VỀ NGHE DÒNG SÔNG KỂ CHUYỆN - CON ĐƯỜNG DÀI NHẤT - KẺ MỘNG DU - HẸN VỀ - MƠ CÙNG MÂY TRẮNG - Ở SÀI GÒN NHỚ MỘT NGƯỜI RẤT XA - CÒN MÃI CUỘC RA ĐI - HẠT MUỐI - ÔI LÀM SAO TÔI VẼ MỘT LINH HỒN - MỘT CHIỀU MƯA QUI NHƠN - GỬI HOÀNG LỘC GỬI DÒNG MISSISSIPPI - KẺ ĂN MÀY SỰ THẬT
VỀ NGHE DÒNG SÔNG KỂ CHUYỆN
(đôi lúc ta buồn hơn bến sông)
Về bến cũ nghe dòng sông kể chuyện
Chuyện trăm năm, chuyện núi lỡ non mòn
Nghe xa vắng như một lời kinh nguyện
Như gió buồn ru úa buổi tàn đông
Năm mươi năm áo giang hồ bạc thếch
Chén rượu đời oan nghiệt rót về đâu
Cầu đã gãy, bên này bờ, xa cách
Giọt lệ người chìm mấy dặm sông sâu
Về bến cũ cúi hôn từng hạt cát
Thương phận người trôi giạt một đời rong
Tay vói níu bờ mây chìm trong nước
Thấy bóng mình tan giữa sóng long đong
Năm mươi năm trở về như khách lạ
Chợt thấy người xỏa tóc đứng bên sông
Nghe sông kể chuyện tình duyên dang dỡ
Câu thơ buồn chợt rụng giữa trời không.
CON ĐƯỜNG DÀI NHẤT
Không có con đường nào dài hơn con đường ta tìm kiếm chính mình
Và cũng không có con đường nào dài hơn con đường đến với trái tim
Khi băng qua sa mạc đời tôi
Không một người dừng lại
Ảo ảnh về một giọt nước ở phía chân trời.
Khi băng qua cõi hoang vu đời tôi
Em vẫn hoài nghe phía vô cùng réo gọi
Những ước mơ hồng những khát vọng xanh
Và con đường ta qua cũng rất đổi mông mênh
Ta lầm lủi đi không hề định hướng
Ta lầm lủi đi về phương trời ảo mộng.
Cho dẫu đôi khi
Cùng trên một chuyến tàu
Mà không hề gặp mặt
Bỡi mỗi người là một toa tàu khác.
Đôi khi ta cùng bơi trên một dòng sông
Mà vẫn hoài lạc bến.
Con đường ta tìm kiếm chính mình
Con đường tìm nhau
Ngàn năm là con đường dài nhất
Và ta lạc mất ta
Ta lạc mất người
Ta lạc nhau từ những nỗi đau
Lạc nhau từ những hạnh phúc nhiệm mầu
Đã bất chợt chảy qua đời ta chìm nổi.
KẺ MỘNG DU
Tôi chạy dài theo triền dốc đời tôi
Như kẻ mộng du dò dẫm trong những cơn mê hoặc
Như kẻ đang say một mùi hương độc dược
Và hoang tưởng về một cõi người
Nơi có tình yêu, hạnh phúc và khổ đau
Nơi có tôi và em
Và những kẻ yêu nhau
Nơi mặt trời vẫn mọc sau viền mây rạng rỡ
Nơi ánh trăng thắm mượt mà trên thịt da thiếu nữ
Và rừng thiên thu vẫn ngào ngạt hương hoa
Nơi có hoàng hôn đẹp như một giấc phù hoa
Và vương miện tình yêu lóng lánh ánh hào quang trong mắt người yêu dấu
Thế mà em ơi Chỉ là cơn mộng ảo
Tôi chạy dài theo triền dốc đời tôi
Tôi chạy trăm năm mệt mỏi rã rời
Vẫn là kẻ mộng du trong giấc đời mê hoặc
Vẫn là kẻ lang thang qua muôn trùng bất trắc
Cầm cố đời mình cho hết cuộc rong chơi
Tôi gửi lòng sầu theo những áng mây trôi
Bay vô định Bay miệt mài Tìm kiếm
Em là cõi chiêm bao giữa đất trời huyền nhiệm
Tôi ngàn năm dò dẫm đi hoài trong cơn mộng du.
HẸN VỀ
Có lẽ mai kia hay mốt nọ
Con đường mù bụi một mình ta
Nón lá gậy tre, hồn rách vá
Ta đi tìm lại bóng quê nhà
Huỳnh Dương đâu cũng là quán trọ
Còn hơn ngàn dặm cõi mù xa
Có lẽ tình cờ ta gặp lại
Một màu hoa đã chớm úa tàn
Và tiếng ai buồn qua vách lá
Ngọn đèn khuya khơi muộn tình xuân
Những mãng rêu phong tường ngói cũ
Những bờ tre ngã bóng triền sông
Những màu sương bạc vương trên tóc
Những sắc mây tan dọc mé rừng
Biết đâu hiu hắt lòng thơ cũ
Nhan sắc xưa còn đọng chút hương
Và biết đâu trên nền gạch vỡ
Ta tình cờ nhặt chút màu xưa
Để một thoáng mù trong cõi nhớ
Tóc người chảy ướt buổi chiều mưa
(Tóc người một thuở hoang đường ấy
Biết chảy về đâu những bến bờ)
Nơi góc quán bên đường quạnh quẽ
Có một người ngồi đợi, mù tăm
Và một người muôn trùng dặm mỏi
Hẹn trở về cạn chén trăm năm
Tay cầm chéo áo lau đôi mắt
Chợt thấy màu trăng cũ úa vàng
Tay cầm chéo áo lau đôi mắt
Lòng chợt mù sương một nẻo về
Còn ai xuôi ngược phương trời cũ
Mai này xin hẹn bến tình quê
Cho dẫu thân tàn, hồn rã mục
Và đời đã vạn ngã phân ly
Ta về để thấy ta còn lại
Một chút tro than lạnh bếp chiều
Một chút tiếc thương màu trẻ dại
Đôi lời hò hẹn đã xanh rêu
Ta về, cô quạnh, đường xa ngái
Gió lụy phiền xưa thổi hắt hiu
Bóng ta với bóng mây đầu núi
Cứ chập chờn quanh những dốc đèo.
2013
MƠ CÙNG MÂY TRẮNG
Trăng mùa xưa lạnh lẽo đồi Tây
Tôi lãng du theo bóng chim gầy
Mây rãi khắp đồi mây trắng xóa
Trắng cả hồn thơ trắng lạnh đầy
Gió buốt thiên thu mờ mấy nẽo
Áo phong sương đã nhạt đã nhàu
Tôi gói hồn thu trong chéo áo
Tôi gói tình thu trong nỗi đau
Tôi gửi thơ qua núi qua rừng
Gửi hồn thơ qua vạn bến sông
Tôi bay theo chim cùng mây trắng
Tôi chìm theo mây cùng mênh mông
Tôi gửi thơ qua cuộc tình hoài
Gửi tình theo thoáng chút hương phai
Gửi hồn qua bóng trăng hiu quạnh
Bỏ lại trần gian lạnh bóng ngày
Là thế, tôi hoài mộng lãng du
Gửi buồn thương lại bến sông xưa
Tôi bay theo chim cùng mây trắng
Tôi tan theo mây cùng cơn mơ.
Ở SÀI GÒN
NHỚ MỘT NGƯỜI RẤT XA
Người về miền Đông hay miền Tây?
Tôi biết về đâu ngày nối ngày
Ngày nối ngày trôi sầu tiếp tiếp
Đời như là mây không ngừng bay
Người về miền Tây hay miền Đông?
Ngày mưa tháng nắng vẫn muôn trùng
Có những con đường xa tít tắp
Có những nỗi buồn như bến sông (*)
Người chẳng về Đông hay về Tây
Một mình tôi lạc giữa nơi này
Sài Gòn muôn mặt đời xa lạ
Triệu người không ấm một vòng tay
Người không về Tây không về Đông
Tôi gọi tên từng nỗi nhớ mong
Tôi gọi tên từng con đường nhỏ
Tôi gọi tên người, người biết không?
Người về hoàng hôn hay đêm mơ
Sài Gòn ngày nắng nối ngày mưa
Vẫn mịt mù xa ngoài vạn dặm
Hiu hắt phai vàng cả giấc mơ
CÒN MÃI CUỘC RA ĐI
( Thơ cho Cõi Lặng Im)
Rồi một hôm mây giăng mù đỉnh núi
Đường hoang vu lạc mất dấu chim về
Linh hồn ai chìm trong rừng vượn hú
Nỗi ai hoài bàng bạc khắp sơn khê
Ta ngồi giữa bóng chiều vây lớp lớp
Đợi hoàng hôn mờ mịt phía bờ Tây
Mà cát bụi đã bao lần tan hợp
Cát bụi nào khâm liệm nỗi tàn phai
Lòng cứ ngỡ đi hết vòng sinh diệt
Là trở về thăm thẳm cõi hư vô
Là vĩnh cửu là thiên thu trọn kiếp
Là vô cùng, vô lượng, mộng huyền mơ
Ôi mây xám giăng mù trên đỉnh núi
Ta hoang mang lạc mất dấu chim về
Ta lạc mất đời ta nghìn năm cũ
Là nghìn năm còn mãi cuộc ra đi.
HẠT MUỐI
Không chờ đợi cho tròn câu duyên nợ
Ta bỏ đi
Người cũng vội qua sông
Ta bỏ đi mà lòng ta ở lại
Người qua sông
Con nước chảy ngược dòng
Rồi một hôm trên dặm trường dong ruổi
Ta ngậm ngùi tìm lại bến sông xưa
Thì dòng sông đã mấy mùa bồi lở
Thuyền nhổ neo trôi giạt phía xa mờ
Lòng những tưởng chuyện mất còn dâu biển
Ta và người là cát bụi trần gian
Sao vẫn nghe tận đáy đời biển mặn
Hạt muối còn đau buốt nỗi chia tan
Dẫu biết rằng ta Chỉ là lữ khách trần gian.
Làm sao vẽ lại những giấc mơ
Lên khung vải một màu vàng ký ức
Màu của chiêm bao, của hồn chiều thổn thức
Màu của sương khuya, của tiếng gọi mơ hồ
Màu của xa xôi- của lạc lỏng - của bơ vơ
Của vòng tay ôm ghì
Của bờ môi rướm máu
Màu của thiên thu trong mắt tình áo não
Của một giây một phút rất phù du
Màu của mây xa trên đỉnh nhớ sa mù
Tôi sẽ vẽ Trái tim mềm là cọ
Tôi sẽ vẽ Màu là hồn máu đỏ
Và thịt da là khung vải nồng hương
Tôi vẽ em như vẽ một thiên đường
Có nỗi- khổ - đau - của - niềm - hoan - lạc
Có hạnh phúc chảy miên man trong dòng nước mắt
Có đêm trầm ghì chặt những nguồn cơn
Có hoan ca chìm trong khúc nhạc buồn
Tôi sẽ vẽ giấc mơ bừng hương sắc
Vẽ những tàn phai - những hoang vu - những tồn vong còn mất
ÔI LÀM SAO TÔI VẼ MỘT LINH HỒN!
MỘT CHIỀU MƯA QUI NHƠN
Không có mưa nào buồn như mùa mưa Qui Nhơn
Không có con đường nào dài hơn nỗi buồn
Con tàu nằm đợi sân ga vắng
Đợi suốt mùa thu qua mùa đông
Không có chiều nào buồn hơn buổi chiều Qui Nhơn
Đôi mắt mù sương hay lòng tôi mù sương
Tôi đưa người vòng quanh phố vắng
Tôi đưa tôi lạc mấy dặm đường
Không có chia ly nào buồn hơn chia tay Qui Nhơn
Tóc rối trong mưa tóc lạnh vô cùng
Xin quàng hồn tôi như khăn lụa
Cho nhớ nhung hoài một thoáng hương
Không có mưa nào buồn hơn mùa mưa Qui Nhơn
Không có con đường nào dài hơn nỗi buồn
Tôi cầm tay người là cầm theo nỗi nhớ
Tôi cầm tay người cầm mãi nỗi hoài mong.
GỬI HOÀNG LỘC
GỬI DÒNG MISSISSIPPI
Ông ở bên kia cuối trời luân lạc
Tôi ở quê nhà sao đời long đong
Ôi gọi quê nhà mà buồn muốn khóc
Trước mặt sau lưng bóng tối mịt mùng
Ông có dòng sông bên đời xa xứ
Tôi khát cháy lòng khe suối cạn khô
Ông sẽ nương theo mà về với biển
Tôi giạt phương nào lạnh ngắt hư vô
Ông ngồi nhìn sông tưởng chiều cố quận
(Đâu biết quay về vườn cũ còn xanh?)
Tôi ở quê nhà mà lòng ly tán
Nhìn đất nhìn trời thương mẹ thương em
Mẹ nằm quạnh hiu bên bờ ruộng cạn
Em thì lênh đênh ba giập bảy vùi
Ông có thương về nỗi đời lận đận
Chẳng khác đời ông sóng giạt bèo trôi
Thôi thế, tôi, ông đành mỗi ngã
Sông chảy phương người nhớ mãi sông quê
Xin chảy vào nhau một DÒNG SÔNG LẠ
Nối lại trăm năm trong cõi ta về.
KẺ ĂN MÀY SỰ THẬT
Đời làm thơ như một kẻ hát rong
Tôi hát mãi bài tình ca buồn của người hành khất
Tôi, người ăn xin, ăn mày sự thật
Ăn mày những mặc khải Thánh linh
Cả trái tim em hồng tươi dòng máu nguyên lành
Thuở mặt đất chưa nhú mầm tội lỗi
Thuở Adam Eva chưa một lần phạm tội
Trong cánh rừng nguyên thủy Tôi và Em
Ta như chim muông như suối chảy vô tận vô cùng
Em trong vắt giữa lòng tôi trong vắt
Em thơm ngát giữa hương mùa thơm ngát
Như lời chim như sắc bướm như cỏ biếc thảo nguyên vàng
Ôi tôi làm thơ như một kẻ hát rong
Tôi hát mãi bài tình ca buồn của người hành khất
Tôi tìm kiếm con đường sự thật
Tự đóng đinh mình trên thập giá đời tôi
Mấy ngàn năm máu vẫn thắm hồng tươi
Vẫn nhỏ xuống nở mầm hoa cứu rỗi
Vẫn nhỏ xuống trên con đường chuộc tội
Tôi làm thơ như kẻ hát rong
Đang lang thang hành khất một nụ hồng
Đang đói khát dòng sữa nguyên lành em vô nhiễm
Người sẽ đến! Em ơi Người sẽ đến!
No comments:
Post a Comment