Sunday, April 4, 2021

Mẹ nằm nghe gió mùa đông - Miên man cuộc người - Mời rượu cuối năm - Mùa đã thay tên - Mùa đông - Mưa ở trong tôi - Mùa xanh

 Mẹ Nằm Nghe Gió Mùa Đông
 
Mẹ nằm nghe gió mùa đông 
Thổi qua nghìn nỗi đục trong kiếp người
An nhiên mẹ nhoẽn miệng cười
Thiêng liêng lòng mẹ sáng ngời tâm kinh
Gió mùa đông thổi mông mênh
Thổi qua ngàn cõi ghập ghềnh trần gian
Thảnh thơi từng bước nhẹ nhàng
Đường xa vạn dặm mẹ đang trở về
Gió lùa tóc trắng mây bay
Mẹ nằm nghe gió reo ngoài vườn trăng.
Lê văn Trung

MIÊN MAN CUỘC NGƯỜI
 
Tôi đứng gọi bên bờ sông dĩ vãng
Mà thuyền xưa, đành đoạn, chẳng quay về
Con sóng cuốn vào triền lau bãi cạn
Xót đau từng hạt cát bến sông quê
Em có nghe giữa vô cùng tịch lặng
Một lời đau chìm tận đáy sông buồn
Em có thấy giữa trùng trùng hoang vắng
Một bàn tay vẫy mãi giữa trời không
Thôi hố thẳm, đã đành là hố thẳm
Mà hư vô nào định nghĩa sinh tồn
Tôi đứng gọi bên bờ sông dĩ vãng
Lời vô âm vang tận cõi vô cùng
Rồi một ngày, tôi không còn ở lại
Trần gian ơi hoa vẫn nở bên người
Rồi một ngày thuyền xưa trôi đi mãi
Thì dòng sông muôn thuở vẫn đầy vơi
Rồi một ngày tôi quay về bến cũ
Nhận ra mình lạc lỏng giữa nhân gian
Thì dòng sông vẫn bên bồi bên lỡ
Tình chỉ là cơn sóng vỗ miên man.
Văn Trung

MỜI RƯỢU CUỐI NĂM

Chiều cuối năm mời em chén rượu
Những đắng cay thôi cạn một lần
Những toan tính đời ta gác lại
Dẫu tàn phai, thắp lại tuổi xuân

Hãy hò hẹn như từng hò hẹn
Dẫu trăm năm mộng úa bên trời
Cạn chén tử sinh! Mời! Cạn chén
Uống cho tình lửa cháy trên môi

Uống cho từng sợi máu reo vui
Ta uống cho quên nỗi ngậm ngùi
Son phấn bừng lên hương sắc cũ
Một lần thôi gửi hết cho nhau

Chiều cuối năm mời em chén rượu
Đừng bận lòng, đừng ngại ngần chi
Hãy uống như từng ngây ngất uống
Sá gì đâu gió cuộn mây bay

Hãy uống như từng say đắm đuối
Rượu tình duyên rượu nợ nần nhau
Hẹn một ngày sau ta thắp lại
Quên chuyện mười năm cũ thương đau

Hãy uống đi em dẫu não lòng
Dù đời như bèo bọt trôi sông
Mở cửa lòng nhau nhen chút lửa
Dù trời chớm xuân hay cuối đông

Chiều cuối năm mời em chén rượu
Cuộc tử sinh biển đổi non dời
Sương khói cuối ngày bay lảng đảng
Uống cùng ta xin chớ ngậm ngùi

Bạn bè dăm đứa bỏ đi hết
Mình em ngồi uống với ta thôi
Hãy rót như tình em rót cạn
Nâng ly cho đắng ngọt tình đời

Lê Văn Trung (http://vietvanmoi.fr/index1.5858.html)


Mùa Đã Thay Tên
Mùa đã thay tên
Mùa nhuốm bệnh
Lá đổi màu xanh
Lá nhuộm vàng
Quạnh vắng
Không người
Hiên quán cũ
Đất trời như ủ một mùa tang
Tôi đứng bơ vơ bên hè phố
Vài chuyến xe qua rất vội vàng
Chẳng có ai về cho tôi hỏi
Phương người có lạnh lắm hay không?
Mùa đã thay tên
Mùa nhuốm bệnh
Lòng cũng hoang mang
Một vết thương
Chẳng lẽ đất trời đang tuyệt tận
Nhân gian bên vực thẳm kinh hoàng.
Lê Văn Trung
(mùa dịch 2021)

Mùa Đông
Hình như mùa đông!
Mùa đông!
Lòng xưa giờ đã mù sương lối về
Mắt người thắp ánh sao khuya
Soi giùm tôi chút tình phai cuối cùng
Mùa chớm đông
Lòng chớm đông
Gió nghìn phương thổi
Nghìn phương áo vàng
Mùa đã sang
Lòng còn ươm
Nắng mùa xanh cũ áo hoàng hôn phai
Tìm nhau giữa hội trùng lai
Lạc nhau từ bóng mây bay cuối trời.
Văn Trung

MƯA Ở TRONG TÔI
Nắng tháng ba vàng cong chiếc lá
Lá một thời chiếc lá xanh xanh
Nắng vàng hanh nắng đi vào Hạ
Tình một thời chiếc lá mỏng manh
Ngày tôi về hôm ấy mưa rơi
Mưa sũng ướt đồng trơ gốc rạ
Tôi thấy gì trong trời mưa Hạ
Mưa ngoài trời mưa ở trong tôi
văn Trung
Mùa Xanh
Mùa đã thơm từ hương tóc người
Mùa đã xanh từ tà áo bay
Mới hay hương sắc nghìn thu trước
Còn đọng trên từng chiếc lá phai

Mùa đã rêu từ mỗi dấu chân
Mùa đã sương trắng một nỗi buồn
Mới hay hoa nở nghìn thu trước
Còn níu tay người một thoáng hương

Mùa trôi hay người trôi qua tôi
Mùa trôi hay lụa bay bên trời
Mới hay tình mỏng như da lụa
Còn nhớ gì nhau mà chưa nguôi

Ai ướp tình xanh trong thơ tôi!
2023

No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...