Sunday, May 10, 2020

Ta về trắng cả hai tay - Tạm gọi là thơ - Tâm vọng - Tàn phai - Thà như mây trắng bay - Thân xác - Trăm năm về giữa - Trăng bạc - Trăng thơ và Hàn Mặc Tử

TA VỀ TRẮNG CẢ HAI TAY
Ta về trắng cả hai tay
Gánh đời nghiệng nặng bờ vai muộn phiền
Ta về trắng cuộc tình duyên
Phố xa lạ phố, người quên, lạ người

Sầu chao nghiêng mái hiên đời
Sầu rơi như chiếc lá bùi ngùi rơi
Ta về tàn cuộc rong chơi
Chuyến tàu muộn
Không còn ai
Ga buồn

Ta về lỡ cuộc trăm năm
Lối xưa vàng úa tím bầm dấu rêu
Nhói lòng buốt một tiếng kêu
Nghe rơi rụng cả bóng chiều đời ta
Lê Văn Trung (Trích Thu Hoang Đường)

TẠM GỌI LÀ THƠ

Ta chân tu, thế mà em

Cứ nghiêng ngữa nọ, cứ triền trở kia
Tay bưng câu kệ ta về
Am khuya tiếng mỏ đầm đìa trần gian

Nỗi tình em lắm đa đoan
Lời kinh ta chảy hai hàng lệ xanh
Ta chân tu, sao nỡ đành
Áo vàng tay nải một mình ngược xuôi

Có không trong chốn luân hồi
Cho ta về cõi con người với em
Lê Văn Trung

TÂM VỌNG
 
Tôi chợt nghe tiếng chim hót
Vừa khi mặt trời mọc
Có phải vừa khi mặt trời mọc
Tôi nghe tiếng chim hót

Mặt trời và chim
Tôi không nhìn thấy
Ánh sáng và tiếng hót
Lan tỏa
Âm vang

Trong căn phòng im lắng
Kẻ tọa thiền thiền định
Mắt nhắm nghiền
Sao tâm mở

Làm sao nghe tiếng chim hót
Vừa khi mặt trời mọc
Làm sao biết mặt trời mọc
Vừa khi tiếng chim hót

Kẻ tọa thiền thiền định
Mắt nhắm nghiền
Tâm vọng

Tôi bước ra khỏi căn phòng
Một ngàn năm đã trôi qua
Chợt thấy bóng mình trong hạt sương
Nhận ra cội mai đầu ngõ đã già.
                Lê Văn Trung 2005


TÀN PHAI

 đời ru con tiếng thở dài
bao nhiêu năm tháng mòn vai mẹ già
 Bồn ơi nỗi chia xa
lòng đi trăm ngả tình cha mỏi mòn
 quán nghèo xiêu vẹo bên sông
 em còn đâu chuyện đôi dòng đục trong
 mưa Trường Sơn lạnh buốt lòng
 gió Trường Sơn rụng lá vàng vườn xưa

 bầy chim sáo đã bao mùa
 nhớ bông gạo đỏ rừng mua tím chiều
 còn không hỡi người tôi yêu
đêm tàn đông ngọn đèn leo lét chờ

 hai mươi năm cội mai già
 hai mươi năm ngậm ngùi qua lạnh lùng
 1995 (Cát bụi phận người)

THÀ NHƯ MÂY TRẮNG BAY


Cho ta ghé tạm nơi nào đó
Hiên quán ven đường gió hắt hiu
Này cô chủ quán giùm ta với
Lau hộ cho ta lệ của chiều
Thời thế nhiễu nhương anh hùng tận
Tàn phai hương sắc thiếu giai nhân
Thôi hãy vì nhau mà uống cạn
Ly rượu nhân gian đã vỡ tràn
Cho ta ngồi tạm dăm ba phút
Rồi đi như chiếc lá bay vèo
Ta tan vào tận miền quên lãng
Ta mục như đời một kiếp rêu
Cho ta mời tạm vài chung rượu
Rượu cất chưng từ nỗi bể dâu
Xin cùng ta uống cho say khướt
Dù kẻ đầu xanh kẻ bạc đầu
Thôi ta đi, như vô tình ghé
Quên lãng đất trời, quên lãng nhau
Ta như mây trắng chiều phiêu lãng
Ta đi? Nào biết giạt về đâu.
Lê Văn Trung

Thân Xác
Ngày thắm biếc, ngày thơm như hương mật
Em cài hoa nụ búp nõn xuân thì
Tôi xin trải tình xanh tôi ngà ngọc
Mây rừng thu lướt thướt kéo nhau về

Tôi rôn rã gọi tên mình hối hã
Dậy đi nào gỗ đá đón tin vui
Hỡi tuyệt phẩm của đất trời cao cả
Tượng đài em mầu nhiệm giữa hồn tôi

Xin ướp nhuỵ tình thơm trong ngực biếc
Nở giùm tôi trinh bạch đóa quỳnh hương
Rừng sẽ hát bản tình ca diễm tuyệt
Suối sẽ hòa nhã nhạc dưới trăng sương

Tôi đắm đuối ôm ghì đêm nguyệt nở
Dòng đam mê ngây ngất chảy không cùng
Tôi chết đuối trong vòng tay tạo vật
Linh hồn tôi rực lửa đốt hư không
Lê Văn Trung

TRĂM NĂM VỀ GIỮA
Đêm thức giấc, giọt sương buồn
Rơi lạnh căm giữa nỗi lòng hoang vu
Hỡi em người của nghìn thu
Trăm năm về giữa mịt mù đời tôi.
Lê Văn Trung

TRĂNG BẠC
 


Khi về chợt thấy lòng se quạnh
Hàng xóm chong đèn thức suốt đêm
Tiếng người gọi vói qua hiên vắng
Tiếng gọi mơ hồ nỗi nhớ quên

Ta ngỡ ngàng lay hờ cánh cổng
Hình như đóng kín lòng trăm năm
Màu trăng chảy ướt niềm hoang vắng
Trăng ơi có thức cùng ta chăng?

Hình như nhà vắng – Người đi biệt
Hay chỉ là ta lạc lối về
Hay chỉ là ta thành kẻ lạ
Giữa giấc mê đời đã ngủ mê

Ai vói hỏi buồn bên hàng xóm
Khe cửa còn leo lắt ánh đèn
Ngỡ như thiên hạ mình ta thức
Có kẻ vì đâu mà trắng đêm

Hơn bốn mươi năm! Ừ! Đã qua
Lòng ai? Lòng viễn khách xa nhà
Khi về tìm lại màu trăng cũ
Trăng vỡ như ngàn hạt lệ sa

Hơn bốn mươi năm! Ừ! Thế thôi!
Nhà xưa đây! Người bỏ đi rồi
Lòng của ta xưa giờ cũng lạ
Tình của ta xưa giờ phai phôi

Hơn bốn mươi năm cuộc biến thiên
Khi về lạ cả những tình thâm
Tiếng người hỏi vọng bên hàng xóm
Đánh thức trong ta vạn nỗi niềm

Hơn bốn mươi năm, thôi đành vậy
Giấu lời chia biệt, nén niềm đau
Ta ngồi chuyện với vành trăng lạnh
Đã thức cùng ta đến bạc đầu.
Lê Văn Trung 2020

TRĂNG, THƠ VÀ HÀN MẶC TỬ
 
Nằm nghe sóng vổ hoài đêm Gành Ráng
Tôi nhớ Hàn, quằn quại cả trăng sao
Trăng rỉ máu, trăng vàng rơi tơi tả
Máu và trăng và ngất ngất thương đau
Con chim mộng (*) bay mù qua ảo mộng
Rất lạnh lùng rớt một tiếng than van
Con chim mộng (**) bay qua hồn bão động
Máu và thơ nhuộm cả bóng trăng vàng
Ai đã đắp lên mộ Hàn giải lụa
Nhuộm cả màu mắt lệ của Thương Thương
Ai đã thắp một ngọn sầu hư ảo
Da thịt người tê điếng cả mưa sương
Thơ đói khát, thơ rợn ngời máu lệ
Những hồn ma về khóc dưới trăng tàn
Thơ chảy ngược buồng tim nồng thi sỹ
Thơ vỡ tràn, vỡ vụn mộng tan hoang
Nằm nghe sóng vỡ buồn đêm Gành Ráng
Hồn trăng đau vàng úa lòng ni cô
Thân cát bụi đã xương cùng huyết tận
Mà linh hồn tươi rói một mầm thơ.
Lê Văn Trung
Qui Nhơn 18. 4. 18

(*)(**) Mộng Cầm

No comments:

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...