LẦN TRANG SÁCH CŨ
Đêm ngồi lần mở từng trang sách
Chữ nghĩa cơ hồ đã phủ rêu
Ta thắp lòng soi nhòe vết mực
Người xưa lệ nhỏ ướt câu Kiều
Dòng sông tiềm thức chừng xao động
Vỗ mãi bờ xa cũng bạc đầu
Ai thả trôi theo mùa nước lũ
Nỗi niềm hoài cổ chảy về đâu?
Đêm ngồi lần mở từng trang sách
Thoáng bóng người về khóc dưới trăng
Cung kiếm rỉ hoen màu tang hải
Lòng ai lòng Bà Huyện Thanh Quan
Xin khắc vào tim lời tuế nguyệt
Câu thơ bầm máu lệ tiền nhân
Cúi xin ân sủng trời vô lượng
Thiên hạ nằm mơ chuyện thái bình.
Lê Văn Trung
Đêm ngồi lần mở từng trang sách
Chữ nghĩa cơ hồ đã phủ rêu
Ta thắp lòng soi nhòe vết mực
Người xưa lệ nhỏ ướt câu Kiều
Dòng sông tiềm thức chừng xao động
Vỗ mãi bờ xa cũng bạc đầu
Ai thả trôi theo mùa nước lũ
Nỗi niềm hoài cổ chảy về đâu?
Đêm ngồi lần mở từng trang sách
Thoáng bóng người về khóc dưới trăng
Cung kiếm rỉ hoen màu tang hải
Lòng ai lòng Bà Huyện Thanh Quan
Xin khắc vào tim lời tuế nguyệt
Câu thơ bầm máu lệ tiền nhân
Cúi xin ân sủng trời vô lượng
Thiên hạ nằm mơ chuyện thái bình.
Lê Văn Trung
Lấy Tro Ta Bón Lầm Than Đời Mình
Về đây đốt rẫy làm nương
Lấy tro ta bón lầm than đời mình
Tưởng rằng rau cỏ lên xanh
Mà người với đất lại đành phụ nhau
Từ khi dấy cuộc binh đao
Sợi dây oan nghiệt buộc vào máu xương
Về đây đốt rẫy làm nương
Tro không bón nổi lầm than đời người.
Lê Văn Trung
Về đây đốt rẫy làm nương
Lấy tro ta bón lầm than đời mình
Tưởng rằng rau cỏ lên xanh
Mà người với đất lại đành phụ nhau
Từ khi dấy cuộc binh đao
Sợi dây oan nghiệt buộc vào máu xương
Về đây đốt rẫy làm nương
Tro không bón nổi lầm than đời người.
Lê Văn Trung
LỜI CỦA
VÔ CÙNG
Xin em xanh lại từ đầu
Đừng vàng lá úa mà đau nụ hồng
Nghe chăng lời nói vô cùng
Gọi nhau về thắm lại hồn cỏ cây
Lê Văn Trung
Xin em xanh lại từ đầu
Đừng vàng lá úa mà đau nụ hồng
Nghe chăng lời nói vô cùng
Gọi nhau về thắm lại hồn cỏ cây
Lê Văn Trung
24.03.21
LỜI KÊU CẦU
Ai sẽ mang giùm tôi
Hạt bụi này nặng trĩu
Ai sẽ mang giùm tôi
Tấm thân này mòn mỏi
Qua cho hết cuộc người
Sao đi hoài không tới
Khát vọng nào khôn nguôi
Trong nhiệm mầu nguyên tội
Có ai người vác hộ
Chiếc thập giá oằn vai
Qua bến bờ giác ngộ
Vượt cõi người thiên tai
"Ai gõ sẽ được mở "
Tôi gõ hoài nỗi đau
Xin khắc vào bia đá
Tên một giấc chiêm bao.
Lê Văn Trung
(viết trong mùa đại dịch)
Ai sẽ mang giùm tôi
Hạt bụi này nặng trĩu
Ai sẽ mang giùm tôi
Tấm thân này mòn mỏi
Qua cho hết cuộc người
Sao đi hoài không tới
Khát vọng nào khôn nguôi
Trong nhiệm mầu nguyên tội
Có ai người vác hộ
Chiếc thập giá oằn vai
Qua bến bờ giác ngộ
Vượt cõi người thiên tai
"Ai gõ sẽ được mở "
Tôi gõ hoài nỗi đau
Xin khắc vào bia đá
Tên một giấc chiêm bao.
Lê Văn Trung
(viết trong mùa đại dịch)
Lời Tình Buồn
Hồn em như lá mỏng
Mà tình tôi vàng phai
Đã chìm trong biển động
Đã rơi vào thiên tai
Đời chia tình mấy nhánh
Lòng chia buồn muôn phương
Sông đời tôi hoạn nạn
Chảy qua miền tai ương
Ôi thời xanh mắt ngọc
Trôi buồn như chiêm bao
Ôi mùa thu biếc tóc
Nằm ru tình trên vai
Em bây giờ đâu đó
Phai chùng áo tiểu thư
Trăng úa hồn khuê nữ
Mây tôi chìm trong thơ
Thuở tình xanh như lá
Mà vàng cả giấc mơ
Thuở tình mềm như lụa
Mà đau từng câu thơ
Em bây giờ xa vắng
Chìm trong câu kinh buồn
Tôi bây chừ như sóng
Đã tan vào mênh mông.
Lê Văn Trung
Hồn em như lá mỏng
Mà tình tôi vàng phai
Đã chìm trong biển động
Đã rơi vào thiên tai
Đời chia tình mấy nhánh
Lòng chia buồn muôn phương
Sông đời tôi hoạn nạn
Chảy qua miền tai ương
Ôi thời xanh mắt ngọc
Trôi buồn như chiêm bao
Ôi mùa thu biếc tóc
Nằm ru tình trên vai
Em bây giờ đâu đó
Phai chùng áo tiểu thư
Trăng úa hồn khuê nữ
Mây tôi chìm trong thơ
Thuở tình xanh như lá
Mà vàng cả giấc mơ
Thuở tình mềm như lụa
Mà đau từng câu thơ
Em bây giờ xa vắng
Chìm trong câu kinh buồn
Tôi bây chừ như sóng
Đã tan vào mênh mông.
Lê Văn Trung
Lòng Khuya
Khi lòng khuya đã cạn
Em giặt rũ nỗi buồn
Sợi chỉ tình đứt rạn
Khâu không lành vết thương
Mùa
thay chồi thay lá
Tôi rụng vàng bên đường
Em qua từng bước lạ
Dần xa, xa muôn trùng
Khi
lòng khuya đã cạn
Vội quá chuyến tàu đêm
Mưa bên thềm ga vắng
Từng giọt rơi buồn tênh
Lòng
khuya em đã cạn
Câu thơ cũ rêu vàng
Úa phai niềm quên lãng
Lạc mất từng dấu chân.
Lê Văn Trung 14. 06. 21
Khi lòng khuya đã cạn
Em giặt rũ nỗi buồn
Sợi chỉ tình đứt rạn
Khâu không lành vết thương
Tôi rụng vàng bên đường
Em qua từng bước lạ
Dần xa, xa muôn trùng
Vội quá chuyến tàu đêm
Mưa bên thềm ga vắng
Từng giọt rơi buồn tênh
Câu thơ cũ rêu vàng
Úa phai niềm quên lãng
Lạc mất từng dấu chân.
Lê Văn Trung 14. 06. 21
Lòng Tôi Tơ Lụa Trải
Đều Lên Thơ
Xin cho tôi, chỉ một lần,
Giang tay ôm cuộc phù vân của người.
Một lần chảy trọn nguồn vui,
Qua khe?
Qua suối,
Qua đồi nhân gian,
Qua em thuở mộng thắm vàng
Thuở trăng mười bốn chớm rằm giấc mơ.
Thuở lòng chưa nhuốm sương mưa,
Mùa xanh chưa vội, ngày chưa xuống chiều.
Tôi xin,
Xin chỉ bấy nhiêu.
Lòng tôi tơ lụa trải đều lên thơ.
Lê Văn Trung
Xin cho tôi, chỉ một lần,
Giang tay ôm cuộc phù vân của người.
Một lần chảy trọn nguồn vui,
Qua khe?
Qua suối,
Qua đồi nhân gian,
Qua em thuở mộng thắm vàng
Thuở trăng mười bốn chớm rằm giấc mơ.
Thuở lòng chưa nhuốm sương mưa,
Mùa xanh chưa vội, ngày chưa xuống chiều.
Tôi xin,
Xin chỉ bấy nhiêu.
Lòng tôi tơ lụa trải đều lên thơ.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment