Quê Nhà Là Tất Cả
Nhà mình cuối đường này
Khuất sau ngọn núi kia
Nơi có đám mây bay
Bay hoài
Mây bay mãi
Bé ngoan ơi nhìn đi
Có con chim dẫn đường
Có mặt trời soi bóng
Xa xa...
Là quê hương
Con ngoan ơi! Cười lên!
Qua khỏi khúc quanh này
Có cây cầu bắc ngang
Đời trôi
Như nước chảy
Nhà ngoại bên kia bờ
Cuối triền lau trắng xóa
Gắng ngoan lên bé thơ
Quê nhà là tất cả
Đừng buồn!
Ôi!
Đừng buồn!
Ta về
Rồi trở lại!
Trong tim ta: Sài Gòn
Là mặt trời sáng mãi.
Lê Văn Trung
Nhà mình cuối đường này
Khuất sau ngọn núi kia
Nơi có đám mây bay
Bay hoài
Mây bay mãi
Bé ngoan ơi nhìn đi
Có con chim dẫn đường
Có mặt trời soi bóng
Xa xa...
Là quê hương
Con ngoan ơi! Cười lên!
Qua khỏi khúc quanh này
Có cây cầu bắc ngang
Đời trôi
Như nước chảy
Nhà ngoại bên kia bờ
Cuối triền lau trắng xóa
Gắng ngoan lên bé thơ
Quê nhà là tất cả
Đừng buồn!
Ôi!
Đừng buồn!
Ta về
Rồi trở lại!
Trong tim ta: Sài Gòn
Là mặt trời sáng mãi.
Lê Văn Trung
QUÁN TRƯA
Tạt quán ven đường, trưa nắng gắtMột ly trà nguội còn hương phai
Sợi tóc người vương trong khóe mắt
Có thấy bên trời mây trắng bay?
Một ta quán vắng, không hò hẹn
Sao nỗi chờ xưa cũng dậy men?
"Người muôn năm cũ không về lại
Người nghìn năm sau cũng bặt tăm" (*)
Mây trắng nghìn phương còn bay mãi
Đời trắng phù vân, ta với ta
Đốt bài thơ cũ còn vương khói
Chợt thấy lòng xưa cũng nhạt nhòa.
Lê Văn Trung
(*) Ý từ bài thơ Đăng U Châu Đài Ca của Trần Tử Ngang:
Tiền bất kiến cổ nhân
Hậu bất tri lai giã
Niệm thiên địa chi du du
Độc sảng nhiên nhi thế hạ.
No comments:
Post a Comment