Người về trong nắng đầu xuân
Áo mây trắng cả một vùng chiêm bao
Có con chim đậu cành mai
Líu lo kể mãi những bài tình ca
Kể rằng tận cuối trời xa
Có người chải tóc lụa là dưới trăng
Trắng ngần một đóa quỳnh hương
Thơm lừng một nụ xuân hồng mãn khai
Áo mây trắng cả một vùng chiêm bao
Có con chim đậu cành mai
Líu lo kể mãi những bài tình ca
Kể rằng tận cuối trời xa
Có người chải tóc lụa là dưới trăng
Trắng ngần một đóa quỳnh hương
Thơm lừng một nụ xuân hồng mãn khai
Người về theo nắng ban mai
Xiêm y lộng ngọc, ngực cài nhũ hương
Có con chim múa dịu dàng
Trên đôi cánh mỏng một trang thơ tình
Xiêm y lộng ngọc, ngực cài nhũ hương
Có con chim múa dịu dàng
Trên đôi cánh mỏng một trang thơ tình
Thế rồi tôi bỗng như chim
Mãi vui quên kể chuyện tình đã quên.
Lê Văn Trung (Ngói)
KẺ MỘNG DU
Mãi vui quên kể chuyện tình đã quên.
Lê Văn Trung (Ngói)
KẺ MỘNG DU

Tôi chạy dài theo triền dốc đời tôi
Như kẻ mộng du dò dẫm trong những cơn mê hoặc
Như kẻ đang say một mùi hương độc dược
Và hoang tưởng về một cõi người
Nơi có tình yêu, hạnh phúc và khổ đau
Nơi có tôi và em
Và những kẻ yêu nhau
Nơi mặt trời vẫn mọc sau viền mây rạng rỡ
Nơi ánh trăng thắm mượt mà trên thịt da thiếu nữ
Và rừng thiên thu vẫn ngào ngạt hương hoa
Nơi có hoàng hôn đẹp như một giấc phù hoa
Và vương miện tình yêu lóng lánh ánh hào quang trong mắt người yêu dấu
Thế mà em ơi
Chỉ là cơn mộng ảo
Tôi chạy dài theo triền dốc đời tôi
Tôi chạy trăm năm mệt mỏi rã rời
Vẫn là kẻ mộng du trong giấc đời mê hoặc
Vẫn là kẻ lang thang qua muôn trùng bất trắc
Cầm cố đời mình cho hết cuộc rong chơi
Tôi gửi lòng sầu theo những áng mây trôi
Bay vô định
Bay miệt mài
Tìm kiếm
Em là cõi chiêm bao giữa đất trời huyền nhiệm
Tôi ngàn năm dò dẫm đi hoài trong cơn mộng du.
Lê Văn Trung

Anh trở lại bến ngày xưa đứng gọi
Con đò không nằm đợi khách chưa về
Cây cổ thụ trơ cành khô cháy rụi
Quán tranh buồn xơ xác vách phên tre
Dòng sông vắng cụm bèo trôi dờ dật
Làng thôn xa lành lạnh khói sương mờ
Trên lối cũ vườn hoang cây cỏ mọc
Con chim buồn bóng lặng hút trong mưa
Anh đứng đợi bên này sông bến cũ
Thật đìu hiu mây khói gợi ưu phiền
Chắc bây giờ phương trời xa biền biệt
Mẹ già nua lòng dõi đợi trăm miền
Thương dòng nước tội tình cây cổ thụ
Mấy năm rồi không một kẻ qua sông
Đêm trầm tịch rợn người nghe gió hú
Mái tranh nghèo lạnh ngắt buổi tàn đông
Anh trở lại bến ngày xưa đứng gọi
Con đò không nằm đợi khách chưa về
Thương nhớ lắm nhưng làm sao nhắn gửi
Dòng sông buồn con nước có mang đi.
Lê Văn TrungQuán tranh buồn xơ xác vách phên tre
Dòng sông vắng cụm bèo trôi dờ dật
Làng thôn xa lành lạnh khói sương mờ
Trên lối cũ vườn hoang cây cỏ mọc
Con chim buồn bóng lặng hút trong mưa
Anh đứng đợi bên này sông bến cũ
Thật đìu hiu mây khói gợi ưu phiền
Chắc bây giờ phương trời xa biền biệt
Mẹ già nua lòng dõi đợi trăm miền
Thương dòng nước tội tình cây cổ thụ
Mấy năm rồi không một kẻ qua sông
Đêm trầm tịch rợn người nghe gió hú
Mái tranh nghèo lạnh ngắt buổi tàn đông
Anh trở lại bến ngày xưa đứng gọi
Con đò không nằm đợi khách chưa về
Thương nhớ lắm nhưng làm sao nhắn gửi
Dòng sông buồn con nước có mang đi.
(tạp chí Bách Khoa 1970)
KHI NẰM Ở VIỆN BÀI
LAO
Anh thức dậy với nỗi buồn ẩm đục
Trong căn phòng trắng lạnh viện bài lao
Nơi góc khuất nào đây một người đang khóc
Ai ra đi? Ai ở lại? Xin chào!
Anh lặng nghe những dặm mòn trong phổi
Những tàn hao sầu rụng máu trong hồn
Anh ôm ngực nghe buốt từng nhịp thở
Anh khạc ra từng nỗi chết run run
Mỗi chúng ta trong hành lang hun hút
Đi âm thầm chưa hết nẻo cô đơn
Như bóng ma chập chờn trên mặt đất
Như oan hồn gầy guộc giữa đêm sương
Đo sự sống bằng nỗi buồn đang chết
Anh thở từng hơi thở lạnh rưng rưng
Và mòn mỏi trong vực sầu hủy diệt
Máu xương khô như suối cạn bên rừng
Ôi các em những chiếc blue trắng
Rải xuống hồn anh một chút dịu dàng
Cho anh thấy còn trong đôi mắt sáng
Một mảnh đời gởi lại bến nhân gian
Lê Văn Trung - Đà Nẵng 1986
Anh thức dậy với nỗi buồn ẩm đục
Trong căn phòng trắng lạnh viện bài lao
Nơi góc khuất nào đây một người đang khóc
Ai ra đi? Ai ở lại? Xin chào!
Anh lặng nghe những dặm mòn trong phổi
Những tàn hao sầu rụng máu trong hồn
Anh ôm ngực nghe buốt từng nhịp thở
Anh khạc ra từng nỗi chết run run
Mỗi chúng ta trong hành lang hun hút
Đi âm thầm chưa hết nẻo cô đơn
Như bóng ma chập chờn trên mặt đất
Như oan hồn gầy guộc giữa đêm sương
Đo sự sống bằng nỗi buồn đang chết
Anh thở từng hơi thở lạnh rưng rưng
Và mòn mỏi trong vực sầu hủy diệt
Máu xương khô như suối cạn bên rừng
Ôi các em những chiếc blue trắng
Rải xuống hồn anh một chút dịu dàng
Cho anh thấy còn trong đôi mắt sáng
Một mảnh đời gởi lại bến nhân gian
Lê Văn Trung - Đà Nẵng 1986
KHI VỀ

Khi về
Bóng đổ
Hoàng hôn
Mùa xanh vườn cũ đã vàng hơn xưa
Bóng đổ
Hoàng hôn
Mùa xanh vườn cũ đã vàng hơn xưa
Khi về
Lòng đã giăng mưa
Lạnh băng
Trắng xóa cõi chờ đợi nhau
Lòng đã giăng mưa
Lạnh băng
Trắng xóa cõi chờ đợi nhau
Khi về
Thơ
Lạc từng câu
Tay cầm sợi tóc mà đau phận người
Thơ
Lạc từng câu
Tay cầm sợi tóc mà đau phận người
Mang mang thiên địa
Mù khơi
Đi
Về
Mù khơi
Đi
Về
Lạc mãi cuối trời bể dâu.
Lê Văn Trung
KHUNG CỬA SỔ

nhớ người năm cũ qua đây
để vương sợi tóc lên ngày quạnh hiu
trăm năm tôi với bóng chiều
nương tay khung cửa tàn xiêu kiếp người.
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
No comments:
Post a Comment