Tặng nhà thơ Uyên Hà
Thôi em ạ có chi đâu mà vội
Đường dù xa, hãy nán lại nơi này.
Nơi ta đã khản rao lời réo gọi
Bờ vực nào sâu hút đáy tương lai.
Nơi ta đã một trăm lần hạnh phúc
Là ngàn lần đối mặt với tai ương
Giữa hoan lạc thiên đường và địa ngục
Ta cùng em đã mấy bận vui buồn.
Nơi ta đã chơi trò chơi sinh tử
Ném đời ta trong đục giữa muôn dòng
Khi thua sạch canh bạc đời đen đỏ
Còn phụ gì nhau em hỡi phút sau cùng
Xương thịt dẫu tàn phai đời gỗ mục
Giọt lệ ngàn năm hằng đọng giữa tim người
Đá sỏi còn đau ứa tràn nước mắt
Em là ai mà không thấy ngậm ngùi
Em là ai mà ngang dọc giữa đời tôi
Không để lại chút tàn phai hương sắc
Ta lạc nhau rồi từ trong tiền kiếp
Để mình tôi ngồi dưới cội điêu tàn
Ném đời mình trôi giữa biển tang thương
Còn khản giọng thét cao lời réo gọi
Đây tiệc nhân gian mời em nán lại
Ta nâng ly uống cạn chén đoạn trường
Để mai này giữa hạnh phúc tai ương
Chẳng nỗi khổ đau chẳng niềm hoan lạc
Chẳng có chẳng không chẳng còn chẳng mất
Ta tan hoang vô ảnh vô hình.
Ta lạc nhau từ vạn nẽo u minh
Câu thơ chết
luân hồi
ta
bụi cát
Đời thơ chết ai viết lời thánh nhạc
Vội vàng chi em hỡi tiệc chưa tàn
Giọt máu này rơi xuống mấy ngàn năm
Còn đỏ mãi cả một trời oan nghiệt
Máu và thơ giữa muôn vòng sinh diệt
Tôi và em giữa hư thực hoang đường
Thì sá gì một chút bụi trần gian
Không ngồi lại cùng tôi trong khoảnh khắc
Xin ngồi lại cho tôi nhìn rõ mặt
Em là ai mà xuôi ngược giữa đời tôi
Gió tai ương thổi bạc kiếp con người
Chén oan nghiệt vỡ tràn dòng rượu đắng
Ôi cõi nhân gian tôi chẳng hờn chẳng giận
Mà ngồi đây chờ đợi mấy trăm năm
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
TRỞ VỀ (1)
Rồi như chiếc lá rơi về cội
Xin bón tình ta xuống ruộng đời
Chút máu xương này là tro bụi
Sẽ hòa tan vô lượng đất trời
Còn tiếc thương gì hương sắc cũ
Một hồn du tử bóng trăng soi
Thênh thang nẻo hạnh hồi chuông nguyện
Ánh nguyệt nghìn xưa nở trắng đồi.
Rồi như con nước nhập trùng dương
Vỗ nhịp ngàn năm dẫu phím chùng
Ta hát trường ca từ vô thỉ
Vui cùng vạn hữu đến vô chung.
Đã biết ra đi là trở lại
Thì tiếc gì thân tứ đại này
Thênh thang nẻo hạnh cùng mây trắng
Một hồn du tử gió sương bay.
Lê Văn Trung
TRỞ VỀ (2)
Như mây đầu núi giăng sương trắng
Tan hợp từ trong mỗi sát na
Trăm cuộc đầy vơi tuồng ảo mộng
Về đâu? Đâu cũng chốn quê nhà!
Bỏ lại bên bờ bao huyễn tưởng
Thuyền mây nhẹ lướt sóng bình an
Ngàn khơi diệu hữu từ con sóng
Muôn đời vẫn vỗ tự hồng hoang
Chiếc áo phù hoa là hư ảnh
Rũ sạch phong trần, gội tuyết sương
Một màu trăng sáng hồn du tử
Huyền Không thanh thoát một hồi chuông.
Lê Văn Trung
TRỞ VỀ (3)
Ta về
Lều cỏ
Trăng hòa nguyệt
Hồn mây
Du tử
Lạnh đồi sương
Đèn soi
Thắp lá rừng không hết
Gió ngàn trong vắt từng hồi chuông
Con chim gõ kiến bên đồi vắng
Tiếng mõ công phu nhịp nhịp đều
Gọi ta như gọi miền thinh lặng
Trăng hòa nguyệt
Hồn mây
Du tử
Lạnh đồi sương
Đèn soi
Thắp lá rừng không hết
Gió ngàn trong vắt từng hồi chuông
Con chim gõ kiến bên đồi vắng
Tiếng mõ công phu nhịp nhịp đều
Gọi ta như gọi miền thinh lặng
Thôi kiếm tìm giữa đám rong rêu.
Ôi lòng ta trải như sương mỏng
Thảm rêu mềm mượt giấc bình an
Trăng sáng hay hồn ta tỏa nguyệt
Hay trăng vừa nở đóa sen vàng!
Lê Văn Trung
TRỞ VỀ (4)
Hãy thắp giùm tôi lời khấn nguyện
Trầm hương khói tỏa quyện hồi chuông
Con đường sinh diệt dài vô tận
Hạt bụi tồn vong trở lại nguồn
Ra đi là trở về vô ngã
Là buông bỏ hết mộng phù vân
Đường sương nẻo gió ung dung bước
Ánh nguyệt minh châu tỏ sáng dần
Ra đi là trở về nguyên ủy
Ba ngàn thế giới cũng đồng quy
Là giữa trùng trùng vô lượng kiếp
Còn nguyên hạt bụi giữa huyền vi
Lê Văn Trung
TRỞ VỀ 5
Tôi đang gặp lại tôi rồi
Dưới mây thiên cổ tôi ngồi như nhiên
Rũ trôi hạt bụi ưu phiền
Xa bờ ảo vọng, xa miền chiêm bao
Tôi đang quay lại từ đầu
Nơi tôi là hạt bụi nào trong tôi
Bỏ buông những giấc mơ đời
Thênh thang cuộc lữ, biển trời ung dung
Sớm mai uống ngụm sương hồng
Chiều nghiêng vách đá lót lòng trái sim
Lắng nghe ríu rít lời chim
Lá nghiêng màu biếc ru mềm giấc khuya
Tôi đang đi - Tôi đang về
Màu mây thiên cổ còn bay cuối trời.
Lê Văn Trung
TRỞ VỀ VI
Rồi ra bỏ cuộc chơi này
Ta về với cỏ với cây nội đồng
Một hồn du tử thong dong
Thơ soi bóng nguyệt
Mây lồng màu trăng
Ném bay một nhúm bụi hồng
Mở khung cửa hẹp
Khép vòng tử sinh
Rồi ra bỏ lại nhân gian
Ta về tắm gội hồng ân đất trời.
Lê Văn Trung
Một hồn du tử thong dong
Thơ soi bóng nguyệt
Mây lồng màu trăng
Ném bay một nhúm bụi hồng
Mở khung cửa hẹp
Khép vòng tử sinh
Rồi ra bỏ lại nhân gian
Ta về tắm gội hồng ân đất trời.
Lê Văn Trung
Trở
Về VII
Tôi
cầm hạt bụi trên tay
Thấy
trong hạt bụi dấu ngày tôi đi
Thấy
tôi cuộc thế gian này
Một
vòng sinh tử vần xoay phận người
Thấy
tôi dòng ngược dòng xuôi
Vẫn
chưa thoát khỏi nẻo đời lầm mê
.............
Nghìn
xưa trong hiện kiếp này
Về
đâu giữa cõi lưu đày trần gian
Từ
trong hạt bụi điêu tàn
Hiện
ngày đi đã thong dong cõi về.
Lê
Văn Trung
TRỜI Ở ĐÂY KHÔNG CÓ MÙA ĐÔNG
Sáng hôm nay trời bỗng xanh chi lạ
Gió vàng đông vừa đủ lạnh vai trần
Em qua phố nhớ chăng màu áo cũ
Bờ tóc buông rối cả một mùi hương
Hay em đã trải tình xanh ngà ngọc
Ươm tình em lên từng phiến mây hồng
Cho hương sắc bừng lên màu tuyết nguyệt
Thơ tình bay vàng lụa giữa mùa đông
Ươm tình em lên từng phiến mây hồng
Cho hương sắc bừng lên màu tuyết nguyệt
Thơ tình bay vàng lụa giữa mùa đông
Hay em tỏa ngọc hương trầm trong gió
Ủ sương chìm trong đóa lệ long lanh
Sáng hôm nay trời trong như nỗi nhớ
Những gam màu vô sắc phủ lên tranh
Ủ sương chìm trong đóa lệ long lanh
Sáng hôm nay trời trong như nỗi nhớ
Những gam màu vô sắc phủ lên tranh
Thôi cầm giữ chi nhau điều hữu hạn
Khi tình em sông lụa chảy vô cùng
Sáng hôm nay trời xanh nguồn vô tận
Trời ở đây không có một mùa đông
Khi tình em sông lụa chảy vô cùng
Sáng hôm nay trời xanh nguồn vô tận
Trời ở đây không có một mùa đông
Lòng tôi bỗng cũng xanh mềm như lá
Em có về nghe chim hót lời yêu
Tôi gõ nhịp vào tim đời rộn rã
Xin ướp tình vào nắng ngọc trong veo.
Em có về nghe chim hót lời yêu
Tôi gõ nhịp vào tim đời rộn rã
Xin ướp tình vào nắng ngọc trong veo.
Lê Văn Trung
TRỌN MỘT ĐỜI CHƯA VIẾT NỖI MỘT CÂU THƠ
đừng nhầm gọi ta là thi sĩ
trọn đời chưa viết nổi một câu thơ
Cũng đừng bảo là cái thằng thất chí
Sống ngu ngơ giữa xuôi ngược xô bồ
Trăm vận rũi vận may ở dời ai biết
Hiểu làm sao mà em bĩu môi cười
Biết rồi ra chắc ai còn ai mất
Ta vẫn ung dung tin có chuyện đất trời
Ta vẫn nói vẫn cười vẫn đi vẫn đứng
Chớ tưởng rằng ta cái thứ lông bông
Cái thứ điên điên dại dại tang tang
Mà không hiểu chuyện lở bồi sông biển
Ta vẫn biết cõi nào ta sẽ đến
Dù đau lòng nói nhỏ với em thôi
Vì em hỡi ta vô cùng hổ thẹn
Sống trăm năm uổng phí một con người
Bởi đến đó là cuối đường tuyệt lộ
Súng gươm đành gỉ sét ngậm ngùi quên
Ôi nhật nguyệt muôn đời soi thấu tỏ
Một câu thơ ta viết mãi không thành
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
TỪ HẢI MỜI RƯỢU THÚY KIỀU
sao em chẳng uống cùng tôi
2
chén chua chén xót ngậm ngùi Kiều ơi
bao năm cạn chén rượu người
dở cơn say tỉnh dở lời trăm năm
đầy vơi mấy chén thăng trầm
đục trong mấy chén hợp tan bọt bèo
mời em dù có ít nhiều
cùng tôi uống chén rượu chiều tàn đông
tiếc gì đâu một giang sơn
tiếc làm chi chuyện giáo gươm chiến trường
hắt hiu một ngọn cờ hàng
trả cho xong nợ phù vân hỡi người
này em hãy uống cùng tôi
chén oan nghiệt rót tận trời tang thương
mười lăm năm chén đoạn trường
sá gì một chén sau cùng Kiều ơi
đắng cay uống giọt lệ người
uổng công ngang dọc uổng đời trượng phu
mong chi khanh tướng công hầu
cân đai áo mão bạc đầu lợi danh
cùng tôi cạn giọt rượu tình
hợp tan dâu bể xin đành mai sau.
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
TỨ TUYỆT
1
Thơ như chén rượu đời cay nghiệt
Uống mãi mà không cạn nỗi sầu
Ta đi trăm nẽo đường xuôi ngược
Trời đất chưa tàn cuộc bể dâu
2
Trở lại vườn xưa tìm lối cũ
Thềm rêu mờ nhạt dấu chân người
Sau hè cây khế hoa tàn rũ
rụng tím như còn thương nhớ ai.
3
Em đã vì ta mà lận đận
Thân cò lặn lội mấy mươi năm
Ta như tên lính già thua trận
Đành nợ em rồi một tuổi xuân
1998 Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
TƯỞNG NIỆM
Em lẫn khuất khắp thiên đường địa ngục
Ta buồn tênh ngồi đợi giữa trần gian
Cành hoa úa trên tay người buổi ấyVẫn còn nguyên dòng lệ ấm vô cùng.
Ta buồn tênh ngồi đợi giữa trần gian
Cành hoa úa trên tay người buổi ấyVẫn còn nguyên dòng lệ ấm vô cùng.
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
No comments:
Post a Comment