Showing posts with label Ẩn Nguyệt - Anh Sợ Mai Rồi Cũng Bặt Tăm - Ảo ảnh quê nhà - Áo Em Mỏng Quá Hồn Thơ Tôi. Show all posts
Showing posts with label Ẩn Nguyệt - Anh Sợ Mai Rồi Cũng Bặt Tăm - Ảo ảnh quê nhà - Áo Em Mỏng Quá Hồn Thơ Tôi. Show all posts

Saturday, November 30, 2019

Ẩn Nguyệt - Anh Sợ Mai Rồi Cũng Bặt Tăm - Ảo ảnh quê nhà - Áo Em Mỏng Quá Hồn Thơ Tôi

Ẩn Nguyệt

Hạt lệ vỡ như nửa vành trăng khuyết
Mắt hoàng hôn chìm đắm lụa sương mù
Em có thấy hồn tôi mây ngũ sắc
Những gam màu diễm tuyệt của thương đau

Hồn ẩn nguyệt bên đồi xưa mộng mị
Lá vàng phai chợt rụng buổi xuân thì
Em có thấy tình tôi dòng sông chảy
Buổi xanh hồng lục tím rũ nhau đi

Ôi ẩn nguyệt nửa vành như lệ vỡ
Suối quỳnh hương chảy thắm giấc mơ buồn
Môi phượng đỏ và sen hồng ngực biếc
Có bao giờ thắm lại đóa thanh tân

Em từ buổi thuyền trăng neo bến nguyệt
Tôi lều mây giăng mấy sợi thơ chiều
Thơ vẫn chảy giữa vô cùng bất tuyệt
Em linh hồn ẩn nguyệt có tan theo?
Lê Văn Trung
25. 04. 20

ANH SỢ MAI RỒI CŨNG BẶT TĂM
Anh đắp nỗi buồn thay chiếu chăn
Đêm sâu Trời quạnh Bóng trăng tàn
Đôi chim mơ ngủ trong vòm lá
Tiếng nghẹn như lời của thở than

Anh đếm đo từng cơn, nhịp đập
Trái tim thương tật gõ ưu phiền
Ngọn lửa nhân tình chưa kịp thắp
Anh sợ mai rồi cũng bặt tăm
Hình như đêm tối sâu thăm thẳm
Cơn gió khuya rờn rợn kéo qua
Ôi bóng thiên thu hờn thiên cổ
Ôi gió oan cừu thổi xác xơ

Ai về? Tro nguội Đêm sương quạnh
Xé tờ thư cũ sưởi niềm đau
Ai gọi tên anh từ xa vắng
Tiếng gọi đùn lên nấm mộ sầu

Ngọn lửa nhân tình chưa kịp thắp
Anh sợ mai rồi cũng bặt tăm
Anh sợ mai rồi ai đứng khóc
Giữa miền quên lãng buổi trăng tan.
     Lê Văn Trung (Ngói)

ẢO
ẢNH QUÊ NHÀ
Thương dòng nước miệt mài xuôi ra biển
Có còn nghe tiếng vọng thác ghềnh xưa
Thuyền ai neo ngàn năm sầu đứng đợi
Bến hoàng hôn lá đã rụng bao mùa
 
Ta, dòng nước cứ âm thầm chảy ngược
Vẫn hoài mong tìm quê quán cội nguồn
Nơi ta đã hân hoan chào mặt đất
Nơi vui đùa tắm gội suối yêu thương
 
Ôi mãi miết chảy ngược dòng sinh tử
Bờ nào cho ta dừng lại đôi lần
Hay bất lực chạy vòng quanh số phận
Trả vay cùng duyên nợ cõi nhân gian
 
Hay bất lực như bọt bèo trôi nổi
Bến bờ xa mờ mịt khói sương chiều
Lòng bạc trắng như mây chiều bạc trắng
Trôi bập bềnh trong suốt cõi chiêm bao
Lê văn Trung
27.04.24

ÁO EM MỎNG QUÁ HỒN THƠ TÔI
 
Em về phơi áo lụa
Mỏng cả hồn thơ tôi
Bước chân tình nhẹ quá
Đi như là mây trôi

Hôm em về không mưa
Mà tình như tháng sáu
Biết em về hay chưa
Mà trời xanh quá đỗi

Em về như nắng mơ
Vàng chiều tôi nỗi nhớ
Tóc ai chùng câu thơ
Thơm cả hồn thiên cổ

Em về phơi áo lụa
Mỏng cả hồn thơ tôi
Tình như vừa tháng sáu
Lòng chưa đành mưa rơi

Lê văn Trung

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...