Monday, April 6, 2020

Thơ Bùi Giáng - Thời gian nhìn lại - Thôi khóc cười chi cuộc tử sinh - Thưa cùng Thượng Đế - Thúy Kiều khóc trước mộ Đạm Tiên - Tiếng khóc tiếng cười

THƠ BÙI GIÁNG
Kính viếng nhà thơ Bùi Giáng

“lá hoa cồn” nọ bây giờ
Nửa hồn phố thị, nửa bờ non xa
Nguồn mưa dội xuống giang hà
 “ngàn thu rớt hột” “màu hoa trên ngàn”.
(Cát bụi phận người) - Lê văn Trung


THỜI GIAN NHÌN LẠI
Tặng Hiệp
Sáu mươi năm những bọt bèo vô nghĩa
Câu thơ nào em viết xuống đời anh
Xin đủ ấm một góc chiều mộ địa
Anh nằm nghe lá úa rụng bên mình

Sáu mươi năm anh kiếm tìm kiệt sức
Vòng tay em nương bóng ngã bên thềm
Xin ngủ với giấc mơ buồn sương đục
Màu thiên thu trắng lạnh cả vô biên

Sáu mươi năm anh bới cào bật máu
Đất đá vô tâm rách xước thịt da
Cành truân chuyên dòng đời xin trú đậu
Đêm đông buồn gió lạnh cuối trời xa

Sáu mươi năm chiếc thuyền nan mỏng mảnh
Những dòng sông những bến lạ chia lìa
Em thả nhẹ chiếc neo chiều cuối bãi
Khói mờ giăng rười rượi mấy bờ khuya
Sáu mươi năm căm căm mùa gió bấc
Giọt rượu nào em nhỏ xuống ly không
Vừa đủ ấm như một dòng nước mắt
  Hạnh phúc nào cũng ngấm mặn long đong

Cõi thiên địa càn khôn nào vô hạn
Xin cùng tôi đi tới tận không cùng
Dẫu già cỗi trái tim leo lắt sáng
Vệt hào quang từ nguồn cội đau thương.
12 . 2004 (Cát bụi phận người)
Đồng Nai những ngày bạo bệnh

THÔI KHÓC CƯỜI CHI CUỘC TỬ SINH
 
Ta về níu gọi cơn mơ cũ
Nghe tiếng chim kêu hạ cuối vườn
Mảnh gương ngày ấy vùi trong đất
Cùng ta soi lại dấu tang thương
Ta về tay vịn rêu bờ giếng
Thấy bóng mây mù trong đáy sâu
Bay mãi còn ta sầu đứng ngóng
Ôi mây ngày cũ bay về đâu?

Ta về. Câu hát người quên, sót
Bỏ lại bên thềm xưa úa phai
Con dế vô tình đem câu hát
Ru thành bi khúc khóc thiên tai

Ta về đi lại con đường cũ
Tìm dấu chân người trên lối xưa
Chợt thấy lòng mình như cỏ dại
Đìu hiu vàng úa lạnh đôi bờ


Ta về khi bóng chiều đang xuống
Hãy thức cùng ta giun dế ơi
Bí tích hồi sinh từng giọt máu
Bí tích nào rữa sạch thương đau

Ta về đánh thức niềm quên lãng
Hãy khóc lên nào sỏi đá ơi
Nhân thế mịt mù cơn nhiễu loạn
Giọt lệ khô bầm trong mắt ai

Ta về chơi cuộc cờ thương hải
Xé lụa phù hoa vá cuộc tình
Ta về vẽ bức tranh vân cẩu
Thôi khóc cười chi cuộc tử sinh.
Lê Văn Trung

THƯA CÙNG THƯỢNG ĐẾ
Người đánh cá cuộc đời tôi
bằng trò sấp ngữa vòng chơi số phận
ném tôi vào cõi phù vân
mặc cho trời đất xoay vần rủi may

người vờ vỉnh giữa cơn say
nói trăng nói cuội kéo dài cuộc vui
chẳng xót xa chẳng ngậm ngùi
tôi không còn bóng hình tôi của người

đem tung hứng cuộc đời tôi
nghìn đêm mua một tiếng cười phù hoa
đảo điên trong cõi người ta
bỏ mặc tôi một hồn ma không mồ

uổng đời tôi – một đời thơ
đau lòng tôi có xót xa lòng người
bao giờ tàn cuộc rong chơi
 mà lời phán xét là lời bi thương

tôi nào mơ chốn thiên đường
cõi chân như cũng vô thường có không
một mai cát bụi hồng trần
hãy quên tôi với căn phần của tôi
Đồng Nai 2001 (Cát bụi phận người)


THÚY KIỀU KHÓC TRƯỚC MỘ ĐẠM TIÊN
Hình như tôi đã trăm lần
Sống đi chết lại mà không gặp người
Bao giờ tàn cuộc rong chơi
gởi câu sinh tử trong lời tử sinh

dẫu có không một chút tình
biết ai là bóng là hình của ai
có tôi trong nỗi đau người
có người trong nỗi ngậm ngùi đời tôi

ra đi cuối đất cùng trời
biết nhân gian vốn đầy vơi vô thường


tôi một phương người một phương
hát ai nghe tiếng đoạn trường cùng ai
người về đâu? tôi còn đây
ba trăm năm chắc có ngày trùng lai
non xa lạnh chiếc trăng gầy
lời vô thanh vọng tự ngoài hư không
2002 (Cát bụi phận người) - Lê Văn Trung

Tiếng Khóc Tiếng Cười

Thế mà ta chẳng nhớ ra
Cái ngày ta mới oa oa chào đời
Sao ta khóc? Sao mẹ cười?
Biết ta có trọn kiếp người hay không?

Bên trời lau trắng trổ bông
Ta đi chưa kịp!
Về?
Không kịp rồi!

Hỡi ơi hạt bụi ngậm ngùi
Còn trong sinh diệt luân hồi mãi sao?

Trần gian vĩnh biệt xin chào
Trên trời có một vì sao lụi tàn

Rồi ra, rồi cũng lãng quên
Đã từng hiện hữu ở trên cõi đời
Rồi ra tiếng khóc tiếng cười
Để đưa để tiễn ngậm ngùi bụi tro.
Lê Văn Trung
(viết giữa mùa đại dịch chinavirus)

Lê Văn Trung


No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...