Sao đành quên hết cuộc tình
duyên – Chỉ là lời khấn nguyên trong chiêm bao - Năm mươi năm ta uống một mình –
Bâng khuâng – Diệu ngôn – Dẫu có quên đi – Trái tim tôi tim của đất trời – Ta
trở về nơi đã bỏ ra đi – Năm mươi năm ta rót về đâu – Bão hồn tôi cuồn cuộn bến
sông người – Rồi đành lãng quên – Khúc kinh thơ – Về đâu cũng về - Khoảnh khắc
và trăm năm – Định mệnh – Hiu hắt buồn như tiếng thở dài – Cho dẫu mười năm hay
trăm năm - Ở Sài Gòn nhớ một người rất xa – Chén rượu hoàng hôn
SAO ĐÀNH QUÊN HẾT CUỘC TÌNH DUYÊN
Thấy đời nghiêng ngã cuộc tình em
Ta rót hồn ta buồn lệ ứa
Ai rót vào lòng em nhớ quên?
Đập vỡ ly không rượu vỡ tràn
Đập vỡ sầu xưa sầu chưa tan
Ta nghiêng bầu rượu, lòng chưa cạn
Ta nghiêng tình vơi, tình chưa vàng
Sao đành bỏ ta! Này rắn dữ
Ta ăn trái cấm tình thương đau
Sao đành bỏ ta! Thần cám dỗ
Sao không cùng ta cạn cuộc sầu
Ta rót ta tràn ly ngàn năm
Ta rót đời ta buồn căm căm
Hỡi ta rượu chảy tàn cơn mộng
Ta rót về đâu giọt lệ bầm
Sao đành bỏ đi, sao đành quên
Sao đành quên hết cuộc tình duyên
Ôi rượu đời ta như lửa cháy
Chú
thích:
Bài
này ban đầu có tựa đề là QUÊN ĐI. Nhạc
sĩ Thu Nguyễn và Nguyễn Dương Quang đã soạn thành ca khúc
CHỈ LÀ LỜI KHẤN NGUYỆN TRONG CHIÊM BAO
Ngồi hong mãi nỗi buồn như sương khói
Nghe xa vắng tiếng mùa xanh réo gọi
Bỗng thấy lòng hiu hắt một hoàng hôn
Tôi ngồi đếm bước chân người trên cỏ
Tôi ngồi vẽ bàn tay mềm như lá
Đã một lần chạm xuống cõi tình tôi
Đã một lần thả nhẹ lá vàng rơi
Nằm quạnh quẽ bên đường thu vời vợi
Trăm dòng xuôi bèo bọt cũng không về
Nỗi mong chờ theo gió thổi mây bay
Tình em cũng mù tan miền xa vắng
Một chiều vàng đậu xuống tóc vàng thu
Em có nghe chiều đời tôi rất lặng
Bỗng vang lời kinh nguyện khấn trăm năm
Thắp cả nỗi buồn tôi một vùng kỹ niệm
Và tình nhau chỉ là lời khấn nguyện
Giữa mịt mù vời vợi cõi chiêm bao.
Rượu chảy về đâu? Lạc cõi người
Ai rót? Sao đành không thể rót!
Rượu trong? Sao lòng ta chưa nguôi!
Năm mươi năm ta uống một mình
Năm mươi năm chưa cạn nỗi tình
Ta say! Cứ tưởng đời nghiêng ngã
(Hay đã say vì hương tuyết trinh?)
Năm mươi năm, ta uống, đợi chờ
Ta say? Ta ngỡ mình đang mơ
Rượu không đủ ấm lòng lưu lạc
Rượu không đủ say tình em xưa
Năm mươi năm rượu chảy về đâu?
Rượu tiễn người, lệ chảy qua cầu
Ta trôi như bóng mây chìm sóng
Ta say mà như lòng ta đau
Năm mươi năm khát chén rượu người
Uống lệ mình, uống để cầm hơi
Năm mươi năm chén đời chưa cạn
Sao đành cạn hết cuộc tình tôi!
Nên mây buồn mây quên bay đi
Nên sương buồn sương run trên lá
Nên gió buồn, ôi gió cuồng si!
Người không về, đất trời quên thu
Sao bốn mùa tình tôi heo may
Ai nhuộm cơn mơ vàng như lá
Không nỡ rơi vì thương nhớ ai
Người không về, chiều quên hoàng hôn
Chiều cứ tan những sợi nắng vàng
Nắng quên nạm ngọc vào đôi mắt
Và lệ chiều ai lạnh mấy dòng
Người không về, tay nuối bàn tay
Nhớ từng sợi tóc ướt trên vai
Nhớ như mây nhớ chiều không gió
Nhớ như lá nhớ màu thu phai
Người chưa về? Người không về đâu!
Đường thu xưa rêu lạnh một màu
Dấu chân xưa nhớ bàn chân cũ
Bước vào tình nhau như chiêm bao.
Đêm trầm hương quyện cả cơn mơ
Ta sẽ vì em mà nhã nhạc
Ta sẽ vì em mà thiên thai
Này em nhẹ mở cửa thiên đường
Cho đêm mộng vỡ nghìn cơn khát
Cho tình đau tê từng đốt xương
Em rót cho đầy một giấc mơ
Trăng xưa đã vỡ từ muôn kiếp
Chợt ngất ngây rằm một đóa thơ
Ta sẽ vì em mà nhã ca
Ta sẽ vì em mà Thánh nhạc
Tình sẽ vì em mà nở hoa.
Mùa thu buồn quá cũng chưa về
Mà sao vàng cả lời thơ cũ
Mà sao chùng cả hồn mây bay
Buồn như buồn nhớ một dòng sông
Buồn như lệ tím bầm trong mắt
Buồn như lời hát chìm bên song
Còn gì mà nợ với tình duyên
Vườn xưa đã tạnh mùa thương nhớ
Lòng xưa đã lạnh màu nhớ quên
Rượu ủ từ men lệ chứa chan
Em rót vào thơ buồn chếnh choáng
Tôi uống vào thơ say mênh mang
Thuyền em nghìn dặm chẳng quay về
Thì trăng cổ độ còn hiu hắt
Sáng một bờ mong, một bến chờ
Tôi đang thở với đất trời
Giữa bao la của cuộc đời mênh mông
Tôi đang soải cánh vô cùng
Với mây ngũ sắc chập chùng ngàn phương
Tôi đang tan vào mưa sương
Và đang bay giữa rừng hương sắc người
Tôi đang uống giọt tình vui
Từ trong mắt lệ rực ngời lửa thiêng
Vào tim trời đất vào mênh mang đời
Em ơi hãy nở giùm tôi
Nụ hoa tình của một thời thanh xuân
Hãy đi cho đến vô cùng
Ta trở về ngồi đợi bến sông thu
Đã lỡ bước, đã cam đành lỗi hẹn
Ta về đây chưa kịp chén giang hồ
Vạn nhịp cầu không nối được tình xưa
Ta về đây đường vòng quanh khắp phố
Mà tình ta chia biệt ngã tư buồn
Tưởng thuyền em còn đậu bến Tam Thương
Bóng Tà Dương đã sương mù Thạch Bích
Ta tưởng lòng ta Thiên Bút Phê Vân
"Rượu giang hồ" một thuở còn ai say?
Ta về đây gửi chút hồn phiêu lãng
Tình trăm năm còn mất có ai hay
Ta trở về tìm lại bóng ta xưa
Ta trở về nghe lại từng câu thơ
Nghe xương máu cháy một đời kiêu bạc
Tiếng chiều em văng vẳng tiếng chiều xưa
Cho ta sáng với một màu trăng bạc
Cho ta về dù chỉ một cơn mơ.
Này đây ly rượu năm mươi năm
Ly rượu đời như giọt lệ bầm
Hãy uống cùng ta người yêu dấu
Hãy say cùng ta này tri âm
Uống cùng ta khóc cuộc tình duyên
Cho men rượu cháy tàn cơn mộng
Cho men rượu tan vào nguôi quên
Ta uống cùng ai giọt muộn màng
Em hãy vì ta mà uống cạn
Thương tiếc làm chi! Trời chia tan
Sông ơi! Ai đợi bến giang đầu
Mây ơi! Trôi mãi hồn ly xứ
Ta rót về đâu vạn cổ sầu?
Tình ơi! Tóc bạc áo phai nhàu
Em ơi có thấy chiều phai nắng
Rượu chảy chưa tàn cuộc bể dâu
Hãy say cùng ta này tri âm
Đập vỡ ly đời sầu muôn kiếp
Nghe vỡ hồn thơ đã úa tàn.
Trời đang mưa! Nơi ấy trời đang mưa?
Cơn bão rớt tràn qua thành phố nhỏ
Xin là gió tràn qua vùng biển nhớ
Chỉ nhẹ nhàng lay nhẹ tóc tương tư
Thổi thao thiết qua vườn xưa xao xác
Thổi da diết qua vườn em xanh ngát
Cho áo chiều bay theo lá chiều lay
Nghe bão chảy qua hồn chiều bối rối
Nghe tình chảy qua rừng tôi dữ dội
Tôi suối tràn khe, tôi vỡ tràn sông
Môi tình ái cũng vỡ bừng cơn mộng
Em níu lại gió hồn tôi bão động
Em ôm ghì cơn gió tôi nôn nao
Trời bão rớt trong lòng tôi bão rớt
Chiều bão rớt mà hồn tôi mưa ướt
Bão hồn tôi cuồn cuộn bến sông người.
RỒI ĐÀNH LÃNG QUÊN
Ta mệt nhoài lội ngược
Em cam đành về xuôi
Hai mảnh đời hai lối
Hai mảnh tình hai nơi
Thác ghềnh xô bờ đá
Ta tróc vảy trầy vi
Ta tàn hơi đói lả
Chết bên bờ thiên tai
Em nuôi hồn biển lớn
Mộng chín trái tim hồng
Trăm năm còn khát vọng
Giữa muôn trùng nhân gian
Rồi ngày cơn bão dữ
Nước dâng tràn tai ương
Ta chìm theo nước cuốn
Ta trôi cùng tang thương
Bập bềnh vùng biển động
Xác vật vờ lênh đênh
Em vừa tàn cơn mộng
Đành đoạn cùng lãng quên
Lê Văn Trung
Trăm năm hẹn với con đường cũ
Dù lênh đênh xiêu lạc mười phương
Nỗi nhớ chập chùng trăm nỗi nhớ
Nhớ tóc chiều ai nhớ bến sông
Chưa tròn chưa vẹn nghĩa trăm năm
Ta về tìm bóng chim vườn cũ
Rụng tiếng buồn rơi giọt lệ bầm
Dán nỗi buồn lên mỗi bước chân
Để nghe chùng lắng hồn kiêu bạt
Để nhớ nhung và để lãng quên
Còn sáng bên thềm của thế gian
Ta sẽ chìm trong hồn trăng vỡ
Giọt lệ tình phai nỗi bẽ bàng
Thẹn với công danh thẹn với người
Dẫu đã chết chìm cùng dâu bể
Hà cớ vì đâu còn hổ ngươi
Thương bóng em bên bóng mẹ già
Ta chở nỗi đời ta vạn dặm
Ai chở giùm em những xót xa
Thương áo vàng phai nỗi đợi chờ
Ai nhuộm mù sương vào đôi mắt
Ai ru lời ru chùng câu thơ
Có đóa hoa nào nở xót xa
Ta sẽ vì hoa mà ngồi lại
Nhang trầm, ta tụng khúc kinh thơ
Bỏ phên giậu, bỏ cửa nhà
Bỏ ta ngồi giữa yêu ma phận người
Bỏ tang thương bỏ ngậm ngùi phù vân
Không hiện hữu chẳng hư không
Là tan là rã trong từng sát na
Không bản quán không quê nhà
Ta lơ lững giữa thiên hà nghìn năm
Mà ôm sinh diệt mà cầm tồn vong
Đìu hiu một sợi khói mong manh sầu
Bỏ hạnh phúc bỏ thương đau
Đầu ghềnh cuối bãi về đâu cũng về.
Tôi xin làm hạt lệ
Trên môi tình đang hương
Đừng lau hồn tôi nhé
Hồn lụa mềm như sương
Trên tóc chiều gió rối
Đừng bay khỏi hồn tôi
Hạt bụi tình cứu rỗi
Lăn mặn bờ môi người
Em giam cầm tôi nhé
Trong ngực tình tinh khôi
Giọt lệ tình sẽ nở
Vạn đóa tình em ơi
Xin bay cùng vô tận
Khoảnh khắc là hư không
Tôi ôm choàng hố thẳm.
Tôi sấp ngửa đời tôi những lá bài định mệnh
Như cuộc tình tôi sấp ngửa giữa tai ương
Em như mây như sương như nỗi buồn tôi chập chùng ẩn hiện
Như mùa thu tôi vàng úa mộng hoang đường
Con xúc xắc tung trăm lần vẫn rơi về hệ lụy
Em sấp ngửa tình tôi đồng xu cứ xoay hoài trên mặt đời lửa cháy
Tôi xoay tròn lảo đảo cuộc trăm năm
Ngọn gió oan khiên thổi suốt cuộc thăng trầm
Tôi úa lá rơi buồn trên mặt đất
Cuộc người kiếm tìm ngàn năm những cái còn cái mất
Nhát dao đời trăm vết chém dọc ngang
Em sấp ngửa cuộc tình tôi cứ đổ về quên lãng
Rơi mặt nào giữa hai màu tối sáng
Rơi mặt nào cũng tay trắng về không
Rơi mặt nào cũng thiên cổ phù vân
Dấu định mệnh in hằn trên lá bài sấp ngửa.
Nắng của chiều vàng hơn nắng mai
Tóc của người mềm hơn sương phai
Có đôi chim ngủ hoài trong lá
Không hiểu vì đâu cứ thở dài
Sương của chiều chờ ai chưa tan
Có bàn chân của mùa thu cũ
Bước nhẹ nhàng đau chiếc lá vàng
Tôi nghe chiều đi từ mênh mông
Và hoa buồn nở từ muôn kiếp
Đã rót vào thơ giọt lệ hồng
Sương cũng vàng, vàng theo nắng phai
Tôi nghe gió réo lời thao thiết
Hiu hắt buồn như tiếng thở dài.
Áo xưa còn trắng cuối sân trường
Hay màu áo đã vàng hoa cúc
Hay môi tường vi đã tỏa hương
Giả sử mười năm ta trở lại
Trăng xưa vành vạnh một khuôn rằm
Đường mơ vang bước hồng chim sáo
Không biết tình xưa đã chớm xuân?
Giả sử mười năm ta trở lại
Tóc người chưa rẽ lệch đường ngôi
Đóa quỳnh hàm tiếu đêm thơm ngọc
Chưa nở vì hoa thương nhớ ai
Giả sử ta về không hẹn trước
Đường rêu vườn cũ nhớ ta chăng
Và mắt tình xưa nhòa lệ ướt
Và áo tình xưa có thắm vàng
Giả sử không về, dù trăm năm
Em ơi đừng khuyết vội đêm rằm
Ta nghe tình ái bừng cơn mộng
Thiên cổ vì thơ mà ngát hương.
Ở SÀI GÒN
Người về miền Đông hay miền Tây?
Tôi biết về đâu ngày nối ngày
Ngày nối ngày trôi sầu tiếp tiếp
Đời như là mây không ngừng bay
Ngày mưa tháng nắng vẫn muôn trùng
Có những con đường xa tít tắp
Có những nỗi buồn như bến sông (*)
Một mình tôi lạc giữa nơi này
Sài Gòn muôn mặt đời xa lạ
Triệu người không ấm một vòng tay
Tôi gọi tên từng nỗi nhớ mong
Tôi gọi tên từng con đường nhỏ
Tôi gọi tên người, người biết không?
Sài Gòn ngày nắng nối ngày mưa
Vẫn mịt mù xa ngoài vạn dặm
Hiu hắt phai vàng cả giấc mơ.
No comments:
Post a Comment