Monday, April 6, 2020

Cát bụi phận người I - Cát bụi phận người II - Câu chuyện tình yêu - Chân trời khát vọng - Chảy suốt một dòng ta - Chỉ còn lại thơ - Chiêm bao - Chiều

CÁT BỤI PHẬN NGƯỜI I
hắn khoanh kín một vòng tròn tưởng tượng
rào tương lai bằng những chuỗi hồ nghi
mỗi nhát cuốc bới tung niềm uất hận
hắn trồng vào trong đất nỗi sầu bi

tự buổi nào phút nào ai đâu biết
hắn hiện ra như điềm báo dị thường
linh hồn hắn xám như màu của đất
hắn cuồng say xây kín cổng thiên đường

nhưng cây lá khô vàng ngày đại hạn
hắn ngồi buồn nhỏ lệ khóc lên cây
khi trời đất trút tràn cơn hồng thuỷ
không còn ai cho hắn đợi đêm dài

lòng buồn quá hắn trở về với đất
cào xới tro than tìm chút hình hài
người chuộc tội nhân gian bằng cái chết
sao hắn còn trôi nổi cuộc trần ai
hắn đứng giữa một vòng tròn tưởng tượng
bước chân ra sợ hụt giữa vô cùng
hắn chăm chút ươm trồng mầm ảo vọng
có điều gì hiện hữu giữa hư không

ngàn năm trước hắn là người gieo hạt
ngàn năm sau hắn canh giữ khu vườn
hắn cuồng tín tin vào điều không thật
trái oan khiên đầy cả đất thiên đường

thôi đành vậy trong cái còn cái mất
cái nào không mang nặng bóng con người
nỗi hoan lạc đớn đau là bụi cát
hắn ngồi buồn nhìn hắn chết trong tôi

hắn ngồi buồn nghe tiếng gọi xa xôi
ôi tiếng gọi đìu hiu nghìn năm cũ
ai đã thấu nghĩa ơn đời thiếu đủ
xin về đây nhìn hắn phút sau cùng
(Tập thơ Cát Bụi Phận Người) 3/2002 - Lê Văn Trung 

CÁT BỤI PHẬN NGƯỜI 2

tưởng hắn chết tôi vui mừng khôn xiết
bởi rồi ra hắn cũng biệt trần gian
nhưng khờ dại vì chút lòng tham tiếc
hắn phân vân giữa địa ngục thiên đàng

thế là hắn không về đâu, ở lại
hắn lao vào cuộc tìm kiếm bi thương
hắn cào xới, hắn điên cuồng gieo-gặt
hắn tung hô, đạp đổ, hắn vui-buồn

hắn mở toang những hàng rào hư ảo
những gai chông từng rỉ máu linh hồn
hắn ươm giống cả những mầm tốt xấu
trái chung cây thiện ác chín trong vườn
nghìn năm trước hắn chính người gieo hạt
hạt giống nào người ban tặng trần gian
vườn địa đàng mọc trăm ngàn cây lạ
hắn bây giờ ăn trái đắng đau thương

hắn bây giờ: ở không nhà đi không chốn đến
hắn lêu bêu bầm dập cuộc sinh tồn
chết uổng sống thừa mấy vòng lận đận
hắn rêu rao bán nốt mảnh linh hồn

em có phải người đầu tiên với hắn
bớt một thêm hai cho thỏa dạ hờn ghen
người có phải chưa nguôi điều oán giận
hắn trăm năm nuôi ước vọng không thành
hắn ở đấy khu vườn không ranh giới
không đậy che không cửa nẻo - điêu tàn
loài bọ sâu cứ mặc tình lui tới
bọn ó diều, rắn rít, lũ mèo hoang

hắn ở đấy không mặt trời tối mịt
gió thiên thu thổi buốt tận trong mồ
ôi sự sống cũng vàng như nỗi chết
hắn mong tìm một cõi đến hư vô

tôi gặp hắn trong khu nhà vĩnh biệt
đôi mắt trừng nhìn tận máu xương tôi
hắn không thể tin vào ngày sau hết
sẽ thoát đi cho khỏi kiếp con người.
Lê Văn Trung  (Tập thơ Cát Bụi Phận Người)

CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU

Câu chuyện tình yêu là chuyện của dòng sông
Lời tình tự chảy mềm như lụa
Chảy thao thiết qua những bình nguyên xanh ngát
Như lòng em chảy biếc một màu thu
Như tiếng hát em vời vợi giữa cơn mơ

Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng thơ
Như thần thoại, như ảo huyền cổ tích
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng nước mắt
Có nỗi hân hoan có nỗi muộn phiền
Có nỗi nhớ nhung xao xác bập bềnh

Câu chuyện tình yêu là chuyện của những con đường
Nhuộm vàng thắm áo chiều xưa lụa mỏng
Là câu chuyện của gió của mưa của vòng tay ảo mộng
Của tóc nhung huyền của mắt sương phai
Của rưng rưng từng ngón nhỏ bàn tay
Cầm chiếc lá thả bay về xa thẳm
Cầm nỗi nhớ thả bay mùa nguyệt lặn
Cầm câu thơ thơm ngát thịt da người


Ôi những con đường chạy suốt hồn tôi
Còn in mãi dấu chân tình rêu biếc
Tôi trải thơ mình như cỏ thơm như rượu nồng như cơn mơ diễm tuyệt
Tôi trải hồn tôi lên nỗi nhớ hoang đường
Tôi trải chiều tôi xanh ngát những hoàng hôn
Trời đất dâng hoa đẹp mùa hôn phối

Tôi sẽ về theo con đường của câu chuyện tình diệu vợi
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những giấc mơ.
                                  Lê Văn Trung


CHÂN TRỜI KHÁT VỌNG

Ta về đọc lại bài thơ cũ
Trên vách tường xưa đã phủ rêu  
Ai khắc nỗi đau vào trong đá
Trăm năm lệ đẫm mấy trang Kiều

Ta về âm vọng hồn trăng cũ
Thuở tóc còn xanh mộng rất hồng
Để biết qua muôn ngàn dâu bể
Vẫn còn hiu hắt nỗi chờ mong

Ta về soi bóng ta tiền sử
Con vượn đầu non hú gọi người
Đâu đó trong niềm đau thiên cổ
Còn nguyên giọt máu vẫn hồng tươi

Ta về tay gõ vào bia đá
Thức dậy đi nào tro bụi ơi
Ai kéo hồi chuông chiều gióng dã
Tiếng rền chao động bóng mây trôi

Ta về lạ lẫm trăng huyền sử
Phố chợ lao xao tháng tiếp ngày
Bên đàng rộn rã chân trời mới
Đường nào nhân loại hướng tương lai.

Lê văn Trung
Viết trong mùa đại dịch Chinavirus 23. 03. 20

CHẢY SUỐT MỘT DÒNG TA

Rồi như con nước không ngừng chảy
Chảy một đời chưa cạn hết đời nhau
Em thì mãi tận phương người xa biệt
Ta dòng xuôi sóng mỏi vổ chân cầu

Đường vạn nẻo, sông trăm dòng xuôi ngược
Sân ga đời còn lại chiếc toa không
Ai biết được bên thềm ga mòn mỏi
Bóng một người ngồi đợi mấy thu đông

Nếu có thể một lần quay trở lại
Thì trăm năm đâu lỗi hẹn tương phùng
Em thì vẫn như hạc vàng bay mãi
Lầu trăng xưa rêu úa phủ thềm hoang

Ta ngồi đợi với năm cùng tháng tận
Vành trăng khuya cũng bạc trắng mây trời
Em đâu đó những phương người lận đận
Lòng thu xưa còn sót chút tình vui ?

Thôi đành vậy, không đành lòng ngưng chảy
Ta miệt mài chảy suốt cuộc đời ta
Rồi bất chợt một ngày kia ta thấy
Cuối phương người hun hút bóng em qua.
Lê Văn Trung
26. 02. 20

CHỈ CÒN LẠI THƠ

Hồn cổ thạch cũng rêu bầm năm tháng
Còn đau gì chuyện bãi bể nương dâu
Có đi tới cuối chân trời vô hạn
Lòng vẫn đau từng giọt máu ban đầu

Nếu phải vác một nghìn cây thập giá
Nếu phải ngàn lần lên đồi Golghota
Ôi thi sỹ ngươi chỉ là rơm rạ
Ngươi chỉ là giọt lệ nở thành hoa

Nếu phải sống trong vòng tay quỷ dữ
Nếu phải chìm trong giấc mộng yêu ma
Ôi thi sỹ ngươi chi là cây cỏ
Hãy xanh vì hạnh phúc quá bao la

Chúa chẳng thể!
Ta cũng đành không thể
Ngăn dòng sông mà không vỡ đôi bờ
Chúa không thể!
Dù ơn Người
Tận thế!
Chỉ còn thơ!
Vĩnh cửu một hồn thơ

Vườn đá tảng! Ôi thơ, Vườn Đá Tảng
Một ngày kia thơ hóa thạch trong mồ
Em dẫu đến dẫu đi, dù quên lãng
Một ngàn năm thơ vẫn sáng như thơ.
Lê Văn Trung (Thơ của Ngói)

CHIÊM BAO
em nào hiểu giữa cơn say
ta chiêm bao thấy một ngày rất xa
tình không không cửa không nhà
lòng như mây trắng bay qua biển chiều
1970 Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)


CHIỀU

Rồi nắng chiều hôm cũng úa vàng
Người về cho kịp buổi sương tan
Cho mây phiêu lãng nghìn năm cũ
Kịp nhuộm hoàng hôn mấy bến sông

Người gửi gì trong từng giọt nắng
Long lanh nỗi nhớ rụng theo chiều
Người như thoảng gió mùa trăng vỡ
Thổi buốt qua đời tôi hắt hiu

Tôi thấy tôi như một chuyến tàu
Qua ga người không dám qua mau
Tay người chưa vẫy mà tôi đã
Thấy lệ người rơi mấy giọt sầu

Tôi thấy tôi buồn bên góc phố
Người chưa qua mà gió xôn xao
Áo người chưa vướng vào trong gió
Mà gió tôi mềm theo áo bay
Người về đâu! Về đâu chiều nay!
Chiều không mưa, chiều sương lên đầy
Tôi con tàu muộn buồn ga vắng
Ai đợi chờ ai? Ai có hay?
  Lê Văn Trung (Ngói)

No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...