Sunday, May 10, 2020

Qua Cầu Sông Vệ - Quá giang - Qua Hàn Giang - Quán Chiều - Quán cũ - Quảng Ngãi em đợi tôi về - Quê nhà - Quê Và Quán – Quên - Quên Đi - Quỳnh hương một đóa

QUA CẦU SÔNG VỆ

Sông xưa nước chảy xanh dòng
Nhớ ai? Trơ đáy cạn lòng cát đau
Rưng rung buồn mấy nhịp cầu
Ai đem giọt lệ rót vào biển dâu

                              Lê Văn Trung


QUÁ GIANG
Tôi quá giang một nỗi buồn
Cho tôi về tận suối nguồn nhân gian
Cho tôi tắm gió mây ngàn
Cho tôi về thuở chưa tàn giấc mơ

Tôi quá giang vài câu thơ
Cho tôi về thuở còn chờ đợi em
Thuở tình chưa gọi bằng tên
Mà bâng khuâng mà nhớ quên bạc lòng

Tôi quá giang chiếc lá vàng
Về trong nắng nhuộm sương tan trắng chiều
Về trong hoang vắng tịch liêu
Nghe tình thu đã ít nhiều phôi pha

Xin quá giang một lời ca
Em đang ru mãi thiết tha cõi người
Rồi thôi, ngồi lại mình tôi
Và chôn kín nỗi ngậm ngùi cùng thơ.

                               Lê Văn Trung
QUA HÀN GIANG
Tỳ bà hành cảm tác

buổi tối bơi thuyền qua Hàn giang
chợt nghe ai ngâm khúc Tỳ bà hành
buồn nhớ tới người đã qua sông
bèn rót tràn ly rượu
từng giọt chảy theo dòng
ánh trăng mờ
                      gợn sóng
                                 tầm dương xưa
không biết sông trôi xuôi về đâu
người bên trời lận đận
không biết giọt rượu tan vào đâu
nước mắt ngấm trong lòng
cơn triều cường muối mặn

tiếng ai thắt ruột
quyện vào trong gió
thở dài
đêm cuối đông
bơi thuyền qua Hàn giang
ai ngâm chi khúc Tỳ bà hành
não ruôt
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)


QUÁN CHIỀU
Mộng đời xanh, mông ngày xanh
Lòng tôi chạm phải cuộc tình nhân gian
Rồi tình tan rồi duyên tan
Đường xưa hoang lạnh dặm ngàn tôi đi
Không ai tiển chẳng ai về
Chén đời nhạt thếch buồn tê quán chiều.

Lê Văn Trung


QUÁN CŨ

Quán cũ, năm xưa, người có hẹn
Tôi về đợi suốt mấy mùa trăng
Áo nhuộm phong sương đầu điểm bạc
Trăng tàn, trăng khuyết suốt trăm năm
Tôi về đứng lại bên hiên phố
Bàn ghế im lìm, quán trống trơn
Nhìn cô chủ quán ngồi như tượng
Ai khắc vào đêm một nỗi buồn
Lòng cũng khuya, phai màu phấn son
Tôi về không kịp níu hoàng hôn
Tôi về không kịp nhìn đêm xuống
Để thấy sương phai đóa lệ hồng
Quán cũ lâu rồi người đã hẹn
Bây giờ lá rụng mấy mùa thu
Nhớ người lá úa thêm lần nữa
Lá rụng mà chưa kịp đổi màu
Quán cũ, hình như, người có hẹn
Hình như lời hẹn vẫn còn xanh
Này cô chủ quán cho tôi hỏi
Có kẻ chờ ai khóc một mình!?
                    Lê Văn Trung

QUẢNG NGÃI, EM ĐỢI TÔI VỀ

Em đợi tôi về không
Quảng Ngãi?
Dòng xưa vời vợi bến sông Trà
Tôi hẹn bao lần quay trở lại
Mỗi ngày thêm hút nỗi chia xa
Em gọi tôi về không
Quảng Ngãi?
Chiều mưa ướt lạnh áo thu vàng
Có tôi quán vắng buồn như thể
Chưa về đã sớm vội chia tan
Có tôi quán vắng buồn như thể
Mời nhau chưa cạn mấy ly buồn
Vội chia trăm ngã, chìm muôn hướng
Tôi ngồi uống mãi chiếc ly không
Có phải xa rồi, em
Quảng Ngãi?
Mưa!
Chưa mưa, mà ướt lệ người
Vườn tôi rụng một vành trăng úa
Như tình xưa đã úa vàng rơi.

                        Lê Văn Trung

QUÊ NHÀ

Đi và đứng như một loài thú lạ
Ta trở về tìm lại quán quê xưa
Thuở trời đất và linh hồn hoang dã
Rừng núi mong ta, khe suối đợi chờ
Bay và lượn như con chim con bướm
Ta trở về nghe tiếng gọi rừng thiêng
Thuở Trời Đất mang tên là Ánh Sáng
Rọi soi về trăm Nẻo Hạnh Vô Biên
Ca và hát như con giun con dế
Ta trở về nghe mặt đất hồi sinh
Ôi hạnh phúc đã xanh từ giọt lệ
Ta nẩy mầm trong tận trái tim em
Triệu triệu năm như một loài thú lạ
Ta trở về tìm lại bóng ta xưa
Ta tìm lại một Bí Huyền Vô Ngã
Trong vô biên vời vợi cả trời Thơ.

      09.6.2019  Lê Văn Trung


QUÊ VÀ QUÁN

quê là quán
quán là quê
ra đi là cuộc trở về thủy chung
sông và suối
suối và sông
sông đi là suối nối dòng trước sau
cõi vị lai
cõi ban đầu
hai miền tịch mịch, hai đầu hư không
sá gì dâu biển tang thương
quê là quán trọ trên đường mây bay.
                         Lê Văn Trung

QUÊN

Đời buồn tênh dễ quên nhau
Quên câu duyên nợ quên màu tình phai
Quên đêm lạnh tiếng thở dài
Quên chiều sương buốt vòng tay hững hờ
Quên thuyền ai đã xa bờ
Bến đời tôi khói sương mờ lãng quên
Lê Văn Trung

QUÊN ĐI

(bài thơ đã được hai nhạc sỹ phổ thành ca khúc, một của Thu Nguyen, một của Nguyen Duong Quang)
Ta rót ta vào trong cốc rượu
Thấy đời nghiêng ngã cuộc tình em
Ta rót hồn ta buồn lệ ứa
Ai rót vào lòng em nhớ quên?
Đập vỡ ly không rượu vỡ tràn
Đập vỡ sầu xưa sầu chưa tan
Ta nghiêng bầu rượu, lòng chưa cạn
Ta nghiêng tình vơi, tình chưa vàng
Sao đành bỏ ta, này rắn dữ
Ta ăn trái- cấm- tình thương đau
Sao đành bỏ ta, thần cám dỗ
Sao không cùng ta cạn cuộc sầu
Ta rót ta tràn ly ngàn năm
Ta rót đời ta buồn căm căm
Hỡi ta rượu chảy tàn cơn mộng
Ta rót về đâu giọt lệ bầm?

Sao đành bỏ đi? Sao đành quên
Sao đành quên hết cuộc tình duyên
Ôi rượu đời ta như lửa cháy
Ta rót về đâu? Em! Hỡi em?
                       Lê Văn Trung  


QUỲNH HƯƠNG MỘT ĐÓA

Nghe tình vỡ một dòng hương
Chảy trong da thịt hoang đường của hoa
Chảy từ vô tận cơn mơ
Nở nghìn đóa mộng từ thơ nguyệt hồng
Ôi quỳnh hương! Đóa quỳnh hương
Trắng chiêm bao một màu sương ngọc ngà.
Lê Văn Trung


No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...