Tuesday, May 25, 2021

Dịch thơ Lê Văn Trung sang tiếng Anh

 TimMai Dịch thơ Trung Le 

 
Đọc bài thơ "Tôi và bóng" của anh Trung Le thấy hồn mình say theo...nên vội ghi lại cảm xúc.
 
My Soul and my shadow
I call upon myself for the companionship
I call upon myself for the partnership
Here, myself, my shadow together
Drinking wine or drowning in tearful water
I pour one for myself. Now! Let’s drink!
I pour one for my soul. Hey! Let’s get drunk!
It’s late. My soul and I are spinning out of hand.
My hand reaching out for the other. Oh! My own hand!
I opened up my hand and counted the fingers
Decades of memories, years of the forgotten past
The past…when someone in fine silk crossing the river further and further
The past….then there I was, alone, left on this side of the bank to ponder
Did I call out my name or my soul was singing?
Did I call your name or the sound of the wind hustling?
May be it was just a cry in the gust diminishing
May be it was just my soul and I deliriously dancing!
It could all just be a wild dream so divine
A glass for the gentleman? A glass for the lady so fine?
I call upon myself and saw a soul in reflection
And the gradual detachment: myself from the apparition.
TMai 13/11/20.
 
Nguyên tác:

Tôi Và Bóng
Tôi gọi tôi về cho có bạn
Tôi gọi tôi về cho có đôi
Có tôi và bóng tôi ngồi uống
Uống rượu hay tôi uống lệ người
Tôi rót mời tôi. Nào! Uống cạn!
Tôi rót mời bóng. Nào! Uống say!
Chiều. Tôi và bóng tôi chếnh choáng
Tôi cầm tay tôi. Ôi! Bàn tay!
Tôi xòe bàn tay tính tuổi mình
Đếm từng nỗi nhớ với niềm quên
Xưa người áo lụa qua sông rộng
Xưa có tôi, trên bến, một mình
Tôi gọi tên tôi hay bóng gọi
Tôi gọi tên người hay gió lay
Hay là tiếng khóc chìm trong gió
Hay là tôi và bóng đang say!
Hay chỉ là cơn mộng ảo huyền
Chén nào tài tử? Chén giai nhân?
Tôi gọi tôi về cho có bạn
Tôi thấy tôi và bóng xa dần.
Lê Văn Trung

Bình thơ: Khúc Tình Ca Lặng Lẽ của nhà thơ Lê văn Trung - Hoàng Anh Dũng

 

KHÚC TÌNH CA LẶNG LẼ - nhà thơ TRUNG LÊ

 

Tôi thuộc lớp người phong sương cũ nên thường chép những câu thơ hay vào những quyển vở học trò. Thói quen đó bây giờ vẫn vậy. Có một lợi ích thực tế là chữ đẹp. Còn lợi ích về cảm xúc thì nhiều lắm! Và bài thơ dưới đây nằm trong tập Nhật Ký Thơ đó. //// Quý vị có thấy là nhà thơ đặt CÂU HỎI mà không đặt dấu CHẤM HỎI không? Không có! Chính là nhờ điều này mà biên độ không gian và thời gian trong bài thơ được mở rộng-VÔ BIÊN! Và cũng nhờ thế mà nhà thơ và dòng sông cũng là NHẤT THỂ. Tinh tế hơn nữa là, chiều HIỆN TẠI và chiều THIÊN CỔ lại cùng hiện diện trong một không gian phi vật lý cổ điển. Không gian & Thời Gian, Con Người & Vũ Trụ, Ảo & Thực ... trong thơ Trung Lê được hình thành từ CẢM XÚC THẬT và CẢM THỨC MỸ HỌC tự nhiên. Đó là chỉ dấu của một nhà thơ lớn.//// Nhà thơ đã dùng chữ EM để gọi ai? Gọi dòng sông? Hay một bóng dáng xưa? Hay cả hai? Chữ EM giản dị ấy - trong bài thơ này chính là TỪ NGỮ ĐẸP NHẤT! Ai lãng quên? Lãng quên điều gì? Tại sao lại chảy giữa mênh mông? Cô đơn hay cô độc? Sao TÔI lại đón EM nơi bóng chiều thiên cổ? Vâng - là vì một tình yêu! Cuối cùng cho một tình yêu! //// Bài thơ mà tình ý và tứ thơ còn nhiều điều chưa nói hết. Sâu thẳm. Để lại một nỗi mênh mang buồn vui, nhưng tươi sáng! //// Xin cám ơn nhà thơ Trung Lê. Xin cám ơn quý thân hữu và các bạn. Kính chúc ngày mới bình an.

 Trân trọng. 

Hoàng Anh Dũng

Bình thơ: Biệt Khúc Lê Văn Trung - Trung Chinh Ho - Châu Ly - Thiếu Khanh- Thuy Dang

 

BIỆT KHÚC THƠ LÊ VĂN TRUNG 

                   -Trung Chinh Ho


Tôi biết đến thơ Lê Văn Trung từ những tạp chí Văn, Bách Khoa, Khởi Hành..và đâu đó trên nhiều trang báo từ những năm 70 của thế kỷ trước. Từ ấy, thơ anh cũng đã tỏa sáng trên vòm trời thi ca miền Nam, với những bài thơ tình lãng mạn hết sức quyến rủ bằng thi ngôn thanh thoát, bay bổng đầy hình tượng của thơ ca đã làm mê hoặc và say đắm bao người yêu thơ, trong đó có tôi. Qua bao biến thiên của lịch sử, thơ anh vẫn còn nguyên vẹn phong cách Lê Văn Trung, nhưng ở chặng cuối của cuộc đời thơ anh đằm sâu hơn, phảng phất những nỗi buồn cho thân phận con người, cho nỗi cay đắng của một thời đã mất. Và thi phẩm BIỆT KHÚC là sự trải lòng của một Lê Văn Trung tận hiến với thi ca. Chúc anh nhiều sức khỏe và thăng hoa với những thi phẩm để đời.

Xin trích những những đoạn thơ trong tập Biệt Khúc xb tháng 8/2000 của anh vừa gửi tặng..

.......
Chỉ sợ lòng ta em chẳng rõ
Chút tình cố cựu chết bên sông
Ngồi tựa chân cầu con nước vỗ
Vào mạn đời ta buổi mịt mùng
(Bài cuồng ca buồn bã)
.......
Ta chép bài thơ lên bục cửa
Người về đọc nốt
Một lần
Quên
(Thơ đề trên bục cửa)
.........
Tôi về lạ cả cơn mơ
Lạ con đường cũ, lạ bờ sông xưa
Lạ từ giọt nắng sợi mưa
Đìu hiu bóng lá rơi mờ bóng tôi..
(Cõi về xa lạ)
 (20.X.2020)
  

BIỆT KHÚC - Thơ LÊ VĂN TRUNG

Châu Ly vừa nhận được tập thơ BIỆT KHÚC của nhà thơ LÊ VĂN TRUNG gửi tặng.


BIỆT KHÚC là tác phẩm thứ tư sau ba tác phẩm đã xuất bản của nt TL:

- CÁT BỤI PHẬN NGƯỜI (thơ, nxb Văn Nghệ 2006)
- BI KHÚC (thơ, nxb Thư Ấn Quán 2010)
-THU HOANG ĐƯỜNG (thơ, nxb Thư Ấn Quán 2019)

Châu Ly xin trân trọng cảm ơn anh, nt Lê Văn Trung và xin được hân hạnh giới thiệu đến bạn bè yêu thơ.

Lê Văn Trung tên trên facebook của anh là Trung Le.

Nói về thơ anh, thú thật Châu Ly phải ngập ngừng rất lâu. Bỡi trình độ cảm nhận và thưởng thức thơ văn của mình còn hạn chế, không đủ sức để bày tỏ và diễn đạt cảm xúc về một tâm hồn thơ mang mang suy tưởng, một dòng thơ tuôn chảy như suối nguồn.

Anh viết khoẻ,viết nhiều, viết sâu sắc về phận người, phận đời.Về quê hương với những nỗi đau thầm kín, bằng những hiến dâng trọn vẹn tâm hồn thơ cho cõi " trăm năm" mà anh thường nhắc đến ...Nghệ thuật " nhào nặn", " rồng rắn" với con chữ trong thơ anh là vô cùng!

Châu Ly xin post lên đây một bài thơ trong rất nhiều bài thơ hay được in trong BIỆT KHÚC của nt Lê Văn Trung.


Ở SÀI GÒN NHỚ MỘT NGƯỜI RẤT XA
Người về miền Đông hay miền Tây?
Tôi biết về đâu ngày nối ngày
Ngày nối ngày trôi sầu tiếp tiếp
Đời như là mây không ngừng bay.
Người về miền Tây hay miền Đông?
Ngày mưa tháng nắng vẫn muôn trùng
Có những con đường xa típ tắp
Có những nỗi buồn như bến sông
Người chẳng về Đông hay về Tây
Một mình tôi lạc giữa nơi này
Sài Gòn muôn mặt đời xa lạ
Triệu người không ấm một vòng tay
Người không về Tây không về Đông
Tôi gọi tên từng nỗi nhớ mong
Tôi gọi tên từng con đường nhỏ
Tôi gọi tên người, người biết không?
Người về hoàng hôn hay đêm mơ
Sài Gòn ngày nắng nối ngày mưa
Vẫn mịt mù xa ngoài vạn dặm
Hiu hắt phai vàng cả giấc mơ.
LÊ VĂN TRUNG

 

BIỆT KHÚC - Thơ Lê Văn Trung

 

Thiếu Khanh vừa nhận được tập thơ BIỆT KHÚC của nhà thơ Lê Văn Trung gởi tặng.

Đây là tác phẩm thứ 4 của Lê Văn Trung (Trung Le), sau Cát Bụi Phận Người (nxb Văn Nghệ, 2006), Bi Khúc (Thư Ấn Quán, Hoa Kỳ, 2019) và Thu Hoang Đường (Thư Ấn Quán, Hoa Kỳ, 2019)

Cám ơn Lê Văn Trung.

Vừa lật vài trang tập thơ, bắt gặp bài thơ Ngã Ba Duồng khiến tôi giật mình: Duồng là một địa danh rất thân quen, vì nó ở một nơi nào đó rất gần quê tôi, có lẽ gần đến độ duỗi tay ra thì đụng, nhưng tôi đã đi nhiều nơi, từ Nam ra Bắc, mà chưa lần nào đến Duồng. Tuy vậy, hễ nghe từ Duồng lòng mình bỗng cảm động như gặp người quen, như sắp về tới làng quê La Gàn Bình Thạnh...

Duồng, có tên là Xã Chí Công, nằm ở khoảng giữa Phan Rí và Bình Thạnh. Từ Sài Gòn ra, qua khỏi Phan Rí Cửa, và còn lâu mới tới Ngả Tư Liên Hương - Song Lòng Song thì đã tới Ngã Ba Duồng. Nhà thơ gốc Quảng Nam này không lang bạt nhiều như người bạn đồng hương Vũ Hữu Định mà cũng đã có lần để lại chút tình nào đó ở Ngã Ba Duồng!

 
NGÃ BA DUỒNG - Lê Văn Trung
Tôi về qua Ngã Ba Duồng
Thấy màu mây cũ còn vương tóc người
Thấy bàn tay vẫy theo tôi
Thấy hiu hắt một nụ cười tiễn đưa
Tóc phong sương nhuốm giang hồ
Chia ly là chẳng đợi chờ trùng lai
Tôi đang mơ giấc mơ dài
Chưa tàn cơn mộng còn say biển trùng
Rồi một hôm Ngã Ba Duồng
Tôi về đứng giữa mịt mùng mưa sương
Tiễn hhau giữa Ngã Ba Duồng
Lạc nhau từ những con đường tìm nhau.
(Lê Văn Trung, BIỆT KHÚC, 13)
Thiếu Khanh

 ----------------------------------------

Nhận được tập thơ "Biệt Khúc" của Nhà thơ Lê Văn Trung gửi tặng gồm 102 bài thơ viết về tình người, tình yêu, cuộc sống nhất là về thân phận con người.

Tâm hồn ông đong đầy tình yêu quê hương, thôn xóm, từng con đường, ngôi nhà, hàng quán...Giọng thơ da diết, buồn đến não lòng khi nhớ về quê hương đã xa.

"Ta nợ từng mầm cây ngọn cỏ
Nợ khói quê nhà nợ ánh trăng khuya"
(Mạt Vận)
Tác giả đau xót cho số phận mình rồi miên man cả số phận con người, phận người giữa bao la
"Thân ta hạt bụi bay trong gió
Đậu xuống trần gian như giấc mơ"
(Biệt)
Ta đứng giữa trần gian mà bật khóc
Thương phận người tro bụi chảy về đâu
(Bên bờ sinh tử)
Trong tập Biệt Khúc còn có khoảng 20 bài thơ lục bát thật là toàn bích. Đẹp từ vần điệu đến từng từ...
"Chảy về đâu chảy về đâu
Sông ơi sông chảy về đâu cuối cùng"
(Dòng sông tôi và em)

Đọc thơ Lê Văn Trung xong mà buồn xót xa. Đồng cảm, thương cảm với anh về tình yêu tình người, về 1 cuộc đời đổ vỡ, về 1 tình yêu không trọn

Xin giới thiệu với các bạn BIỆT KHÚC-Thi phẩm viết về tình yêu, tình người, phận người của Lê Văn Trung- 1 thi sĩ quen thuộc và tài hoa của chúng ta.

Thuy Dang

Bình thơ: Biệt Khúc thơ Lê Văn Trung - Thục Uyên

BIỆT KHÚC THƠ LÊ VĂN TRUNG - THỤC UYÊN
  
BIỆT KHÚC là tiếng còi thê thiết vọng về từ thiên cổ, vọng suốt ngàn năm vẫn chưa nguôi!
Là nỗi đau đớn tái tê của ly biệt xé nát trái tim người, là sự bất lực của thân phận nhìn quê hương băng hoại, mịt mù trong cơn nhiễu loạn nhân thế!
Anh làm thơ như một cuồng sĩ, dòng tâm thức ngổn ngang và bùng nổ để lại những dư vị đắng cay, xa xót, hiu quạnh! Có lúc thơ anh trong tận cùng tuyệt vọng, bi phẫn, hấp hối cheo leo bên bờ vực thẳm, cùng lúc đó ta nhận ra tâm hồn anh, tư duy anh cũng sâu hun hút trong vực thẳm mênh mông ấy!

Xin giới thiệu đến các bạn BIỆT KHÚC, một thi phẩm viết về TÌNH YÊU VÀ THÂN PHẬN. Một thi phẩm đặc sắc, chắc lọc, được viết bằng huyết lệ và tâm can của tác giả với cách xử dụng ngôn từ độc đáo!

Anh Lê văn Trung một thi sĩ tài hoa trên văn đàn VN, xứng đáng một chỗ đứng vững chắc và trân trọng nhất trong lòng tất cả bạn yêu thơ!

Xin trân trọng cảm ơn anh Trung Lê, về tác phẩm quí giá này!
 
Người như thiên cổ qua sông vắng
Một đi là không hẹn tương phùng
Mà sao lòng người như ngọn sóng
Réo sầu trong suốt cõi trăm năm
(Người đi không hẹn quay về)
Đập vỡ ly không rượu vỡ tràn
Đập vỡ sầu xưa, sầu chưa tan
Ta nghiêng bầu rượu tình chưa cạn
Ta nghiêng tình vơi, tình chưa vàng
(Quên đi)
 
Ta nhuốm tàn tro, khơi bếp quạnh
Ngồi gọi tên mình, không nhớ tên!
Ngồi gọi tên người, không tiếng vọng
Đất trời cô quạnh buồn mông mênh
(Nỗi niềm thiên cổ thoáng mây bay)
 
Em vẽ một đường cong vào đường bay vũ trụ
Như cánh chim cắt ngang bầu trời
Để cho ta suốt một đời lam lũ
Cặm cụi viết thơ tình phung phí cuộc rong chơi.
(Ta ngược chiều sinh tử đến vô biên)
 
Ta đi có lẽ không về nữa
Về làm chi quê quán mịt mùng
Mẹ cha chắc đã tan thành đất
Đất ở đâu cũng lạnh vô cùng
Em giờ chắc đã thành góa phụ
Xương trắng cồn hoang đêm chó tru
Hồn ai xiêu lạc đền rêu cũ
Cũng đành nén lệ khóc thiên thu
Thân là hạt bụi bay trong gió
Đậu xuống trần gian như giấc mơ
Đậu xuống lòng em như điềm gỡ
Nỗi đau truyền kiếp tự bao giờ
(Biệt)
 
Thôi giận ta chi mơ đại cuộc
Thánh nhân lạc buổi nhiễu nhương này
Rát mặt mài gươm cơn gió thốc
Giáo gươm còn sao cụt chân tay
Thôi giận ta chi cơn bão sử
Vận hạn đến hồi chung cuộc đây
Nơi đâu cũng nực mùi xú uế
Hãy cướp luôn đi giọt máu này.
(Bài cuồng ca buồn bã)
 
Ta về ghé lại căn nhà cũ
Ngõ vắng, dây bìm chen lối vào
Nền gạch xám khô, tường mốc ẩm
Cây khế tàn bông rụng đớn đau
Thôi chẳng còn gì xin gởi lại
Ta như con vượn lẻ đầu non
Gửi xuống trần gian cơn hú dại
Tiếng đau vang lạnh cuối phương ngàn..
(Đợi chờ đến cuối cuộc tang thương)
 
Ta về soi bóng ta tiền sử
Con vượn đầu non hú gọi người
Đâu đó trong niềm đau thiên cổ
Còn nguyên giọt máu vẫn hồng tươi
Ta về tay gõ vào bia đá
Thức dậy đi nào tro bụi ơi
Ai kéo hồi chuông chiều gióng giả
Tiếng rền chao động bóng mây trôi.
(Chân trời khát vọng)
THƠ LÊ VĂN TRUNG 

Saturday, May 22, 2021

Đà Lạt sương - Dặm trường - Đêm Sài Gòn vượt cạn - Đi và về - Đời như ngọn sóng - Đồi trăng - Dòng sông em - Dòng sông thao thiết

 Đà Lạt sương
 
Đà Lạt sương hiền như tiếng thở
Đà Lạt sương trầm như hơi may
Sương len qua mềm hương tóc rối
Sương đan qua mềm năm ngón tay
Sương rơi hiên vàng như tơ vàng
Sương ươm xanh màu xanh đồi thông
Sương theo gió về phơi áo mỏng
Sương thơm như người thoa son hồng
Sương ơi sương đừng rơi bên đồi
Sương treo đèn hoa trên môi cười
Nhớ ai mà ướt lời thơ phố
Tìm ai mà giăng đầy mặt hồ
Sương ơi lả lơi trên vai người
Cho tôi quàng tay che sương rơi
Đêm về phố vắng sương như thở
Ôi mù sương tôi Đà Lạt ơi!
Văn Trung
Đalat, 1996

DẶM TRƯỜNG
Đành quên từ buổi đang rằm
Mà nghe thương quá nỗi thầm lặng đêm
Đành xa từ buổi kiếm tìm
Nhớ con đường úa rêu mềm bước chân
 
Gió phù hoa!
Mây phù vân!
Mang về đâu hạt bụi trần gian tôi?
 
Đưa nhau qua những lở bồi
Thương dòng sông nỗi đầy vơi vô thường
 
Người cố quân!
Kẻ hà phương?
Lạc nhau từ vạn dặm trường tìm nhau.
Lê Văn Trung
2023


ĐÊM SÀI GÒN VƯỢT CẠN
 
Mai mẹ bồng con về quê ngoại
Mai cha cõng con vượt dốc đèo
Sài Gòn khuya sâu đêm vượt cạn
Ngủ đi! Đừng khóc nữa, con yêu!

Này đây nước mắt là dòng sữa
Con uống đi nào! Đêm sẽ qua
Ngày mai ta phải về, con nhé
Có thể, sau cùng, một chuyến xe?

Có thể!
Bàn tay chưa kịp nắm
Níu gọi ân tình
Buổi nhiễu nhương
Cố giữ cho nhau từng hơi ấm
Dẫu về hay ở, cũng thêm buồn

Sài Gòn sâu lắng từng hơi thở
Con ngủ đi nào! Đêm cũng qua
Cánh cửa quê nhà!
Ai sẽ mở?
Chờ người trở lại tự phương xa!
Lê Văn Trung

         ĐI VÀ VỀ

Ra đi, cuộc vạn lý hành
Mỏng manh hạt bụi rơi nhanh cuối trời
Đi là tiếp cuộc rong chơi
Thênh thang mây trắng bên đồi lãng du


Tinh khôi từng phút thiên thu
Bốn mùa thực tại mây mù sang trang
Sương lam quyện ánh trăng vàng
Suối nguồn vô lượng chảy tràn vào thơ


Rũ buông chiếc bóng dật dờ
Cửa tùng rộng mở bến bờ như nhiên
Đi là về cõi vô biên
Tâm ca vô niệm bên triền sắc không.

Lê văn Trung


ĐỜI NHƯ NGỌN SÓNG

Thà ví đời ta như ngọn sóng
Vỗ buồn vào bờ bãi hoang vu
Còn hơn bèo bọt trôi đi mãi
Cuối cõi nhân gian vẫn mịt mù
 
Ta vỗ bờ ta nghe tiếng vọng
Tiền kiếp ta về khóc dưới trăng
Ta vỗ bờ em nghe lá rụng
Bên mộ đời ta lạnh chỗ nằm
 
Ta vỗ bờ lau bông trắng xóa
Thiên địa càn khôn cũng bạc đầu
Ta vỗ triền dâu xanh biếc lá
Thương hải còn đau chuyện bể dâu
 
Thà ví đời ta như ngọn sóng
Để biết ngàn năm chuyện lở bồi
Vỗ mãi lòng chưa tàn cơn mộng
Bao giờ bèo bọt sẽ ngừng trôi???
Lê Văn Trung


ĐỒI TRĂNG

Em ngàn năm biển lặng
Mà hồn tôi bão giông
Tan theo từng ngọn sóng
Rồi chìm vào mênh mông
 
Em đồi trăng vằng vặc
Tôi sỏi đá lòng khe
Lạnh căm dòng nước cạn
Khuất chìm vào cơn mơ
 
Em một trời mây trắng
Bay về đâu về đâu
Tôi giọt sương thầm lặng
Tan dần trong chiêm bao
 
Em rực ngời nắng lụa
Tôi một đời heo may
Trăm năm tình lá úa
Còn chờ ai chờ ai
 
Rồi một hôm biển động
Rồi đồi trăng ươm rằm
Rồi mây về giăng kín
Nắng lụa em vừa hương
 
Và hồn tôi từ đó
Tinh khôi từng giọt sương
Lê Văn Trung 11. 08. 20

Dòng Sông Em
 
Em là một dòng sông
Chảy qua tôi ghềnh đá
Em mơ trời biển lạ
Tôi nhìn tôi xói mòn
 
Em là một dòng sông
Tôi hai bờ bồi lở
Em miệt mài sóng vỗ
Nỗi đau tôi không cùng
 
Em là một dòng sông
Bọt bèo tôi lênh đênh
Sông em là LÃNG QUÊN
Tôi chìm sâu đáy vực
 
Em là một dòng sông
Dòng sông em chảy mãi
Tôi một mình ở lại
Chờ suốt cuộc trăm năm.
Lê Văn Trung

Dòng Sông thao thiết
Em gửi lại bờ xưa
Mùa trăng hương ngực biếc
Lòng xuân thu tròn khuyết
Tôi chưa rằm cơn mơ
 
Dòng sông tôi bất tuyệt
Trôi trôi hoài phương em
Dòng sông tôi thao thiết
Sóng níu tình mông mênh
 
Mùa xanh ươm nụ biếc
Tôi nở vào câu thơ
Em phương người xa lắc
Có xanh lòng xuân mơ
Lê Văn Trung

Sunday, May 16, 2021

Thơ Đạo 6

 Có một nụ hoa vừa nở sáng nay - Con đường về cõi vô biên - Cơn mộng thế gian - Đóa Huyền Vi - Dòng sông tĩnh lặng - Hiến dâng - Hình như hay là - Liên hoan - Mừng sinh nhật - Nhẹ bổng trái tim - Sắc không - Sóng hoang vu - Thế rồi tôi tiễn tôi đi - Thơ là tiếng gọi của vô cùng - Tồn sinh mầu nhiệm -  Vô biên

CÓ MỘT NỤ HOA VỪA NỞ SÁNG NAY

Có một nụ hoa vừa nở sáng nay
Trong trái tim người thi sỹ
Nụ hoa bao nhiêu năm chưa một lần thức dậy
Bỗng diệu kỳ tỏa ngát một mùi hương
Mùi của đớn đau, của hạnh phúc, của tang thương
Của khoảnh khắc phù du của ngàn năm vĩnh cửu
Của những mong manh, của mất còn sinh tử
Của ly tan, của đoàn tụ, của vui buồn
Của những trăm khe, nghìn suối, vạn sông
Của đất, của trời, của trùng trùng thiên cổ

Xin tạ ơn cánh hoa hồng vừa nở
Thực tại nào đánh thức giấc mơ tôi
Cho nắng về tô thắm lại đôi môi
Và sương ngọc long lanh hồn du tử
Những sớm gió chiều phai từ viễn xứ
Là dòng mây mầu nhiệm lộng hương trăng
Bỗng trở về nhiên tuệ cõi trăm năm
Nghe biển cả vọng loài hoa bất tử
Là đá vàng khắc vào tâm thi sỹ
Từng mênh mang lạc lỏng giữa con người
Vùi niềm đau loang hạnh phúc khôn nguôi
Đem lệ máu viết thành lời vi diệu
Ôi lệ máu gợn trường giang vô tận
Nay một lần huyền rực ánh hào quang!
    Lê Văn Trung

Con Đường Về Cõi Vô Biên

1.    Chiều tôi gom chiếc lá vàng
Sơn khê tỉnh giấc chợt tàn cơn mơ
Nghe trong sâu thẳm xa mờ
Hoang mê lụn cháy đôi bờ tử sinh

2.    Khói đùn theo gió lên mây
Gầy hao còn lại bóng ngày đời tôi
Trở về theo bóng chiều trôi
Chút tàn tro ấy là lời trùng lai
Không nhân ảnh, chẳng hình hài
Câu kinh vô tự xóa đầy nỗi đau.

3.    Chiều nay gom lá trên ngàn
Thấy trong dâu biển hành trang bất ngờ.
Người từ vô lượng nguyên sơ
Còn nguyên vẹn một bài thơ cội nguồn

4.    Đã từng cạn chén quỳnh tương
Đã nghe máu chảy loạn cuồng chiêm bao
Bàn tay cầm lá tình sầu
Đã nghe lửa cháy từng câu thơ buồn

5.    Hỏi lòng còn nhớ hay không
Đời tôi là một dòng sông giang hồ
Chảy hoài theo những cơn mơ
Chảy từ vô thủy cuối bờ vô chung
Sá gì đâu cuộc trăm năm
Sá gì đâu cõi-nghìn-trùng-muôn-hương

6.    Xin đừng hỏi: Ta về đâu?
Hư vô là dặm trắng màu phù vân
Xin đừng hỏi: Có hay không!
Vô biên là bụi sương hồng mông mênh
Xin đừng hỏi: Tuổi cùng tên!
Hết rồi nỗi nhớ niềm quên xa mù
Tương giao vạn cõi đời sau
Mãi cùng vạn hữu nguyên màu tình xanh.
 

7.    Con đường dẫn đến vô biên
Là con đường của dòng thiền nhân gian
Con đường mở lối thênh thang
Là con đường của bạt ngàn trong nhau
Con đường dẫn đến nghìn sau
Là con đường vạn nhịp cầu thiêng liêng
 

8.    Ôi con – đường – cõi – người – ta
Đi là trở lại quê nhà cố hương
Xòe bàn tay: những con đường
Quanh co sinh tử, vô thường tử sinh
Ôi con đường của vô biên
Dẫn về vô cực tận miền thiên thu

       Lê Văn Trung

CƠN MỘNG THẾ GIAN
Giữa cõi ta bà tan hợp
Âm vang mùa cũ điêu tàn
Ngất ngưỡng thềm xưa hiu quạnh
Bước trần ảo vọng đa đoan
 
Lá úa nghìn năm vẫn rụng
Rong chơi mây nước vô thường
Cung chiều giao duyên sinh tử
Bên thềm rêu đọng mưa sương
 
Giữa cõi ta bà hư-thực
Đời nghiêng dưới bóng cây già
Tàn thu đất trời sinh diệt
Nhiệm mầu vạn khúc tâm ca
 
Cô liêu vương tà áo mộng
Cố hương chôn kiếm năm nào
Bẻ đàn vân du đối ẩm
Cuối đường tình-đạo bên nhau
Lê Văn Trung

ĐÓA HUYỀN VI
Sống là vẹn nghĩa yêu thương
Đến đi vạn cõi mười phương diệu ngàn
Bước chân du lữ bên đàng
Hạc trong chớp bể hôn hoàng thong dong
 
Ngàn năm cỏ nội hoa đồng
An nhiên phơ phất hương nồng cuối sông
Nở cho nhau triệu đóa hồng
Đâu bờ vong diệt, phiêu bồng tử sinh.
Lê Văn Trung

DÒNG SÔNG TĨNH LẶNG 
Người là một dòng sông
Cùng vạn hữu thong dong
Trên lộ trình bồi lỡ
Luôn tĩnh lặng đại đồng!
 
Người là một dòng sông
Hồn nhiên nghe sóng vỗ
Ôi chân nhân vi diệu
Tự tại chiếc nâu sòng!
 
Thân tâm Người kiên định
Đời đạo đóa nguyên trinh
Giữa trần gian vô nhiễm
Vầng nhật nguyệt lung linh!
 
Dòng sông Người dạt dào
Chảy an lạc tương giao
Thực - hư từng hơi thở
Ướp vằng vặc trăng sao!
Lê Văn Trung

HIẾN DÂNG

Chạy theo những bóng mây chiều
Anh đem tuổi trẻ gửi vào giấc mơ
Hiến dâng trọn một đời thơ
Anh trôi về tận bến bờ vô biên
Và dâng trọn trái tim mình
Vào tim trời đất ấm tình nhân gian

Những xuân xanh
Những thu vàng
Những đông xám
Những hạ nồng hương sen
Anh về theo ánh sao đêm
Anh chìm trong những mùa trăng nguyệt hồng

Trải vào thơ vẹn tấm lòng
Gửi vào thơ cả linh hồn nguyên xuân.

Lê Văn Trung

HÌNH NHƯ HAY LÀ
 
Thong dong từng bước chân về
Là nơi tôi đã ra đi thuở nào
Thời gian một giấc chiêm bao
Cái tôi hiện thực nhuốm màu thiên thu
 
Gió đùa hiên tịch vân du
Hoang sơ khói núi mịt mù xa khơi
Hình như tôi vẫn đợi chờ
Sống trong cõi chết như giờ phục sinh
 
Tìm gì trong chốn vô minh
Nụ cười phụng hiến đăng trình cuộc chơi
                     Lê Văn Trung 

MỪNG SINH NHỰT
Một nhành hoa Việt đất Phương nam
Tỏa ngát hương tâm ánh đạo vàng
Phước hạnh soi lòng ơn hiếu tử
Nghĩa tình ghi tạc cõi trăm năm.
Lê Văn Trung

LIÊN HOAN
Ôi chẳng biết vì đâu mà rộn rã
Tiếng chim reo trong những bụi hoa vàng
Hoa đã biết vì đâu mà hoa nở
Hoa nở vì muôn vạn nẻo thu sang
 
Trời vàng mây - trời ươm màu nắng lụa
Áo ai bay muôn cánh lục cánh hồng
Này chú sóc vui gì mà nhảy múa
Đôi mắt tròn lóng lánh giọt sương trong
 
Này cô bé đôi chân trần chim sáo
Nhảy tung tăng trên thảm cỏ xanh rờn
Cô có nghe mùa thanh xuân vẫy gọi
Theo nhau về hòa tấu nhạc liên hoan
 
Tôi thắp câu thơ tạ đất trời vi diệu
Chuông bình an gióng giả khúc kinh cầu
Xin làm hoa dâng vô cùng vạn hữu
Xin làm cầu nối kết những thương yêu.
Lê Văn Trung

NHẸ BỔNG TRÁI TIM
Thơ lịm vào thu rót mật
Lũ chim cứ mãi rộn ràng
Trái tim hoang sơ dìu dặt
Chao nghiêng rung những phím đàn
 
Thơ rơi trên lầu vọng nguyệt
Chim ơi vỡ giấc mơ nồng
Thiên di theo đôi cánh mộng
Luân trầm gió vọng tầng không
 
Thảo nguyên chim chuyền suối nhạc
Mây bay rọi bóng quan hà
Sóng vờn trăng treo vạn kỷ
Đất trời vỗ nhịp bao la
 
Ta bay theo vầng nhật nguyệt
Cõi chung là chốn quê nhà
Tinh khôi hương trầm mắt ngọc
Tình xanh một bước hoan ca
Lê Văn Trung

SẮC KHÔNG
Nghìn thu chiếc áo nâu sòng
Không môn rớt hạt bụi hồng tử sinh
Ai về bóng đổ lung linh
Thời gian đứng lại - hành trình tiêu dao

Thế nhân dẫu vạn sắc màu
Thả dòng vi diệu ngạt ngào thiền hoa
Hạo nhiên trong mỗi sát na
Cố hương ẩn hiện một nhà Như Lai
 
Trăm năm nguyên vẹn hình hài
Người ơi thả sợi tóc bay cuối ngàn
Về đi chiều đã sương tan
Lòng xưa có nhuộm ráng vàng đồi tây

Rừng xa tiếng hạc gọi bầy
Về đi! Hạnh phúc cõi này vô biên
Người ơi sóng vỗ mạn thuyền
Ta bà gõ nhịp bên triền sắc không
Lê Văn Trung

SÓNG HOANG VU
Mê mãi bơi hoài trong biển lạ
Bao giờ ghé lại một bờ vui
Đã đem đời gửi nghìn con sóng
Nên biệt ngàn khơi mãi ngậm ngùi

Biển dâu lượn sóng năm mươi năm
Lặng giữa mù phương bóng nguyệt hồng
Và thơ là những con thuyền nhỏ
Trôi mãi, mơ về một bến sông

Và thơ là những nhành rong lạc
Bập bềnh say mộng vỡ màn sương
Và thơ là những màu mây bạc
Đổ dài soi phận mảnh tang thương
 

Chơ vơ bãi cát con còng nhỏ
Xây mãi lâu đài trong giấc mơ
Biển tạt thềm hoang bừng khoảng lặng
Hải triều khơi vọng điệu vào thơ

Đàn chim mõi cánh đường di trú
Điểm giọt trần sa giữa cội tùng
Con nước nguyên xuân đầu ngọn cỏ
Phơi màu không lộ đỉnh thung dung
            Lê Văn Trung

Thế rồi tôi tiễn tôi đi 
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một vùng tịch mặc tôi về một tôi
Nằm nghe gió hú ven đồi
Lá rơi còn nhắn lại lời ly tao        
 
Ai hay trời đất trong nhau
Muôn nghìn vạn cổ chưa hề chia tan
Trăm năm một gói hành trang
Từng màn lau lách vỡ tràn mộng du
 
Đi là về với thiên thu
Là về khép cửa ngục tù quạnh hiu
Có làm viên sỏi cô liêu
Mới hay đáy vực rạng chiều vô biên 
 
Tôi ơi! Cố quận là miền
Từ quang chiếu rọi hồn thiêng diệu kỳ
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một chiều sương rụng trắng đầy hồn thơ.
Lê Văn Trung

THƠ LÀ TIẾNG GỌI CỦA VÔ CÙNG
 
·      Ai có thể nhìn thấu đời mình chìm khuất trong từng sợi máu chảy dài qua những dòng sông dâu bể tang thương mất còn sinh tử?
Ai có thể nhìn thấu đời mình lấp lánh trong hạt lệ cầu vòng – sắc màu của hạnh phúc khổ đau?
Phải chăng hỡi thi sĩ bé nhỏ của thiên nhiên vĩ đại, kẻ đã nghe tiếng gọi của vô cùng?
 
·      Ai có thể vượt qua vực bờ trăm năm ngắn ngủi mà chưa hề cháy bùng muôn ngàn khát vọng của lửa hiện sinh?
Ai đã bao lần nở đóa thanh xuân để rồi một ngày ngỡ ngàng trước những tàn phai của cơn mê nồng nàn pha men rượu đắng?
 
Phải chăng thi sĩ nhỏ bé của thiên nhiên vĩ đại - kẻ đã hiến dâng đời mình trọn vẹn để rồi suốt cuộc hành trình sinh tử chỉ lặng nghe tiếng gọi của vô cùng.
 
·      Và hỡi những ai đã từng bơi qua dòng sông đời mình mà không nghe sóng vỗ tận bờ xa tâm thức những trôi nổi bập bềnh?
Và hỡi những ai đã từng lắng nghe gió réo tận khu rừng nhân gian mà không nhìn thấy bao nhiêu lá vàng rơi rụng, bao nhiêu sương sớm mây chiều bay qua bay qua bay qua trôi xa trôi xa trôi xa…một màu không-sắc.
 
Và phải chăng ơi thi sĩ
Kẻ đã tái sinh hằng muôn kiếp
Đang lặng nghe tiếng gọi của vô cùng
 
Lê Văn Trung
Tháng 10 - 21

TỒN SINH MẦU NHIỆM
Mở đi em
Cửa Tồn Sinh
Ta nghe kiếp kiếp nguyên hình bóng ta
Mở đi nghìn cõi bao la
Ta nghe dòng máu chảy hòa đại dương
Mở đi
Cánh cửa
Vô Thường
Có Không
Ta hạt bụi hồng nhẹ tênh
Mở giùm đi nhé nghe em
Ta đang bước nhịp Tử Sinh nhiệm mầu
Lê Văn Trung

VÔ BIÊN 
Anh sẽ đến một đêm rằm nguyệt nở
Nơi nhiệm mầu linh hiển cửa tồn sinh
Và trời đất cũng động lòng rộng mở
Anh tan hòa vô tận cõi uyên nguyên
 
Anh sẽ đến một đêm rằm sương mỏng
Ôi! Ta-bà ngời biếc giọt trăng thiêng
Cơn mưa xanh nhạt nhòa bao khát vọng
Anh trở về trong tự tánh vô biên
Lê Văn Trung

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...