lời cầu nguyện.
 
Khổ thơ thứ hai:
 
Như bỗng nhiên em về đẹp như chiêm bao
Đẹp man dại như hoa vàng buổi sớm
Như hạt sương long lanh trên mắt tình rực sáng
Và hồn tôi thơ như lụa mượt mà
Bóng mây vàng, vàng hơn những nụ hoa
Nắng nhung gấm gửi lời nồng hương sắc
Có con bướm vàng không bay mà đậu hoài trên tóc
Và hồn tôi cũng nhịp cánh hoa vàng
Bỗng nhiên em về giấc mơ nhẹ như bông
Chân hồng nở êm trên hồn cỏ biếc
Trời đất cũng sững sờ
Nghìn năm em nhan sắc
Nghìn năm thơ vi diệu ngợi ca
Em đã về trên những nụ hoa
Vàng rực rỡ vàng ru lời tình tự.
 
Một khổ thơ tuyệt diệu, siêu dài, không có ranh giới, nó chứng tỏ một điều rằng: Ý thức là sự cởi mở, ý thức là rộng lớn, ý thức giống như bầu trời không có ranh giới. Tình yêu bắt đầu tuôn chảy nhiều hơn mà không vì bất cứ lý do nào, chỉ vì con người nhìn thấy niềm vui của nó. Con người bắt đầu cảm nhận âm nhạc, giai điệu nhiều hơn; sự hoà hợp tuyệt vời được cảm nhận từ bên trong. Mọi thứ bắt đầu biến thành toàn bộ duy nhất, những mảnh vỡ bắt đầu biến thành sự hợp nhất. Dạng hoà hợp huyền bí bắt đầu xuất hiện bên trong, con người giống như LINH HỒN, không có thân thể
 
VÀ HỒN TÔI THƠ NHƯ LỤA MƯỢT MÀ…
VÀ HỒN TÔI CŨNG NHỊP CÁNH HOA VÀNG.
 
Đó là tín hiệu, Tình yêu thứ hai, tình yêu của thân PHÚC LẠC xuất hiện. Tình yêu thứ nhất là tình yêu của thể xác, đó là tình dục – sự mê đắm của cơ thể. Nó không có chiều sâu, nó sâu trong chừng mức có liên quan tới cơ thể vật lý. Đó là những gì mà hầu hết những người bình thường chúng ta gọi là Tình yêu, nhưng thực ra nó chỉ là sự rơi vào tình yêu mà thôi. Đúng vậy đó là sự rơi vào. Nhưng tình yêu của thân phúc lạc, không phải là sự rơi vào. Đó là một sự tĩnh lặng, một sự đọng lại. Con người ta khi đó không rơi vào – Mà thay vào đó, bạn trở nên bén rễ, được tiếp đất. Bạn mất đi mọi dao động, bạn mất đi mọi con sóng, bạn trở thành một vực sâu im lặng. Tình yêu đó nên được gọi là CẦU NGUYỆN. Bạn dâng lên trong nó, bạn không bao giờ rơi vào nó. Tình yêu đầu tiên là chuyện rơi vào. Tình yêu thứ hai là sự điều hoà, một nền tảng, một sự định tâm, là sự dâng lên bầu trời - nó cho bạn đôi cánh
 
BỖNG NHIÊN EM VỀ GIẤC MƠ NHẸ NHƯ BÔNG
CHÂN HỒNG NỞ ÊM TRÊN NỀN CỎ BIẾC
TRỜI ĐẤT CŨNG SỮNG SỜ
NGHÌN NĂM EM NHAN SẮC
NGHÌN NĂM THƠ VI DIỆU NGỢI CA
EM ĐÃ VỀ TRÊN NHỮNG NỤ HOA
VÀNG RỰC RỠ VÀNG RU LỜI TÌNH TỰ.
 
Đây chính là lời lẽ của một người BIẾT về sự thật bên trong tâm thức của chính mình. Sự thật đó không thể được nghĩ về; nó phải được nhìn thấy. Đó là vấn đề đạt được viễn cảnh mới, về đôi mắt mở rộng mới. Đôi mắt bình thường không thể như vậy, nó chỉ nhìn ra bên ngoài. Ẩn giấu ngay phía sau đôi mắt đó là khả năng nhìn vào bên trong. Con người trở thành nhà tiên tri khi họ bắt đầu nhìn vào bên trong tâm thức của mình. Và nhìn vào bên trong là cách duy nhất để biết chính mình, biết đấng cao cả linh thiêng, biết sự thật của thực tại con người. Để có thể đánh thức người phụ nữ bên trong bạn, đánh thức tâm thức của bạn, đánh thức sự duyên dáng của bạn, đánh thức vẻ đẹp của bạn
 
NGHÌN NĂM EM NHAN SẮC
NGHÌN NĂM THƠ VI DIỆU NGỢI CA.
 
Đây chính là những từ ngữ mang tính biểu tượng. Tác giả đã sử dụng hình ảnh nhân vật EM, hình ảnh người phụ nữ để đại diện cho tâm hồn con người, cho tâm thức của bạn bởi vì chỉ có những phẩm chất nữ tính này mới đúng là những đặc tính TÂM LINH. Vẻ đẹp là nữ tính, sự trung thực là nữ tính, sự chân thành là nữ tính; và tất cả những gì tuyệt vời bên trong tâm thức của bạn đều là nữ tính.
 
Hai khổ thơ cuối:
 
Tôi bỗng dưng lòng như lòng viễn xứ
Trở về đây mới quá áo mùa xanh
Sững sờ gì mà đôi mắt quá long lanh
Hình như đâu đây ai vừa trỗi khúc nhạc tình
Ngàn hoa dại vàng ươm ngàn hợp xướng.
 
Tôi bỗng dưng lòng như lòng viễn xứ, con người bỗng dưng thấy mình không thể tách rời khỏi toàn bộ sự tồn tại, bởi sự tồn tại là bất tận và cũng chẳng có bến bờ nào để bạn có thể đứng riêng ra mà ngắm sự tồn tại. Cho dù bạn ở đâu, bạn cũng sẽ là một phần của toàn thể sự tồn tại. Một phần trong con người bạn ở dãy Hymalayas, một phần ở trên các vì sao, một phần ở trong những bông hoa hồng, một phần ở trong con chim đang tung cánh, và một phần đang ngự trong màu xanh của cây cối. Con người dường như lan toả ra khắp nơi  LÒNG VIỄN XỨ, để hoà nhập vào sự mênh mông của cuộc sống, sự mênh mông đó sẽ tạo nên NGÀN LỜI HỢP XƯỚNG. Tất cả cùng thở chung một bầu không khí, cùng là một phần của dàn nhạc giao hưởng. Đây cũng là một trải nghiệm tuyệt vời của nhà thơ – Đừng gọi đó là MƠ MỘNG, bởi vì từ mơ mộng nhiều khi bị người đời gán cho một ý nghĩa hết sức sai lệch; nếu không thì nó đã là một trong những từ đẹp nhất, thi vị nhất của đời sống con người.
Xin các bạn đừng gọi đó là mơ mộng, mà đây chính là thực tại. Thực tại đẹp hơn bất kỳ giấc mơ nào. Thực tại phiêu diêu hơn, rực rỡ hơn, hân hoan hơn và nhiều vũ điệu hơn sức tưởng tượng của bạn.
 
LÊ VĂN CHUNG

Wednesday, February 8, 2023

Trần Hoài Thư in Dạ Khúc

 

Sáng nay coi như in xong Dạ Khúc như đã hứa với bạn. Tính ta là vậy. Khi bạn cần, có ngay. Khi bạn nhờ là gật đầu liền. Làm thợ thích hơn làm chủ. Nhất là thợ văn chương.

Đôi khi nghĩ là mình khùng khi trùng trùng khó khăn chướng ngại. Bệnh hoạn. Tiền bạc. Công sức. Đi đứng khó khăn.

Không ai hiểu là niềm vui rộn ràng trong lòng ta. Từ cái không thành cái có, từ cái bìa màu còn nóng bột laser. Và với ba máy in, mỗi lần in là 210 trang, chạy như chạy trên xa lộ.

Chúng giúp ta quên cái hoàn cảnh khốn nạn của ta hiện nay.

Đặc biệt với những cuốn sách này, hôm nay, làm láng bìa. Muốn vậy phải dùng loại máy tráng láng. Công việc đòi hỏi thời gian và công sức, dĩ nhiên.

Ta cho máy UV chạy sau một thời gian máy ngủ yên, không đụng tới.

Từng bìa một chạy qua dưới ánh đèn UV. Nhiều bìa còn ướt. Nhiều bìa hư.

Vậy mà làm. Không phải làm vì bạn. Bạn có nhiều sách xb đẹp đẽ rồi cần gì làm. Nhưng làm cho ta. Làm để tạ ơn. Sau nhưng cơn nan y bầm dập.

Lễ vật của ta còn lại bấy nhiêu.

Trần Hoài Thư

Saturday, January 21, 2023

Bình thơ: Dạ Khúc - Lê văn Trung của Tô Thẩm Huy

 DẠ KHÚC - LÊ VĂN TRUNG

 
Mới đây, cuối tháng trước, nhà văn Nguyên Minh chủ nhiệm tờ Quán Văn, giục tôi viết và gửi bài giới thiệu tập thơ Dạ Khúc sơm sớm, để kịp làm món quà đầu năm Quý Mão cho Thi sĩ Lê Văn Trung. Vậy mà hôm nay tác phẩm ấy đã vừa in xong, đã đang nằm trong tay tác giả. Thật là nhanh như cắt vút trên trời.
 
Tôi bấm lịch theo giờ Texas, thấy đêm nay, thứ Sáu January 20, là trừ tịch, đêm cuối cùng của năm Nhâm Dần, nên tôi mới vừa cúng Giao Thừa xong. Xin được đưa bài viết ấy lên đây, mượn mấy vần thơ trong Dạ Khúc:
 
Tình nhau vừa tháng chạp
Lòng đã vội giao thừa
Trăm năm còn hò hẹn
Một nụ tình nguyên xuân
 
để thay cho lời mừng năm mới gửi đến quý bạn bè thân hữu hòng chúc nhau được mọi sự tốt lành,
và mời cùng nhau đọc:
 
DẠ KHÚC - LÊ VĂN TRUNG
 
Trời đêm
Em nghe thấy không, mùa xanh đang réo gọi, những hồi chuông đời đang hối hả đêm nay?
Nghe thấy không, tiếng lòng ai đang ngân nga trong Dạ Khúc?
Tiếng lòng ấy đang thầm thì điều gì với chúng ta giữa trời đêm?
 
Thưa, nó đang dạt dào gọi trở về thuở tóc xanh, môi thắm:
 
Em có nghe gió mùa xanh réo gọi
Hồn thanh niên bừng mộng cháy phương người
Em có nghe hồi chuông đời hối hả
Lời thánh ca tình ái chảy thành trăng
 
Lời tình ái tự bao giờ đã thành lời thánh ca tan chảy ánh trăng?
 
Em có thấy rừng thanh xuân rực lửa
Lửa cháy bừng da thịt ngọc ngà hương
Về khoác áo tình nhân đêm tuyết nguyệt
Ôm vòng tay ghì siết cả chiêm bao
 
Thi sĩ Lê Văn Trung đang thấy như thế, thảo nào Ông mất ngủ, thảo nào Ông một mình thao thức mãi đêm thâu, thảo nào cùng Ông tôi cũng đang ngẩn ngơ thao thức, ngẩn ngơ không biết có phải là đêm đang tuyết nguyệt, hay là tôi đang hối hả giấc chiêm bao?
 
Rồi Ông lại bảo có bầy chim én:
 
Các em về như một bầy chim én
Báo tin rằng tình đã nhuốm màu xuân.
 
thì tôi vốn đã khó ngủ, nay biết làm sao mà dỗ giấc ngủ đây? Nhưng việc gì phải ngủ! Hãy cùng Ông cất tiếng chào hỏi các người em như bầy chim én đang tề tịu trở về, há chẳng vui sao?
 
Các em về như đất trời hò hẹn
Lá thêm xanh và hoa thắm vàng hơn...
Lòng tôi ngỡ như con đường đi học
Tóc mùa xanh nhuộm biếc một khung trời
 
Lòng tôi cũng đang thẳng như con đường đi học, anh Lê Văn Trung ơi. Hạnh phúc đến là giản dị thay! Ngày tháng nào rồi nhỉ? Xin cùng anh cao hứng gọi hôm nay ngày sinh nhật, mà bắt đầu cuộc lữ tự hôm nay:
 
Trong tương phùng, trong hạnh ngộ, chia xa
Tôi sẽ chọn: hôm nay ngày sinh nhựt
 
Ngày khởi đầu háo hức của nguyên xuân đầy nhựa sống? Nhưng mới vừa đầu thai xong, chưa kịp cất tiếng chào nguyên tiêu:
 
Hương của mùa xưa còn ngát lệ
Trăng của tình xưa còn nguyên rằm
 
Thì tác giả đã vội bảo:
 
Tôi chết hồn nhiên, chết nhiệm mầu
Chết từ linh diệu của chiêm bao
 
Hay là Ông muốn bày thêm dăm cuộc đầu thai, dăm lần sinh nhựt nữa chăng? Hay là Ông đang mơ một lần trở về thuở trần gian đang là ngày nguyên sơ thứ sáu, cùng Eve ngó lại cội đau thương?
 
Nếu có thật một lần thôi, Hạnh Phúc
Anh và em và cây cỏ chim muông
Về tụ hội nơi bắt đầu sự sống
Nhìn lại mình từ nguồn cội đau thương.
 
Rồi rủ rê, hân hoan, hào hứng:
 
Tình nhau vừa tháng chạp
Lòng đã vội giao thừa
Nở vào nhau em nhé
Vàng thắm nụ hoàng mai
Em? Hay là chim én
Bay vào anh Trời xanh
Trăm năm còn hò hẹn
Một nụ tình nguyên xuân.
 
Trời hôm nay cũng đang xoay vần nhịp nhàng nhẹ bước vào xuân. Xin cùng nhau cầu chúc cho những cánh én bay bổng sẽ vút cao giữa trời xanh, và tiếng sơn ca sẽ véo von suốt trong đêm khuya khoắt, trên phận người bèo bọt biết là dạt về đâu.
Về đâu, khi chiều đã sương, nắng đã tắt, và lòng đã trắng mây?
 
Chiều đã sương và lòng trắng mây
Người về rêu bạc phía hiên Tây
Tay cầm sợi tóc nương theo gió
Sợi tóc buồn vương tiếng thở dài
 
Về đâu, khi đôi chim én đã vỗ cánh rời xa mái hiên Tây? Khi sợi tóc còn vương đọng tiếng thở dài?
 
Chiều mỏng quá ôi chiều xanh trong mắt
Đôi môi nào vừa cắn lệ chờ nhau.
 
Ai chờ ai, hà cớ gì cắn giọt lệ vỡ trên môi?
 
Mai người về không mà tôi chờ
Tàu người đi, tàu qua nhiều ga
Người biết ga nào tôi đứng đợi
Dù trời giăng mưa hay sương nhòa
Mai người về không sao tôi buồn
Đường thì xa trời thì mênh mông
Có biết lòng tôi như cơn gió
Thổi về đâu cho tóc tỏa hương
 
Chao ôi! Gần xa chiều xuống đâu quê quán. Đường thì xa mà nắng chiều đã tắt.
Dạ Khúc hay nỗi lòng của tài tử Lê Văn Trung, nỗi lòng khâu mãi, sao vẫn không chịu lành!
 
Khi lòng khuya đã cạn
Em giặt giũ nỗi buồn
Sợi chỉ tình đứt rạn
Khâu không lành vết thương
Khi lòng khuya đã cạn
Vội quá chuyến tàu đêm
Mưa bên thềm ga vắng
Từng giọt rơi buồn tênh
 
Thì xin hãy như đứa trẻ bé dại ngày xưa, cùng ngồi xuống bên cạnh tác giả:
 
Rồi cũng như từng câu truyện cổ
Ta ngồi kể mãi dưới sương khuya
Ta ngồi nghe, ta như đứa trẻ
Nghe bà kể chuyện mà nằm mơ
Mơ thấy đôi chim về xây tổ
Quấn quýt đan từng sợi ái ân
Mơ thấy ta ngồi trên bến cũ
Nhìn sóng tan từng vòng vô tâm
 
Cùng tác giả mà:
 
Tôi đặt tim mình lên mặt đất
Nghe bàn chân của vạn mùa thu
 
Đặt áp tim mình lên mặt đất, nghe gót nhịp vọng về của thiên thu quán trọ, tiếng toa tàu trên đường sắt trăm năm? Tàu người đi, tàu qua nhiều ga. Người biết ga nào tôi đứng đợi!
Thì chi bằng mượn lời của tác giả Lửa Thiêng:

Dọc đời rải rác muôn ga đón.
Khó nỗi ngồi chung một chuyến tàu.
Quá buồn nên muốn yên nguôi chút,
Tôi nói lòng ra để tự cười. (Xa Cách)

Tôi ngờ là Ông Huy Cận định nói: quá buồn nên muốn yêu người chút, muốn nói lòng ra để tự cười? 
Anh Lê Văn Trung ơi, tôi cũng đang buồn đây, đang muốn yêu người chút, đang muốn cùng anh mời mọi người về, cùng nhau giặt giũ nỗi buồn, rồi nhìn nhau cười trong đêm khuya DẠ KHÚC!

Tô Thẩm Huy
Houston, Tiết Tiểu Hàn, Nhâm Dần, 2022

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...