Monday, April 6, 2020

Ta còn vô tận giữa ngàn năm - Ta đau lòng nhận ra hắn là ai - Ta trở về nơi đã bỏ ra đi - Ta vẫn đợi chờ - Tiệc hoa - Tìm chi - Trái tim - Trăng khuyết

TA CÒN VÔ TẬN GIỮA NGÀN NĂM

Tặng các bạn Hồng, Thi, Thao, Hoàng để nhớ ngày gặp lại.

ta mất ngàn năm chưa hóa bướm
em giây phút đã biến thành hoa
hạt bụi rơi buồn không tiếng vọng
đã chạm vào trong mỗi sát na

ta nén thiên thu tràn giọt lệ
phù phiếm đời nhau lạc nẽo về
em màu trăng khuyết đêm non lạnh
soi thấu hồn ta một cõi mê?

tình đã xanh rêu thềm hệ lụy
ta đi tìm lại dấu chân người
dẫu mất ngàn năm chưa hóa bướm
ta còn vô tận cuộc rong chơi
thì có gì đâu mà lận đận
thì có gì đâu mà mất còn
ta mất nghìn năm – còn vô tận
ta còn vô tận giữa nghìn năm

thôi có gì đâu mà ngậm ngùi
nỗi đớn đau – niềm hoan lạc đầy vơi
ta về ngồi dưới đồi sương lạnh
chút sắc màu xưa nhạt cuối trời
1991 Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)



TA ĐAU LÒNG NHẬN RA HẮN LÀ AI

đừng bao giờ yêu những đứa làm thơ
càng không thể kết nghĩa tình chồng vợ
cái ngữ ấy ta đã từng ngửi thấy
thơ văn chi cơm áo có ra gì
thà em quên quách mẹ tiếng thị phi
bỏ mặc hắn xác xơ cùng số phận
nòi thi sĩ hắn không hề oán hận
chỉ âm thầm nhận lấy cái đau thương
chỉ lặng câm uống hết chén đoạn trường

nên đành có nhẫn tâm mà phụ rẫy
dù thiên cổ trước sau gì cũng vậy
bởi vì em, ơn Chúa! đã sinh ra
vốn là em, em cũng là đàn bà
sống không thể thiếu lụa là gấm vóc
mà những đứa làm thơ
cứ chuyện trời chuyện đất
chuyện trăng sao nông cạn vơi đầy
chuyện biển dâu mờ mịt đông tây
cứ đuổi mãi theo những điều không thật
những cái thế gian cho là trật lất
hắn muộn phiền trăn trở mấy mươi năm


hắn héo khô xơ xác đời tằm
cố kéo mãi những sợi tình phù phiếm
hắn quanh quẩn trong những vòng tìm kiếm
cõi con người tăm tối giữa vô minh

hắn băng qua sa mạc đời mình
cát bỏng cháy - lửa nhân tình thêu đốt
thì em hỡi sá gì đâu thân xác
của một người lạc lõng giữa đời em
của một người lạc lõng giữa trần gian
chuyện cơm áo đã ba chìm bảy nổi
thơ với rượu một cõi sầu vời vợi
Thượng đế đành quên có một linh hồn


Thượng đế đành tâm khép cửa thiên đường
hắn ngồi giữa đất trời cười ứa lệ
ôi ngàn năm chưa hết vòng dâu bể
năm mươi năm thà như một sát na
sá gì đâu không! có một quê nhà
chốn phải đến là nơi không có thực
cái quí nhất là cái vừa vụt mất
để một đời đau đáu một đời thơ

chốn phải về mù mịt giữa hư vô
hắn nhận hết bi thương cùng số phận
trái tim hắn đã đành là vỡ rạn
vẫn nghìn đời yêu quá cõi nhân gian
vẫn nghìn đời đâu há dễ em quên
dù trọn kiếp trói trong vòng hệ lụy
dù trọn kiếp đã khô mòn xương tủy

hắn là ai mà đau đáu một đời thơ
dù em nhẫn tâm quên mất nẻo về
hắn vẫn đứng nhìn dòng sông nước chảy
giọt nước mắt rơi buồn em có thấy

ta bỗng đau lòng nhận ra hắn là ai
Đà Nẵng 2002



TA TRỞ VỀ NƠI ĐÃ BỎ RA ĐI
 
Trăm năm hỡi một chén đời say tỉnh
Ta trở về ngồi đợi bến sông thu
Đã lỡ bước, đã cam đành lỗi hẹn
Ta về đây chưa kịp chén giang hồ

Ta về đây đôi bờ đau bồi lỡ
Vạn nhịp cầu không nối được tình xưa
Ta về đây đường vòng quanh khắp phố
Mà tình ta chia biệt ngã tư buồn

Ta về đây tưởng lòng ta Thiên Ấn
Tưởng thuyền em còn đậu bến Tam Thương
Bóng Tà Dương đã sương mù Thạch Bích
Ta tưởng lòng ta Thiên Bút Phê Vân

Năm mươi năm, một chén đời say tĩnh
"Rượu giang hồ" một thuở còn ai say?
Ta về đây gửi chút hồn phiêu lãng
Tình trăm năm còn mất có ai hay
 
Năm mươi năm, tròn một vòng luân lạc
Ta trở về tìm lại bóng ta xưa
Ta trở về nghe lại từng câu thơ
Nghe xương máu cháy một đời kiêu bạc

Ta trở về nghe tiếng chiều đang hát
Tiếng chiều em văng vẳng tiếng chiều xưa
Cho ta sáng với một màu trăng bạc
Cho ta về dù chỉ một cơn mơ.
                            Lê Văn Trung


TA VẪN ĐỢI CHỜ
Tặng anh Võ Thành Hiệu & B.Sơn
có khi đất thấp trời cao
ta không còn lấy chốn nào dung thân
phút thanh cao – phút phong trần
thánh thần – ngạ quỷ mấy lần đổi thay

cõi tự do – cõi tù đầy
cái vinh – cái nhục vơi đầy bể dâu
nguồn hoan lạc – suối thương đau
bao phen chìm nổi nông sâu biển đời

trải lòng ra với tình người
ta nào toan tính lỗ lời được thua
xin đừng hơn thiệt bán mua
trái tim ta vẫn nghìn xưa thắm hồng

có khi trời đất mênh mông
mà không chắp nổi một dòng tâm thơ
ta vẫn mong vẫn đợi chờ
em còn đâu đó bên bờ nhân gian
Lê Văn Trung
Đồng Nai (Cát bụi phận người)
trung tuần tháng chạp 2001

TIỆC HOA

Hoa vẫn nở trong vườn tôi
Như vô tình gửi muôn lời yêu thương
Vẫn an nhiên nét diệu thường
Trái tim trời đất vẫn nồng nàn say

Em về cho kịp hôm nay
Hồn tôi trải lụa xin bày tiệc hoa.
                         Lê Văn Trung

TÌM CHI

Tìm đồi Tây
Lạc đồi Đông
Hỏi mây trời chở nắng hồng về đâu?

Tìm nghìn xưa
Lạc nghìn sau
Hỏi trăng thiên cổ còn màu rằm thu?

Tìm chi
Trong biển xanh dâu
Sông đời sóng vổ chân cầu nhân gian

Tìm chi
Hoa nở
Hoa tàn
Sắc xưa còn thắm?
Nhụy vàng còn hương?

Tìm chi
Sương khói hoàng hôn
Cuối rừng mây bạc
Đầu non sương mờ

Vẽ vào trời đất câu thơ
Tìm chi?
Thôi nhé!
Hư vô
Cõi về.

Lê Văn Trung

Trái Tim
Xin em giữ trái tim tôi ở lại
Cõi trần gian cho vẹn nghĩa trăm năm
Yêu nhau đi như thuở nguyệt đang rằm
Cho bất tuyệt cuộn dâng dòng tinh huyết
Cho rực rỡ một rừng hoa diễm tuyệt
Cho hương người mê hoặc cả thần tiên
Trái tim là mầu nhiệm của vô biên.
26 .1. 21
 
Mùa lênh đênh phả tình thu ở lại
Chút hương thầm du lãng cõi trăm năm
Uyên ương xưa thơ trải nguyệt trăng rằm
Đêm lộng ngọc hoa ngàn say tinh huyết!
Ôi tri kỷ thiên tình ca diễm tuyệt!
Men rượu huyền say khướt mộng thần tiên
Hạnh ngộ nào tơ tóc thoảng vô biên
 
Thơ cuộn gió tự mùa xưa thổi lại
Thực hư về đọng tiềm thức xa xăm
Cuộc trăm năm lồng trăng nước đêm rằm
Không lộ hiện giọt sương – dòng tinh huyết
Ôi lòng đất mênh mông trời diễm tuyệt
Nhập đường trần thả sợi nguyệt như nhiên
Từng ván cờ ẩn mầu nhiệm vô biên
 
Ai chạm bóng ngàn xưa giờ ngoảnh lại
Người trở về rong cuộc lữ trăm năm
Hàng thông treo ánh nguyệt giữa đêm rằm
Theo gió thoảng thiêng liêng dòng tinh huyết
Tự lòng đất miên man trời diễm tuyệt
Cưu mang đời giọt thánh khiết như nhiên
Ôi núi rừng hòa nhịp điệu vô biên!

TRĂNG KHUYẾT

con trăng khuyết con trăng tròn mấy bận
nước triều lên nước triều xuống bao lần
em xuôi ngược giữa đời tôi lận đận
cuộc buồn vui phai mấy dặm phù vân

em có nhớ một chiều sông quạnh vắng
chiếc thuyền tôi neo đậu cuối bờ dâu
em kéo nhẹ neo đời xa khỏi bến
biết thuyền rồi sẽ trôi dạt về đâu

ngày hạ nhớ ngày mưa nguồn nước lũ
tôi khô cành rụng hết lá mùa thu
em kết mãi tóc màu xanh thiếu nữ
thả lòng xuân bay cuối bãi mây mù

con đường nhỏ nằm trong lòng phố nhỏ
bàn chân đêm buồn trong tiếng mưa buồn
tôi nào hiểu lá bàng xưa thắm đỏ
đã mấy lần rụng xuống bến sông xuân

em vẫn biết trăm lần trăng sẽ khuyết
tôi cũng đành muôn thuở cuộc đầy vơi
sao chẳng thể một lần khi vĩnh biệt
ta nhìn nhau một lần cuối trong đời

ta nhìn nhau một lần cuối rồi thôi
cuộc hội ngộ ở bên bờ huyệt tối
đây hạt bụi mảnh đời tôi còn lại
nắm đất này xương thịt của thiên thu

em thấy không mây trắng đã lên mù
từ buổi ấy đồi sương xưa hoàng hạc
bay về trời nên bay về biển bắc
đàn ai ngân lạnh buốt tiếng hồ cầm

có một người ngồi khóc giữa trần gian
nhìn trăng khuyết trăng tròn qua mấy bận
tìm kiếm mãi cõi vô cùng vô tận
chạy ngược xuôi quanh số phận con người

lòng cũng vơi hết nửa mảnh trăng vơi.
Lê Văn Trung

No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...