Mây cũng xa xăm chiều quên lãng
Gửi sợi vàng phai trên áo ai
Hình như giọt nắng mùa thu cũ
Đọng lại u hoài trên lối xưa
Người cầm hạt nắng mà thương nhớ
Những hắt hiu dài theo giấc mơ
Trên cành soan úa, đôi chim nhỏ
Ủ mỏ vào nhau mà thở dài
Hình như nỗi nhớ bầm trong máu
Gần nhau mà quay quắt nhớ nhau
Mây bốn phương hoài mây lãng du
Mây còn gửi lại một cơn mơ
Ai về phơi mỏng tình nhung lụa
Cho tóc huyền xưa chảy mấy bờ
Hình như người cũng từ xa vắng
Gửi lại trong chiều tôi thoáng hương
Buổi trăng vừa khuyết lòng quên lãng
Còn nở vào tôi một đóa hồng.
HỒ ĐIỆP
Vườn đêm hàm tiếu nụ quỳnh hoa
Hay áo tình xuân em trắng quá
Hương nhụy từ thơ cũng thiết tha
Trời ơi nhan sắc từ muôn kiếp
Sống dậy mà reo khúc Phượng Hoàng
Vòng tay tình ái nghìn năm cũ
Yêu dấu về ru mộng thế gian
Nhớ những mùa đi không trở lại
Thưở áo tình xanh nắng lụa vàng
Hình như trùng ngộ từ muôn kiếp
Hồi chuông nhã nhạc còn reo vang
Hoa chớm nồng hương, trăng chớm nụ
Em về như thị đóa hồng nhan
Ôi giấc hoàng hoa đêm hồ điệp
Thơ chìm hương sắc mộng giai nhân
Lê Văn Trung
27. 04. 20
Gió đưa sương xuống nụ hoa gầy
Hoa rung trong gió hương xanh ngát
Hoa chạm vào thơ thành rượu cay
Em giấu tình tôi trong ngực biếc
Em thắp tình tôi trong tim hồng
Đêm tôi sáng một màu trăng lạ
Trăng thuở mười ba, em biết không ?
Em có về không mà nắng lụa
Rực vàng theo nỗi nhớ nhung bay
Vàng bay từng cánh vàng hoa bướm
Vàng cả mùa xưa mà không hay
Tôi ngồi vẽ lại cơn mơ cũ
Thuở áo vàng ươm nắng lụa vàng
Thuở mây như tóc mềm vai nhỏ
Mỗi bước chân hồng một bước xuân
Tôi ngồi vẽ lại cơn mơ cũ
Vẽ mãi mà tranh nhuốm một màu
Màu của vàng hoa từ dạo ấy
Tóc cài hoa thắm, mộng về đâu.
Lê Văn Trung
23.02.20
HỌA
SĨ
Tôi ngồi đây vẽ mãi
Tình em vào cơn mơ
Lá vàng trên khung vải
Còn thắm màu thu xưa
Tôi vẽ một màu trăng
Mượt mà phơi áo nguyệt
Tóc mềm lụa tơ sương
Chảy vào thơ diễm tuyệt
Tôi vẽ một lời ru
Gió len vào nỗi nhớ
Ai hiểu được vì đâu
Mây chiều nay xanh quá
Tôi vẽ gì em ơi
Khi hồn tôi là cọ
Khi tình tôi là thơ
Pha thắm màu trăng nở.
Lê Văn Trung
HÓA THÂN
Xin hóa thân vào đá
HOANG VẮNG
Trời không nắng trời không mưa em ạ
Cứ âm u ray rức một điều gì
Những người đến người đi chừng cũng lạ
Không nhìn nhau và chẳng nói năng chi
Mặt trời chết từ đêm đời giông bão
Mây cũng buồn nằm đọng cuối phương xa
Và tình ơi không vòng tay nương náu
Gió cô đơn thổi lạnh giấc mơ nhòa.
Hoa chẳng nở chìm trong cơn mê ngủ
Lá vườn xanh mơ mãi sắc vàng thu
Trời rất lặng trời rất im em ạ
Không một lời thương nhớ gởi cho nhau
Em đâu đó khuất chìm trong dĩ vãng
Đã vô tình hiu hắt một lời ru
Để câu hát chảy dài theo năm tháng
Cứ trôi xa, biền biệt cõi sa mù
Tôi ngồi đợi, có ai về, gõ cửa
Lòng hoang vu như trời đất hoang vu
1.
Cười vui như thể đất trời đang vui
Trăm năm tôi gặp tôi rồi
Còn nguyên tôi một con người trần gian
Ma cùng quỷ cũng ca vang
Thánh thần nhảy múa tàng tàng tỉnh say
Tôi lăn long lốc lăn quay
Đường muôn vạn dặm tôi xoay tít mù
Rồi đây cuối dốc tôi ngồi
Nhìn tôi em có ngậm ngùi không em?
2.
Như hòn đá nhỏ tôi chìm trong tôi
Tiếng lăn như tiếng rã rời
Lăn trầm như thể tôi rơi bóng chiều
Lạnh buồn một tiếng chim kêu
Tôi lăn xuống nỗi đìu hiu đời mình
Em ngồi trong cõi vô minh
Thấy chăng tôi mãi rơi nhanh xuống đồi
3.
Giọt sương hoạn nạn thở dài buồn tênh
Tôi lăn qua thác qua ghềnh
Vết thương muôn kiếp đau tình nhân gian
Em xưa đứng tận non ngàn
Nhìn tôi cuối dốc - tôi đang trở về
Đường muôn ngàn dặm lê thê
Người xa người giữa u mê chợ chiều
Tôi lăn xuống nỗi đìu hiu
Tiếng lăn như thể tiếng kêu đoạn trường
4.
Chút tro bụi nhẹ rơi buồn về đâu
Có người mãi tận nghìn sau
Vết thương tê buốt thương đau cội nguồn
Càn khôn nhật nguyệt vuông tròn
Chốn nào hội ngộ sau cùng, chờ nhau
Tôi lăn xuống vực ghềnh sâu
Đời đời kiếp kiếp rơi vào cõi không.
Lê Văn Trung
Ai nhắn vào thơ lời chim én
Líu lo về gọi dưới hiên nhà
Hình như đất cũng hóa linh hồn
Màu xuân xanh quá lòng như ngọc
Đã nở bừng hương triệu đóa hồng
Sương phủ mềm trên những đóa vàng
Vườn ai trái chín thơm như mật
Lá cũng lay vờn theo gió êm
Tóc người nhuộm thắm một màu trăng
Em về hát tiếng mùa xuân biếc
Đã chạm vào thơ những nốt trầm.
Hương của mùa xưa còn ngát lệ
Trăng của tình xưa còn nguyên rằm
Câu thơ vời vợi nguồn vi diệu
Nở đóa quỳnh trên phím nguyệt cầm
Tay đang ôm mềm dòng mưa qua
Câu thơ ru nồng môi tương tư
Tóc nhớ thương ai mà tóc rối
Mắt nhớ thương ai mà lệ mờ
Tôi say hương chiều tan trong mưa
Em tan theo dòng mưa hương xưa
Em mở lòng trăng tình nguyệt nở
Em mở lòng trăng tình nguyên sơ
Tôi chết hồn nhiên, chết nhiệm mầu
Chết từ linh diệu của chiêm bao
Em mở lòng trăng thơm lệ ngát
Tôi uống từ trăng đóa nguyệt sầu.
No comments:
Post a Comment