
Vẫn nao nức một lần quay trở lại
Tìm vầng trăng chìm cuối bến sông người
Dù lòng đã heo may mùa thu cũ
Màu tình xưa còn ấm lệ trên môi
Vẫn quay quắt sân ga chiều gió rối
Đếm thời gian từng giọt nắng thu vàng
Nắng buồn rụng trên vai người chới với
Nỗi nhớ người giọt nắng buồn chưa tan
Đếm thời gian từng giọt nắng thu vàng
Nắng buồn rụng trên vai người chới với
Nỗi nhớ người giọt nắng buồn chưa tan
Thôi về đi một lần dù không kịp
Chiếc thuyền xưa chìm giữa bến sông người
Thôi về đi bóng đời nhau đã khuất
Còn bên trời một giọt lệ chưa rơi!
Chiếc thuyền xưa chìm giữa bến sông người
Thôi về đi bóng đời nhau đã khuất
Còn bên trời một giọt lệ chưa rơi!
Lê Văn Trung
VỀ LẠI BẮC CẦN THƠ

(Gởi Ng.)
Ba mươi năm trở lại bắc Cần Thơ
Sóng
vẫn vỗ đôi bờ sông mông quạnh
Chiếc
phà vẫn lại qua muôn đời cam phận
Người
đi, về chẳng hò hẹn cùng ai
Ba
mươi năm như một tiếng thở dài
Réo
áo não qua lòng người khách lạ
Chiều
cuối đông ngồi chờ bên kè đá
Vành
trăng xưa từng mảng vỡ theo dòng
Chạnh
nhớ người qua bến bắc hoàng hôn
Lòng
thiếu nữ tỏa hương thầm dạ thảo
Ba
mươi năm nửa đời tôi gió bão
Nhớ,
quên người gió xõa tóc chiều buông
Nhớ, quên người thăm thẳm một dòng sông
Nhớ, quên người thăm thẳm một dòng sông
Gió
thổi về đâu? Xuôi ngược cõi vô cùng
Em
chẳng hiểu mây đời tôi vô định
Em
có thấy sông đời tôi trăm nhánh
Mà
chiều nay đậu lại bắc Cần Thơ
Ba
mươi năm không hẹn, không chờ
Lòng
tôi vẫn như lòng tôi rất cũ
Tình
tôi vẫn như màu trăng viễn xứ
Đêm
Ninh Kiều sáng một khoảng tình tôi
Lê Văn Trung
VỀ NGANG THÀNH PHỐ CŨ

Lòng hoang vu trong một
giấc mơ buồn
Và nỗi nhớ chảy ùa
theo nỗi nhớ
Như sóng chiều xao xác
mấy triền sông
Con đường nhuộm nắng
vàng xưa còn đó
Mà áo vàng xưa mờ mịt
phía hoàng hôn
Ai nhặt nắng ướp thơm
từng trang vở
Để bây giờ nắng rụng
giữa trời không
Người qua phố kể chuyện
buồn với phố
Kể một mình
Kể mãi
Một mình nghe
Kể với ghế bàn hiên
chiều quán nhỏ
Chợt thấy tay mình năm
ngón so le
Người qua phố kể chuyện
tình với phố
Chỉ một mình, ngồi kể
với trăm năm
Kể với hàng cây vàng
xao xác lá
Chợt thấy lòng mình
giá buốt căm căm.
Lê Văn Trung
VỀ NGHE CHIM HÓT VƯỜN XƯA
Anh về vườn cũ nghe chim hót
Ngắm nắng chiều rơi những sợi vàng
Mây trôi về những phương trời hạ
Ôi nhớ ai mà mây lang thang

Ngắm nắng chiều rơi những sợi vàng
Mây trôi về những phương trời hạ
Ôi nhớ ai mà mây lang thang
Về nghe xao xuyến gió hoàng hôn
Áo trắng hay sương nhuộm cuối vườn?
Có phải hồn thu từ vô tận
Vừa giăng lụa mỏng áo tình nhân
Áo trắng hay sương nhuộm cuối vườn?
Có phải hồn thu từ vô tận
Vừa giăng lụa mỏng áo tình nhân
Anh về vườn cũ nghe chim hót
Chợt nhớ ngày xanh buổi nguyệt rằm
Em chải tóc mềm như suối nhạc
Ai ngờ chảy suốt cuộc trăm năm
Chợt nhớ ngày xanh buổi nguyệt rằm
Em chải tóc mềm như suối nhạc
Ai ngờ chảy suốt cuộc trăm năm
Đôi bướm vàng say bài luân vũ
Nhịp cánh vờn theo khúc Phượng Cầu
Ai biết lòng ai lòng Tư Mã
Tình biết tình ai tình Tương Như
Nhịp cánh vờn theo khúc Phượng Cầu
Ai biết lòng ai lòng Tư Mã
Tình biết tình ai tình Tương Như
Anh về vườn cũ nghe chim hót
Xao xuyến như lời thương nhớ ai.
Xao xuyến như lời thương nhớ ai.
Lê Văn Trung
VỀ
NGHE DÒNG SÔNG KỂ CHUYỆN

(đôi lúc ta buồn hơn bến sông)
Về bến cũ nghe dòng sông kể chuyện
Chuyện trăm năm, chuyện núi lỡ non mòn
Nghe xa vắng như một lời kinh nguyện
Như gió buồn ru úa buổi tàn đông
Chuyện trăm năm, chuyện núi lỡ non mòn
Nghe xa vắng như một lời kinh nguyện
Như gió buồn ru úa buổi tàn đông
Năm mươi năm áo giang hồ bạc thếch
Chén rượu đời oan nghiệt rót về đâu
Cầu đã gãy, bên này bờ, xa cách
Giọt lệ người chìm mấy dặm sông sâu
Chén rượu đời oan nghiệt rót về đâu
Cầu đã gãy, bên này bờ, xa cách
Giọt lệ người chìm mấy dặm sông sâu
Về bến cũ cúi hôn từng hạt cát
Thương phận người trôi giạt một đời rong
Tay vói níu bờ mây chìm trong nước
Thấy bóng mình tan giữa sóng long đong
Thương phận người trôi giạt một đời rong
Tay vói níu bờ mây chìm trong nước
Thấy bóng mình tan giữa sóng long đong
Năm mươi năm trở về như khách lạ
Chợt thấy người xỏa tóc đứng bên sông
Nghe sông kể chuyện tình duyên dang dỡ
Câu thơ buồn chợt rụng giữa trời không.
Chợt thấy người xỏa tóc đứng bên sông
Nghe sông kể chuyện tình duyên dang dỡ
Câu thơ buồn chợt rụng giữa trời không.
Lê
Văn Trung
VÔ CẢM
Ngày ở đây ngày không có nắng
Đêm ở đây thiếu ánh sao trời
Thiên địa mịt mù cơn bão quái
Ta nằm nghe rợn máu xương rơi.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment