CÂU CHUYỆN MƯỜI NĂM
1/ Mười năm dâu biển lỡ bồi
Chút hương sắc cũ bên trời phôi pha
Mười năm lưu lạc không nhà
Thà như hạt bụi bay qua cõi đời
Dẫu trong chua xót ngậm ngùi
Mười năm giọt lệ mi người còn xanh.
2/ Mười năm ăn suối ngủ rừng
Nhìn quanh trời đất một vùng tan hoang
Nhắn theo muôn đám mây vàng
Tìm giùm ta bóng người sang bến nào.
3/ Mười năm lệ xót máu đào
Nghìn xưa hun hút nghìn sau mịt mù
Gió mùa xưa thổi về đâu
Đời ta vô định chuyến tàu không ga.
4/ Mười năm sau trở lại nhà
Người xưa đã biệt mù xa cuối trời
Thôi đành thế cuộc nổi trôi
Còn thương giọt lệ trên môi của người.
Lê Văn Trung
CHIỀU CAI LẬY
Này em gái - em về đâu - Cai Lậy
Môi đang xuân và đôi nụ đang hồng
Tôi bối rối như chiếc xuồng không lái
Cứ bập bềnh theo suốt một dòng sông.
Lê Văn Trung
CHIÊM BAO
Rồi mai rồi mốt rồi đêm nào
Con chim về hót giữa chiêm bao
Gọi tôi bằng những lời mê hoặc
Những lời hiu hắt của thương đau.
Lê Văn Trung
CHƯA HẾT TANG THƯƠNG
Trời tiếp đất
Đất tiếp trời
Giận dữ
Gió oan khiên
Mưa tàn bạo
Dập vùi
Cây bật gốc
Đỏ loang dòng thác lũ
Cuốn phăng đi từng số phận con người
Rừng cạn kiệt
Không làm sao giữ nổi
Nước cuồng điên
Xé toạc thịt da rừng
Ôi đất đá vỡ toang
Vùi thân xác
Vùi chôn theo lời thống hận chưa tan
Tà Leng ơi phủ tang trời mây xám
Bé thơ ơi nào hiểu thấu tai ương
Trời với đất
Đất với trời
Tiếp tiếp
Mãi xoay vòng
Chưa hết cuộc tang thương.
Lê Văn Trung
Năm mươi năm, một mối tình
Năm mươi năm, chuyện, đã thành truyện xưa
Người về ngồi dưới hiên mưa
Nghe hoang vu thổi qua mùa tàn thu
Nghe trong cát bụi mịt mù
Có lời hiu hắt về ru võng đời
Năm mươi năm, tình ngậm ngùi
Kẻ góc biển, người chân trời, chia tan
Năm mươi năm, chuyện đá vàng
Đã thành chuyện của điêu tàn xuân thu.
Lê văn Trung
CÓ THỂ
có thể rất nhiều điều ta chưa nói với nhau
có thể rất nhiều lần ta ngoảnh mặt bỏ đi mỗi người một lối
có thể tình cờ gặp nhau không chào không hỏi
như thể là chưa hề thân quen chưa từng gần gũi chưa từng hôn
nhau
mỗi chúng ta là một tế bào riêng lẻ
cho dù đã có đôi lần lòng ta đã từng đau xé
đã từng hân hoan đã từng ứa lệ
đã uống hết vào nhau những nỗi niềm
đã chạy đuổi tìm nhau trong lãng quên
có thể từng khoảnh khắc thời gian từng mạch nguồn dâu bể
ta đã chìm trong nỗi hoài nhớ lặng câm trong khao khát tím bầm
trong rã rời đói lả
ta vẫn phải ngược chiều nhau
mỗi người đều có một chân trời giả định
cứ ảo tưởng niềm tin về cõi trời đã hẹn
ôm ấp mãi những ước mơ trong bao nổi chìm như chiếc lá mùa đông
trên dòng nước lũ
ta tìm kiếm nhau trong sương mù trí nhớ
để đến bao giờ ta còn có thể nói một lời
mà muôn đời
không thể
em ơi!
Lê Văn Trung
Đường xa, không phải tại đường
Xa vì tình đã dặm trường mù khơi
Từ em ướt lệ vai người
Con đường hun hút đất trời quạnh hiu
Lê Văn Trung
Đời loạn ly cùng tận máu xương
Có ai về đốt đuốc đêm trường
Nhìn rõ lòng nhau nhìn cho rõ
Còn gì sau những nỗi tang thương?
Lê Văn Trung
Hoài công thôi rồi cũng một mình
Ta đi cho kịp bến hoàng hôn
Lỡ bước chân đời em đến muộn
Cũng thắp cho ta ngọn nến buồn
Bến hắt hiu bờ cũng mịt mù
Ta đi cho kịp cõi nghìn sau
Dẫu mắt tình xưa khô ráo lệ
Cát bụi nghìn thu còn nhớ nhau
Ta qua đã cuối vòng dâu bể
Lòng chưa nguôi những nỗi muộn phiền
Trời đất nghìn phương ta một cõi
Hoài công thôi quên nhớ cũng đành
Hoài công thôi những nẽo ta về
Rêu đời đã ẩm dấu chân đi
Ngày mai tóc bạc che lên mộ
Người đọc tên ta có nhớ gì
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment