Tuesday, April 7, 2020

Sắc màu Đà Lạt - Sao chẳng đành bỏ lại - Say tỉnh cùng em - Sinh nhật - Sóng bạc đầu - Sông chảy về đâu - Suối nguồn im lặng - Sương tan - Sương thu

SẮC MÀU ĐÀ LẠT
em đi trong khói sương chiều
hồn – tôi – Đà - Lạt hắt hiu gió buồn
áo hoàng hôn khuất đồi thông
còn biêng biếc cả một vùng chiêm bao
Đà Lạt 1996 - Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)


SAO CHẲNG ĐÀNH BỎ LẠI

Tặng Vinh
thế nào rồi cũng phải
bỏ đất trời mà đi
 trời đọa đầy khổ ải
đất chẳng xót thương gì

thế nào rồi cũng phải
bỏ cõi người mà đi
bỏ tình em ở lại
 có ngọt bùi đắng cay

thế nào rồi cũng phải
bỏ lại hạt bụi này
bỏ lòng thơ cỏ dại
bỏ một đời mây bay

bỏ một chiều cuống quit
bỏ một đêm điên cuồng
bỏ một ngày đói khát
uống cạn dòng tang thương
thế nào rồi cũng phải
bỏ hết niềm mê say
với bao dòng hệ lụy
trói buộc xác hồn này

sao chẳng đành bỏ lại
bài thơ còn dở dang
sao chẳng đành mãi mãi
quên biệt cõi trần gian

mày bỏ trời đi đâu
mày bỏ đất đi đâu
làm sao mà giấu được
những vết hằn thương đau

mày bỏ người đi đâu
mày bỏ tình đi đâu
hạt bụi mầy còn đó
nằm lạnh dưới mồ sâu.
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)

SAY TỈNH CÙNG EM
Em vẫn biết ta chưa từng điên dại
chỉ giả vờ say tỉnh với em thôi
bởi đôi khi ta giả khóc giả cười
từng hạt muối xát đau từng khúc ruột

từng nhát chém buốt tê hồn gỗ mục
thơ đời ta không trọn với ta rồi
ta đợi bên lề nhân thế buồn vui
ly rượu đắng ta mời ai uống cạn
em có đến để cùng ta bầu bạn
nghĩa tình này đâu sá tỉnh hay điên
ta quá ngu ngơ quá đỗi ngoan hiền
để được nhận được cho chút lòng chân thật

ta đâu phải như cái phường tệ bạc
ngắm nhìn mây quên áo lụa chiều mưa
kẻ qua sông quên một bóng đò đưa
dòng nước chảy đìu hiu hồn lau sậy

ta nghe đời lịm xuống những hoàng hôn
bến bờ đâu ta gửi lại nỗi buồn
sao cứ mãi lênh đênh hoài số phận
này ta hỡi tên lính già thất trận

súng gươm đâu tơi tả cả hồn ngươi?
nếu phải đi cho trọn kiếp con người
thì em hỡi còn buồn vui chi nữa
chén oan nghiệt ta uống là duyên nợ
dù tỉnh say ta giữ hết cho mình
dù một giọt buồn rơi xuống chân em
đừng giẫm nát bởi hồn ta ở đó
đừng nhìn xuống bóng đời nhau sẽ vỡ
dù có yêu ta dù có vô tình
dù hoàng hôn níu gọi chút bình minh
em có thấy trong giấc đời say tỉnh
giọt nước mắt rơi hoen mờ nhân ảnh
em có về lòng có nhẹ nguồn cơn
có tình ta theo gió lạnh mùa sang
em sẽ thấy một trăm ngàn năm cũ
ta ở đó – một linh hồn đói lả
vẫn lang thang tìm bóng một con người.
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)



SINH NHẬT
Sinh ra đời là nối cuộc rong chơi
Là tiếp tục bao dặm đường dang dỡ
Trần gian ơi còn phù du trắc trở
Ta còn về rộ nở đóa từ tâm

Còn luân hồi nên còn chạm trăm năm
Ta sinh ra để biết màu dâu bể
Ta sinh ra để biết mình không thể
Mãi kiếm tìm mộng ảo giữa bao la

Sinh ra đời để nhìn rõ cái ta
Còn khép mở đi về trong vô vọng
Chưa chạm vô cùng nên còn chiếc bóng
Của kiếp người giữa bồi lở tàn phai.
Lê Văn Trung

SÓNG BẠC ĐẦU

Trăm năm chén rượu không đành uống
Ta rót chưa tàn nỗi nhiễu nhương
Ta gọi ta rền vang đáy mộ
Ai về đứng khóc giữa đêm sương

Cố quận? Mười phương mù cố quận
Mắt mờ muôn dặm bóng tà huy
Có con chim khách ngang đầu ngõ
Gửi một lời đau buổi biệt ly

Ta rót lòng ta đã mỏi mòn
Rượu nghìn năm cũ men chưa tan
Ôi lòng dâu biển hòa trong rượu
Ta rót về đâu hỡi thế gian

Em mãi mù xa trời viễn xứ
Ta con thuyền giạt cuối bờ đau
Dòng rượu đời ta như sóng vỗ
Ta vỗ ngàn năm sóng bạc đầu.

   Lê Văn Trung (Ngói)

SÔNG CHẢY VỀ ĐÂU

Cuối cùng! Sông chảy về đâu?
Ngồi nghe sông kể ngàn câu chuyện tình
Lặng trong sóng ngậm ngùi riêng
Chìm trong cát nỗi nhớ quên ngọt ngào

Lênh đênh nhánh lục bình đau
Tình trăm năm nhuộm một màu tím trôi
Cuối cùng! Sông chảy về đâu?
Ngồi nghe sông kể ngàn câu chuyện buồn

Sáo ơi! Lẽ bạn! Xa đàn!
Tiếng kêu rụng xuống bến hoàng hôn xưa
Có người trên bến sông mưa
Rót tràn chén RƯỢU GIANG HỒ (*) buồn tênh!
                                  Lê Văn Trung
(*) Tựa một bài thơ của tác giả



SUỐI NGUỒN IM LẶNG
Hãy lắng nghe IM LẶNG CUỐI CÙNG
Đã về đối mặt với hư không
Cho nghìn đêm cháy nghìn cơn mộng
Cho máu thiên thu rực lửa hồng

Hãy lắng nghe IM LẶNG CUỐI CÙNG
Đang dìm tôi chìm giữa mênh mông
Đang cùng tôi đắm vào vô tận
Réo gọi tôi về MỘT CÕI CHUNG

Ba ngàn thế giới là tro bụi
Một giọt sương em mắt lệ ngời
Có chảy trong tôi niềm cứu rỗi
Cho NGUỒN IM LẶNG sáng tinh khôi.

                                Lê Văn Trung

SƯƠNG TAN

Anh nghe tiếng gọi của chiều
Từ trong nghìn cõi tịch liêu dội về
Lòng nhau chừng đã sương khuya
Chớm tan lạnh giữa nỗi chia biệt người.
                                Lê Văn Trung


SƯƠNG THU
 
Em trải màu sương nhẹ xuống chiều
Sương chìm trong áo lụa trong veo
Sương bay như áo vờn theo gió
Sương mềm như tơ ngọc diễm kiều

Da thịt mù sương hay bừng hương
Hay thơ vừa pha màu mây hồng
Thơ chảy như sương mềm trong tóc
Sương chảy như hương chiều mênh mông

Tôi uống say rồi sương của hoa
Chìm giấc mơ sương mùa thu xa
Áo hay sương mỏng vườn xanh cũ
Em với sương chìm trong giấc mơ

Tôi đang say rồi hoa áo sương
Trời ơi thơ cũng trắng vô cùng
Thơ cũng tan theo màu sương mỏng
Thơ chảy về đâu em biết không?

Lê Văn Trung

No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...