Tuesday, April 7, 2020

Làm sao che kín nỗi buồn - Làm sao gặp cái sau cùng - Làm sao qua hết chùa Cầu - Linh hồn những chiếc ghế - Lời cảm ơn hoa - Lời ru của mẹ chảy đầy lòng con

LÀM SAO CHE KÍN NỖI BUỒN
(tặng Uyên Hà – Hoàng Lộc & Ngọc Bích)

yêu nhau hóa đá cũng chờ
sao em vội bước sang bờ sông kia
để tôi nhìn buổi đi về
nghe con sáo hót buồn tê cả chiều

đàn ai lửng một câu kiều
buồn mang mang nhớ buồn hiu hiu buồn
cho tình vỗ cánh sang sông
tôi về bến cũ ngồi trông bên trời

lòng như khóm lục bình trôi
từng con nước cuốn xa rồi bờ xưa
quê người sớm nắng chiều mưa
em còn nghe tiếng gió mùa sang đông ?

tôi che cho kín nỗi buồn
làm sao dấu hết long đong phận người
thà như khóm lục bình trôi
nghe con sáo hót ngậm ngùi ngàn năm.
  Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)


LÀM SAO GẶP CÁI SAU CÙNG
ta đi tìm cái thật gần
đưa tay chạm cõi phù vân tưởng là
ta đi tìm cái rất xa
lời vô âm vọng buồn qua kiếp người

ta đi tìm cái đầy vơi
bước chân hụt giữa ngậm ngùi đời em
ba trăm năm hỡi Tiên Điền
lệ người đã cạn lụy phiền gì nhau

ta đi tìm cái ban đầu
lỡ tay chạm đến ngàn sau ngỡ rằng
ta đang tìm cõi vĩnh hằng
muôn thu gom lại đọ bằng phút giây

rồi ra lạc giữa chốn này
câu thơ thần ứng đọa đày đời thơ
xin về ngủ giấc hư vô
ta quên ta đã từng giờ hiện sinh
ta đi tìm lại chính mình
nào hay lạc lối vô minh mịt mù
đến từ đâu?  về cõi nào?
lời thơ hiu quạnh tan vào hư không

ta đi tìm cái sau cùng
lạnh tăm đầu núi nửa vòng trăng non
mới hay trong cái mất còn
làm sao biết được cội nguồn của nhau
2002 Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)

LÀM SAO QUA HẾT CHÙA CẦU
ta chưa qua hết Chùa Cầu
là chưa qua hết bể dâu lòng người
hồn thiên cổ - bóng trăng soi
rêu in mái lạnh vọng lời trăm năm
người xưa đâu? Bước thăng trầm
sông Hoài bến cũ thuyền không trở về

ta chưa qua hết cơn 
dấu chân ai tự nghìn xưa đá mòn
là chưa qua hết Hội An
mà nghe sâu thẳm từng vần cổ thi

chưa qua hết nỗi sầu này
làm sao qua hết sâu dày thế gian
còn nguyên huyền bí Hội An
cuộc tìm kiếm ở tận ngàn năm sau
ta chưa qua hết Chùa Cầu
làm sao qua hết nỗi đau nhân tình
cái vòng hệ lụy quẩn quanh
ta đi tìm bóng dáng mình thưở xưa

Hội An nét cổ thư mờ
Hồn rêu phong tự bao giờ hỡi em
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
(Tháng chạp, Tân Tỵ, Đà Nẵng, ngày mãn tang mợ)

LINH HỒN NHỮNG CHIẾC GHẾ


Mỗi khi đi ngang qua công viên
Tôi thường tự hỏi
Trên chiếc ghế đá này ai đã từng ngồi
Ngồi một mình tư lự nhìn vu vơ
Ngồi một mình đếm những chiếc lá rơi
Ngồi một mình nhìn những cặp tình nhân
Tay trong tay lang thang vòng vo không điểm dừng

Nhìn những chú chó thả rong chạy tung tăng trên cỏ
Và nhìn bàn tay mình khói thuốc vàng rưng rưng
Mỗi khi đến sân ga
Những chuyến tàu đến và đi liên tục không ngừng
Ai đứng vẫy tay
Cay sè đôi mắt
Ai ngồi bên hai đường ray sắt
Chiếc túi trên vai
Mắt mỏi một phương nào
Trên chiếc ghế chờ
Có hai người hôn nhau
Khi tiếng còi vang từng hồi giục giã
Hai kẻ hôn nhau không hề hối hã
Gì rồi cũng phải chia tay
Sớm hay chầy rồi tay cũng tuộc khỏi bàn tay
Bỏ lại nền đá sân ga lạnh ngắt
Một giọt buồn không là nước mắt
Mà cả hồn người ra đi
Mà cả nỗi đau của kẻ đứng chờ

Có niềm vui nào đọng lại ở công viên
Có nỗi đau nào còn đọng lại ở sân ga
Những chiếc ghế nằm buồn hiu hắt
Người bỏ đi lạnh ngẳt chỗ ngồi
Có hai người mà hai cõi đơn côi
Chiếc ghế trống
Một chỗ ngồi cũng trống

Tôi vẫn tự hỏi mình sao muôn đời vẫn ngóng
Một đôi lần người trở lại công viên
Chiếc ghế ấm nụ hôn tình đến muộn
Một đôi lần người trở lại sân ga buồn
Chiếc ghế trống còn vương mềm sợi tóc
Tôi biết chắc có một người sẽ khóc
Tôi sẽ chép thơ lên dòng nước mắt
Của linh hồn những chiểc ghế yêu nhau.
                                    Lê Văn Trung

Lời Cám Ơn Hoa

Cám ơn hoa Cúc hoa Đào
Đã đem hương nhụy ướp vào da thơm
Cám ơn những nụ tình Hồng
Xiêm y lụa mỏng đã nồng nàn hương
Cám ơn hoa Khế bên vườn
Nhớ ai mà tím cả hồn sương khuya
Cám ơn em nụ Hoàng Mai
Vàng chi vàng óng cả lời yêu thương

Hình như hoa nở đầy trăng
Long lanh nghìn giọt sương Quỳnh tinh khôi

Cám ơn Hoa, cám ơn Người
Cám ơn lượng Đất nghĩa Trời bao dung.
Lê Văn Trung
12.02.20

LỜI RU CỦA MẸ CHẢY ĐẦY LÒNG CON

Mẹ nằm trong giấc mơ con
Ru câu sinh tử mỏi mòn trần gian
Mẹ nằm như chiếc thuyền nan
Lao xao tiếng sóng vỗ tràn bờ quên

Trôi đi ôi những ưu phiền
Buông đi ôi những nợ duyên nặng lòng
Mẹ hiền như một dòng sông
Chảy về đâu mà mênh mông biển trùng

Mẹ nằm trong giấc mơ con
Lời ru như gió thổi hồn mây bay
Con ngồi ru mẹ Ô hay
Mà lời ru mẹ chảy đầy trong tim.

                   Lê Văn Trung - 2/12/2019


No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...