Monday, April 6, 2020

Chiều Blao - Có còn ai - Có người giữa cuộc trăm năm - Cõi đời ta không phải ở nơi này - Còn chăng Bi khúc đoạn trường - Cũng đành

CHIỀU BLAO
Tặng anh Nguyễn Đức Sơn & Hoàng Ngọc Châu
đìu hiu chiều lạnh sương mù
vắng hoe phố chợ âm u bóng rừng
tiếng người về muộn qua mươn
bờ lau nhòe nhoẹt con đường loanh quanh
nhà ai vàng vọt ánh đèn


có soi ấm được chút tình xa xôi
Blao 1976


CÓ CÒN AI?
Muốn đưa tay níu tay người
Nhân gian rộng quá đất trời bão giông
Lòng khuya tăm tối mịt mùng
Có ai quay lại về cùng ta không ?
 Lê Văn Trung

CÓ NGƯỜI GIỮA CUỘC TRĂM NĂM
Rồi mùa xuân cũng trôi qua
Như em bỏ tuổi mười ba sang rằm
Có người giữa cuộc trăm năm
Nhớ hoa hàm tiếu tiếc thầm mùi hương

Nở đi em ! Nở giùm tôi
Nụ hoa từ thưở môi cười ngậm kim
Có người giữa cuộc trăm năm
Ngược xuôi trong cõi kiếm tìm phù hoa

Rồi đời nhau cũng trôi qua
Như thuyền bỏ bến bờ xa mịt mùng
Có người giữa cuộc trăm năm
Mơ vành trăng khuyết, mộng tàn theo trăng.
Lê Văn Trung

CÕI ĐỜI TA KHÔNG PHẢI NƠI NÀY
Ngày mấy bận ra vào nơi xóm chợ
Em thấy gì trên mỗi dấu chân qua
Em nghe gì trong sâu hút đời ta
Tình mặn nhạt vơi đầy cùng dâu bể

Trước nỗi đau ta vô cùng nhỏ bé
Em làm sao ôm hết phận đời mình
Hạnh phúc nào cũng rất đỗi mong manh
Càng níu giữ càng hụt tầm tay với

Càng réo gọi càng nghe lời vọng lại
Của chính mình lạc lõng giữa nhân gian
Bởi những tây phương cực lạc thiên đàng
Hỡi những thần linh đất trời giáo chủ
Vòng hệ lụy mấy ngàn năm mới đủ
Đổi lấy phút giây hoan lạc phù du
Ai khóa đời nhau kín cửa ngục tù
Cứ quanh quẩn trong vòng vây kẻ chợ

Cứ giam hãm trong mưu cầu tạm bợ
Em bước đi chao đảo giữa trời chiều
Áo bạc màu che không ấm lòng yêu
Tình mặn nhạt vơi đầy cho nhận cả

Ta cũng nguyện trải lòng cùng cây cỏ
Em bước qua ướt lạnh giọt sương mềm
Hỡi những thiên thần quỷ dữ hãy nằm yên
Cho em lại là em thuở đất trời nguyên thủy
Cho tôi cũng là tôi thuở hồng hoang bừng dậy
Để một giây một phút rất phù du
Mầu nhiệm mở tung cánh cửa ngục tù
Em đứng khóc dưới chân đồi hạnh phúc

Ta viết nốt câu thơ nghìn năm trước
Rồi ra đi chẳng luyến tiếc gì đâu
Mặc cõi nhân gian đổi sắc thay màu
Dù em vẫn ra vào nơi xóm chợ

Ta chỉ mong em khắc lòng ghi dạ
Cõi đời ta không phải ở nơi này.
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)

CÒN CHĂNG BI KHÚC ĐOẠN TRƯỜNG

Mưa dầm đêm gió lao xao
Nghe con cú gọi buồn nao cả lòng
Ai xa xăm hút nghìn trùng
Lời trăm năm cũng mịt mùng mù xa
Xót lòng người quặn lòng ta
Quê là dâu bể nhà là tang thương
Còn chăng BI KHÚC đoạn trường
Ba trăm năm gửi nghìn phương bụi mờ.
                  Lê Văn Trung



CŨNG ĐÀNH

thôi thì mình ta vậy
ly rượu buồn chao nghiêng
uống cho lòng đỡ nhớ
uống cho lòng nguôi quên

hạt mưa chiều oan nghiệt
rơi vỡ màu trăng non
người bao vòng sinh diệt
ta mấy cõi tồn vong

thôi đành lìa nhau vậy
chia cuối bãi đầu ghềnh
áo phai chiều lữ khách
tóc bạc trời oan khiên
giọt rượu buồn mõi mệt
chảy hoài qua trăm năm
hành hương về cõi chết
còn bao nỗi thăng trầm

thôi thì mình ta vậy
ngồi đợi cuối trời thu
một phương người xa lắc
một phương ta bụi mù

chưa tàn cơn dâu bể
tình cõi Bắc trời Nam
trăng treo hồn cố xứ
bến trọ lòng ly hương
ta muôn vòng lận đận
người vạn nẽo lao đao
ai mõi mòn đứng gọi
lời vọng suốt nghìn sau

ta mỏi mòn đứng goi
dưới chân đồi nhân gian
lá buồn rừng năm cũ
rụng kín mồ tang thương

thôi đành lìa nhau vậy
đâu đó bến sau cùng
giọt rượu đời cay nghiệt
ta rót vào hư không
  Đồng Nai 2002 (Cát bụi phận người)
Lê Văn Trung



No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...