ĐẤT VÀ THƠ HÒA LỆ MÁU DÂNG ĐỜI - NGƯỜI ĐI TÌM CÁI BÓNG CỦA MÌNH - CHÂN TRỜI KHÁT VỌNG - ĐỢI CHỜ ĐẾN CUỐI CUỘC TANG THƯƠNG - NGÀY VỀ VỚI THIÊN NHIÊN - KHI RỜI VIỆN TIM - CHÉN RƯỢU HOÀNG HÔN - GIỌT RƯỢU NÀO TAN GIỮA CUỘC SẦU - PHÍA BÊN KIA HOÀNG HÔN - CHỈ CÒN LẠI THƠ - TRỞ VỀ (Trích Huyền ca) - NGỒI GIỮA CHIỀU CÔ TỊCH - KHI VỀ THĂM LẠI LÀNG XƯA - MÙA CẠN - PHỐ XA LẠ PHỐ, NGƯỜI XA LẠ NGƯỜI - CHIỀU CUỐI NĂM UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH
ĐẤT VÀ THƠ HÒA LỆ MÁU DÂNG ĐỜI
Không chỉ làm thơ ta còn cày ruộng
Lòng khoan dung như cây cỏ ven bờ
Nghe con dế gáy xa hồn sương mỏng
Và tình em ngũ sắc nở vào thơ
Thương hoa khế tím chiều rơi nỗi nhớ
Thương hàng cau xanh tóc thuở yêu người
Thương con quốc gọi tình mùa mưa lũ
Thương bàn tay vói mộng cuối chân trời
Không chỉ yêu em ta còn yêu đá sỏi
Sớm lên đồi chiều lội suối bình yên
Thương con cá bơi xuôi con còng bò ngược
Thương đời mình, thương cát sỏi không tên
Ta từng buổi vai gầy phơi nắng gắt
Cúi hôn từng cọng cỏ lạnh hơi sương
Xin ôm cả đất trời cả hồn thu biếc
Lá xanh vì nhuộm máu buổi tai ương
Không chỉ yêu em ta còn yêu khe suối
Từ ngàn xa réo gọi những dòng sông
Em xỏa tóc gội đầu hong nắng mới
Và nỗi đau xưa thành sẹo trong hồn
Không chỉ làm thơ ta còn cày ruộng
Đất và thơ hòa lệ máu dâng đời
Xin dâng cả trái tim còn nóng hổi
Thuở tình xanh men rượu ngọt môi người
NGƯỜI ĐI TÌM CÁI BÓNG CỦA MÌNH
Chẳng hết buồn lại đi tới đi lui
Anh lên xuống tới lui hoài cũng mỏi
Anh nhìn anh chẳng giống một con người
Anh ngọng nghịu anh khật khùng ca hát
Anh ngồi đếm nước mắt anh từng giọt
Rơi âm thầm thấm mặn cả đời anh
Đi ngược đi xuôi đi hoài không tới
Anh ngồi đếm giọt mưa buồn trên áo
Áo của người ngồi đợi bến trăm năm
Xin lót cả thơ tình anh viết muộn
Xin lót cả linh hồn anh rất mỏng
Như mùa thu rất mỏng ở trong lòng
Đã căng ứ nỗi buồn anh nặng trĩu
Thôi tung nốt đồng xu chờ may rủi
Sấp ngửa đời anh, đen trắng cam đành
Cuộc đuổi bắt, cuộc săn tìm vô vọng
Cứ quanh quẩn cứ vào ra lên xuống
Anh miệt mài như một kẻ bán rong
Bán chìm nổi một đời thơ lận đận
Anh rong ruổi khắp năm cùng tháng tận
Anh kiếm tìm anh trong cát bụi của Người
Anh bất chợt nhận ra mình xa lạ
Đi quanh quẩn ở trong lòng huyệt mộ
Mà vạn lần vọng tưởng một trần gian
Nơi anh biết cỏ rơm đời chẳng ấm
Xin đốt hết bài thơ tình viết muộn
Gom chút tro than gửi phút sau cùng
Đâu thấy hút huyệt mồ anh sâu thẳm
Đâu thấy bóng anh chập chờn lên xuống
Vẫn chưa đành bỏ lại, chẳng đành quên.
CHÂN TRỜI KHÁT VỌNG
Trên vách tường xưa đã phủ rêu
Ai khắc nỗi đau vào trong đá
Trăm năm lệ đẫm mấy trang Kiều
Ta về âm vọng hồn trăng cũ
Thuở tóc còn xanh mộng rất hồng
Để biết qua muôn ngàn dâu bể
Vẫn còn hiu hắt nỗi chờ mong
Ta về soi bóng ta tiền sử
Con vượn đầu non hú gọi người
Đâu đó trong niềm đau thiên cổ
Còn nguyên giọt máu vẫn hồng tươi
Ta về tay gõ vào bia đá
Thức dậy đi nào tro bụi ơi
Ai kéo hồi chuông chiều gióng dã
Tiếng rền chao động bóng mây trôi
Ta về lạ lẫm trăng huyền sử
Phố chợ lao xao tháng tiếp ngày
Bên đàng rộn rã chân trời mới
Đường nào nhân loại hướng tương lai.
Ta về ghé lại gian nhà cũ
Ngõ vắng, dây bìm chen lối vào
Nền gạch xám khô, tường mốc thẫm
Cây khế tàn bông rụng đớn đau
Đìu hiu như mỏi cuộc mong chờ
Ta bước ngại ngần, xiêu bóng đổ
Run run thềm tối nhện giăng mờ
Gầm gừ chẳng tỏ dấu thân quen
Ta gẫm đời ta chừng bao tuổi
Mịt mù như đã mấy trăm năm
Lời ta chìm nghẹn ở trong lòng
(Ai cướp đời ta cả tiếng nói)
Ta về đây vườn trống nhà không
Từng viên sỏi vụn tự bao giờ
Lòng ta cũng cháy theo mùa hạn
Cõi người đã khát những cơn mưa
Đất nẻ sâu hằn những nếp nhăn
Ai vắt khô rồi dòng suối cạn
Và mắt đời khô giọt lệ bầm
Nửa đời áo rách vá tang thương
Trăm nẻo ngược xuôi không ngỏ thoát
Ta đành như kẻ mất quê hương
Buồng cau con sẻ ríu ran xưa
Ta nhìn chỉ thấy màu mây bạc
Hiu hắt đùn quanh ngọn núi mờ
Bạn bè, thân quyến, vợ con đâu?
Cơn gió độc nào xô đuổi tới
Trăm năm đành lạc mất đời nhau
Thương nhớ màu xanh buổi thiếu thời
Ai ném đời ta qua biển sóng
Máu xương nào cũng máu xương thôi
Có biết ta rã cuộc kiếm tìm
Ai đã biến ta thành kẻ lạ
Giữa trái tim người rỉ máu đen
Đậu xuống vườn xưa lạnh tiếng kêu
Ai bắt đời chim quên giọng hót
Lời chim rịn máu đỏ mây chiều
Một tối khuya nào gáy dưới sương
Giờ đây tiếng dế chìm quên lãng
Ta lạc vào trong cõi nhiễu nhương
Ta như con vượn lẻ đầu non
Gửi xuống trần gian cơn hú dại
Tiếng đau vang lạnh cuối phương ngàn
Ta tật nguyền đến cả niềm tin
Ta về như đất về trong đất
Còn, mất xoay vòng luật biến thiên
Một đêm nào lòng chạnh xót xa
Hãy thắp giùm ta đôi giọt lệ
Gọi là đền đáp nghĩa tình xưa
Thì sá gì năm hạn tháng mưa
Ào ào loạn gió oan khiên tới
Thổi tắt trần gian ngọn nến mờ
Chút tàn tro: bí tích nhiệm màu
Một mai dựng lại thiên đường mới
Trời đất muôn loài thương mến nhau
Em trồng hoa trên mỗi lối về
Ta dẫu đui mù, thân phế tật
Ôm ghì thiên hạ trong hai tay
Giờ phục sinh. Đợi giờ phục sinh!
Ngày mai Chúa sẽ từ trong đất
Về trần gian rao giảng hòa bình
Ta ngồi vẽ lại giấc mơ xưa
Em rót giùm ta nghìn cốc rượu
Uống vì thiên hạ buổi can qua
Dù đời ta cuối bải đầu ghềnh
Sẽ có ngày bên gian nhà cũ
Ta ngồi kể chuyện dưới sao đêm
Áo tình một sớm tỏa hương xuân
Ta rước em về gian nhà cũ
Trồng lại vườn rau, chăm khóm hồng
Con cá reo mừng vẫy sóng xao
Rừng núi hồi sinh đêm vũ hội
Tạ đất trời thoát cuộc binh đao
Chúc phúc ta nên đời vợ chồng
Ta hôn lên mắt ngời khát vọng
Quên chuyện mười năm cũ nát lòng
Trên đọt cau già mới trổ hoa
Ta trải lòng ta lên cỏ mượt
Em hiền nhung lụa giấc mơ ta
Từng mảnh bom cuối rạch đầu ngòi
Từng mảnh xương người, manh vải mục
Từng dòng uất nghẹn cháy khôn nguôi
Vườn xưa quạnh quẻ, xác mai gầy
Cúi hôn mặt đất còn đau buốt
Ngọn gió oan hờn thổi sắt se
Như bóng ma về khóc đớn đau
Thôi hãy vì nhau mà gắng đợi
Một ngày thăm thẳm của mai sau
Một màu hoa rất đổi dị thường
Cánh cửa đời ta còn để mở
Đợi chờ đến cuối cuộc tang thương.
Ta về tay níu hoài khung cửa
Gọi xót xa từng nỗi nhớ quên
Gọi những lòng đi không trở lại
Gọi những tình xanh đã úa vàng
Thương vách tường rêu lạnh nỗi niềm
Hỡi em nhan sắc chìm dâu bể
Hỡi ta nghìn dặm những lênh đênh
Hụt giữa bờ đau giấc mộng người
Hụt giữa trăm năm mùa trăng vỡ
Hụt giữa đời nhau quá ngậm ngùi
Thương tóc đêm rằm lộng phấn hương
Chừ biết tìm đâu hồn nhung lụa
Một thuở tình mây áo nguyệt vàng
Nghe gió oan khiên thổi buốt lòng
Đời nhau? Còn chỉ từng con sóng
Vỗ mãi về đâu những tiếc thương!
Chút đời ta cũng vô cùng sương khói.
Tình em nào có nghĩa gì với cỏ cây
Bởi hồn ta đã phủ đầy mây trắng.
Ta thổi tù và trong chiều tĩnh mạc
Hạnh phúc em dầu rất hiển linh
Làm sao đưa ta đến những vì sao
Nở trắng một trời vĩnh cửu
Ta xoải cánh phiêu du cùng gió
Có bao giờ em nghĩ đến một giọt sương
Đã tan vào lòng bất tận.
Lòng giăng đầy mây trắng
Ta đã ngủ cùng các vì sao
Giữa những chiều mênh mang sương khói
Bay theo những cánh chim hồng
Trong suốt đời tịch mạc.
Có những nhịp đập không bình thường
Trong trái tim thương tật
Có những hơi thở không bình yên
Trong buồng phổi hao mòn suy kiệt
Tôi
Kẻ mang hộ trái tim của đất trời
Trôi qua vùng địa chấn
Chờ nghe tiếng vỡ
Dòng nham thạch
Máu cuộn hồn tôi theo
Tôi
Kẻ mang hộ buồng phổi của đất trời
Bập bềnh qua những cơn bão rớt
Lặng chìm trong những đêm giá buốt
Tôi thở như người thổi kèn đưa tang
Tôi thở như nỗi buồn đang khóc
Tôi mang hộ trái tim của đất trời
Ai mang giùm tôi trái tim lẽ nhịp
Tôi mang hộ buồng phổi của đất trời
Ai thổi vào lồng ngực tôi những giá băng
Sao cứ hoang mang một cõi đi về
Không ai bảo với tôi tất cả là con đường hủy diệt
Không ai bảo tôi ngày nào là ngày sau hết
Từng giây từng phút đứng trước tòa phán xét
Dẫu mỏi mòn trái tim không ngừng đập
Dẫu suy tàn buồng phổi không ngừng thở
Để trả lời những điều Thượng Đế không giải đáp được
Để kiếm tìm một thế giới mà Thượng Đế không hề mở ra
Tôi
Kẻ mang hộ trái tim của đất trời
Em có ngang qua mặt đất này
Nhớ gọi lấy một lần
Tên tôi
Tên tôi
Giữa hổn mang những vòng vây sinh diệt.
Sống giữa đất trời như cỏ cây
Hề ta chẳng là tên hàn sĩ
Lòng ta là một ly rượu đầy
Hãy uống cùng ta dăm nỗi buồn
Tay gõ vào mây mà lệ ướt
Tay ôm tràn gió mà mưa tuôn
Có nhớ gì nhau mà uống say
Thiên hạ đã bao mùa ly loạn
Ta với em còn tay trắng tay
Câu chuyện buồn của kẻ hát rong
Tay gõ vào tim ta chảy máu
Ta gõ vào tình ta long đong
Trăm năm đành thôi như mây bay
Ta uống hoàng hôn ngày bóng xế
Nước mắt người hay giọt rượu cay?
Gửi Nguyễn Dương Quang và Phạm Cao Hoàng
Hãy vui như cuộc người đang vui
Hà cớ vì đâu mà tuyệt vọng
Đất trời dẫu còn ta với ngươi
Này đây giọt lệ từ biển dâu
Đời dẫu nhìn ta tên mạt hạng
Ngươi hãy vì ta mà ngẩng đầu
Năm mươi năm sau rượu vẫn đầy
Nhân thế, vở tuồng, ta hãy diễn
Nhân tình, canh bạc, trắng hai tay
Ta cầu bơ cầu bất chỉ còn ngươi
Hãy chém vào ta nghìn vết chém
Mà nghe quằn quại thế nhân cười
Phù vân! Khanh tướng với công hầu
Hãy nghe hồn của thiên thu lạnh
Chết giữa đời ta kín mộ sầu
Em thấy gì không giữa tuyệt mù
Có ta và có tên cuồng sĩ
Uống trọn nghìn năm chén khổ đau
Thế nào rồi tôi cũng trở về phía bên kia hoàng hôn
Nơi cánh rừng mùa đông đời tôi vàng bóng chiều quạnh vắng
Nơi gió mùa đông đời tôi ru hoài những khúc tình ca buồn vô tận
Nơi chiếc lá cuối cùng mùa đông đời tôi lẽ loi sót lại trên cành
Không nỡ rơi! Không nỡ! Không đành!
Còn thương nhớ mãi một màu xanh trong mắt người xanh biếc
Thế nào rồi tôi cũng trở về phía bên kia hoàng hôn chôn kín niềm thương tiếc
Chôn một câu thơ từ thuở mới yêu người
Chôn một nỗi buồn từ tuổi chớm đôi mươi
Chôn một niềm đau dằng dặc năm mươi năm chất chồng giông bão
Tôi xin gửi vào đất trời trọn cả linh hồn và xương máu
Tôi đứng chờ bên bờ vực hoàng hôn
Tôi đứng chờ em đến khâm liệm nỗi buồn
Xin phủ kín tình em lên nấm mồ thiên cổ
Cho hương sắc nghìn thu
Cùng tôi trong đáy mộ
Ngợi ca người
Ôi một cõi nhân gian.
Hồn cổ thạch cũng rêu bầm năm tháng
Còn đau gì chuyện bãi bể nương dâu
Có đi tới cuối chân trời vô hạn
Lòng vẫn đau từng giọt máu ban đầu
Nếu phải ngàn lần lên đồi Golgotha
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là rơm rạ
Ngươi chỉ là giọt lệ nở thành hoa
Nếu phải chìm trong giấc mộng yêu ma
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là cây cỏ
Hãy xanh vì hạnh phúc quá bao la
Ngăn dòng sông mà không vỡ đôi bờ
Chúa không thể. Dù ơn Người! Tận thế!
Chỉ còn thơ. Vĩnh cửu một hồn thơ
Một ngày kia thơ hóa thạch trong mồ
Em dẫu đến, dẫu đi, dù quên lãng
Một ngàn năm THƠ mãi sáng như THƠ
Tôi trở về phía tả ngạn đời tôi
Dẫu nuối tiếc dẫu yêu người mãi mãi
Dẫu trăm năm lòng chẳng hết ngậm ngùi
Chiếc thuyền nhỏ mong manh như chiếc lá
Một mình tôi Chỉ có một mình thôi
Tôi hành hương về cuối ngày đang xuống
Về phía chiều đang tắt Phía đồi Tây
Lòng cứ tưởng mình bỏ về quá vội
Năm mươi năm dằng dặc giữa trần gian
Những toan tính Những mất còn Chìm nổi
Áo tang thương trăm mãnh vá điêu tàn
Tôi cứ ngỡ lòng tôi còn tưởng tiếc
Những đam mê cháy bỏng buổi xuân thì
Những khờ dại những ngông cuồng kiêu bạt
Thuở rực ngời niên thiếu lửa cuồng si
Sẽ đến lúc xin gửi lời vĩnh biệt
Hỡi đồi cao, lũng thấp, hỡi sông hồ
Hỡi biển mặn, hỡi rừng xanh, cỏ biếc
Hỡi trăng sao, hỡi gió núi, sương mờ
Thôi bỏ lại bên này bờ hữu hạn
Tôi sẽ về, cô độc cuộc hành hương
Đời bèo bọt theo nước triều lên xuống
Còn mong chi chiều hạnh ngộ sau cùng
Phải đến lúc tôi về, người ở lại
Một mình tôi chỉ có một mình thôi
Dẫu sợi tóc rơi buồn còn vướng mãi
Áo phù vân tơi tả buốt vai đời.
Chiều nay ngồi giữa chiều xa xứ
Chén rượu buồn tênh chạnh nhớ người
Cổ nhân cuồng sĩ thiên bôi thiểu
Sao bỏ mình ta giữa đất trời
Đâu phải vì thơ, đâu phải bạn
Rượu đời chảy mãi chẳng vì đâu
Ta cũng chỉ là tên mạt vận
Uống hoài mà không nhẹ niềm đau
Đâu phải vì ngươi đâu phải ta
Rượu thiên thu chảy suốt thiên hà
Ta đứng bên trời vai áo bạc
Nhớ màu khói nhạt cuối quê xa
Đâu phải vì em đâu phải người
Rượu giang hồ chén cạn chén vơi
Chén cuối trời Nam mơ biển Bắc
Ai rót đầy ta chén ngậm ngùi
Đâu phải màu hoa xưa đã phai
Áo chiều xưa đã nhạt đã nhàu
Mà ta lận đận phương trời lạ
Đời vẫn còn nhoi nhói vết đau
Chiều nay ngồi giữa chiều cô tịch
Chẳng uống mà say đến chạnh lòng
Dẫu bỏ trăm năm về với đất
Ta còn xanh mãi những chờ mong.
Ta về quẩn trước quanh sau
Nhìn đâu cũng tiếc một màu quê hương
Thương bông khế tím sau vườn
Thương con đường nhỏ ven nương dâu chiều
Thương dòng sông chiếc đò neo nhớ người
Ba mươi năm nỗi ngậm ngùi
Gió se sắt thổi bên đời nhiễu nhương
Nỗi đau còn mất vô thường thế gian
Mộ ai một nén nhang tàn
Xin về đây giải nỗi oan đất trời.
Quê Ngoại 1994
Ta con còng khổ bò quẩn quanh
Vắt kiệt đời xanh đau mùa hạn
Gió cháy cồn lau cúi rạp mình
Nắng sém ghềnh run nghe đá vỡ
Cây trơ cành úa quặn khô mầm
Khói cuộn cuồng phong trời hấp hối
Lửa đốt hờn căm đất nát bầm
Lóc cóc khua hoài một cõi mê
Ta ném đời ta viên ngói vỡ
Mặt đời lếch thếch trượt lia thia
Ta búng đời ta mẩu thuốc tàn
Tình bay màu khói lụn tro than
Đành dối lừa nhau cơn say ảo
Ta buồn như kẻ vừa cư tang
Ta nhặt đớn đau từng sợi tóc
Cơ hồ như sợi máu tàn phai
Ta nén vào tim từng tiếng nấc
Giọt máu nào rơi tiếng thở dài
Đời lăn đau xác thịt khô gầy
Đời mộng du suốt cuộc lưu đày
Ai gióng vội hồi chuông báo tử
Tình xanh chết yểu từ trong thai
Nằm nghe gió hú rên mùa cạn
Năm tháng đui mù lấp bãi khuya
Vì sao rụng tắt mù phương hướng
Thiên thu lệ cháy mộng tan lìa
Vung tay vạch một đường sinh tử
Dẫu chết bên này hay bên kia
Ta ngồi đọc hết trang cuồng sử
Máu biển xương rừng khóc mộ bia.
Phố xưa vừa lạ vừa quen
Niềm quên nỗi nhớ lặng chìm trong tôi
Hình như lòng cũng lỡ bồi
Ngày mưa tháng nắng đầy vơi mấy dòng
Sông ơi sông mãi là sông
Chảy qua dâu biển tấm lòng cổ kim
Mà sao tiếng sóng tội tình
Vỗ vào phố cổ trái tim lệ nhòa
Hình như từng dấu rêu xưa
Chìm trong phế tích bụi mờ thời gian
Hình như chiếc lá thuyền nan
Chở không hết nỗi ngỡ ngàng trong tôi
Những con đường cũng ngậm ngùi
Chạy quanh co giữa lòng người xót xa
Bước chân nhẹ gót hiên nhà
Bơ vơ như bóng hồn ma lạc loài
Hình như nước của sông Hoài
Ngược về cố quận nửa đầy nửa vơi.
Xin rót cho đầy chiều cuối năm
Cơn say thiên cổ mộng điêu tàn
Hỡi ơi thành quách rêu phong cả
Ai ném gươm vào tim máu loang
Trăng em tròn khuyết chuyện trăm năm
Ta một đời mây, ồ! Tan hợp!
Ta một đời sương, ồ! Lạnh hàn!
Em uống cùng ta, hề! Giai nhân!
Này đây rượu chảy trường giang mộng
(Có cơn say nào mà không buồn?)
Ta bỏ đi từ trăng khuyết rằm
Gươm xưa hoen rỉ cùng xương máu
Ta ném ta vào mộng vỡ tan
Đất trời thiên cổ một cơn say
Rượu không cháy cạn nguồn ân ái
Tình của trăm năm ai rót đầy?
Giọt lệ em là men rượu cay
Hãy rót đầy! Sao không cạn nổi
Ta gửi về đâu giọt rượu này?
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment