Wednesday, November 27, 2019

Về Ngủ Giữa Vườn Sương – Về Thôi – Về xưa – Vết Thương – Vĩnh Cửu – Vô Định – Vô Minh – Vô Thường - Vô Vọng – Vội Quá Mùa Đông

VỀ NGỦ GIỮA VƯỜN SƯƠNG

(Thơ cho Cõi Lặng Im)

Tôi về ngủ giữa vườn sương nguyệt lạnh
Nghe con giun con dế gọi đêm tàn
Linh hồn tôi là một viền mây quạnh
Vắt ngang trời hiu hắt một màu trăng
Câu thơ cũ theo mây buồn thiên cổ
Chảy thành dòng lệ biếc xuống trần gian
Xin gọi tên một mùa thu đã vỡ
Một mùa thu thương nhớ lá thu vàng
Tôi nằm im giữa vườn sương nguyệt lạnh
Nghe bước tình xa vắng cuối bờ khuya
Em về đâu giữa đất trời u tịch
Mà trăng sao chìm mấy buổi chia lìa

Tôi về ngủ như hạt mầm trong đất
Lắng nghe đời lặng lẽ chảy lênh đênh
Em về đâu những nẻo tình rêu nhạt
Hạt mầm tôi vỡ lệ đóa hoa hồng.

Lê Văn Trung

VỀ THÔI


Thôi về gặp lại nhau lần cuối
Những bến sông buồn buổi tiễn đưa
Những ga tàu quạnh mùa sương cũ
Những quán đêm vàng hiu hắt khuya


Về để mà thương những dặm buồn
Con đường gió xõa tóc hoàng hôn
Con đường có lá rơi không hết
Trăng khuyết từ khi lá rụng vàng

Về để mà nghe từng nhịp gõ
Xưa người rao bán những cơn mơ
Về để mà nghe lời dang dở
Ta ngồi chắp vá từng câu thơ

Về đi 
Tô lại màu son cũ
Dù áo tình xưa có nhạt nhàu
Về đi
Thắp lại mùa trăng vỡ
Cho ái ân chìm trong nỗi đau.
                      Lê Văn Trung

VỀ XƯA


Tôi về tìm lại vầng trăng
Thuở chưa mười sáu, thuở rằm chưa in
Thuở hồn xanh biếc hoa niên
Thuở hoa hàm tiếu sắc hương ẩn chìm
Thuở tình như một màn sương
Trắng rơi từng giọt rất buồn trong thơ

Tôi về tìm lại màu xưa
Con đường đi học vàng trưa tím chiều
Gió hồn tôi cũng vàng theo
Tà mây lụa mỏng vờn bay ngõ về
Con đường có rất nhiều mây
Con đường có lá rắc đầy áo hoa

Tôi về tìm lại tôi xưa
Sầu nghìn năm thổi chưa vừa lòng nhau.
                                  Lê Văn Trung


VẾT THƯƠNG

Có lẽ mười năm sau
Tình già thêm chút nữa
Có lẽ nghìn năm sau
Nỗi đau còn lệ ứa

Trăng mùa xưa tròn khuyết
Tình xanh xưa vàng phai
Em hồng xưa mù biệt
Lòng xuân xưa hao gầy

Có lẽ mười năm nữa
Rong rêu tình trôi xa
Âm ba còn vọng lại
Nỗi đau vừa hôm qua

Tình xưa vàng như lá
Rụng buốt hồn sông tôi
Về đâu ngàn phương lạ
Mà tình đau bời bời

Mà tình đau bời bời
Vết thương còn tinh khôi.
                 Lê Văn Trung

VĨNH CỬU
Khi ngưng thở là khi tôi đang sống
Với rực ngời lửa cháy suốt hư vô
Là bỏ hết sau lưng trời huyễn mộng
Là trở về vĩnh cửu một hồn thơ
Trái tim sẽ lặng trầm trong tịch lặng
Máu sẽ hồng mầu nhiệm một màu trăng
Và trái tim như một vành trăng lạ
Sáng thiên thu trong suốt cõi vĩnh hằng
Khi ngưng thở là tôi đang về lại
Cõi vô cùng vĩnh cửu cuộc tồn sinh
Khi ngưng thở là nghìn phương cửa mở
Là phiêu bồng muôn dặm nẻo thênh thênh
Là bỏ lại cơn mơ trời huyễn mộng
Là tan vào thăm thẳm một hồn thơ.
                        Lê Văn Trung


VÔ ĐỊNH
Những ánh sao đêm trọn một đời không ngủ
Nói với nhau những gì mà thức trắng sao ơi
Mây bay về đâu mà bay hoài không tới
Những sắc mây buồn quấn quít nhau trôi

Những dòng sông quanh co như những nỗi lòng uốn khúc
Sóng vỗ ven bờ sóng khát tình nhau
Mấy nhịp cầu xiêu, bọt bèo xuôi ngược
Mưa bến giang đầu hoen mắt lệ ngàn sau 
Hỡi người trăm năm, miếu đền hoang phế
Đứng giữa thiên thu réo gọi tên mình
Những chuyến tàu qua ga đời dâu bể
Mục ruổng thiên tài, thân thế vô danh

Mặt đất một đêm tro tàn lửa cháy
Người trở về đi giữa những điêu linh
Những vì sao xa nghìn năm không ngủ
Nói với nhau những gì mà mắt lệ long lanh 

Những chuyến tàu qua ga đời dâu bể
Em qua đời tôi hoang phế cõi người
Mây hỡi về đâu bay hoài không tới
Sông đời tôi trôi mãi một dòng trôi.
                   Lê Văn Trung

VÔ MINH

Đừng tiếc gì em, ngày sắp cạn
Ta còn lưng chén rượu vơi đầy
Vung tay mà ném vào vô tận
Giấc mộng công hầu đã trắng tay

Thì tiếc gì nhau mà trinh tiết
Thì tiếc gì nhau mà sắc son
Ta chẳng Thúy Kiều, không Từ Hải
Đời chỉ toàn tên Mã Giám Sinh

Thì tiếc gì nhau mà trung quân
Thì hổ ngươi chi mà nịnh thần
Đời đục, biển trần gian vẩn đục
Ích gì em, một dòng suối trong

Thôi tiếc gì em, ngày sắp cạn
Ta vung đao chém sả đời mình
Ta chém cho tim đời chảy máu
Chảy hoài trong suốt cõi vô minh.
                  Lê Văn Trung

VÔ THƯỜNG


Cuộc sống vẫn xoay vòng như nhật nguyệt
Ngày và đêm tiếp tiếp nối nhau đi
Mưa và nắng vẫn trùng trùng vô tận
Những tàn phai réo gọi mãi xuân thì

Tôi qua đời em trăm ghềnh trăm thác
Em qua đời tôi vạn suối nghìn sông
Khi rót cạn chén rượu đời oan nghiệt
Kể chuyện đời nhau chuyện gió bụi cát lầm

Em từ buổi trăng tàn đêm thiếu phụ
Tôi từ khi mòn vẹt gót giang hồ
Đời vẫn thế, vẫn vô tình trôi biệt
Có một người đứng gọi giữa hư vô

Em từ buổi bên kia bờ sông lạ
Tôi từ khi vạn nẻo áo phong trần
Đời vẫn thế, vẫn trăm vòng luân chuyển
Có một người bia mộ đã rêu phong

Hạnh phúc, khổ đau, tương phùng, chia biệt
Một ngàn năm trời đất có phụ nhau!
Một ngàn năm tôi đi hoài không hết
Con đường tình vàng úa lá thương đau.
Lê Văn Trung

VÔ VỌNG

Khi đứng giữa sân ga đời chật hẹp

Anh ngóng hoài thăm thẳm chuyến tàu qua
Suốt cuộc trăm năm trăm mùa trăng khuyết
Anh đứng chờ, bàn tay vẫy, chia xa
Không ai đến, không ai về, từ buổi
Lá rừng anh xao xác rụng bên đời
Không ai hẹn, không ai chờ, mòn mỏi
Mưa mù anh giăng kín mộng ngày vui
Khi đứng giữa những trùng vây bóng tối
Anh nhuốm lòng đốt lửa đợi ngày lên
Mà mùa vội, mùa đi, mùa tiếp nối
Ngày nhân gian chưa hé rọi bình minh
Từng câu thơ đã chìm trong giông bão
Rừng anh xưa đã lạc dấu chim về
Những câu thơ xưa viết bằng lệ máu
Đã khô bầm trên vách đá cheo leo
Con vượn lẻ bên triền cao cô độc
Tiếng hú dài vọng suốt cõi thiên thu
Anh đứng giữa sân ga đời chật hẹp
Chờ trọn đời, xa hút bóng tàu qua.
           Lê Văn Trung


VỘI QUÁ, MÙA ĐÔNG

Xao xác mùa đông về quá vội
Mà thương câu nhớ đợi câu chờ
Thương ai áo trắng chiều tan học
Chiếc lá tôi vàng rụng dưới mưa

Thương ai rét mướt, vòng tay nhỏ
Không đủ che nghiêng một nỗi buồn
Tôi cũng chìm theo làn mây mỏng
Mắt người thăm thẳm nỗi chờ mong
Thương ai áo lụa mờ theo sương
Áo mỏng! Trời ơi! Ngọn gió đông
Rất nhẹ, áo bay, từng cánh nhẹ
Hồn tôi với áo trôi mênh mông

Thương ai qua phố chiều đông tái
Nhặt lá vàng tôi rụng cuối thu
Thấy chăng chút nắng còn vương lại
Cũng ấm thơm nồng năm ngón tay

Thương ai câu hát chùng trong gió
Lạnh sắt se từng sợi tóc thơm
Xin gió về lay hồn phố cũ
Tôi gửi cho tròn nỗi nhớ mong

Vội quá! Mùa đông về quá vội
Cho tình cũng vội vã xa nhau
Thương ai áo mỏng chiều qua phố
Có thấy buồn tôi lạnh mấy màu.
                         Lê Văn Trung

No comments:

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...