Sunday, September 13, 2020

Bạc đầu - Bản di chúc viết chưa thành - Bao giờ - Bến con người - Bên kia bờ sinh tử - Biệt - Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh - Buồn như trăng nhớ ai

 BẠC ĐẦU

Dẫu đốt thêm dăm ba ngọn nến
Cũng không soi rõ bóng tình em
Tôi ngồi đếm những vì sao lạc
Ngẫm đời mình bao nỗi truân chuyên

Dẫu xuôi ngược bờ cùng bãi tận
Cũng không về đến bến tình em
Quanh quẩn những ga đời lận đận
Người quá vô tâm kẻ tội tình

Dẫu biết hiên đời không chỗ trú
Ai về cởi áo che tình nhau
Tình trăm năm tình hoài giông bão
Chỉ nhớ nhung thôi cũng bạc đầu.
Lê Văn Trung

BẢN DI CHÚC VIẾT CHƯA THÀNH

Anh sẽ chạy một vòng quanh trái đất
Vào một ngày dài nhất của đời anh
Mỗi nơi anh qua xin gởi lại mảnh đời mình
Trên đá trăm năm trên đồi thiên cổ
 
Trên sóng xôn xao một trời giông bão
Trong gió oan khiên thổi bạc hồn người
Anh gởi lại từng giọt máu hồng tươi
Từng mảnh vụn thịt xương anh tàn rụi
 
Từng sợi tóc rơi buồn không vọng lại
Lời bi thương chạm vỡ nỗi đau này
Chảy suốt con đường hệ lụy trần ai
Anh gởi lại trên từng viên sỏi nhỏ
 
Giọt nước mắt xé đau hồn cây cỏ
Của lối anh qua của nẽo em về
Của một thiên thu là một sát na
Anh chẳng kịp một vòng quanh bản ngã
 
Hồn chẳng kịp theo một hồi Bát Nhã
Anh rơi vào hố thẳm cõi người ta
Những tai ương đổ ập xuống không ngờ
Em xa hút vẳng lời kinh cứu rỗi.
 
Tiếng chuông nguyện vang thầm trong bóng tối
Anh chạy hoài không hết một vòng quanh
Hết một ngày dài nhất của đời anh
Vẫn đau đáu gởi chút phần xương thịt
 
Vẫn thao thức ở trong lòng mộ huyệt
Đi chưa qua chưa cạn cuộc vuông tròn
Trả chưa xong chưa vẹn nghĩa sinh tồn
Anh cố chạy một vòng quanh trái đất
 
Đến lúc xuôi tay đến hồi kiệt sức
Vẫn mong rồi sẽ đến cuối bờ tây
Vẫn mong sao cả xác lẫn hồn này
Dẫu cát bụi gởi lại người nguyên vẹn 
Lê Văn Trung

BAO GIỜ

Bao giờ gặp lại những người bạn
Dăm đứa quàng vai rong phố chơi
Thăm cô chủ quán café cũ
Có xót tình xưa lòng ngậm ngùi

Bao giờ em đến xanh màu áo
Nhuộm biếc hồn tôi màu gió thu
Hỏi nắng còn thơm hồn con gái
Có buồn mây trắng đã tan mau

Bao giờ neo đậu đời xuôi ngược
Bến cũ người xưa về gọi đò
Lau trắng bờ xa em như lụa
Lòng em còn trắng tuổi ngây thơ

Bao giờ tôi thấy tôi về giữa
Phố của ngày xanh tóc tỏa hương
Phố của rêu phong hồn cổ tích
Tình có còn thơm mùi ngọc lan

Bao giờ ta trở về quê ngoại
Em lên đồi mua tím cả chiều
Cây khế rụng bông từ năm ngoái
Còn vương nỗi nhớ nỗi đìu hiu

Ôi những người yêu quí xa xưa
Hun hút ngày trôi mỏi đợi chờ
Có kẻ ngồi buồn nơi quán vắng
Uống hoài ly rượu cháy trang thơ.

Lê Văn Trung (http://vietvanmoi.fr/index1.5858.html)


Bến Con Người

Em có thấy bên kia bờ ảo vọng
Một bóng thuyền nằm đợi mấy mùa trăng
Từng con sóng vỗ về từng con sóng
Nhắc nhau lời thệ ước với trăm năm


Em có thấy mây chiều trôi rất chậm
Như níu từng sợi nắng úa hoàng hôn
Từng cơn gió thổi buồn từng cơn gió
Thổi đìu hiu qua sậy bãi lau cồn


Em có thấy cánh chim rừng bay mỏi
Đôi cánh chùng như lá rụng vào thu
Từng chiếc lá là từng câu nhắn gửi
Gửi về đâu trong vạn nẻo xa mù


Em có thấy
Có bao giờ em thấy
Tôi trôi hoài như chẳng thể ngừng trôi
Tôi trôi mãi biết bao giờ ngừng lại
Chừng trăm năm chưa cập Bến Con Người.

Lê Văn Trung


BÊN KIA BỜ SINH TỬ
Kính viếng thi sĩ Hoài Khanh

Đi là tiếp những chặng đường dang dở
Là trở về hội ngộ dưới trăng sao
Nơi cát bụi cũng vàng lên rực rỡ
Là thiên thu run rẫy mộng ban đầu

Đi là mở những chân trời đã khép
Là rạng ngời cháy rực bóng hư vô
Là đối mặt với lũy thành hủy diệt
Cho trần gian lồng lộng một hồn thơ.
Lê Văn Trung

BIỆT


Ta đi có lẽ không về nữa
Về làm chi quê quán mịt mùng
Mẹ cha chắc đã tan thành đất
Đất ở đâu cũng lạnh vô cùng

Đất ở đâu cũng màu luân lạc

Và nỗi buồn trải quạnh như sương
Ta đi có lẽ không về nữa
Về làm chi bến mịt sông mù

Em giờ chắc đã thành góa phụ
Xương trắng cồn hoang đêm chó tru

Hồn ai xiêu lạc đền rêu cũ
Cũng đành nén lệ khóc thiên thu

Ta đi là biệt đời nhau nhé
Em có lên ngàn ngóng bốn phương

Đã biết trăm năm tình hóa đá
Thì mong chi giọt lệ tương phùng

Đã biết ta trăm đường muôn ngả

Không chốn nào là chốn dung thân
Thôi cứ xem như ta chẳng về
Xem như đời chỉ tạm ngang qua

Thân là hạt bụi bay trong gió
Đậu xuống trần gian như giấc mơ
Đậu xuống lòng em như điềm gỡ
Nỗi đau truyền kiếp tự bao giờ

Thôi xem như chưa hề có nhau
Hai ta là hai cõi chiêm bao
Em và ta là hai chiếc lá
Chiếc rơi triền thấp chiếc đồi cao

Giông bão thổi tung ngàn số phận

Lạc nhau từ giấc mộng ban đầu
Về làm chi thôi về làm chi
Thà cứ như người không bản quán

Không họ hàng không cả tông chi
Đời ở đâu cũng đời nhiều loạn
Ta ở đâu nào có hơn gì
Người ở đâu cũng người xa lạ

Thôi về chi rào chắn giậu che
Thôi về làm chi đừng hỏi nữa
Gươm cuồng tay mỏi chí tàn suy
Đốt đuốc mà soi lòng nhân thế

Đất trời là một khối vô tri
Qua bao vong diệt cùng dâu bể
Trái tim người là nấm mộ đây
Đôi mắt đã mù khô cả lệ

Thì rót làm sao chén rượu đầy
Về làm chi về làm chi hỡi
Ngươi phương mù áo rách tang thương
Ta nghe ngươi hát lời vinh Thánh

Mà buồn hơn khúc hát đoạn trường
Ta thấy ngươi ngồi ôm tượng Chúa

Mà như ôm cả thế gian buồn
Thôi về làm chi về làm chi

Ngươi và ta hai kẻ sau cùng
Cứ đi cho hết vòng luân chuyển
Mà ngắm nhân gian đã loạn cuồng
Trái tim người chứa toàn sâu bọ


Rắn rít trườn lên cuôn chặt hồn
Ta đi có lẽ không về nữa
Gặp ngươi nơi góc biển chân trời
Tình như phù vân không hò hẹn

Lòng như sương khói chẳng buồn vui
Ta chỉ thương ngươi còn vọng tưởng
Một trần gian quá đổi ngậm ngùi
Ta chỉ thương ta còn ngất ngưỡng
Đi- về hai nẻo vẫn chưa nguôi.

                            Lê Văn Trung

BUỒN NGHE TIẾNG GỌI
HAI ĐẦU TỬ SINH
 
Ta là bến
Người là thuyền
Thuyền trôi theo cuộc nợ duyên khuyết tròn
Mù xa lau lách bãi cồn
Lao xao sóng vổ
Mỏi mòn bến khuya
Cầu xưa gãy nhịp
Chia lìa
Nguồn cao thác đổ
Cuối bờ ghềnh sâu
Sân ga
Và những con tàu
Nghìn xưa hú vọng
Nghìn sau biệt mù
Con đường
Và những chuyến xe
Vết lăn
Đá sỏi
Còn se sắt chờ
Ta về đâu?
Người về đâu?
Buồn nghe tiếng gọi
Hai đầu
Tử
Sinh

Lê Văn Trung 2023

BUỒN NHƯ TRĂNG NHỚ AI

* Thơ phương tấn


Thuyền chờn vờn xa bến
như ai chia tay ai
bóng trăng khuya hiu hắt
buồn như trăng nhớ ai.

Hai hàng cây ve vẫy
ai giã từ ai đây
con phố rêu đứng đấy
buồn như phố đợi ai.

Tôi cứ như cỏ khô
em cứ như ngọn lửa
cháy theo dòng gió ngược
thổi từ thuở yêu em.

Em là con chim trời
vút bay vào cõi phúc
tôi con chim côi cút
bay ngẩn ngơ bên đời.
Lê Văn Trung








No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...