Thôi người ở lại
Tôi đi
Bóng chiều đã nhuộm sương đầy
Hoàng hôn
Một lần
Rồi đã qua sông
Trăm năm thôi nhé
Đục trong cũng đành
Tôi cầm giọt nắng vàng hanh
Thả rơi theo gió
Về bên xứ người
Biết đâu
Trong một góc đời
Người cầm giọt nắng
Ngậm ngùi tình xưa.
Lê văn Trung
(Để nhớ lần về Hội An, tiễn đưa một người thân ra đi vĩnh viễn, may mắn gặp được bạn thân Hoàng Lộc, 4. 10. 2022)
GIỮA HAI BỜ CHÂN GIẢ
Ta cứ tưởng tình em là có thật
Nên một đời lận đận đuổi tìm nhau
Em lẩn khuất như mây trời xa biệt
Lá vàng khô từng chiếc rụng u sầu
Trăng vạn cổ có khi tròn khi khuyết
Ta ngậm ngùi khuyết mãi cuộc tình đau
Em lẩn khuất như mây trời xa biệt
Ta thiên thu đỉnh núi tuyết bạc đầu
Thuyền chẳng nhớ mong chi bờ bến cũ
Con nước ròng mòn mỏi sóng rưng rưng
Em có nghe trên đỉnh nguồn gió hú
Lời bi thương hun hút giữa muôn trùng
Em có nghe trong bão nguồn mưa lũ
Dòng đam mê từng mảng vỡ men tình
Ta đứng ngắm linh hồn ta vấp ngả
Bên bờ tim em quá đổi mong manh
Ta trọn kiếp chạy quanh đời vật vã
Chụp bắt hoài sương khói bụi tình xưa
Không biết nổi tình em là chân giả
Lá đời ta từng chiếc rụng theo mùa.
Lê Văn Trung (
No comments:
Post a Comment