Sunday, April 5, 2020

Nắng chiều - Ngang qua gò dưa chạnh nhớ thi sĩ Bùi Giáng - Nghìn phương mù biệt - Ngồi quán sau mười lăm ngày giãn cách - Những dặm chiều xa

NẮNG CHIỀU

Sợi nắng tình bay mềm như gió
Không thổi mà rơi nhẹ xuống chiều
Hay áo hoàng hoa chừng mỏng quá
Chập chờn như những cánh thơ bay

Mây của hồn tôi trắng ngực hồng
Và mây và nắng cũng thơm hương
Em về hay nắng chìm hư ảo
Hay tóc xưa vùi thơ ái ân

Em về mơ tiếp giùm tôi nhé
Những giấc mơ vàng hoa nắng xưa
Cho tôi thấy lại vườn xanh ngọc
Áo chìm trong nắng vàng ươm tơ

Em về mơ tiếp cùng tôi nhé
Đừng dỡ dang phai áo lụa hồng
Đừng rơi theo lá chùng trong gió
Để nắng vàng thơm đôi mắt trong

Chiều ơi, hãy tỏa đầy trong nắng
Em về đây nhé lòng đang thu
Chiều ơi, chiều mãi, chiều vô tận
Mơ giùm tôi nhé! Nghìn cơn mơ
Lê văn Trung

NGANG QUA GÒ DƯA CHẠNH NHỚ THI SĨ BÙI GIÁNG
(kỷ niệm ngày mất của tiên sinh 7.10.1998)

Ôi huyệt mộ trần gian này muôn thuở,
Ông nằm nghe sương rớt hột bình nguyên
Ngàn thu biếc tung tăng bầy dê nhỏ
Lá cồn lay xao xác gió xa miền
Ông nằm nghe tiếng chiều xanh nức nở
Con dế buồn vọng tới bến vô biên
Con bướm trắng con chuồn chuồn cánh đỏ
Con chồn loang những sắc mượt lông mềm
Ông đã đi từ bình minh nguyên thuỷ
Ông đã về từ cõi tịnh tinh khôi
Một con mắt khóc người xa buổi ấy
Còn một con dõi mộng cháy bên trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Trái tim đỏ vẫn ngời dòng máu chảy
Một vì sao rực lửa phía xa xôi
Mây trắng mãi bồng bềnh muôn vạn nẻo
Quê nhà ơi vượn hú cuối chân đèo
Hồn ông với hồn thiên thu lạnh lẻo
Dòng sông trôi bờ quạnh bến hoang liêu
Hồn ông với hồn trăng sao rạng chiếu
Rừng truông khuya lồng lộng gió muôn chiều
Hồn ông với hồn đất trời vi diệu
Đã vạn lần hổn hển một tình yêu
Ông đã đi từ mang mang nguồn cội
Ông trở về từ thăm thẳm cao xanh
Trần gian hỡi trăm năm chừng ngắn ngủi
Một lần qua là từ biệt sao đành
Ông đã đến và đi riêng một cõi
Đã phai vàng thổn thức mấy thu xanh
Đã hò hẹn, đã tương phùng, chờ đợi
Đã chia lìa muôn ngàn nẻo lênh đênh
Ông đã đi mà vạn lần gởi lại
Linh hồn ông thao thức mấy phương người
Ông đã về mà lòng sầu cháy mãi
Trái tim nồng nhịp mỏi chốn xa xôi
Mở đôi mắt muôn vì sao nhấp nháy
Khép bờ mi chìm mộng cuối chân trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Các em hỡi những nàng tiên Mọi nhỏ
Tình lao xao da thịt cháy hương rừng
Các em hãy về đây quì bên mộ
Khóc một lần thương tiếc bóng thanh xuân
Nghe xương máu ngấm trong hồn cây cỏ
Tận cõi về thăm thẳm của riêng ông
Ông đã đi mang mang hồn thiên cổ
Vẫn còn đây lời Phụng Hiến sau cùng.
Lê Văn Trung


Nghìn Phương Mù Biệt

Tôi trải tình tôi xuống mặt hồ
Thuyền em lướt nhẹ như chiêm bao
Mà tôi đau buốt từng con sóng
Vỗ mãi bờ xanh đến bạc đầu
Tôi thắp thơ buồn trăm ngọn nến
Em về chải tóc dưới sương trăng
Sương rụng vào thơ tôi thầm lặng
Để lạc nhau từ một thoáng hương
Tôi vẽ màu đêm vào lãng quên
Mà sao gió réo gọi không ngừng
Con chim buồn mớ trong tàng lá
Nỗi nhớ hao gầy rơi xuống đêm
Tôi khâu tôi vá từng manh áo
Áo thuở màu thu đã úa phai
Chừng nghe hơi ấm từ muôn kiếp
Mà đảo điên chùng men đắng cay
Tôi gọi nghìn phương - phương mù biệt
Thuyền đã muôn trùng quên bến xưa
Tôi gọi nghìn phương - phương bất tuyệt
Tiếng gọi rơi chìm trong giấc mơ.

Lê Văn Trung
20. 06. 20

Ngồi Quán Sau Mười Lăm Ngày Giãn Cách

Nhìn cô chủ quán buồn se sắt
Ta thấy đời ta chẳng khác gì
Sự sống bao trùm quanh nỗi chết
Lệ nào đong hết nỗi phân ly

Nhìn cô chủ quán ngồi như tượng
Cô khóc hay là ta khóc ai
Giọt cafe quạnh như màu máu
Nhỏ xuống trần gian tiếng thở dài

Quán vắng hay lòng ta hoang vắng
Người đã xa, tình cũng quá xa
Đất trời lặng ngắt như bia mộ
Và bóng ta ngồi như bóng ma

Quán vắng hay lòng ta mờ đục
Chẳng thấy nhau và không nhìn nhau
Đất trời hiu hắt như hoang mạc
Ta buồn nghe máu vỡ niềm đau

Thôi cô chủ quán ta đi đây
Bàn ghế lặng câm lời chia tay
Mộ địa đời nhau ai vừa lấp
Bỏ lại đìu hiu hạt cát này.
Lê Văn Trung
24.04.20


NHỮNG DẶM CHIỀU XA

Ta ngồi lại bên dốc đời hiu quạnh
Chờ người về
Tình đã chớm trăm năm
Nỗi đợi chờ trắng xóa cuộc phù vân
Lòng chưa thắm đã hạ huyền trăng khuyết
Ta vẫn ngồi đây đời đời kiếp kiếp
Phương người xa hun hút những dặm chiều
Người có về theo một thoáng mây bay
Mà tóc vướng vào thơ từng sợi mỏng
Mà mắt nhuộm vào thơ lời ước nguyện
Trăm năm trôi như một giấc mơ buồn
Ta ngồi nghe bên sườn dốc hoàng hôn
Tiếng gió hú gọi nghìn thu mê hoặc
Tiếng gió hú gọi tình thu chìm khuất
Đã rụng vàng từ độ mắt giăng sương
Ta ngồi đây mà réo gọi nghìn phương
Chiều đã xuống
Bên dốc đời
Chiều xuống
Những dặm chiều
Hun hút
Dặm chiều xa.
Lê Văn Trung
28.06.20

No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...