
Rồi một chiều rượu đắng cả hoàng hôn
Tôi ngồi đếm tuổi đời tôi rơi chậm
Rơi như thể cuộc tình duyên quá muộn
Rơi như mùa vàng rụng những mùa rơi
Tôi ngồi đếm tuổi đời tôi rơi chậm
Rơi như thể cuộc tình duyên quá muộn
Rơi như mùa vàng rụng những mùa rơi
Tôi thấy tôi trong hiu quạnh đất trời
Không đóm lửa về soi lòng úa lạnh
Tôi thấy tôi như một màu sương quạnh
Rơi không đành! Lãng đãng một đời sương
Không đóm lửa về soi lòng úa lạnh
Tôi thấy tôi như một màu sương quạnh
Rơi không đành! Lãng đãng một đời sương
Rơi không đành nhuộm trắng cả hoàng hôn
Cho giọt rượu đắng bầm lời dang dỡ
Cho giọt rượu như lệ người rơi vỡ
Trên môi tình một thuở cháy niềm đau
Cho giọt rượu đắng bầm lời dang dỡ
Cho giọt rượu như lệ người rơi vỡ
Trên môi tình một thuở cháy niềm đau
Trên môi tình lạc lỏng kiếm tìm nhau
Tôi say buốt giữa men chiều rượu đắng
Em thì mãi là MỘT MIỀN IM LẶNG
Nỗi đau nào tôi gọi mãi tên tôi?
Tôi say buốt giữa men chiều rượu đắng
Em thì mãi là MỘT MIỀN IM LẶNG
Nỗi đau nào tôi gọi mãi tên tôi?
Lê Văn Trung

Tôi vẽ hồn tôi lên phiến lá
Cho vừa kịp buổi mùa đang xanh
Mai mốt em về trăng chớm hạ
Nở thắm hồn nhiên một đóa quỳnh
Tôi vẽ bàn tay thơm cỏ hoa
Bầy chim về hót dưới hiên nhà
Giọt nắng vàng rung trên tóc rối
Và tóc trôi dài như suối mơ
Tôi vẽ chiều rơi những sợi im
Trên môi hồng ướp một màu sen
Da thơm tình ái mềm như lụa
Nhẹ tỏa theo từng hương nguyệt tan
Tôi vẽ màu đông rắc phấn sương
Trăng em vừa hé nụ hoa rằm
Đôi tà mây trắng bay trong gió
Và gió thơm lừng hương ái ân
Tôi ngồi vẽ mãi những cơn mơ
Vẽ gió yêu thương mây hẹn hò
Vẽ những màu sương mù hư ảo
Vẽ nỗi ngàn năm những đợi chờ.
Lê Văn Trung
VỀ PHÍA NGÀY ĐANG XUỐNG

Tôi đang đi về phía ngày đang
xuống
Bên đồi Tây vàng rụng lá hoàng hôn
Mà hoài nhớ một phương tình viễn mộng
Ráng chiều phai níu hụt bóng mây hồng
Bên đồi Tây vàng rụng lá hoàng hôn
Mà hoài nhớ một phương tình viễn mộng
Ráng chiều phai níu hụt bóng mây hồng
Tôi ngồi lại bên
một dòng khe nhỏ
Lòng hỏi thầm nước sẽ chảy về đâu
Tôi và nước có bao giờ quay lại
Phút nguyên sơ nơi nguồn cội ban đầu
Lòng hỏi thầm nước sẽ chảy về đâu
Tôi và nước có bao giờ quay lại
Phút nguyên sơ nơi nguồn cội ban đầu
Ngày đang
xuống
Ngày tiếp ngay đang xuống
Tôi vàng phai
Trùng điệp nỗi vàng phai
Gió thổi mãi, mây chập chùng muôn hướng
Tôi chập chùng theo những phiến mây bay
Ngày tiếp ngay đang xuống
Tôi vàng phai
Trùng điệp nỗi vàng phai
Gió thổi mãi, mây chập chùng muôn hướng
Tôi chập chùng theo những phiến mây bay
Ngày đã bạc
Sương đời tôi trắng
xóa
Về neo thuyền ngồi đợi bến hoàng hôn
Sông đời nhau đã lạc mù mấy ngã
Phương tình xa tròn khuyết mấy thu đông
Sương đời tôi trắng
xóa
Về neo thuyền ngồi đợi bến hoàng hôn
Sông đời nhau đã lạc mù mấy ngã
Phương tình xa tròn khuyết mấy thu đông
Mây vội vã
kéo ngày đi vội vã
Mà mùa xanh chưa níu kịp xuân thì
Ngày đã xuống bên vực bờ sinh tử
Trăm năm chờ còn mãi cuộc thiên di
Mà mùa xanh chưa níu kịp xuân thì
Ngày đã xuống bên vực bờ sinh tử
Trăm năm chờ còn mãi cuộc thiên di
Lê Văn Trung
20. 05. 20
20. 05. 20
Về Tìm Lại Tôi
Tôi về tìm lại tôi ngày cũ,
Quán vắng, tôi ngồi thương nhớ tôi
Tóc chiều như gió bay trong nắng
Có phải mùa xanh tôi chớm phai!
Tôi về cúi nhặt niềm quên lãng,
Chiếc lá hoàng hôn chưa kịp vàng.
Viết tiếp bài thơ còn dang dở,
Trang đời chìm nổi cõi trăm năm.
Tôi về khánh tận cả niềm tin.
Buốt lạnh lòng nhau nỗi chiếu chăn.
Tôi đắp đời tôi rơm cỏ mục.
Lạc loài ngay giữa cõi nhân gian.
Tôi về tìm lại tôi, chợt thấy:
Nấm mộ ai đề tên: TUỔI THƠ
Hình như tôi lạc tôi từ đấy.
Những ước mơ tàn theo giấc mơ.
Lê Văn Trung
VỰC THẲM
Mùa đã thay tên
Mùa nhuốm bệnh
Lá đổi màu xanh
Lá nhuộm vàng
Quạnh vắng
Không người
Hiên quán cũ
Đất trời như ủ một mùa tang
Tôi đứng bơ vơ bên hè phố
Vài chuyến xe qua rất vội vàng
Chẳng có ai về cho tôi hỏi
Phương người có lạnh lắm hay không?
Mùa đã thay tên
Mùa nhuốm bệnh
Lòng cũng hoang mang Một vết thương
Chẳng lẽ đất trời đang tuyệt tận
Nhân gian bên vực thẳm kinh hoàng.
Lê Văn Trung (mùa dịch 2021)
Lá đổi màu xanh
Lá nhuộm vàng
Quạnh vắng
Không người
Hiên quán cũ
Đất trời như ủ một mùa tang
Tôi đứng bơ vơ bên hè phố
Vài chuyến xe qua rất vội vàng
Chẳng có ai về cho tôi hỏi
Phương người có lạnh lắm hay không?
Mùa đã thay tên
Mùa nhuốm bệnh
Lòng cũng hoang mang Một vết thương
Chẳng lẽ đất trời đang tuyệt tận
Nhân gian bên vực thẳm kinh hoàng.
Lê Văn Trung (mùa dịch 2021)

Vui lên đi! Chớ buồn chi
Đời ta còn một chuyến đi cuối cùng
Ta về với gió cùng trăng
Với mây đầu núi với sương ven rừng
Ta về cuối bải đầu truông
Nghe con vượn hú dưới thung lũng buồn
Nghe chiều tiếp những hoàng hôn
Nghe giun dế gọi linh hồn đi hoang
Rằng sát na cũng vô cùng
Rằng thiên thu cũng phù vân ảo huyền
Vui lên dẫu nhớ cùng quên
Cuộc tan hợp cũng mong manh bụi hồng
Vui lên đi! Xin đừng buồn
Hẹn mai này cuộc tương phùng cõi chung
Lê Văn Trung
VƯỜN
CŨ

Chợt thấy lòng như kẻ nhớ nhà
Chợt thấy đời đau niềm lữ thứ
Phận người như một chuyến đi xa
Chợt thấy đời đau niềm lữ thứ
Phận người như một chuyến đi xa
Ta men theo những lối đi mòn
Nghe xót xa từ mỗi bước chân
Nghe tiếng chim buồn kêu lẻ bạn
Thấy trăng mùa cũ đã phai rằm
Nghe xót xa từ mỗi bước chân
Nghe tiếng chim buồn kêu lẻ bạn
Thấy trăng mùa cũ đã phai rằm
Thấy bóng ta buồn như chiếc lá
Rụng xuống bên đường em bước qua
Ta thấy ta hồ như kẻ lạ
Hồ như lòng xưa vừa phôi pha
Rụng xuống bên đường em bước qua
Ta thấy ta hồ như kẻ lạ
Hồ như lòng xưa vừa phôi pha
Ta thấy "ta buồn hơn bến sông"
(*)
Hồ như con nước đã thay dòng
Ta về nghe tiếng chim vườn cũ
Rụng giữa hồn ta giọt lệ buồn.
Hồ như con nước đã thay dòng
Ta về nghe tiếng chim vườn cũ
Rụng giữa hồn ta giọt lệ buồn.
Lê Văn Trung
VƯỜN ĐÊM

tôi thường mở cánh cửa phòng mình
nơi giam hãm linh hồn tôi băng giá
nơi nghẹn ứ những rã rời mệt lã
nơi tôi co ro nằm mơ ánh sáng của đêm buồn

tôi thường mở cánh cửa phòng mình
nơi giam hãm linh hồn tôi băng giá
nơi nghẹn ứ những rã rời mệt lã
nơi tôi co ro nằm mơ ánh sáng của đêm buồn
tôi bước ra
ngoài vườn đêm đầy trăng và sương
tôi bước ra ngoài vườn đêm đầy gió
và tôi thở như một lần chưa kịp thở
một mùi hương vi diệu của đất trời
và tôi uống như chưa hề được uống
rượu đêm nồng rực cháy ở trên môi
tôi bước ra ngoài vườn đêm đầy gió
và tôi thở như một lần chưa kịp thở
một mùi hương vi diệu của đất trời
và tôi uống như chưa hề được uống
rượu đêm nồng rực cháy ở trên môi
tôi thường
mở cánh cửa phòng mình
như mở trái tim tật nguyền run nhịp đập
mở cả trời đêm nghìn vì sao chớp mắt
xin nở bừng, em nhe, nụ quỳnh hương
cho tôi bước vào vườn đêm
mơ thấy địa đàng
nơi tôi sẽ cùng em ăn trái cấm.
như mở trái tim tật nguyền run nhịp đập
mở cả trời đêm nghìn vì sao chớp mắt
xin nở bừng, em nhe, nụ quỳnh hương
cho tôi bước vào vườn đêm
mơ thấy địa đàng
nơi tôi sẽ cùng em ăn trái cấm.
Lê Văn Trung
Em thay áo mới mùa sen hạ
Tôi cũng vườn trưa nở phượng hồng
Xin ướp thơ vào trang tình cũ
Hương trăng còn đượm mấy mùa sương
Tôi cũng vườn trưa nở phượng hồng
Xin ướp thơ vào trang tình cũ
Hương trăng còn đượm mấy mùa sương
Lê Văn Trung
VƯỜN XƯA


Mai người về lại vườn xưa
Nhặt câu thơ cũ cũng vừa rêu xanh
Gói câu thơ lại tội tình
Chôn vào vô tận mông mênh đất trời
Câu thơ còn ấm lệ người
Hồn thơ siêu thoát chưa nguôi nỗi tình
Rồi đành quên! Có đành quên?
Lối xưa vườn cũ vàng hanh nắng chiều
Thơ tàn tro khói vàng thiu
Ngàn năm bay mãi vào hiu quạnh này
Ai chôn dưới cội mai gầy
Hoa vàng mấy độ vàng phai rụng vàng.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment