Em về trong cơn mơ - Mùa thu trong cơn mơ – Tình yêu trong cơn
mơ – Ôm hoài chưa hết một cơn mơ – Đêm qua tôi mơ thấy em về - Xa vắng – Hương
thu – Giấc mơ chiều – Dạ khúc trăng – Phục sinh thơ – Nắng chiều – Mùa chớm
đông rồi, ơi mùa đông – Xin uống cho nồng rượu ái ân – Tôi gọi tên em, tên mùa
đông – Câu thơ còn úa mùi hương cũ – Chiêm bao 1 – Chiêm bao 2 – Thơ – Em về
trong mưa – Cô bé ngày xưa – Huyền ca 7
EM VỀ TRONG CƠN MƠ
Mai em về thắp tình lên trăng
Sáng lung linh một nụ hoa rằm
Tỏa bay áo mỏng chìm trong gió
Da thịt trầm hương hay dạ lan
Mai em về vẽ tình lên sương
Dìu nhau vùi đắm mộng thiên đường
Tôi đem thơ trải mềm lên cỏ
Tôi nở vào thơ triệu đóa hồng
Dìu nhau vùi đắm mộng thiên đường
Tôi đem thơ trải mềm lên cỏ
Tôi nở vào thơ triệu đóa hồng
Mai em về xỏa tình trong mây
Chờ ai mà tóc mềm trên vai
Tìm ai mà tóc vờn trong lá
Nhớ ai mà vàng thu tóc phai
Chờ ai mà tóc mềm trên vai
Tìm ai mà tóc vờn trong lá
Nhớ ai mà vàng thu tóc phai
Mai em về gọi tình trong mơ
Vẽ nhớ nhung, vẽ nỗi đợi chờ
Vẽ mắt mù sương đêm nguyệt lặn
Vẽ vòng tay lạnh buốt trong mưa
Vẽ nhớ nhung, vẽ nỗi đợi chờ
Vẽ mắt mù sương đêm nguyệt lặn
Vẽ vòng tay lạnh buốt trong mưa
Mai em về thấy gì không em
Mùa thu trong mắt có còn xanh
Nhớ chăng giọt nắng vườn xanh cũ
Nhớ chăng lời thơ hồng trong tim
Mùa thu trong mắt có còn xanh
Nhớ chăng giọt nắng vườn xanh cũ
Nhớ chăng lời thơ hồng trong tim
Lê Văn Trung
MÙA THU TRONG CƠN MƠ
Đừng vàng quá và đừng xanh quá đổi
Tình thu ơi dìu dịu những gam màu
Cho tôi trải hồn thơ lên áo lụa
Cho tôi chìm trong mắt lệ chiêm bao
Xin là lá hãy rơi mềm trên tóc
Xin là hoa thắm ngọt trái môi tình
Xin là gió hãy ôm tròn tay ngọc
Xin là mây từng bước nhẹ nhung êm
Đừng quá mỏng hồn thu ơi ảo mộng
Đừng lênh đênh, đừng diệu vợi vô cùng
Xin vừa đủ cho tôi nhìn thấy bóng
Cho tôi nhìn thấu suốt cõi mênh mông
Hãy lấp lánh như màu sương lấp lánh
Như hồn tôi lấp lánh một màu thu
Đừng xa quá trên đường chiều im vắng
Đừng gần hơn tình mọng trái thương đau
Mùa thu ơi sao vẫn còn quay quắt
Cuối phương người buồn đợi bước tình vui
Cho tôi gửi giọt mưa tình tháng sáu
Còn long lanh ngấn lệ thuở yêu người.
Đừng vàng quá và đừng xanh quá đổi
Tình thu ơi dìu dịu những gam màu
Cho tôi trải hồn thơ lên áo lụa
Cho tôi chìm trong mắt lệ chiêm bao
Xin là lá hãy rơi mềm trên tóc
Xin là hoa thắm ngọt trái môi tình
Xin là gió hãy ôm tròn tay ngọc
Xin là mây từng bước nhẹ nhung êm
Đừng quá mỏng hồn thu ơi ảo mộng
Đừng lênh đênh, đừng diệu vợi vô cùng
Xin vừa đủ cho tôi nhìn thấy bóng
Cho tôi nhìn thấu suốt cõi mênh mông
Hãy lấp lánh như màu sương lấp lánh
Như hồn tôi lấp lánh một màu thu
Đừng xa quá trên đường chiều im vắng
Đừng gần hơn tình mọng trái thương đau
Mùa thu ơi sao vẫn còn quay quắt
Cuối phương người buồn đợi bước tình vui
Cho tôi gửi giọt mưa tình tháng sáu
Còn long lanh ngấn lệ thuở yêu người.
Lê Văn Trung
TÌNH YÊU TRONG CƠN MƠ
Hình như thu rất nhẹ màu thơ
Dịu hiền phơi áo lụa trong mơ
Cánh chim phiêu lãng nghìn cơn mộng
Cơn gió hào hoa mãi hẹn hò
Dịu hiền phơi áo lụa trong mơ
Cánh chim phiêu lãng nghìn cơn mộng
Cơn gió hào hoa mãi hẹn hò
Dịu vợi như tình thuở chớm yêu
Vàng ơi vàng thắm cả mây chiều
Bóng ai hay bóng mùa xanh cũ
Tóc ai hay lá vờn liêu xiêu
Vàng ơi vàng thắm cả mây chiều
Bóng ai hay bóng mùa xanh cũ
Tóc ai hay lá vờn liêu xiêu
Nắng ốm tương tư nằm lặng lẽ
Nhớ gì như nhớ cõi mù sương
Một thuở tình ai chìm trong mắt
Tìm chi vời vợi gió hoang đường
Nhớ gì như nhớ cõi mù sương
Một thuở tình ai chìm trong mắt
Tìm chi vời vợi gió hoang đường
Có phải em là thu ảo huyền
Có phải em là mây mỏng manh
Một hôm về trải tình trong mộng
Một hôm về vẽ tình lên tranh
Có phải em là mây mỏng manh
Một hôm về trải tình trong mộng
Một hôm về vẽ tình lên tranh
Có phải mùa thu hay mùa em
Mùa của chờ mong của nhớ quên
Mà vàng cả giấc mơ xa vắng
Để gió ngàn năm kể chuyện tình
Mùa của chờ mong của nhớ quên
Mà vàng cả giấc mơ xa vắng
Để gió ngàn năm kể chuyện tình
Em có về nghe kể chuyện tình?
Lê Văn Trung
ÔM HOÀI CHƯA HẾT MỘT CƠN MƠ
Nắng cũng vàng ươm từ buổi ấy
Mưa cũng vàng hương áo lụa mềm
Em qua lối biếc hay vườn thắm
Để dấu chân tình vương cỏ thơm
Thơ tôi tóc rối bời cơn mộng
Sóng vàng ôi mắt sóng vàng thu
Vòng tay run rẫy chùng trong gió
Ôm hoài chưa hết một cơn mơ
Sóng vàng ôi mắt sóng vàng thu
Vòng tay run rẫy chùng trong gió
Ôm hoài chưa hết một cơn mơ
Em qua sớm gió hay chiều sương
Tôi trải thơ lên lối cỏ hồng
Nhẹ quá lên hồn tôi rất nhẹ
Cho từng bước nhẹ cũng thơm hương
Ôi tóc trầm hương môi nguyệt nồng
Hương người hay hương nhụy hoàng lan
Xin tình ôm hết vòng thu biếc
Cho đóa thơ tôi cũng nở vàng.
Hương người hay hương nhụy hoàng lan
Xin tình ôm hết vòng thu biếc
Cho đóa thơ tôi cũng nở vàng.
Lê Văn Trung
ĐÊM QUA MƠ THẤY EM VỀ
Tình thu ơi mỏng quá
Nhẹ như hồn sương phai
Hương vàng bay tóc xỏa
Thơm trên từng ngón tay
em về chiều sương hay đêm mưa
về trong chiêm bao trong cơn mơ
sài gòn tháng sáu trời hanh gió
nhớ em giọt nắng vàng câu thơ
Em về hò hẹn một ngày vui
Hoa khế vườn tôi nở tím ngời
Và nở trong hồn tôi rạng rỡ
Nụ tình nguyên vẹn thắm trên môi
Hoa khế vườn tôi nở tím ngời
Và nở trong hồn tôi rạng rỡ
Nụ tình nguyên vẹn thắm trên môi
Em thấy chăng? Lá cũng dịu dàng
Đưa tay bồng nhẹ chú chim ngoan
Và nghe chim hót lời ân ái
Để khóm quỳnh anh cũng nở vàng
Đưa tay bồng nhẹ chú chim ngoan
Và nghe chim hót lời ân ái
Để khóm quỳnh anh cũng nở vàng
Em thấy chăng? Những con chuồn ớt
Khoe cái đa tình cuống quít nhau
Và đôi cánh mỏng như là gió
Áo em chiều trắng áo không màu
Khoe cái đa tình cuống quít nhau
Và đôi cánh mỏng như là gió
Áo em chiều trắng áo không màu
Em thấy chăng? Tình mỏng như sương
Tình qua vườn biếc áo chưa hồng
Hay da thịt của chiều con gái
Rất nhẹ như màu của nhớ mong
Tình qua vườn biếc áo chưa hồng
Hay da thịt của chiều con gái
Rất nhẹ như màu của nhớ mong
Em thấy chăng? Ngơ ngẩn một người
Phải là tôi? Có phải là tôi
Hay là thấp thoáng hồn thơ ngọc
Và chỉ là mơ! Chỉ thế thôi!
Phải là tôi? Có phải là tôi
Hay là thấp thoáng hồn thơ ngọc
Và chỉ là mơ! Chỉ thế thôi!
Ừ chỉ là mơ, hoa khế ơi
Nở chi cho tím cả hồn tôi
Chiều ơi! Im gió! Đừng! Hoa rụng
Rụng tím, chiều ơi! Nỗi nhớ người.
Lê Văn Trung – Đà Nẵng 05. 2017
Nở chi cho tím cả hồn tôi
Chiều ơi! Im gió! Đừng! Hoa rụng
Rụng tím, chiều ơi! Nỗi nhớ người.
Lê Văn Trung – Đà Nẵng 05. 2017
XA VẮNG
Thu về chưa? Sao lòng như sương
Nắng có vàng cho sương tỏa hương
Cho tình phiêu lãng nghìn năm cũ
Cũng nở thiên thu những đóa buồn
Nắng có vàng cho sương tỏa hương
Cho tình phiêu lãng nghìn năm cũ
Cũng nở thiên thu những đóa buồn
Thu không về, sao lòng heo may
Sao xôn xao một nỗi tình hoài
Sao phố buồn im chùng câu hát
Sao mềm bàn chân trên rêu phai
Sao xôn xao một nỗi tình hoài
Sao phố buồn im chùng câu hát
Sao mềm bàn chân trên rêu phai
Thu về không? Hẹn đêm chưa tàn
Em về đâu mà ngày chưa sang
Ai buông câu hát ngoài hiên vắng
Hay tiếng sầu tôi vừa thở than
Em về đâu mà ngày chưa sang
Ai buông câu hát ngoài hiên vắng
Hay tiếng sầu tôi vừa thở than
Hay tiếng đàn ai chùng nốt lặng
Hồn thu quạnh quẽ ở phương này
Hay tình em cũng chừng xa vắng
Hay thơ buồn như một cơn say!?
(Lê Văn Trung)
Hồn thu quạnh quẽ ở phương này
Hay tình em cũng chừng xa vắng
Hay thơ buồn như một cơn say!?
(Lê Văn Trung)
HƯƠNG THU
Tình thu ơi mỏng quá
Nhẹ như hồn sương phai
Hương vàng bay tóc xỏa
Thơm trên từng ngón tay
Ai ươm mùa trăng biếc
Trong mắt chùng giấc mơ
Môi ngậm lời thơ hát
Dìu dặt bài tình ca
Trong mắt chùng giấc mơ
Môi ngậm lời thơ hát
Dìu dặt bài tình ca
Em vẽ giùm tôi nhé
Linh hồn tôi vừa rằm
Em gõ giùm tôi nhé
Tình êm như cung đàn
Linh hồn tôi vừa rằm
Em gõ giùm tôi nhé
Tình êm như cung đàn
Tình thu ơi mỏng quá
Áo lụa người thần tiên
Ôi trắng ngần một đóa
Tình thu nồng hương em
Áo lụa người thần tiên
Ôi trắng ngần một đóa
Tình thu nồng hương em
Hương thơm từng sợi tóc
Hương mềm từng ngón tay
Em, tình thu ngà ngọc
Chìm trong hồn tôi say.
Hương mềm từng ngón tay
Em, tình thu ngà ngọc
Chìm trong hồn tôi say.
Lê Văn Trung
GIẤC MƠ CHIỀU
Vườn đời tôi xanh biếc
Em nhẹ vời như chim
Chiều giang tay mưa lụa
Âu yếm bờ vai ngoan
Em nhẹ vời như chim
Chiều giang tay mưa lụa
Âu yếm bờ vai ngoan
Cứ ngỡ lòng là tơ
Mượt như tình mới nở
Cứ ngỡ hồn là thơ
Trải vàng thu mấy độ
Mượt như tình mới nở
Cứ ngỡ hồn là thơ
Trải vàng thu mấy độ
Em qua vườn hôm nao
Ngắt một cành hoa đỏ
Ôi bàn tay cứ ngỡ
Chạm vào thơ nhiệm mầu
Ngắt một cành hoa đỏ
Ôi bàn tay cứ ngỡ
Chạm vào thơ nhiệm mầu
Vườn chiều tôi chiều nay
Mưa hay chiều trải mỏng
Áo người bay, vờn bay
Áo hay chiều trải mộng
Mưa hay chiều trải mỏng
Áo người bay, vờn bay
Áo hay chiều trải mộng
Em nhẹ vời như chim
Bay qua chiều nhẹ quá
Thơ nhiệm mầu bay lên
Giấc mơ chiều trắng xóa.
Lê Văn Trung
Bay qua chiều nhẹ quá
Thơ nhiệm mầu bay lên
Giấc mơ chiều trắng xóa.
Lê Văn Trung
DẠ KHÚC TRĂNG
Em ơi đêm nay trăng không về
Trăng còn lang thang mù cơn mê
Ôi trăng vàng xưa mùa nguyệt nở
Ôi trăng tình xưa vàng câu thơ
Trăng thơm ôi mùa trăng hương phai
Ôi trăng hồn tôi trên vai gầy
Em về qua phố trăng vàng phố
Tôi về qua em trăng hương bay
Sao không cùng tôi trăng mơ Huyền
Sao không cùng tôi trăng nguyệt cầm
Ôi trăng về đâu năm cung trầm
Tương tư từ trong mùa trăng tan
Em ơi trăng còn say hương ngàn
Nao nao hồn tôi cơn mê hoan
Ai trói hồn tôi bằng sợi tóc
Ai giam tình tôi đôi môi ngoan
Thôi thôi, đành thôi trăng hoang đường
Thôi thôi, đành thôi mù trăng sương
Ai giết hồn tôi bằng đôi mắt
Ai hát tình tôi ngời thiên hương
Em ơi! Về đâu? Trăng muôn phương!
Lê Văn Trung
PHỤC SINH THƠ
em về chiều sương hay đêm mưa
về trong chiêm bao trong cơn mơ
sài gòn tháng sáu trời hanh gió
nhớ em giọt nắng vàng câu thơ
hình như chuông ngân hồi chuông chiều
hình như chuông rung lời thương yêu
tiếng ai như thể lời kinh nguyện
như lời tình tự của trăng sao
hình như chuông rung lời thương yêu
tiếng ai như thể lời kinh nguyện
như lời tình tự của trăng sao
áo ai vàng phơi trong thơ tôi
ôi môi trầm hương mắt lệ ngời
tôi về trải hết lòng nhung lụa
rượu nồng xin cạn cuộc tình vui
ôi môi trầm hương mắt lệ ngời
tôi về trải hết lòng nhung lụa
rượu nồng xin cạn cuộc tình vui
sài gòn tháng sáu trời hanh gió
ôi chiều hồng ươm chiều chưa mưa
em về thơm đóa tình xanh cũ
nhớ em vạt nắng vàng câu thơ.
ôi chiều hồng ươm chiều chưa mưa
em về thơm đóa tình xanh cũ
nhớ em vạt nắng vàng câu thơ.
Sg, 16 giờ ngày 13 tháng 6 năm 2017
Lê Văn Trung
NẮNG CHIỀU
Sợi nắng tình bay mềm như gió
Không thổi mà rơi nhẹ xuống chiều
Hay áo hoàng hoa chừng mỏng quá
Chập chờn như những cánh thơ bay
Mây của hồn tôi trắng ngực hồng
Và mây và nắng cũng thơm hương
Em về hay nắng chìm hư ảo
Hay tóc xưa vùi thơ ái ân
Em về mơ tiếp giùm tôi nhé
Những giấc mơ vàng hoa nắng xưa
Cho tôi thấy lại vườn xanh ngọc
Áo chìm trong nắng vàng ươm tơ
Em về mơ tiếp cùng tôi nhé
Đừng dỡ dang phai áo lụa hồng
Đừng rơi theo lá chùng trong gió
Để nắng vàng thơm đôi mắt trong
Chiều ơi, hãy tỏa đầy trong nắng
Em về đây nhé lòng đang thu
Chiều ơi, chiều mãi, chiều vô tận
Mơ giùm tôi nhé! Nghìn cơn mơ
Lê văn Trung
MÙA CHỚM ĐÔNG RỒI, ƠI MÙA ĐÔNG
Mùa chớm đông rồi em có hay
Trời đang sương và lòng đang mây
Gió nghìn phương lạnh về phương ấy
Tình nghìn phương buồn một phương này
Tình đã say từ rượu nhớ nhung
Lòng cũng say từ mắt lệ nồng
Bàn tay ân ái đan vào gió
Những sợi tơ thơm mùi quế hương
Mùa chớm đông rồi em có hay
Trời đang sương và lòng đang mây
Gió nghìn phương lạnh về phương ấy
Tình nghìn phương buồn một phương này
Em qua đêm phố tình xưa cũ
Xin tóc suông mềm vai nhớ nhung
Áo hoa xin ấm lời yêu dấu
Tay ngoan xin biếc từng ngón thon
Xin tóc suông mềm vai nhớ nhung
Áo hoa xin ấm lời yêu dấu
Tay ngoan xin biếc từng ngón thon
Em qua đêm phố tình nhân cũ
Khăn nồng hương ấm từng câu thơ
Như buổi hồng hoa môi thiếu nữ
Còn thơm như lệ của mong chờ
Khăn nồng hương ấm từng câu thơ
Như buổi hồng hoa môi thiếu nữ
Còn thơm như lệ của mong chờ
Trời chớm đông, lòng cũng chớm đông
Nhuốm giùm ngọn lửa ấm hoàng hôn
Tôi ướp tình tôi thành rượu ngọt
Tôi ươm tình tôi cho nắng vàng
Nhuốm giùm ngọn lửa ấm hoàng hôn
Tôi ướp tình tôi thành rượu ngọt
Tôi ươm tình tôi cho nắng vàng
Em có còn qua phố mùa đông
Thấy chăng một xác là thu buồn
Thấy chăng hồn của bài thơ cũ
Bay giữa mùa đông Ơi mùa đông!
Thấy chăng một xác là thu buồn
Thấy chăng hồn của bài thơ cũ
Bay giữa mùa đông Ơi mùa đông!
Lê Văn Trung
XIN UỐNG CHO NỒNG RƯỢU ÁI ÂN
Tình đã say từ rượu nhớ nhung
Lòng cũng say từ mắt lệ nồng
Bàn tay ân ái đan vào gió
Những sợi tơ thơm mùi quế hương
Em của mây xanh của nắng hồng
Của mùa trăng thắm phố tình nhân
Ta say từ buổi trăng là rượu
Ta mơ từ buổi em là sương
Của mùa trăng thắm phố tình nhân
Ta say từ buổi trăng là rượu
Ta mơ từ buổi em là sương
Từ khi men chín hồng trên môi
Em rót vào thơ giọt lệ ngời
Em chải thơ mềm lên suối lụa
Em chải hồn ta lên chơi vơi
Em rót vào thơ giọt lệ ngời
Em chải thơ mềm lên suối lụa
Em chải hồn ta lên chơi vơi
Tình đã say từ rượu ướp rằm
Từ men vừa chín một mùa trăng
Ta đang bơi giữa dòng trăng ngọc
Ta đang say với rượu trăng vàng
Từ men vừa chín một mùa trăng
Ta đang bơi giữa dòng trăng ngọc
Ta đang say với rượu trăng vàng
Em hát vào thơ LỜI LẶNG IM
Em trải vào thơ áo lụa mềm
Cho men rượu thắm nồng cơn mộng
Cho ta say từ rượu ái tình.
Em trải vào thơ áo lụa mềm
Cho men rượu thắm nồng cơn mộng
Cho ta say từ rượu ái tình.
Lê Văn Trung
TÔI GỌI TÊN EM GỌI TÊN MÙA ĐÔNG
Tôi gọi tên em như gọi tên mùa đông
Như gọi nỗi buồn tôi vàng giấc mơ hoàng hôn
Như gọi bước chân lẻ loi từng chiều từng sớm từng trưa
Ngày nắng ngày mưa những xác lá im lìm
Ôi những linh hồn xác lá đã ngủ yên
Mà xao xác nỗi đau từ mịt mù tiền kiếp
Có ai gọi hoang vu về giữa thiên đường mù khơi tiếp tiếp
Có ai gọi tên tôi bập bềnh trên những dòng sông
Có ai gọi tình tôi về giữa mùa đông
Em xa hút trong nẻo đời quên lãng
Em xa quá giữa vô cùng vô tận
Thả lời ru chảy ngược bóng chiều tôi
Tôi gọi tên em tên mùa đông như một tiếng thở dài
Nắng phương ấy có vàng phai màu khăn lụa
Nắng nơi ấy có hồng phai màu môi đỏ
Gió tình ơi bay rối tóc hoàng hôn
Sương tình ơi lệ ngát mắt mùa đông
Tôi gọi tên tôi chập chùng lãng quên chập chùng nỗi nhớ
Tôi gọi tên em Ôi mùa đông Mùa đông!
Tôi gọi tên em như gọi tên mùa đông
Như gọi nỗi buồn tôi vàng giấc mơ hoàng hôn
Như gọi bước chân lẻ loi từng chiều từng sớm từng trưa
từng con đường trải dài nỗi nhớ
Tôi gọi tên em như gọi nỗi quạnh hiu
Tôi gọi tên em như gọi nỗi quạnh hiu
phố không đèn nằm nghe nỗi buồn rơi
chùng lặng trong góc đời bé nhỏ
Ngày nắng ngày mưa những xác lá im lìm
Ôi những linh hồn xác lá đã ngủ yên
Mà xao xác nỗi đau từ mịt mù tiền kiếp
Có ai gọi hoang vu về giữa thiên đường mù khơi tiếp tiếp
Có ai gọi tên tôi bập bềnh trên những dòng sông
Có ai gọi tình tôi về giữa mùa đông
Em xa hút trong nẻo đời quên lãng
Em xa quá giữa vô cùng vô tận
Thả lời ru chảy ngược bóng chiều tôi
Tôi gọi tên em tên mùa đông như một tiếng thở dài
Nắng phương ấy có vàng phai màu khăn lụa
Nắng nơi ấy có hồng phai màu môi đỏ
Gió tình ơi bay rối tóc hoàng hôn
Sương tình ơi lệ ngát mắt mùa đông
Tôi gọi tên tôi chập chùng lãng quên chập chùng nỗi nhớ
Tôi gọi tên em Ôi mùa đông Mùa đông!
Lê Văn Trung
CÂU THƠ CÒN ÚA MÙI HƯƠNG CŨ
Rồi một chiều em ngồi lại bên thơ
Câu thơ úa như lòng em thiếu phụ
Tôi gói niềm đau trong từng nỗi nhớ
Câu thơ vàng, vàng úa một mùa đông
Câu thơ úa như lòng em thiếu phụ
Tôi gói niềm đau trong từng nỗi nhớ
Câu thơ vàng, vàng úa một mùa đông
Em nhặt câu thơ, cúi xuống, ngập ngừng
Dòng lệ biếc ướt nhòe màu năm tháng
Đôi tay nhỏ ôm trọn niềm hoang vắng
Từng mùa phai nối tiếp những tàn phai
Dòng lệ biếc ướt nhòe màu năm tháng
Đôi tay nhỏ ôm trọn niềm hoang vắng
Từng mùa phai nối tiếp những tàn phai
Tôi vẽ lên mây đôi mắt úa sương mờ
Trải hiu hắt lên từng đêm chờ đợi
Nỗi chờ đợi là đợi chờ sương khói
Em xa mù trong suốt cõi lãng quên
Trải hiu hắt lên từng đêm chờ đợi
Nỗi chờ đợi là đợi chờ sương khói
Em xa mù trong suốt cõi lãng quên
Rồi một chiều em tìm lại đời em
Đưa tay nhặt chút tàn phai kỹ niệm
Lòng chợt nhớ nắng chiều xưa vàng thắm
Lá chiều xưa vàng thắm một hồn thu
Đưa tay nhặt chút tàn phai kỹ niệm
Lòng chợt nhớ nắng chiều xưa vàng thắm
Lá chiều xưa vàng thắm một hồn thu
Là hồn tôi trên lối cũ tàn rêu
Lòng cháy khát những chiều sương ảo mộng
Lòng cháy khát thuở tình phơi áo mỏng
Uống nỗi hoang vu hun hút mắt thu chiều
Lòng cháy khát những chiều sương ảo mộng
Lòng cháy khát thuở tình phơi áo mỏng
Uống nỗi hoang vu hun hút mắt thu chiều
Ôi gió nghìn xưa lạnh suốt cõi tịch liêu
Câu thơ úa tiếc thương mùi hương cũ
Xin nhặt lên em cho nồng nỗi nhớ
Cho lệ ngời lóng lánh gọi đời nhau.
Câu thơ úa tiếc thương mùi hương cũ
Xin nhặt lên em cho nồng nỗi nhớ
Cho lệ ngời lóng lánh gọi đời nhau.
Lê Văn Trung
CHIÊM BAO (1)
Một hôm vườn cũ, em về lại
Những giọt sương mềm ôm gót chân
Hoa của mùa xưa hồng mấy đóa
Viên sỏi bên đường cũng tỏa hương
Và hồn thơ biếc thơm như mật
Ngọt trái môi tình men thoáng say
Con dế đa tình ru tiếng hát
Xanh quá như lời của cỏ cây
Ngọt trái môi tình men thoáng say
Con dế đa tình ru tiếng hát
Xanh quá như lời của cỏ cây
Tôi chép thơ lên mỗi bước tình
Đêm vàng đêm ngọc sáng lung linh
Ôi hồn nhung lụa như sương mỏng
(Đừng để tan vào nỗi nhớ quên)!
Đêm vàng đêm ngọc sáng lung linh
Ôi hồn nhung lụa như sương mỏng
(Đừng để tan vào nỗi nhớ quên)!
Lê Văn Trung
CHIÊM BAO (2)
Không biết rằm chưa hay mười ba
Không biết màu trăng hay màu hoa
Tôi đang mơ giấc chiều xanh biếc
Tình như tương tư tình hôm qua
Có lẽ?
Không!
Ồ! Em là trăng
Là câu thơ đậu giữa môi hồng
Là hương cổ tích từ muôn kiếp
Là mây mênh mang cùng đêm sương
Có lẽ?
Không!
Ồ! Em vàng trăng!
Vàng phơi từng đóa nụ hoa vàng
Ôi đêm huyền diệu phơi tình mộng
Ôi trăng mười ba hay đang rằm
Tôi nghe ai hát qua triền gió
Rụng xuống hồn tôi giọt lệ nồng
Để suốt trăm năm lòng cứ ngỡ
Trăng của mùa xanh em nhớ không?
Không biết đêm vàng hay hồn trăng
Không biết da ngời hay dạ lan
Hương bay thơm quá hồn thơ ngọc
Hương lan hay màu trăng mênh mang.
(Để nhớ 48 năm về trước)
Lê Văn Trung
THƠ
Thơ như hương tỏa vào trong gió Và gió bay mù trời viễn phương Hương ơi áo mỏng mềm da lụa Thơ chảy mềm thơm môi nguyệt rằm Em khoát trầm hương bay trong mơ Em trải lòng nhung mượt như thơ Hương ơi tóc ủ nồng hương mật Tóc ơi sương ủ nồng sương mơ Em về nắng ngọc thơ như ngọc Em đi thơ vàng thơ như trăng Ai biết trăm năm hồn khuê nữ Thơ còn vương tình thơ chưa vàng Thơ như hương quyện vào hồn sương Ôi mắt người chìm mây hoàng hôn Tôi ngồi nghe tiếng thơ tan nhẹ Vào cõi tình xưa, em biết không ? Lê Văn Trung
EM VỀ TRONG MƯA
Hôm em về trời giăng mưa Thịt da lụa mỏng sững sờ nồng hương Tay thơm ngát nhánh tình hồng Áo ơi mỏng quá những dòng thơ tôi
Hôm em về mưa đang rơi
Để trăm sợi nối đất trời vào thơ Môi người ngậm cả cơn mơ Mưa như dòng ngọc hai bờ vai ngoan
Hôm em về mưa hay sương
Hay trăm năm mộng nghìn phương gọi về Em ơi kín một vòng tay Mà nghe thương nhớ những ngày tình xa Lê Văn Trung
CÔ BÉ NGÀY XƯA
Cô bé ngày xưa chưa biết buồn Mà sao lòng bé cứ vương vương Hình như nắng cũng hay hờn dỗi Mưa cũng vu vơ chảy mấy dòng
Thơ ấu thơm tho mùi sách vở
Lòng như nhung lụa trắng tinh khôi Chim non ngày ấy chưa buồn hót Chỉ biết tung tăng vỗ cánh cười
Này cô bé nhỏ tuổi măng tơ
Chẳng biết chờ ai, chẳng hẹn hò Mà sao ngơ ngẩn chìm trong mắt Màu thu xanh biếc những tờ thư
Này cô, cô chẳng thấy tôi đâu
Cứ ngó lơ đi, cứ cúi đầu Đường mưa phố nhỏ vàng theo lá Lòng có vàng đâu mà nhớ nhau
Này cô, cô cứ vội vàng đi
Cứ nón che nghiêng chẳng nói gì Mà sao đôi mắt mù sương ấy Cứ chập chờn theo một thoáng mây
Cô bé ngày xưa của tôi ơi
Tôi biết trăm năm là thế thôi Trong tôi là bóng hình hư ảo Rất nhẹ lòng tôi chút ngậm ngùi.
Lê Văn Trung
HUYỀN CA 7
Em
đợi tôi về không?
Quảng
Ngãi?
Đường xa vời vợi bến
sông Trà
Tôi hẹn bao lần quay
trở lại
Mỗi ngày thêm hút nỗi
chia xa
Em
gọi tôi về không?
Quảng
Ngãi?
Chiều
mưa ướt lạnh áo thu vàng
Có
tôi quán vắng buồn như thể
Chưa
về đã vội sớm chia tan
Có
tôi quán vắng buồn như thể
Mời
nhau chưa cạn mấy ly buồn
Vội
chia trăm ngã chìm muôn hướng
Tôi
ngồi uống mãi chiếc ly không
Có
phải xa rồi em?
Quảng
Ngãi
Mưa!
Chưa mưa, mà ướt lệ người
Vườn tôi rụng một vành
trăng úa
Như tình xưa đã úa
vàng rơi
Lê Văn Trung
|
No comments:
Post a Comment