Sunday, November 13, 2022

Tập Thơ BIỆT KHÚC 5 - Lê Văn Trung

 TUYỆT LỘ - MƯỜI HAI BÀI LỤC BÁT - KHÔNG VỀ - VÔ VỌNG - THÔI KHÓC CƯỜI CHI CUỘC TỬ SINH - GIỮA CÕI MÙ SƯƠNG - PHỐ XƯA - CHÌM GIỮA GIAN TRUÂN - CÓ NỖI BUỒN, BUỒN SUỐT CUỘC TRĂM NĂM - PHÙ VÂN - NGƯỜI ĐÃ ĐẾN VÀ NGƯỜI ĐÃ ĐI - ĐỐT SÁCH - QUÁN CŨ - NHỮNG DÒNG SÔNG TÔI VÀ EM - ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ - NGƯỜI ĐI - DÒNG SÔNG TÔI - NỖI NIỀM DU TỬ - HẠT BỤI - DÒNG SÔNG DÒNG ĐỜI - CÕI VỀ XA LẠ - NỖI NIỀM THIÊN CỔ THOÁNG MÂY BAY - QUẢNG NGÃI, EM ĐỢI TÔI VỀ - QUÊN ĐI - NGƯỜI ĐI KHÔNG HẸN QUAY VỀ


TUYỆT LỘ
Rồi những mùa xanh tiếp tiếp đi
Dặm ngàn thiên lý gió sương bay
Giang hồ bạc thếch hồn ly khách
Chén rượu nhân quần men đắng cay
 
Tìm ai giữa đất trời mông quạnh
Đốt đuốc soi lòng, ta với ta
Đã liệm trăm năm vào đất lạnh
Còn đâu hương sắc mộng phù hoa
 
Sá gì gom hết ngàn thu lại
Nhân thế vàng như rừng úa vàng
Sá gì đập vỡ trăm hồ rượu
Trời đất cơ hồ tuyệt mỹ nhân
 
Ta say từ buổi em là rượu
Ta tan từ độ em là mây
Ta phai từ thuở hương là gió
Từ trăng chìm dưới bến sông này
 
Rồi những mùa xanh trôi tiếp tiếp
Trùng trùng vô tận kiếp nhân sinh
Chén rượu nhân quần xin cạn hết
Ta và em lạc giữa phận mình.
 
MƯỜI HAI BÀI LỤC BÁT
1.
Xa nhau nhỡ một câu chào
mai sau ta biết tìm đâu phương người
chút hương đọng lại bên đời
vàng phai bóng nguyệt tận trời u mê
 
2.
Hồn tôi là bến sông chiều
miên man sóng vỗ buồn neo cuối bờ
bóng người bãi quạnh hoang sơ
lời trăm năm có bao giờ phôi phai?
 
3.
Em là bích em là nga
em là nguyệt từ ngày xa trở về
trăm năm huyệt mộ tàn phai
dấu trầm hương lạnh sầu lay hồn người
che giùm kín mộ đời tôi
hỡi lòng thiếu nữ góc trời thanh xuân
em là nhụy em là hương
em là ngọc em là tuyết sương lệ hồng
là trăng sao cõi vô cùng
về đây mở hội dưới lòng mộ sâu
tôi đang tụng nhịp kinh sầu
gọi tình thiên cổ gởi vào thiên thu
 
4.
Sao em không hẹn hò tôi
mùa xuân vừa hát trên đồi thu xưa
linh hồn tôi những sợi mưa
vừa se se lạnh vừa lưa thưa buồn
trăm năm giữa cõi vô cùng
xin ru em ngủ trong hồn cỏ cây
sao em không hẹn hò ai
tôi làm con dế gáy hoài tình xa
tôi ru em kể như là
ru đời tôi nhẹ trôi qua bãi chiều
ru tình dìu dặt chiêm bao
ru ngàn năm chin trái sầu à ơi
 
5.
Ngày xa ngày đã xa rồi
lòng tôi mây trắng cuối trời còn bay
em giờ bãi vắng sông dài
tình trăm năm có rót đầy ly không?
mây tôi một cõi bềnh bồng
ngàn năm bạc trắng mấy dòng bể dâu
tấm lòng em có xưa sau
xin đem tóc bạc tạ màu thanh xuân (*)
 
 (*) Ý thơ Nguyễn Tịnh Đông
 
6.
Mười năm rồi hai mươi năm
tấm lòng thiên cổ lạnh căm cổ thành
đìu hiu cỏ úa mộ vàng
hồn oan ai bụi tro tàn về đâu?
 
7.
Hẹn mười năm chờ mười năm
phương tôi giờ cũng mù tăm cõi người
là muôn vạn dặm trùng khơi
tôi tìm tôi tôi tìm người về đâu?
hẹn nghìn xưa chờ nghìn sau
lạc nhau từ thuở lạnh bờ tử sinh
đìu hiu mấy nhánh lục bình
dòng xuôi dòng ngược lênh đênh phận người
 
8.
Không là gió không là sương
mà em quấn quýt dặm trường tình tôi
tôi nghe lạnh mắt môi người
tôi nghe ướt tóc rối bời chiều đông
không là biển không là sông
mà sao con sóng bềnh bồng thuyền tôi
và như rất nhẹ nhàng trôi
đưa tôi vào cõi đất trời vô biên
 
9.
Rồi em cạn giọt rượu người
áo vàng thu sắc hương đời phôi phai
lòng hoang vu lạnh đêm dài
có nghe thương tiếc bóng ngày trôi qua
có nghe lòng nhẹ xót xa
tình trăm năm thoảng như là mây bay
 
10.
Tôi soi tôi dưới đáy hồ
không thấy tôi chỉ thấy mờ mịt sương
tôi tìm tôi vạn nẻo đường
không gặp tôi gặp tượng buồn trăm năm
bãi khuya lạnh một chỗ nằm
nghe lao xao tiếng đời thăm thẳm về
tôi nghe tôi giữa cơn mê
vực đời tôi đã cận kề tử sinh
 
11.
Cho tôi vui với, cuộc đời!
hồn tôi mở cửa gọi người trần gian
cho tôi tình ái mê hoan
máu tôi đỏ thắm chảy ngàn nguồn thơ
cho tôi môi mắt dại khờ
vườn tôi nắng hạn đã khô cháy lòng
cho tôi một chút son hồng
một chút hương một chút nồng nàn say
cho tôi vui với, một ngày
trăm năm tôi trọn đêm dài bão giông
rồi trong suốt cuộc tình buồn
tôi xin tạ hết tấm lòng cỏ cây
bốn phương bãi rộng sông dài
đời vui có vẹn một ngày không em?
 
12.
Ba mươi năm sống bên người
những hân hoan cũ những bùi ngùi xưa
xin đem tạc tượng vào thơ
gởi trăm năm lại bên bờ tử sinh
 
ba mươi năm những gập ghềnh
dẫu sâu nặng dẫu lãng quên cũng đành
tôi về giữa bãi bờ xanh
chép thơ vi diệu tạ tình thiên thu
 
ba mươi năm những mịt mù
những vây hãm những ngục tù trần gian
gởi xương máu lại bên ngàn
tôi về như kẻ ngụy hàng oan khiên
 
ba mươi năm tôi và em
đã cho đã nhận đã đền tạ ơn
phân ly là lẽ vuông tròn
ra đi là cuộc quay vòng tử sinh
                  Lê Văn Trung
 
KHÔNG VỀ 
Ta đã không về
Lời hẹn cũ
Tan như mây chiều trôi qua sông
Thôi nhé! Lòng nhau còn nỗi nhớ?
Thôi nhé! Đành thôi thời nhiễu nhương
 
Gió tạt quán đời
Ly rượu tạm
Vành ly lạnh buốt hờn căm căm
Sao không ghé lại? Người ly khách!
Nâng chén mà say chuyện thế gian
 
Nâng chén mà say với đất trời
Núi mòn sông lở cố hương ơi
Một ta ngồi giữa chiều cô tịch
Thế sự vần xoay cuộc đổi dời
 
Hỡi người viễn khách! Dừng chân lại
Còn xót xa gì cung kiếm xưa
Vung tay hắt chén đời cay nghiệt
Lệ bầm đau buốt từng câu thơ
 
Này ai! Hỡi đầu non cuối bể
Đã bỏ đi, quên một ngày về
Thôi tạt vào đây, hiên quán nhỏ
Mà bầu mà bạn với cơn say
 
Em có vì ta mà rót cạn
Phương người ta uống một lần đau
Chén rượu tương phùng xin lỗi hẹn
Đất trời thiên cổ có chờ nhau!
 
VÔ VỌNG
Khi đứng giữa sân ga đời chật hẹp
Anh ngóng hoài thăm thẳm chuyến tàu qua
Suốt cuộc trăm năm trăm mùa trăng khuyết
Anh đứng chờ, bàn tay vẫy, chia xa
Không ai đến, không ai về, từ buổi
Lá rừng anh xao xác rụng bên đời
Không ai hẹn, không ai chờ, mòn mỏi
Mưa mù anh giăng kín mộng ngày vui
Khi đứng giữa những trùng vây bóng tối
Anh nhuốm lòng đốt lửa đợi ngày lên
Mà mùa vội, mùa đi, mùa tiếp nối
Ngày nhân gian chưa hé rọi bình minh
Từng câu thơ đã chìm trong giông bão
Rừng anh xưa đã lạc dấu chim về
Những câu xưa viết bằng lệ máu
Đã khô bầm trên vách đá cheo leo
Con vượn lẻ bên triền cao cô độc
Tiếng hú dài vọng suốt cõi thiên thu
Anh đứng giữa sân ga đời chật hẹp
Chờ trọn đời, xa hút bóng tàu qua.
 
THÔI KHÓC CƯỜI CHI CUỘC TỬ SINH
Ta về níu gọi cơn mơ cũ
Nghe tiếng chim kêu hạ cuối vườn
Mảnh gương ngày ấy vùi trong đất
Cùng ta soi lại dấu tang thương
Ta về tay vịn rêu bờ giếng
Thấy bóng mây mù trong đáy sâu
Bay mãi còn ta sầu đứng ngóng
Ôi mây ngày cũ bay về đâu?
Ta về. Câu hát người quên, sót
Bỏ lại bên thềm xưa úa phai
Con dế vô tình đem câu hát
Ru thành bi khúc khóc thiên tai
Ta về đi lại con đường cũ
Tìm dấu chân người trên lối xưa
Chợt thấy lòng mình như cỏ dại
Đìu hiu vàng úa lạnh đôi bờ
Ta về khi bóng chiều đang xuống
Hãy thức cùng ta giun dế ơi
Bí tích hồi sinh từng giọt máu
Bí tích nào rữa sạch thương đau
Ta về đánh thức niềm quên lãng
Hãy khóc lên nào sỏi đá ơi
Nhân thế mịt mù cơn nhiễu loạn
Giọt lệ khô bầm trong mắt ai
Ta về chơi cuộc cờ thương hải
Xé lụa phù hoa vá cuộc tình
Ta về vẽ bức tranh vân cẩu
Thôi khóc cười chi cuộc tử sinh.
 
GIỮA CÕI MÙ SƯƠNG
Đã hò hẹn
Đã đợi chờ
Mòn mỏi
Mà sông xưa qua mấy cuộc lở bồi
Lòng dâu biển đã chìm trong sương khói
Và tình kia trăm bến cũng chia phôi
Xin gửi lại trái tim đời độ lượng
Em cài hoa lên ngực úa thu vàng
Xin nhuốm lửa hong nỗi chiều hư tưởng
Một trời thu hiu quạnh chít khăn tang
Ngày đã muộn
Chuyến tàu về ga muộn
Người lữ hành áo bạc trắng hồn sương
Tiếng tàu hú tím bầm đêm vô vọng
Người về đâu?
Sao vội vã lên đường
Những hò hẹn
Những đợi chờ
Quên lãng
Bỏ lại nhau một khoảng trống sương nhòa
Sao vội vã?
Níu chi lời chia biệt
Cuộc hành hương mù mịt cuối trời xa.
 
PHỐ XƯA 
Có kẻ đêm nay về ngang phố 
Nhớ từng chiếc lá rơi bên đường 
Nhớ lời ru lặng buồn trong gió 
Nhớ áo quỳnh hương nhuộm bóng trăng
 
Có kẻ đêm nay ngồi giữa phố 
Quán lạnh đèn vàng mưa hắt hiu 
Nhìn giọt cafe rơi rất chậm 
Rơi hoài cho kín một niềm đau
 
Rơi mãi chưa tròn lời hẹn ước 
Lòng còn soi quạnh bóng trăng khuya
Lòng còn lạnh suốt mùa sương cũ 
Còn mãi hoang mang một nẽo về
 
Phố bổng không quen, người cũng lạ 
Đường hút mù xa, tình cũng xa 
Hình như có chuyến tàu qua phố 
Vô tình bỏ lại một sân ga
 
CHÌM GIỮA GIAN TRUÂN 
Ta tiếc đời ta không đủ rượu
Mời ngươi uống cạn nỗi đau nầy
Thôi đành rót tận lòng dâu bể
Cười ngất tình nhau trong cõi say
 
Ngươi bao năm trèo núi lặn sông
Súng gươm rỉ mục chết trong lòng
Ai phơi xương máu ngoài biên ải
Kẻ nghìn thu bạc tóc chờ mong
 
Ta bao năm nghiệp vướng oan hờn
Trôi nổi theo dòng sông áo cơm
Chợt xót thương chùm bông khế rụng
Trên tóc chiều hiu hắt phấn hương
 
Ta và ngươi sinh bất phùng thời
Nên nhắm mắt không đành bỏ lại
Câm nín trước ngàn lời muốn nói
Nhớ nghìn xưa đứt ruột nghìn sau
 
Ta biết ngươi ba chìm bảy nổi
Ngươi biết ta lận đận long đong
Ôi nước mắt xin là giọt rượu
Uống cùng ta chén đục chén trong
 
Vẫn biết đời ta không đủ rượu
Mời ngươi uống cạn nỗi đau này
Vẫn biết đời trùng vây bóng tối
Nợ, ơn còn trĩu nặng trên vai
 
Có kẻ ngông nghênh cười sặc sụa
Vung gươm múa kiếm giữa chợ chiều
Lịch sử bầm đen cơn uất nghẹn
Tráng sĩ anh hùng được bấy nhiêu
 
Quỉ sứ ma vương cùng một giuộc
Kéo cờ truy sát tận lương dân
Hổ thẹn tan, ngươi đành thua cuộc
Tấm lòng không giãi nỗi hờn căm
 
Ta dẫu nói nói hoài không hết
Ngươi dẫu nghe nghe mãi không cùng
Nhưng ta biết khi về cõi chết
Nỗi đau chung vẫn nặng trong hồn
 
Hẹn nhau năm năm rồi mười năm
Chờ nhau tàn úa cuộc trăm năm
Từ Hải xưa uất hờn chết đứng
Ta, ngươi chừ giạt biển trôi sông
 
Ngươi giờ như một kẻ không nhà
Ta hồn oan vất vưởng tha ma
Sống co rúm giữa bầy lang sói
Chết không đành, sống quá xót xa
 
Chỉ thương tóc nhuốm màu hoa khế
Thương chuyến phà qua bắc Cần Thơ
Thương cổ thành xưa chìm hoang phế
Thương chiếc đò trôi không bến bờ
 
Chỉ thương hương sắc mùa tao loạn
Đốt cả lòng thơ khóc tuổi xuân
Không bội bạc cũng thành bội bạc
Ta và ngươi chìm giữa gian truân
 
Ai thức cùng ta đêm dài quá
Ngày mai ai thắp lửa mặt trời
Ta nghe tiếng hát người vong quốc
Lòng hoài hương tan giữa trùng khơi.
 
CÓ NỖI BUỒN, BUỒN SUỐT CUỘC TRĂM NĂM 
Có nỗi buồn đọng lại cuối mùa thu
Để chiếc lá vàng thêm màu rêu úa
Để đôi mắt như nghìn dòng sương vỡ
Chảy qua đời suốt cuộc trăm năm
Có nỗi buồn chảy mãi như dòng sông
Bến cũ đìu hiu bờ xưa hoang vắng
Tôi mãi hoàng hôn bạc đầu ngọn sóng
Cứ lao xao vỗ mãi cuộc tình người
Có nỗi buồn như một bóng mây trôi
Trôi lảng đảng trôi xa ngoài vô tận
Tôi mãi trôi cuối phương người quên lãng
Chẳng còn ai nhớ nổi một phương về
Có nỗi buồn như một tiếng thở dài
Của con dế tàn đêm buồn dưới cỏ
Tiếng gáy nghẹn như gọi nghìn nỗi nhớ
Tiếng gọi âm thầm chìm khuất lãng quên
Có nỗi buồn, buồn suốt cuộc trăm năm.
 
PHÙ VÂN
Khi về với là muôn chiều hư tưởng
Là hoang vu chìm cuối mộng hoang đường
Là bát ngát một hồn sương gió lộng
Là tịch liêu vời vợi khói hoàng hôn
 
Khi về với là về muôn nẻo biệt
Nẻo chia lìa tàn cháy mộng trùng lai
Khi về với là mộ sầu đã khép
Là thiên thu lạc giữa cõi lưu đày
 
Trăng viễn mộng trên vực bờ mê hoặc
Hồn Đông Phương cháy rực lửa điêu tàn
Ta về giữa trần gian bưng mặt khóc
Con đường nào không nhỏ lệ đau thương
 
Khi về với là vòng xoay kiếp kiếp
Là luân- hồi - là - sinh - diệt - tồn - vong
Là không - có là tương phùng - chia biệt
Sợi tóc nào bay trắng xóa cõi phù vân.
                  QNh tháng 4. 2019
 
NGƯỜI ĐÃ ĐẾN VÀ NGƯỜI ĐÃ ĐI
Người đã đến và sẽ đi như đã
Một lần qua và ghé lại đôi lần
Đã ghé lại căn nhà xưa buổi ấy
Trái tim còn run rẫy đóa thanh tân
Người ghé lại và đôi lần chợt thấy
Trái tim tôi dòng máu cạn khô dần
Ôi dòng máu từng nghẹn ngào tuôn chảy
Từng nghẹn ngào như tuyết lở băng tan
Người đã đến và sẽ đi như đã
Trần gian ơi lời từ tạ sau cùng
Là lời của lệ tuôn mềm sỏi đá
Từ nguồn cơn của hủy diệt bi thương
Là lời của lòng phù vân thiên cổ
Của tình ta từ chia biệt muôn trùng
Người đã đến và sẽ đi như đã
Tình xanh ơi ai nhuộm lá thu vàng
Khi trời đất sầu tuôn màu nắng úa
Dòng sông tôi vổ mãi phía bờ không
Người đã đến và thôi là vĩnh biệt
Trần gian ơi ta đã phụ nhau rồi
Người đã đến và đi không tưởng tiếc
Dù lòng xưa còn cháy mãi chưa nguôi.
 
ĐỐT SÁCH
Ta bỗng thấy đời ta hèn hạ quá
Một đêm về đốt sách cháy vô minh
Ta cháy giữa một bình minh rất lạ
Lửa điêu tàn - ngôn ngữ trắng màu tang
 
Ta bỗng thấy mặt trời ta chảy máu
Máu khô bầm da thịt cõi nhân gian
Ta nằm đợi thần linh về báo mộng
Đêm ma trơi, ngày quỹ lộng kinh hoàng
 
Từng trang sách rách bung tàn nhịp thở
Tro mù bay mờ mịt bốn phương người
Ai nằm đợi trong nấm mồ thiên cổ
Có nghe chăng ta cháy lửa ngậm ngùi?
 
Có thấy chăng ta khóc từng trang sách
Lửa điêu tàn ta đốt linh hồn ta
Từng con chữ như lệ bầm trong mắt
Lửa điêu tàn, ôi lịch sử can qua
 
Ta chợt thấy đời ta hèn hạ quá
Đã cam lòng đốt cả trái tim đau.
 
QUÁN CŨ
Quán cũ, năm xưa, người có hẹn
Tôi về đợi suốt mấy mùa trăng
Áo nhuộm phong sương đầu điểm bạc
Trăng tàn, trăng khuyết suốt trăm năm
Tôi về đứng lại bên hiên phố
Bàn ghế im lìm, quán trống trơn
Nhìn cô chủ quán ngồi như tượng
Ai khắc vào đêm một nỗi buồn
Lòng cũng khuya, phai màu phấn son
Tôi về không kịp níu hoàng hôn
Tôi về không kịp nhìn đêm xuống
Để thấy sương phai đóa lệ hồng
Quán cũ lâu rồi người đã hẹn
Bây giờ lá rụng mấy mùa thu
Nhớ người lá úa thêm lần nữa
Lá rụng mà chưa kịp đổi màu
Quán cũ, hình như, người có hẹn
Hình như lời hẹn vẫn còn xanh
Này cô chủ quán cho tôi hỏi
Có kẻ chờ ai khóc một mình!?
 
NHỮNG DÒNG SÔNG TÔI VÀ EM 
Dòng sông nào chảy qua tôi
Là dòng sông chảy ngậm ngùi trong thơ
Bóng tôi và bóng con đò
Bóng trăng lạnh phía mịt mờ bóng chim
 
Dòng sông nào chảy qua em
Là dòng sông của nhớ quên chập chùng
Bóng em và bóng mây buồn
Cứ trôi phiền muộn qua hồn sông trôi
 
Những dòng sông chảy qua tôi
Chở vào ảo vọng qua đời tàn phai
Hoang vu lau sậy hao gầy
Có nghe sóng gọi bên này bờ quên
 
Những dòng sông chảy qua em
Chở vào bèo bọt nổi chìm đời nhau
 
Sông ơi sông chảy về đâu
Mà chưa qua hết bể dâu cuộc tình
 
ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ
Con đã về đây đúng ngày đúng tháng
Trên con đường quen thuộc mấy mươi năm
Qua một cánh đồng băng vài cụm núi
Ngọn gió cuối mùa lạnh rét căm căm
 
Nhớ mái nhà xưa vườn rau luống cải
Chậu mai vàng vài cánh nở rung rung
Cha vẫn ngồi bên tách trà bốc khói
Đợi lúc con về uống rượu tương phùng
 
Cha gợi lại chuyện ngày xưa xa lắc
Đêm ba mươi má ngồi đợi ba về
Lũ con nhỏ lao xao quanh bếp lửa
Nồi bánh thơm tình mẹ quyện tình quê
 
Nhưng má chết năm con tròn bốn tuổi
Thằng em trai tám tháng gởi cho dì
Người chị lớn dắt dìu hai em nhỏ
Cha âm thầm gạt lệ bước ra đi
 
Mấy mươi năm miệt núi rừng Trung Việt
Khi ngược xuôi miền Đồng-Tháp Hậu-Giang
Tuổi đời cao bằng mồ hôi nước mắt
Cha cũng đành rong ruổi kiếp lang thang
 
Rồi từ đó cũng tan tành sự nghiệp
Cha về đây cùng với lũ con khờ
Mong từng đứa con lớn lên nối tiếp
Chí kiêu hùng nòi giống tổ tiên xưa
 
Con về đây cũng con đường năm cũ
Mà cánh đồng hoang không một bóng người
Mấy cụm núi xác xơ đầy hố đạn
Ngọn gió cuối mùa thổi lá bàng rơi
 
Và mái liếp bên đường xiêu vách đổ
Tiếng à ơi sầu tự thuở nào xưa
Trong sương lạnh lạc loài đôi tiếng quạ
Bên đồi xa hiu hắt núi mịt mờ
 
Con đã về đây đúng ngày đúng tháng
Trên con đường quen thuộc mấy năm qua
Sao lòng con bỗng dưng buồn vô hạn
Cố hương ơi đâu còn nữa quê nhà
 
Cha ngồi đó với chút lòng ước nguyện
Lúc con về dù mỗi đứa mỗi phương
Nghe gió xuân sang âm thầm ngoài nội
Đường con đi sao lạnh giá vô cùng
 
Con chợt thấy mắt cha buồn quá đỗi
Mái tóc sương điểm trắng bạc mái đầu
Con đứng lại bên thềm xưa thầm hỏi
Sông Thu Bồn xua nước chảy về đâu?
Lê Văn Trung - Tạp chí Bách khoa số 337 & 338, ngày 15-01-1971
 
NGƯỜI ĐI 
Mai người đi trên những toa tàu
Có đầu tàu nhả khói lên cao
Mỏng manh như một bàn tay ảo
Đã vẫy chào nhau tự kiếp nào
 
Mai người đi đường xa chập chùng
Nắng mai chìm lạnh trong sương giăng
Có phiến mây chiều trôi rất thấp
Có gió vương trên sợi tóc buồn
 
Mai người đi lũng thấp đồi cao
Suối tiễn người suối chảy nôn nao
Có thấy hồn tôi như đá cuội
Nằm quá đìu hiu dưới vực sầu
 
Mai tàu đi, tàu đi rất xa
Có bao giờ nhớ một sân ga
Tôi thắp hoàng hôn chờ đợi mãi
Đóm lửa tình duyên cũng nhạt nhòa.
 
DÒNG SÔNG TÔI
Chảy về đâu? Chảy về đâu?
Sông ơi sông chảy về đâu, cuối cùng
Còn tôi ơi! Một dòng sông
Trăm năm chảy giữa mênh mông cuộc người
Chảy từ thuở đứt tao nôi
Chảy lênh đênh giữa đất trời tang thương
Này tôi ơi! Một dòng buồn
Chảy về đâu giữa bải cồn hoang vu
Chảy về đâu? Chảy về đâu?
Qua em là những nhịp cầu chênh vênh
Qua nhau là thác là ghềnh
Chảy buồn qua cuộc tình duyên lỡ làng
Đưa người, thôi, đưa qua sông
Đưa tôi, là mãi trăm dòng ngược xuôi
Chảy về đâu mà ngậm ngùi
Về đâu với cuộc tình tôi, hỡi người?
 
NỖI NIỀM DU TỬ
Câu thơ viết trăm lần ta xé bỏ
Còn tình người xin gửi lại cho em
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Còn chênh chao hư thực đọng bên rèm
 
Thuyền lênh đênh trên mịt mù biển sóng
Ta lênh đênh trên từng phút luân hồi
Em có hiểu giữa lòng đời bão động
Vệt nắng vàng đủ ấm một bờ đông?
 
Biết bao lần nhuốm hồn trong sương khói
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Ta chợt nghe những chờ đợi mông mênh
Trần mộng cháy giữa bãi cồn hư ảo
Em đâu đó giữa trùng vây lận đận
Chút hương phai nhuộm lại mắt môi chiều
Có thấy chăng cuối phương trời vô tận
Rủ phong trần du tử gót phiêu diêu
 
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Sao lòng hoài mơ mãi kiếp trăm năm?!
 
HẠT BỤI
Ta về tàn mạt cuộc rong chơi
Dòng máu trong tim chảy ngậm ngùi
Trả nhau chưa hết mùa dâu biển
Nợ cả cơn mơ, giấc mộng người
 
Chữ nghĩa văn chương ôi phù phiếm
Trăm năm ta khắc đá đề thơ
Có người về lại khu rừng cũ
Nhìn thấy thơ xưa bụi phủ mờ
 
Đưa tay gạt từng chùm rêu mỏng
Lệ chảy trên từng câu cổ thi
Mới hay thơ chỉ là cơn mộng
Thơ chỉ là sương là khói bay
 
Ta về gửi áo phong trần lại
Gửi hết trăm năm trả nợ người
Hạt bụi đời ta là hạt lệ
Lăn rã rời theo cuộc nổi trôi.
 
DÒNG SÔNG DÒNG ĐỜI
Ta ngồi thầm hỏi dòng sông
Sông ơi sông rộng như lòng của ta?
Ôi sông là chốn quê nhà
Mà đời ta mãi phong ba xứ người
Và sông chảy một dòng trôi
Còn ta chảy một dòng sầu nhân gian
 
Ta ngồi nhìn bóng chiều tan
Sông ơi có thấy bóng hoàng hôn ta?
Mang mang sương khói giang hà
Thuyền ai nằm đợi người xa không về.
 
CÕI VỀ XA LẠ
Tôi về lạ cả cơn mơ
Lạ con đường cũ, lạ bờ sông xưa
Lạ từ giọt nắng sợi mưa
Đìu hiu bóng lá rơi mờ bóng tôi
 
Mênh mông lạ cả đất trời
Nghe xa lạ cả chính tôi, bàng hoàng
Câu thơ chợt cũng úa vàng
Rụng buồn giữa cõi nhân gian muộn phiền
 
Tôi về theo nhịp đời quên
Bóng mình lạ với bóng chim bên trời.
 
NỖI NIỀM THIÊN CỔ THOÁNG MÂY BAY
Tôi bỏ tôi đi không đành đoạn
Tôi gọi tôi về đầy xót xa
Vườn cũ đã then cài kín cổng
Đường rêu không một bóng người qua
Nhện giăng kín cả lòng xưa cũ
Con chim lẻ bạn cũng không về
Thăm thẳm rừng xa lời gió hú
Gọi bầm nỗi nhớ gửi thiên thu
Tôi nhuốm tàn tro, khơi bếp quạnh
Ngồi gọi tên mình, không nhớ tên!
Ngồi gọi tên người, không tiếng vọng
Đất trời cô quạnh buồn mông mênh
Cúi hôn chiếc lá bên thềm vắng
Rụng tự mùa thu xưa, rất xa
Mà nghe trong lá niềm hiu quạnh
Của một mùa sương mắt lệ nhòa
Lá ơi, thôi nhé, tôi về đây
Gửi cả trăm năm cát bụi này
Nhuộm thêm cho úa màu thu cũ
Nỗi niềm thiên cổ thoáng mây bay.
 
QUẢNG NGÃI, EM ĐỢI TÔI VỀ 
Em đợi tôi về không 
Quảng Ngãi?
Dòng xưa vời vợi bến sông Trà
Tôi hẹn bao lần quay trở lại
Mỗi ngày thêm hút nỗi chia xa
Em gọi tôi về không
Quảng Ngãi?
Chiều mưa ướt lạnh áo thu vàng
Có tôi quán vắng buồn như thể
Chưa về đã sớm vội chia tan
Có tôi quán vắng buồn như thể
Mời nhau chưa cạn mấy ly buồn
Vội chia trăm ngã, chìm muôn hướng
Tôi ngồi uống mãi chiếc ly không
Có phải xa rồi, em
Quảng Ngãi?
Mưa!
Chưa mưa, mà ướt lệ người
Vườn tôi rụng một vành trăng úa
Như tình xưa đã úa vàng rơi.
 
QUÊN ĐI
(bài thơ đã được hai nhạc sỹ phổ thành ca khúc, một của Thu Nguyen, một của Nguyen Duong Quang)
Ta rót ta vào trong cốc rượu
Thấy đời nghiêng ngã cuộc tình em
Ta rót hồn ta buồn lệ ứa
Ai rót vào lòng em nhớ quên?
Đập vỡ ly không rượu vỡ tràn
Đập vỡ sầu xưa sầu chưa tan
Ta nghiêng bầu rượu, lòng chưa cạn
Ta nghiêng tình vơi, tình chưa vàng
Sao đành bỏ ta, này rắn dữ
Ta ăn trái- cấm- tình thương đau
Sao đành bỏ ta, thần cám dỗ
Sao không cùng ta cạn cuộc sầu
Ta rót ta tràn ly ngàn năm
Ta rót đời ta buồn căm căm
Hỡi ta rượu chảy tàn cơn mộng
Ta rót về đâu giọt lệ bầm?
Sao đành bỏ đi? Sao đành quên
Sao đành quên hết cuộc tình duyên
Ôi rượu đời ta như lửa cháy
Ta rót về đâu? Em! Hỡi em?
 
NGƯỜI ĐI KHÔNG HẸN QUAY VỀ
Chẳng lẽ đi là đi biền biệt
Năm năm, mười năm cũng không về
Chẳng lẽ ra đi là tuyệt tích
Nghìn năm chưa dứt cuộc phân ly
Có những chuyến tàu không sân ga
Có những kiếp đời không quê nhà
Tàu đi không hồi còi đưa tiễn
Người đi không một lời chia xa
Như người thiên cổ qua sông vắng
Chủy thủ rơi chìm dưới đáy sông
Cái nghĩa sinh ly cùng tử biệt
Nhẹ tênh như một chiếc lông hồng
Như người thiên cổ qua sông vắng
Một đi là không hẹn tương phùng
Mà sao lòng người như ngọn sóng
Réo sầu trong suốt cõi trăm năm
Cứ tưởng bên trời xa cố xứ
Có ai ngồi đợi bên triền sông
Ngắm mãi mây tan chiều vô định
Thầm hỏi người có trở về không?

Lê Văn Trung

No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...