Wednesday, April 28, 2021

Quê nhà là tất cả - Quán trưa -

 Quê Nhà Là Tất Cả
 
Nhà mình cuối đường này
Khuất sau ngọn núi kia
Nơi có đám mây bay
Bay hoài
Mây bay mãi
 
Bé ngoan ơi nhìn đi
Có con chim dẫn đường
Có mặt trời soi bóng
Xa xa...
Là quê hương
 
Con ngoan ơi! Cười lên!
Qua khỏi khúc quanh này
Có cây cầu bắc ngang
Đời trôi
Như nước chảy
 
Nhà ngoại bên kia bờ
Cuối triền lau trắng xóa
Gắng ngoan lên bé thơ
Quê nhà là tất cả
 
Đừng buồn!
Ôi!
Đừng buồn!
Ta về
Rồi trở lại!
Trong tim ta: Sài Gòn
Là mặt trời sáng mãi.
 
Lê Văn Trung

QUÁN TRƯA

 
Tạt quán ven đường, trưa nắng gắt
Một ly trà nguội còn hương phai
Sợi tóc người vương trong khóe mắt
Có thấy bên trời mây trắng bay?
 
Một ta quán vắng, không hò hẹn
Sao nỗi chờ xưa cũng dậy men?
"Người muôn năm cũ không về lại
Người nghìn năm sau cũng bặt tăm" (*)
 
Mây trắng nghìn phương còn bay mãi
Đời trắng phù vân, ta với ta
Đốt bài thơ cũ còn vương khói
Chợt thấy lòng xưa cũng nhạt nhòa.
Lê Văn Trung
 
(*) Ý từ bài thơ Đăng U Châu Đài Ca của Trần Tử Ngang:
Tiền bất kiến cổ nhân
Hậu bất tri lai giã
Niệm thiên địa chi du du
Độc sảng nhiên nhi thế hạ.

Monday, April 12, 2021

Thơ Lê Văn Trung phổ nhạc trên youtube 2

 Bỏ lại mùa thu - Buồn vui tôi chảy qua lòng nhân gian - Chén rượu hoàng hôn - Lời tình buồn - Một mai em có trở về - Vẫn còn thăm thẳm từng giọt sương - 

BỎ LẠI MÙA THU

https://www.youtube.com/watch?v=Jk0ZxueZSRQ
Ca khúc : Bỏ Lại Mùa thu. Thơ : Trung Lê. Nhạc : Văn Thành.


Buồn Vui Tôi Chảy Qua Lòng Nhân Gian - Thơ: Lê Văn Trung / Nhạc: Cung Minh Huân




BUỒN VUI TÔI CHẢY QUA LÒNG NHÂN GIAN

Tôi xin làm một dòng sông
Buồn vui tôi chảy qua lòng nhân gian
Trái tim tôi trải lụa vàng
Bước chân tình rất nhẹ nhàng lên thơ

Tôi xin làm một con đò
Đưa người qua bến đợi chờ trăm năm
Tôi xin làm một vành trăng
Sáng mênh mang cõi tình em với đời

Tôi là tôi. Chỉ thế thôi!
Trải lòng ra với đất trời,
Hồn nhiên

Rồi một hôm
Người qua sông
Bỏ quên câu hát
Đau lòng bờ tôi
Sóng xô. Ai lỡ? Ai bồi?
Vẫn tôi với một dòng trôi
Một dòng

Vẫn tôi
Chỉ một dòng sông
Buồn vui
Tôi chảy qua lòng nhân gian.

Lê Văn Trung


Buồn Vui Tôi Chảy Qua Lòng Nhân Gian - Thơ: Lê Văn Trung / Nhạc: Cung Minh Huân

https://www.youtube.com/watch?app=desktop&v=NRI_QMLx_uo&fbclid=IwAR2DdpYD5Qzmjf52JnTJUc_AR4AdTwRnHrSB87H6jFHX6BEjUP-x-p4ifAc


Bài thơ: Chén rượu hoàng hôn - Tác giả: Lê Văn Trung, Thể hiện: Hoàng My

https://www.youtube.com/watch?v=2cSuYg9IBVc



-------------------------------------------------------------------------
https://www.youtube.com/watch?v=1EXOsgXCe4U
Ca khúc: Lời Tình Buồn. Thơ Lê Văn Trung. Lời Văn Thành



------------------------

https://www.youtube.com/watch?v=PYnjIJRzb2s

Bài thơ: Một Mai Em Có Trở Về - Tác giả: Lê Văn Trung, Thể hiện: Hoàng My




----------------------------------------------

https://www.youtube.com/watch?v=y1F2dOMUvsc

VẪN CÒN THĂM THẲM TỪNG GIỌT SƯƠNG


Thơ Lê Văn Trung : Nguyễn Trùng Nhạn phổ Nhạc 2020







Thursday, April 8, 2021

Thơ về Mẹ

 Lời ru - Lời ru của mẹ chảy đầy lòng con - Lời ru nhiệm mầu - Mai mốt tôi về không còn mẹ - Mẹ - mẹ - Mẹ chờ hai mươi năm - Mẹ nằm nghe gió mùa đông - Mẹ về áo nhuộm câu thơ - Mồ côi - Thay một lời cầu nguyện - Thế mà mẹ bỏ con đi


LỜI RU

Đôi khi nhớ đến se lòng
Một lời ru thuở còn nằm trong nôi

Bây giờ Mẹ của con ơi
Mẹ là riêng một cõi trời lòng con
Mẹ là tuyệt đỉnh chon von
Nghe lòng thiên cổ vẫn còn lời ru

Âm vang một khúc kinh cầu
Ngàn năm Mẹ một vì sao sáng ngời
À ơi giọng Mẹ ru hời
Thiên thu còn vọng tiếng cười trẻ thơ
Mẹ nằm ru một cơn mơ
Ôi lòng Mẹ như mặt hồ vừa thu

Mẹ ơi! Mẹ là con tàu
Chở con qua những nông sâu phận người
Bây giờ Mẹ của con ơi
Con còn đây với những lời Mẹ ru

Mẹ nằm, như thuở trong nôi
Con ru Mẹ với những lời mẹ ru.
                            Lê Văn Trung

LỜI RU CỦA MẸ CHẢY ĐẦY LÒNG CON

Mẹ nằm trong giấc mơ con
Ru câu sinh tử mỏi mòn trần gian
Mẹ nằm như chiếc thuyền nan
Lao xao tiếng sóng vỗ tràn bờ quên

Trôi đi ôi những ưu phiền
Buông đi ôi những nợ duyên nặng lòng
Mẹ hiền như một dòng sông
Chảy về đâu mà mênh mông biển trùng

Mẹ nằm trong giấc mơ con
Lời ru như gió thổi hồn mây bay
Con ngồi ru mẹ Ô hay
Mà lời ru mẹ chảy đầy trong tim.

                   Lê Văn Trung - 2/12/2019

Lời Ru Nhiệm Mầu

Con về bên mẹ mẹ ơi
Lắng nghe lời mẹ ru hời ngày xưa
Tiếng buồn theo võng đong đưa
Tiếng vui từng giọt hiên mưa dịu hiền
 
Con trong lòng mẹ bình yên
Bao la, tình mẹ mông mênh biển trời
Lớn lên từ bốn tao nôi
Trái tim con mãi ấm lời mẹ ru
 
Con về bên mẹ mẹ ơi
Mà nghe tình đất nghĩa trời Mẹ Cha
Lòng con đã nở thành hoa
Nguyền dâng kính mẹ lời ca nhiệm mầu.
Lê Văn Trung

MAI MỐT TÔI VỀ KHÔNG CÒN MẸ

Rồi một buổi, tôi về, không còn mẹ
Chiếc giường đơn, trống lạnh, chiếu chăn buồn
Em ngồi đó, lòng còn nguyên giọt lệ
Hồn tan hoang như bụi khói hương tàn

Rồi mai mốt tôi về, không có mẹ
Căn phòng xưa giờ cửa đóng im lìm
Em ngồi đó, soi bóng mình nhỏ bé
Tiếng đêm buồn gọi mẹ buốt trong tim

Nhớ từng bữa, tay run, từng muỗng cháo
Chan cả lòng em vào mắt mẹ diệu hiền
Từng giọt nước mẹ uống niềm yêu dấu
Mẹ mỉm cười đau quặn trái tim em

Mai mốt tôi về không gặp mẹ
Em ngồi ru rười rượi giữa chiêm bao
Cho tôi thắp nén nhang lòng nhỏ bé
Lời ru buồn mẹ vọng suốt trăng sao.
                            Lê Văn Trung

MẸ

Nằm ngủ đi
Mẹ của con
Chiếc nôi đời sẽ ru tròn giấc mơ
Nằm ngủ đi
Mẹ là thơ
Nằm nghe câu hát bên bờ tử sinh
Nghe con kể chuyện nhân tình
Nghe con nỗi nhớ niềm quên bạc lòng
Ngủ đi ơi mẹ của con
Ngày xưa mẹ đã mỏi mòn lời ru.

Lê Văn Trung


MẸ

Mẹ nằm như thể mùa đông
Đang nằm trong cõi vô cùng đời con
Mẹ nằm như một nỗi buồn
Đang còn chảy giữa mênh mông cuộc người

Mẹ nằm nghe lệ đầy vơi
Giọt tan vào cõi, giọt rơi tận miền
Mẹ nằm bên một bờ quên
Nghe bên bờ nhớ chao nghiêng bóng chiều

Mẹ nằm nhìn bóng trăng thiu
Khuyết vào con một nụ hiu hắt cười
Mẹ! Ôi! Mẹ của con ơi!
Giang tay ôm cả đất trời vào con

Giang tay che kín nỗi buồn
Giang tay ôm cả linh hồn trần gian
Mẹ nằm ôm hết gian nan
Dành nhung lụa trải cho đường con đi

Đất trời có lắng im nghe
Lời ru của mẹ vọng về ngàn năm.
                             Lê Văn Trung

MẸ CHỜ HAI MƯƠI NĂM
                Kính tặng dì Hinh, dì Tôn


mưa vườn xưa ướt lá trầu
ướt vai áo bạc, ướt màu tóc phai
ướt đôi chân mẹ yếu gầy
hai mươi năm bước qua đầy nỗi đau

mưa buồn giọt buốt chìm sâu
giọt lanh tanh gõ mộ sầu phủ rêu
nón cời áo rách mẹ yêu
vẫn xuôi ngược kiếp đói nghèo long đong

mưa vườn xưa lạnh ướt lòng
hắt hiu đốm lửa ngùi trông mấy mùa
hai mươi năm mẹ chờ ai
chiều nay mưa ướt vườn xưa mẹ già
              Đà Nẵng 1975 – Lê Văn Trung

Mẹ Nằm Nghe Gió Mùa Đông
 
Mẹ nằm nghe gió mùa đông 
Thổi qua nghìn nỗi đục trong kiếp người
An nhiên mẹ nhoẽn miệng cười
Thiêng liêng lòng mẹ sáng ngời tâm kinh
Gió mùa đông thổi mông mênh
Thổi qua ngàn cõi ghập ghềnh trần gian
Thảnh thơi từng bước nhẹ nhàng
Đường xa vạn dặm mẹ đang trở về
Gió lùa tóc trắng mây bay
Mẹ nằm nghe gió reo ngoài vườn trăng.
Lê văn Trung

MẸ VỀ ÁO NHUỘM CÂU THƠ
                           (tặng Viên Hướng)

Mẹ về đứng giữa trời thu
Nghe ngàn năm vọng lời ru đất trời
Lời ru chảy một kiếp người
Gian nan thuyền ngược, đầy vơi bến bờ

Mẹ về áo nhuộm câu thơ
Tóc sương trắng cả lòng xưa mỏi mòn
Hỡi ơi trăm suối ngàn sông
Có nghe tiếng vọng tự nguồn cội xưa?

Mẹ là nắng, mẹ là mưa
Mẹ là tiếng võng đong đưa nỗi người
Tôi nghe giọt lệ mẹ cười
Nỗi đau mẹ nuốt, niềm vui mẹ giành
…cho con
                                Lê Văn Trung

Mồ Côi

Mẹ chết từ khi con tập nói
Ngọng nghịu không tròn câu yêu thương
Chân non bò vướng bên khe cửa
Tay vói chưa qua một nỗi buồn

Nhớ vòng tay ấm đêm đông tái
Còn đâu!
Lạnh giá buổi thu tàn
Con nằm nghe gió lay cành lá
Mà ngỡ lời ru mẹ chứa chan

Ngày con tập nói chưa thành tiếng
Mẹ mớm từng lời môi sữa thơm
Con thấy con là con chim nhỏ
Trong đôi cánh mẹ ấm vô cùng

Ngày con tập nói
Con nào biết
Mẹ bỏ đi về nơi rất xa
Từng đêm con thấy con bên mẹ
Không khóc mà sao mắt lệ nhòa.
Lê Văn Trung

THAY MỘT LỜI CẦU NGUYỆN

Ngày tháng lụn lùi dần vào quên lãng
Mẹ nằm nghe chiếc lá rụng ngoài hiên
Mỗi nhịp đập trong hồn là nhịp thở
Giữa trần gian mẹ gửi trái tim mình

Giữa trần gian hoa nở trọn đời con
Là nước mắt là xót đau lòng mẹ
Là tiếng hát là lời ru dịu nhẹ
Dưới bầu trời mẹ là núi là sông

Mẹ nằm đó nụ cười hiền như Bụt
Lòng đắm chìm trong suốt cõi hư vô
Mẹ nằm đó tỏa bóng đời xanh ngát
Mẹ là hoa là nhạc, mẹ là thơ

Con sẽ hát như ngày xưa mẹ hát
Nằm ru con ấm lạnh suốt đời con
Con sẽ kể chuyện ngày xưa mẹ kể
Lòng mẹ thương con chân cứng đá mòn

Con sẽ đi những nẻo đường, mẹ đã
Gánh đời con qua ghềnh suối thương yêu
Gánh đời con qua trăm bờ bến lạ
Con nở thành hoa giữa lòng mẹ mỹ miều

Ôi vạn cõi nghìn phương sông biển rộng
Mẹ cao vời rực sáng một vì sao
Mẹ là gió giữa trời cao lồng lộng
Trái tim con xin nhuốm lửa nguyện cầu.
                                     Lê Văn Trung 

THẾ MÀ MẸ BỎ CON ĐI

Thế mà Mẹ bỏ con đi
Không thương con
Mẹ bỏ về
Hư vô
Không thương con
Sao Mẹ buồn
Con nghe tiếng Mẹ nỉ non bên trời
Không thương con
Sao Mẹ cười
Nhìn con
Mẹ quặn trăm lời
Mẹ ru
Không
Sao lòng Mẹ Rối bời
Sao đôi mắt Mẹ ngậm ngùi sao khuya
Không thương con
Mẹ bỏ về
Về đâu?
Con hỏi
Mà đau lòng này
Đất trời
Thiên cổ
Có hay
Mẹ 
Thương chi
Cho đắng
Cho cay
Phận người
Mẹ ơi!
                    Lê Văn Trung

Sunday, April 4, 2021

Giọt nắng - Giữa hai bờ chân giả

GIỌT NẮNG
 
Thôi người ở lại
Tôi đi
Bóng chiều đã nhuộm sương đầy
Hoàng hôn
Một lần
Rồi đã qua sông
Trăm năm thôi nhé
Đục trong cũng đành
Tôi cầm giọt nắng vàng hanh
Thả rơi theo gió
Về bên xứ người
Biết đâu
Trong một góc đời
Người cầm giọt nắng
Ngậm ngùi tình xưa.
Lê văn Trung 
(Để nhớ lần về Hội An, tiễn đưa một người thân ra đi vĩnh viễn, may mắn gặp được bạn thân Hoàng Lộc, 4. 10. 2022)

GIỮA HAI BỜ CHÂN GIẢ

Ta cứ tưởng tình em là có thật
Nên một đời lận đận đuổi tìm nhau
Em lẩn khuất như mây trời xa biệt
Lá vàng khô từng chiếc rụng u sầu

Trăng vạn cổ có khi tròn khi khuyết
Ta ngậm ngùi khuyết mãi cuộc tình đau
Em lẩn khuất như mây trời xa biệt
Ta thiên thu đỉnh núi tuyết bạc đầu

Thuyền chẳng nhớ mong chi bờ bến cũ
Con nước ròng mòn mỏi sóng rưng rưng
Em có nghe trên đỉnh nguồn gió hú
Lời bi thương hun hút giữa muôn trùng

Em có nghe trong bão nguồn mưa lũ
Dòng đam mê từng mảng vỡ men tình
Ta đứng ngắm linh hồn ta vấp ngả
Bên bờ tim em quá đổi mong manh

Ta trọn kiếp chạy quanh đời vật vã
Chụp bắt hoài sương khói bụi tình xưa
Không biết nổi tình em là chân giả
Lá đời ta từng chiếc rụng theo mùa.

Lê Văn Trung (http://vietvanmoi.fr/index1.5858.html)

Mẹ nằm nghe gió mùa đông - Miên man cuộc người - Mời rượu cuối năm - Mùa đã thay tên - Mùa đông - Mưa ở trong tôi - Mùa xanh

 Mẹ Nằm Nghe Gió Mùa Đông
 
Mẹ nằm nghe gió mùa đông 
Thổi qua nghìn nỗi đục trong kiếp người
An nhiên mẹ nhoẽn miệng cười
Thiêng liêng lòng mẹ sáng ngời tâm kinh
Gió mùa đông thổi mông mênh
Thổi qua ngàn cõi ghập ghềnh trần gian
Thảnh thơi từng bước nhẹ nhàng
Đường xa vạn dặm mẹ đang trở về
Gió lùa tóc trắng mây bay
Mẹ nằm nghe gió reo ngoài vườn trăng.
Lê văn Trung

MIÊN MAN CUỘC NGƯỜI
 
Tôi đứng gọi bên bờ sông dĩ vãng
Mà thuyền xưa, đành đoạn, chẳng quay về
Con sóng cuốn vào triền lau bãi cạn
Xót đau từng hạt cát bến sông quê
Em có nghe giữa vô cùng tịch lặng
Một lời đau chìm tận đáy sông buồn
Em có thấy giữa trùng trùng hoang vắng
Một bàn tay vẫy mãi giữa trời không
Thôi hố thẳm, đã đành là hố thẳm
Mà hư vô nào định nghĩa sinh tồn
Tôi đứng gọi bên bờ sông dĩ vãng
Lời vô âm vang tận cõi vô cùng
Rồi một ngày, tôi không còn ở lại
Trần gian ơi hoa vẫn nở bên người
Rồi một ngày thuyền xưa trôi đi mãi
Thì dòng sông muôn thuở vẫn đầy vơi
Rồi một ngày tôi quay về bến cũ
Nhận ra mình lạc lỏng giữa nhân gian
Thì dòng sông vẫn bên bồi bên lỡ
Tình chỉ là cơn sóng vỗ miên man.
Văn Trung

MỜI RƯỢU CUỐI NĂM

Chiều cuối năm mời em chén rượu
Những đắng cay thôi cạn một lần
Những toan tính đời ta gác lại
Dẫu tàn phai, thắp lại tuổi xuân

Hãy hò hẹn như từng hò hẹn
Dẫu trăm năm mộng úa bên trời
Cạn chén tử sinh! Mời! Cạn chén
Uống cho tình lửa cháy trên môi

Uống cho từng sợi máu reo vui
Ta uống cho quên nỗi ngậm ngùi
Son phấn bừng lên hương sắc cũ
Một lần thôi gửi hết cho nhau

Chiều cuối năm mời em chén rượu
Đừng bận lòng, đừng ngại ngần chi
Hãy uống như từng ngây ngất uống
Sá gì đâu gió cuộn mây bay

Hãy uống như từng say đắm đuối
Rượu tình duyên rượu nợ nần nhau
Hẹn một ngày sau ta thắp lại
Quên chuyện mười năm cũ thương đau

Hãy uống đi em dẫu não lòng
Dù đời như bèo bọt trôi sông
Mở cửa lòng nhau nhen chút lửa
Dù trời chớm xuân hay cuối đông

Chiều cuối năm mời em chén rượu
Cuộc tử sinh biển đổi non dời
Sương khói cuối ngày bay lảng đảng
Uống cùng ta xin chớ ngậm ngùi

Bạn bè dăm đứa bỏ đi hết
Mình em ngồi uống với ta thôi
Hãy rót như tình em rót cạn
Nâng ly cho đắng ngọt tình đời

Lê Văn Trung (http://vietvanmoi.fr/index1.5858.html)


Mùa Đã Thay Tên
Mùa đã thay tên
Mùa nhuốm bệnh
Lá đổi màu xanh
Lá nhuộm vàng
Quạnh vắng
Không người
Hiên quán cũ
Đất trời như ủ một mùa tang
Tôi đứng bơ vơ bên hè phố
Vài chuyến xe qua rất vội vàng
Chẳng có ai về cho tôi hỏi
Phương người có lạnh lắm hay không?
Mùa đã thay tên
Mùa nhuốm bệnh
Lòng cũng hoang mang
Một vết thương
Chẳng lẽ đất trời đang tuyệt tận
Nhân gian bên vực thẳm kinh hoàng.
Lê Văn Trung
(mùa dịch 2021)

Mùa Đông
Hình như mùa đông!
Mùa đông!
Lòng xưa giờ đã mù sương lối về
Mắt người thắp ánh sao khuya
Soi giùm tôi chút tình phai cuối cùng
Mùa chớm đông
Lòng chớm đông
Gió nghìn phương thổi
Nghìn phương áo vàng
Mùa đã sang
Lòng còn ươm
Nắng mùa xanh cũ áo hoàng hôn phai
Tìm nhau giữa hội trùng lai
Lạc nhau từ bóng mây bay cuối trời.
Văn Trung

MƯA Ở TRONG TÔI
Nắng tháng ba vàng cong chiếc lá
Lá một thời chiếc lá xanh xanh
Nắng vàng hanh nắng đi vào Hạ
Tình một thời chiếc lá mỏng manh
Ngày tôi về hôm ấy mưa rơi
Mưa sũng ướt đồng trơ gốc rạ
Tôi thấy gì trong trời mưa Hạ
Mưa ngoài trời mưa ở trong tôi
văn Trung
Mùa Xanh
Mùa đã thơm từ hương tóc người
Mùa đã xanh từ tà áo bay
Mới hay hương sắc nghìn thu trước
Còn đọng trên từng chiếc lá phai

Mùa đã rêu từ mỗi dấu chân
Mùa đã sương trắng một nỗi buồn
Mới hay hoa nở nghìn thu trước
Còn níu tay người một thoáng hương

Mùa trôi hay người trôi qua tôi
Mùa trôi hay lụa bay bên trời
Mới hay tình mỏng như da lụa
Còn nhớ gì nhau mà chưa nguôi

Ai ướp tình xanh trong thơ tôi!
2023

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...