Đà
Lạt sương
Đà Lạt sương hiền như tiếng thở
Đà Lạt sương trầm như hơi may
Sương len qua mềm hương tóc rối
Sương đan qua mềm năm ngón tay
Sương rơi hiên vàng như tơ vàng
Sương ươm xanh màu xanh đồi thông
Sương theo gió về phơi áo mỏng
Sương thơm như người thoa son hồng
Sương ơi sương đừng rơi bên đồi
Sương treo đèn hoa trên môi cười
Nhớ ai mà ướt lời thơ phố
Tìm ai mà giăng đầy mặt hồ
Sương ơi lả lơi trên vai người
Cho tôi quàng tay che sương rơi
Đêm về phố vắng sương như thở
Ôi mù sương tôi Đà Lạt ơi!
Lê Văn Trung
DẶM TRƯỜNG
Đành quên từ buổi đang rằm
Mà nghe thương quá nỗi thầm lặng đêm
Đành xa từ buổi kiếm tìm
Nhớ con đường úa rêu mềm bước chân
Gió phù hoa!
Mây phù vân!
Mang về đâu hạt bụi trần gian tôi?
Đưa nhau qua những lở bồi
Thương dòng sông nỗi đầy vơi vô thường
Người cố quân!
Kẻ hà phương?
Lạc nhau từ vạn dặm trường tìm nhau.
Lê Văn Trung
2023
Đành quên từ buổi đang rằm
Mà nghe thương quá nỗi thầm lặng đêm
Đành xa từ buổi kiếm tìm
Nhớ con đường úa rêu mềm bước chân
Gió phù hoa!
Mây phù vân!
Mang về đâu hạt bụi trần gian tôi?
Đưa nhau qua những lở bồi
Thương dòng sông nỗi đầy vơi vô thường
Người cố quân!
Kẻ hà phương?
Lạc nhau từ vạn dặm trường tìm nhau.
Lê Văn Trung
2023
ĐÊM SÀI GÒN VƯỢT CẠN
Mai mẹ bồng con về quê ngoại
Mai cha cõng con vượt dốc đèo
Sài Gòn khuya sâu đêm vượt cạn
Ngủ đi! Đừng khóc nữa, con yêu!
Mai mẹ bồng con về quê ngoại
Mai cha cõng con vượt dốc đèo
Sài Gòn khuya sâu đêm vượt cạn
Ngủ đi! Đừng khóc nữa, con yêu!
Này đây nước mắt là dòng sữa
Con uống đi nào! Đêm sẽ qua
Ngày mai ta phải về, con nhé
Có thể, sau cùng, một chuyến xe?
Có thể!
Bàn tay chưa kịp nắm
Níu gọi ân tình
Buổi nhiễu nhương
Cố giữ cho nhau từng hơi ấm
Dẫu về hay ở, cũng thêm buồn
Sài Gòn sâu lắng từng hơi thở
Con ngủ đi nào! Đêm cũng qua
Cánh cửa quê nhà!
Ai sẽ mở?
Chờ người trở lại tự phương xa!
Lê Văn Trung
ĐI VÀ VỀ
Ra đi, cuộc vạn lý hành
Mỏng manh hạt bụi rơi nhanh cuối trời
Đi là tiếp cuộc rong chơi
Thênh thang mây trắng bên đồi lãng du
Tinh khôi từng phút thiên thu
Bốn mùa thực tại mây mù sang trang
Sương lam quyện ánh trăng vàng
Suối nguồn vô lượng chảy tràn vào thơ
Rũ buông chiếc bóng dật dờ
Cửa tùng rộng mở bến bờ như nhiên
Đi là về cõi vô biên
Tâm ca vô niệm bên triền sắc không.
Lê văn Trung
ĐỜI NHƯ NGỌN SÓNG
Thà ví đời ta như ngọn
sóng
Vỗ buồn vào bờ bãi hoang vu
Còn hơn bèo bọt trôi đi mãi
Cuối cõi nhân gian vẫn mịt mù
Ta vỗ bờ ta nghe tiếng vọng
Tiền kiếp ta về khóc dưới trăng
Ta vỗ bờ em nghe lá rụng
Bên mộ đời ta lạnh chỗ nằm
Ta vỗ bờ lau bông trắng xóa
Thiên địa càn khôn cũng bạc đầu
Ta vỗ triền dâu xanh biếc lá
Thương hải còn đau chuyện bể dâu
Thà ví đời ta như ngọn sóng
Để biết ngàn năm chuyện lở bồi
Vỗ mãi lòng chưa tàn cơn mộng
Bao giờ bèo bọt sẽ ngừng trôi???
Lê Văn Trung
Vỗ buồn vào bờ bãi hoang vu
Còn hơn bèo bọt trôi đi mãi
Cuối cõi nhân gian vẫn mịt mù
Ta vỗ bờ ta nghe tiếng vọng
Tiền kiếp ta về khóc dưới trăng
Ta vỗ bờ em nghe lá rụng
Bên mộ đời ta lạnh chỗ nằm
Ta vỗ bờ lau bông trắng xóa
Thiên địa càn khôn cũng bạc đầu
Ta vỗ triền dâu xanh biếc lá
Thương hải còn đau chuyện bể dâu
Thà ví đời ta như ngọn sóng
Để biết ngàn năm chuyện lở bồi
Vỗ mãi lòng chưa tàn cơn mộng
Bao giờ bèo bọt sẽ ngừng trôi???
Lê Văn Trung
ĐỒI TRĂNG
Em ngàn năm biển lặng
Mà hồn tôi bão giông
Tan theo từng ngọn sóng
Rồi chìm vào mênh mông
Em đồi trăng vằng vặc
Tôi sỏi đá lòng khe
Lạnh căm dòng nước cạn
Khuất chìm vào cơn mơ
Em một trời mây trắng
Bay về đâu về đâu
Tôi giọt sương thầm lặng
Tan dần trong chiêm bao
Em rực ngời nắng lụa
Tôi một đời heo may
Trăm năm tình lá úa
Còn chờ ai chờ ai
Rồi một hôm biển động
Rồi đồi trăng ươm rằm
Rồi mây về giăng kín
Nắng lụa em vừa hương
Và hồn tôi từ đó
Tinh khôi từng giọt sương
Lê Văn Trung 11. 08. 20
Mà hồn tôi bão giông
Tan theo từng ngọn sóng
Rồi chìm vào mênh mông
Em đồi trăng vằng vặc
Tôi sỏi đá lòng khe
Lạnh căm dòng nước cạn
Khuất chìm vào cơn mơ
Em một trời mây trắng
Bay về đâu về đâu
Tôi giọt sương thầm lặng
Tan dần trong chiêm bao
Em rực ngời nắng lụa
Tôi một đời heo may
Trăm năm tình lá úa
Còn chờ ai chờ ai
Rồi một hôm biển động
Rồi đồi trăng ươm rằm
Rồi mây về giăng kín
Nắng lụa em vừa hương
Và hồn tôi từ đó
Tinh khôi từng giọt sương
Lê Văn Trung 11. 08. 20
Chảy qua tôi ghềnh đá
Em mơ trời biển lạ
Tôi nhìn tôi xói mòn
Tôi hai bờ bồi lở
Em miệt mài sóng vỗ
Nỗi đau tôi không cùng
Bọt bèo tôi lênh đênh
Sông em là LÃNG QUÊN
Tôi chìm sâu đáy vực
Dòng sông em chảy mãi
Tôi một mình ở lại
Chờ suốt cuộc trăm năm.
Lê Văn Trung
Dòng Sông thao thiết
Em gửi lại bờ xưa
Mùa trăng hương ngực biếc
Lòng xuân thu tròn khuyết
Tôi chưa rằm cơn mơ
Dòng sông tôi bất
tuyệt
Trôi trôi hoài phương em
Dòng sông tôi thao thiết
Sóng níu tình mông mênh
Mùa xanh ươm nụ biếc
Tôi nở vào câu thơ
Em phương người xa lắc
Có xanh lòng xuân mơ
Lê Văn Trung
Em gửi lại bờ xưa
Mùa trăng hương ngực biếc
Lòng xuân thu tròn khuyết
Tôi chưa rằm cơn mơ
Trôi trôi hoài phương em
Dòng sông tôi thao thiết
Sóng níu tình mông mênh
Tôi nở vào câu thơ
Em phương người xa lắc
Có xanh lòng xuân mơ
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment