Monday, March 27, 2023

Những đoản khúc rời

 NHỮNG ĐOẢN KHÚC RỜI


1/
Có một ngày người đã được sinh ra
Chân chạm đất và bắt tay mặt trời
Sững sờ với tình yêu
Mỉm cười cùng tuyệt vọng
Và bất chợt như con thuyền ngược sóng
Đi một đời chưa hết nỗi hoang mang
Và có một ngày người đã được sinh ra
Như viên đạn bắn xuyên lòng vũ trụ
Cơn địa chấn trên ngực người thiếu nữ
Nỗi đớn đau mềm vàng lụa áo thi ca
Mặt đất muộn phiền
Và những cánh hoa
Chưa kịp nở sao tàn phai quá vội
Người đến như chiều
Về như đêm tối
Ở lại cùng vô tận cõi hoang vu
Người đã được sinh ra hay chỉ bất chợt quay về
Và thảng thốt thấy mình như khách lạ
Mặt đất nào một thuở bỏ ra đi
Cõi đời nào chìm khuất những cơn mơ
Có đôi mắt của nghìn thu diệu vợi
Người trở về
Hay nối tiếp cuộc phân ly
Sững sốt với tình yêu
Mỉm cười cùng tuyệt vọng.
Sài Gòn 30.03.2017
 
2/
Thôi đừng mưa nữa ơi chiều
Đừng làm ướt cả cánh diều tuổi thơ
Đừng làm ướt nhòe cơn mơ
Đừng rơi lạnh buốt đôi bờ vai ngoan
Đừng giăng giăng đừng miên man
Đừng chiều trong mắt úa hoàng hôn tôi
Thôi đừng giọt, thôi đừng rơi
Đừng gieo tí tách buồn ơi là buồn
Đừng cuồn cuộn, đừng tuôn tuôn
Để bàn chân chạm qua hồn lặng im
Thôi đừng mưa nữa ơi tình
Mưa xa xăm, mưa dặm nghìn buồn tênh
Từng sợi nhớ nối sợi quên
Và thơ cũng chảy lênh đênh theo người
Thôi đừng mưa nữa mưa ơi
Hồn tôi hòa giọt lệ trời về đâu?
 
3/
Ta thèm khát mở toang bờ bến lạ
Cửa tồn sinh em nỡ khép sao đành
Ngày sắp tắt bóng chiều rơi hối hã
Đừng vội vàng khâm liệm cõi tình xanh.
 
4/
Lòng bỗng dưng như gió giao mùa
Tình vừa chớm lạnh vừa giăng mưa
Lá của mùa xưa vàng quá đổi
Chưa đành rụng xuống giữa cơn mơ.
 
5/
Tôi thấy người như một giọt sương
Tôi uống người như ly rượu hồng
Giọt sương huyền hoặc từ đôi mắt
Ly rượu thơm từ đôi môi ngon
Tình không phai men tình say hương
Cơn mơ trần gian sao hoang đường
Ai đem nhuộm cả vào đôi mắt
Màu của thiên thu của vạn trùng
Hay người là hoa đêm dạ lan
Hay người là sen mùa hạ vàng
Ngàn năm tóc rối bời cơn mộng
Còn đây nguyên sơ màu thanh tân
Và người như là dòng suối trăng
Tình người thơm như đêm nguyệt hồng
Tôi kết thơ nghìn con thuyền mộng
Tôi xuôi theo dòng người mênh mông.
 
6/
Tôi về giữa mùa xanh xưa đứng gọi
Vườn thanh xuân đã mấy độ thu vàng
Thương sợi tóc lạnh buồn theo gió rối
Hương nguyệt buồn lên đôi mắt trầm hương
Chiều heo hắt trong cõi người xa lạ
Nhớ quên từng góc phố, từng con đường
Bóng ai đó như sương mềm trên lá
Trong cõi chiều vời vợi mắt mù sương
Tôi trở về, năm mươi năm chìm khuất
Dòng sông tôi sóng vẫn réo tên người
Lòng xưa cũ đã đôi bờ bồi lấp
Và tình ai cũng bồi lấp đầy vơi
Khi trở về như chuyện người du tử
Tóc phong sương bụi trắng câu thơ buồn
Tôi đứng gọi bóng chiều rơi cuối phố
Nỗi nhớ người vời vợi mắt hoàng hôn.
 
7/
Có những sớm mai ngồi một mình
Ta nghe trong trời đất lặng thinh
Có bàn chân chạm vào trong gió
Có mùi hương tỏa vào nhớ quên
Hình như tóc rối vàng sân trường
Ta thấy mắt ai mù mưa sương
Và bóng ai qua vườn xanh cũ
Bé bỏng trinh nguyên một đóa hồng
Ta đã ngồi đây năm mươi năm
Ta đã chờ đây nghìn đêm rằm
Trời ơi mỏng quá hồn nhung lụa
Trời ơi nôn nao tình nguyệt cầm
Em về một sớm thu vừa biếc
Ta ngồi chờ nghe mùa hạ vàng
Ai rót mật ngời vào trong mắt
Ai uống lệ ngời lên môi ngoan
Năm mươi năm ta ngồi một mình
Năm mươi năm trời đất lặng thinh
Có đợi chờ không mà quay quắt
Mà sao lồng lộng gió mông mênh.
 
8/
Tôi mãi đi như sẽ chẳng bao giờ
Phải dừng lại bên bờ tuyệt vọng
Dẫu rất mong manh tình em như sương mỏng
Như mây phai mờ mịt mấy phương người
Như chiều vàng, vàng úa bóng chiều rơi
Như sông lụa đã hanh chìm bãi vắng
Tôi mãi đi dù gập ghềnh lận đận
Dù máu xương mòn mỏi, dù rách vá tả tơi
                                                        
Dù "em vẫn đi bên cạnh cuộc đời"
"Dù nước mắt có dăm lần chảy ngược”
Dù nước mắt đã tím bầm gan ruột
Em nén chìm để giấu một niềm đau
 
Tôi mãi đi như sẽ chẳng bao giờ
Phải dừng lại bên bờ tuyệt vọng
Để hiểu được đâu là chân dung cuộc sống
Đã vẽ nên từ những nghiệt ngã đời người
Đã vẽ nên từ những đau xót ngậm ngùi
 
Chân vẫn bước dù bao lần vấp ngã
Máu vẫn sôi dù dòng chia trăm nhánh lạ
Tôi đi về ánh sáng trái tim em
Tận vô cùng thăm thẳm cuối trời đêm
Ôi ánh sáng nhiệm mầu của tình yêu vĩnh cửu.
 
9/
Thế nào rồi em cũng trở về nơi cõi riêng của em
Trong căn phòng với bốn bức tường khép kín
Em nhốt hạnh phúc mình với nỗi hân hoan không thể tan lìa không thể sẻ chia
Ôi hạnh phúc đơn sơ thế mà tôi không thể
Ôi niềm vui đơn sơ thế mà tôi không có
Cửa vẫn khép hờ nhưng không bao giờ mở
Để em nhìn ra khoảng trời im vắng ngoài kia
Để em nhìn ra những kỹ niệm hơn bốn mươi năm lặng lẽ đi, về
Và những câu thơ tôi ướt mềm cơn mưa mùa đông
Và cả hồn tôi lơ lững giữa vô cùng
Không thể đậu trên một nhành xanh cũ
Những cánh hoa ngày xưa bây giờ tàn rũ
                                                       
Em có bao giờ tưởng nhớ một mùi hương?
Em có bao giờ qua vườn cũ xưa không?
Nơi nước mắt đã nhòe trong ký ức
                                                        
Nơi linh hồn em đã một lần thổn thức
Mối tình đầu không thể gọi tên nhau
Em có bao giờ?
Không!
Em đã lãng quên trong mịt mù nỗi nhớ
Và trong căn phòng em phong kín cả lòng xưa
Em cất giữ niềm vui riêng như cõi đời này vẫn vậy
Của riêng em và với một người
Tôi trọn đời hun hút giữa mù khơi.
 
10/
Lòng cứ tưởng kiến tha lâu đầy tổ
Ta một đời tha mãi sợi tình không
Cứ lãng đãng cứ trôi buồn đâu đó
Sót lại trong ta chỉ một tấm lòng
Tấm lòng buồn cứ mãi rưng rưng
Rưng rưng suốt bốn mùa lá úa
Gió thổi buốt mây trời không trở lại
Bờ bãi tình ta lau sậy chập chùng
Ta, con kiến cần cù
Tha sợi tình không
Em mãi mịt mù muôn nẻo lạ
Ta ngồi vẽ
Bức tranh tình trắng xóa
Sắc màu nào không úa một lòng thu
Ngọn gió oan khiên bỏng rát mặt người
Em thổi cát bụi tình xa hút
Tôi, con kiến
Một đời cật lực
Cứ tha hoài
Chiếc tổ rổng không.
 
11/
Ôi cuộc tình như tiếng thở dài
Như lời hò hẹn của phôi phai
Như câu hát dỡ chiều mưa vội
Để tiếc thương vàng chiếc lá bay
Em xa xôi như những dặm đường
Tôi đành đi tiếp cuộc hành hương
Ngày mai trong những toa tàu lạnh
Tôi thắp cho tôi ngọn nến buồn
Tôi nhớ em chiều mưa phố xưa
Nhớ tôi áo bạc quán giang hồ
Tôi ngồi đếm những dòng mưa lạnh
Chảy xuống hiên buồn em thoáng qua
Ôi tình tôi như tiếng thở dài                                                     
Như lời hò hẹn của thiên tai
Như câu kinh nguyện ngày sau hết
Em có nghe chăng?
Tiếng thở dài.
 
12/
Các em đã một lần rồi vĩnh viễn
Bỏ ta đi không thương tiếc một lời
Trong bóng tối cõi trần gian hư huyển
Ta nằm nghe sầu cháy mộng pha phôi
Ở nơi cuối phía chân trời ảo giác
Các em mong manh những sợi mây vàng
Ta nhìn thấy mảnh linh hồn xiêu lạc
Dấu lệ bầm rơi những giọt chia tan
Ở nơi cuối nỗi đợi chờ héo ruột
Ta một lần nhìn suốt cõi trăm năm
Các em hỡi giữa những chiều tan vỡ
Còn rựng lên màu sáng NGUYỆT hôm rằm
Các em đã một lần rồi vĩnh viễn
Ta một mình luân lạc giữa trần gian
 
Nỗi khát vọng thắp buồn lời kinh nguyện
Ta thắp hồn ta hiu hắt buổi thu tàn.
 
13/
Tôi trở về trong những lãng quên
Phố xá đìu hiu đứng lặng nhìn
Ngọn đèn vàng rủ màu sương úa
Tôi với tôi - buồn với bóng đêm
Em của phôi phai của biệt mù
Tôi về tìm nhặt lá vàng thu
Thấy trong màu lá còn hơi thở
Của mối tình xa buổi tạ từ
Em của mênh mang của muộn phiền
Tôi về ru lại nỗi niềm riêng
Hỡi ơi lời hát như kim nhọn
Từng mũi vô tình đau buốt tim
Tôi trở về thương lấy phận mình
Thương từng nỗi nhớ từng niềm quên
Từng hơi thở của thềm Rêu lạnh
Từng dỡ dang, thương đến tội tình
Em mãi là một cõi chiêm bao
Đã xa từ những giấc mơ nào
Phố vàng chao bóng đèn cô quạnh
Ai với ai chừ chuyện trước sau?
 
14/
Những giấc mơ buồn đến nao lòng
Em áo hồng khăn lụa còn không
Tình xa, xa cuối bờ sương khói
Người xa, xa hút trời long đong
Thôi chẳng trăm năm cũng bạc đầu
Và lòng ai bãi biển nương dâu
Những suối khe tình xưa đã cạn
Mấy mùa hương sắc cũng phai mau
 
Tôi mãi tìm tôi trong giấc mơ
Em xưa chim nhạn mấy phương mờ
Hình như tiếng gọi khô thành máu
Tím cả hồn tôi bầm cả thơ
Chuyện của tình yêu câu chuyện buồn
Đời người như một giấc mơ suông
Ta bước đi trong chiều quá vội
Cuối bãi bờ xa giọt nắng tàn.
 
15/
Hoa nở mùa thu xưa
Vừa tàn rơi mấy nụ
Em một thời yêu tôi
Tình xanh phai quá vội
Tôi ngồi đây mười năm
Chờ
Nghe sầu rụng mỏi
Em về đâu mười năm
Xa mù không ngoái lại
Tôi đi suốt đời tôi
Nhặt chùm bông úa nhạt
Nấm mộ tình thiên thu
Lạnh căm màu sương bạc.
 
16/
Có thể lòng ta em chẳng tỏ
Có thể lòng em ta chẳng tường
Mà ta cứ mãi hoài ray rức
Con đường vàng úa lá yêu thương
Chẳng nói nên lòng không âm vọng
Lặng câm trong cõi quạnh hiu này
Chẳng đi, một đời ta như núi
Nghìn năm gió hú lạnh đồi Tây
Nghìn năm khe suối không buồn chảy
Sầu bám rêu xanh sỏi đá buồn
Và những hoàng hôn trôi đi mãi
Trùng trùng điệp điệp những hoàng hôn
Thôi nhé, cũng đành riêng mỗi cõi
Tình ta mắc cạn, người mỗi phương
Đành xem như một cành hoa dại
Một thuở vô tình đã tỏa hương.
 
17/
Lòng cứ tưởng giữa trời cao đất rộng
Em con chim mất hút giữa sương mù
Những tai ương vây trùng quanh cuộc sống
Tôi xa người là xa hút thiên thu
Những nổi trôi những đọa đày oan nghiệt
Năm mươi năm lận đận mấy phương người
Nửa đời em nửa đời tôi cách biệt
Nhìn mây chiều em có nhớ thương tôi
Cửa sinh tử đã bao lần khép mở
Đường tôi đi bom đạn chiến chinh dài
Tôi gọi mãi tình tôi không trở lại
Lạc nhau rồi hương sắc có tàn phai
...
Xin cảm tạ đất trời đêm mầu nhiệm
Tiếng vọng nào sâu xuống giữa chiêm bao
Dẫu xa xôi dẫu muông trùng sông biển
Tôi gửi hồn mình lấp lánh với trăng sao.
SG đêm 16.08.16
 
18/
Thèm nghe cái giọng sông Trà
Để quên đâu đó vừa xa vừa gần
Có người nhớ suốt trăm năm
Rồi chiêm bao thấy nắng vàng bên sông
Thấy áo xanh thấy áo hồng
Thấy mây phiêu lãng chập chùng nước trôi
Cái nghiên cái bút của Trời
Xin cho tôi vẽ vào tôi bóng người
Thèm nghe tiếng nói tiếng cười
Để lòng nhẹ bớt lỡ bồi sông ơi.
 
19/
ta say mà em chạnh lòng
gói không kín được nỗi buồn trong tim
biết ta thao thức kiếm tìm
biết ta đau đáu nỗi niềm quê xa
ta say mà em lệ nhòa
mắt môi đời cũng phôi pha ráng chiều
ta chìm trong cõi tịch liêu
nghe hơi rượu đắng hắt hiu chảy buồn
từ em nhận ta làm chồng
là em gánh cả bềnh bồng đời ta
thôi đành còn chút lòng thơ
gửi em là gửi tóc tơ của tình.
 
20/
Sáng ra vác cuốc lên đồi
Thấy hoa cỏ đã tốt tươi đôi phần
Lòng ta như cũng nở vàng
Vài ba cánh, dẫu muộn màng tình em
Chập chờn nghe tiếng chim quen
Gọi nhau về đậu trên cành xôn xao
Mây còn ngủ chóp đồi cao
Em nghiêng bóng nhỏ hái rau ven đường
Đất trời dậy một mùi hương
Như mùi da thịt mãi còn nguyên xuân
 
21/
Muốn giữ cho nhau một tấm lòng
Chỉ sợ lòng đã sớm rêu phong
Đã chìm đã nổi trong giông bão
Và hắt hiu tro lạnh lửa tàn
 
Tay ôm chưa trọn ấm vai người
Sắc màu xưa có dễ tàn phai
Tình chớm heo may tình chớm lạnh
Hồn đã sương vàng chiếc lá bay
 
Em hút ngàn xa tôi vạn nẻo
Tìm nhau trong những giấc mơ buồn
Và giữa mênh mang chiều quạnh quẻ
Lòng cũng chùng theo nỗi nhớ mong
Tôi gọi tên từng chiếc lá khô
Từng viên sỏi nhớ dấu chân người
Tình tôi là một dòng sông lạnh
Chảy suốt thiên thu nỗi ngậm ngùi
 
Có giữ cho nhau một tấc lòng
Giữa đất trời quá đổi mênh mông
Thì đây, cả nỗi niềm thiên cổ
Vẫn tươi nguyên những giọt máu hồng.

22/
Em đến cùng ta cho có bạn
Để rót giùm nhau ly rượu buồn
Dù chẳng thương gì tên mạt vận
Còn hơn hoài phí cái thanh xuân
Ta nay rượu chỉ vài chung nhỏ
Tình cũng dăm câu cho ấm lòng
Nhưng nếu ván đời chưa đủ cửa
Em ngồi chia bớt lá bài suông
Xin cứ mở lòng bày gan ruột
Cụng ly là chạm chút tình xưa
Biết mỗi đời ai là mỗi cảnh
Và trăm năm thuyền đã xa bờ
Chia bớt chút buồn vui cuối cùng
Rót giùm nhau từng chén cô đơn
Hãy đến cùng ta cho có bạn
Ván đời sấp ngửa lá bài suông.
 
23/
Con tàu nào cũng về ga cũ
Kéo theo đời những chiếc toa không
Anh rồi cũng từng ngày dang dở
Trên nền xưa rêu bám tình buồn
Và mùa xưa rụng lá thu đông
Anh trơ trụi nhánh cành trơ trụi
Và em xưa quần lụa áo hồng
Giờ chợt cũng ngày xanh quá vội
Góc phố cũ một lần trở lại
Đời đìu hiu như tiếng thở dài
Dòng sông đã một lần không chảy
Như tình mình chết giữa thiên tai
Ai cũng một đôi lần lầm lỡ
Anh lỡ lầm suốt cuộc trăm năm
Con tàu đã trở về ga cũ
Linh hồn anh là những toa buồn.

25/
Ta ngồi nói với hàng hiên
Rằng ta đã lạc ưu phiền về đây
Con chim con sóc gọi bầy
Bu quanh ta mắt đọng đầy nỗi lo
 
Hỏi từ hạ đến sang thu
Ra đi là cuộc giã từ trăm năm
Hỏi từ trăng khuyết sang rằm
Từ em hoa nở hoa tàn xuân đông
 
Hỏi phai tím hỏi nhạt hồng
Hỏi hương sắc cũ hỏi nồng tình xưa
Hỏi từng cơn mộng cùng mơ
Trống hoang một chỗ còn chờ đợi ai
 
Hỏi ta - một tiếng thở dài
Nhớ gì mà gió ru hoài bên hiên
Rằng ta từ cõi ưu phiền
Trở về tận chốn tận miền chiêm bao
 
Hỏi từ hố thẳm ghềnh cao
Trái tim thiên địa máu trào cổ kim
Năm mươi năm lạc tình em
Hỏi sông bến quạnh hỏi thuyền lênh đênh
 
Hỏi người rằng nhớ cùng quên
Rằng nhân ảnh với rằng tên tuổi nào
Hỏi lũng thấp hỏi đồi cao
Lá rơi từ buổi tình đau rụng vàng
 
Ta về hỏi ngõ cùng hang
Hỏi bờ buội hỏi hàng hàng mộ bia
Năm mươi năm cuộc chia lìa
Ta về hỏi bóng trăng khuya muộn màng
 
Hỏi em em đã theo chồng
Ta về uống ngụm sương buồn tìm quên
Một mình ta với hàng hiên
Rằng ta tận cõi ưu phiền về đây. 

26/

Đã đành trời đất mênh mông lắm
Ta vẫn ai hoài một bến xuân
Vẫn nhớ vẫn thương triền sông cũ
Dù nước đành cam rẽ vạn dòng
 
Đã đành trăm cõi bừng hương sắc
Ta vẫn mù sương đôi mắt người
Vẫn thấy như trong hồ lệ ngọc
Có nỗi buồn ta quá ngậm ngùi
 
Đời vẫn bốn mùa mưa tiếp nắng
Vẫn gió oan khiên thổi mịt mùng
Ta vẫn thấy trong chiều rất lặng
Tóc người vời vợi giữa mênh mông
 
Và áo sân trường vàng thu ấy
Vẫn chùng vẫn lặng cả chiêm bao
Lớp bụi mùa đau chừng lớp lớp
Không che kín nổi giấc mơ đầu
 
Dù kẻ nghìn phương người vạn nẽo
Gió vẫn ru hoài trên bến xưa
Trái tim ngày cũ nào vang gọi
Đá sỏi còn nguyên nỗi đợi chờ. 


27/
Thế rồi có một dòng sông
Để thương để nhớ bềnh bồng trong thơ
Để bâng khuâng để đợi chờ
Để nghe hiu hắt đôi bờ Trà Giang
 
Có người ngồi đợi đò ngang
Thuyền không, bến vắng, khói hoàng hôn xa
Thế thôi, là thế, thôi mà
Trăm năm cũng nhạt cũng nhòa trăm năm
 
Ai về cho gửi lời thăm
Rằng cây đa cũ lá vàng mấy đông
Nhớ người, hay nhớ dòng sông
Mà câu thơ mãi bềnh bồng người ơi. 

28/
(Nhân ngày trở về mặt đất)
Có một ngày người đã được sinh ra
Chân chạm đất và bắt tay mặt trời
Sững sờ với tình yêu
Mỉm cười cùng tuyệt vọng
Và bất chợt như con thuyền ngược sóng
Đi một đời chưa hết nỗi hoang mang
Và có một ngày người đã được sinh ra
Như viên đạn bắn xuyên lòng vũ trụ
Cơn địa chấn trên ngực người thiếu nữ
Nỗi đớn đau mềm vàng lụa áo thi ca
Mặt đất muộn phiền
Và những cánh hoa
Chưa kịp nở sao tàn phai quá vội
Người đến như chiều
Về như đêm tối
Ở lại cùng vô tận cõi hoang vu
Người đã được sinh ra hay chỉ bất chợt quay về
Và thảng thốt thấy mình như khách lạ
Mặt đất nào một thuở bỏ ra đi
Cõi đời nào chìm khuất những cơn mơ
Có đôi mắt của nghìn thu diệu vợi

Người trở về
Hay nối tiếp cuộc phân ly
Sững sốt với tình yêu
Mỉm cười cùng tuyệt vọng.
Sài Gòn 30.03.2017 - Lê Văn Trung


29/
Thôi đừng mưa nữa ơi chiều
Đừng làm ướt cả cánh diều tuổi thơ
Đừng làm ướt nhòe cơn mơ
Đừng rơi lạnh buốt đôi bờ vai ngoan
Đừng giăng giăng đừng miên man
Đừng chiều trong mắt úa hoàng hôn tôi
Thôi đừng giọt, thôi đừng rơi
Đừng gieo tí tách buồn ơi là buồn
Đừng cuồn cuộn, đừng tuôn tuôn
Để bàn chân chạm qua hồn lặng im
Thôi đừng mưa nữa ơi tình
Mưa xa xăm, mưa dặm nghìn buồn tênh
Từng sợi nhớ nối sợi quên
Và thơ cũng chảy lênh đênh theo người

Thôi đừng mưa nữa mưa ơi
Hồn tôi hòa giọt lệ trời về đâu?

30/
Khi trở lại một lần trên mặt đất
Là một lần hiu hắt nỗi tàn phai
Giữa hun hút những con đường hủy diệt
Ta cũng chìm trong suốt cõi thiên tai.
 
31/
Nắng đã vỡ trong từng cơn mộng mị
Nỗi nhớ người hun hút năm mươi năm
Tôi xa lạ giữa cõi đời xa lạ
Lời thiên thu lạnh lẽo chỗ tôi nằm. 

32/
Rồi một hôm nào trên mặt đất
Người về cười khóc giữa chiêm bao
Tình đã chưa xanh, tình chớm bạc
Dòng máu thiên thu lệ ứa trào.
LVT SG, 4.03.17

34/
Mở ra là để khép dần
Khép dần là để đôi lần mở ra
Đi, về trong cõi người ta
Là đi, về cõi từ xa đến gần
 
Bước chân sẽ rất ngại ngần
Và bàn chân sẽ muôn phần đớn đau
Đi cõi trước, về cõi sau
Từ trong cõi tạm về dâu biển cồn
 
Từ trong xác từ trong hồn
Từ trong thiên cổ hãy còn rong rêu
Đi là về với cõi chiều
Bóng tà huy khép cửa điêu linh rồi
 
Mở ra - khép lại bồi hồi
Là trăm năm cuộc rong chơi cuối cùng
Đi là mở hội tương phùng
Về là bỏ lại mịt mùng ly tan
 
Đi và về cõi nhân gian
Là đi, về giữa điêu tàn thiên thu.
 
(ngày đối mặt với bệnh tật)
SG 5.3.17
44/
Ta thèm khát mở toang bờ bến la
Cửa tồn sinh em nỡ khép sao đành
Ngày sắp tắt bóng chiều rơi hối hã
Đừng vội vàng khâm liệm cõi tình xanh.

45/
Lòng bỗng dưng như gió giao mùa
Tình vừa chớm lạnh vừa giăng mưa
Lá của mùa xưa vàng quá đổi
Chưa đành rụng xuống giữa cơn mơ.

SG. 10. 04. 17

47/
Tôi thấy người như một giọt sương
Tôi uống người như ly rượu hồng
Giọt sương huyền hoặc từ đôi mắt
Ly rượu thơm từ đôi môi ngon
Tình không phai men tình say hương
Cơn mơ trần gian sao hoang đường
Ai đem nhuộm cả vào đôi mắt
Màu của thiên thu của vạn trùng
Hay người là hoa đêm dạ lan
Hay người là sen mùa hạ vàng
Ngàn năm tóc rối bời cơn mộng
Còn đây nguyên sơ màu thanh tân

Và người như là dòng suối trăng
Tình người thơm như đêm nguyệt hồng
Tôi kết thơ nghìn con thuyền mộng
Tôi xuôi theo dòng người mênh mông.


49/
Tôi về giữa mùa xanh xưa đứng gọi
Vườn thanh xuân đã mấy độ thu vàng
Thương sợi tóc lạnh buồn theo gió rối
Hương nguyệt buồn lên đôi mắt trầm hương
Chiều heo hắt trong cõi người xa lạ
Nhớ quên từng góc phố, từng con đường
Bóng ai đó như sương mềm trên lá
Trong cõi chiều vời vợi mắt mù sương
Tôi trở về, năm mươi năm chìm khuất
Dòng sông tôi sóng vẫn réo tên người
Lòng xưa cũ đã đôi bờ bồi lấp
Và tình ai cũng bồi lấp đầy vơi

Khi trở về như chuyện người du tử
Tóc phong sương bụi trắng câu thơ buồn
Tôi đứng gọi bóng chiều rơi cuối phố
Nỗi nhớ người vời vợi mắt hoàng hôn.

52/

Có những sớm mai ngồi một mình
Ta nghe trong trời đất lặng thinh
Có bàn chân chạm vào trong gió
Có mùi hương tỏa vào nhớ quên

Hình như tóc rối vàng sân trường
Ta thấy mắt ai mù mưa sương
Và bóng ai qua vườn xanh cũ
Bé bỏng trinh nguyên một đóa hồng

Ta đã ngồi đây năm mươi năm
Ta đã chờ đây nghìn đêm rằm
Trời ơi mỏng quá hồn nhung lụa
Trời ơi nôn nao tình nguyệt cầm

Em về một sớm thu vừa biếc
Ta ngồi chờ nghe mùa hạ vàng
Ai rót mật ngời vào trong mắt
Ai uống lệ ngời lên môi ngoan

Năm mươi năm ta ngồi một mình
Năm mươi năm trời đất lặng thinh
Có đợi chờ không mà quay quắt
Mà sao lồng lộng gió mông mênh.

53/
Tôi mãi đi như sẽ chẳng bao giờ
Phải dừng lại bên bờ tuyệt vọng
Dẫu rất mong manh tình em như sương mỏng
Như mây phai mờ mịt mấy phương người

Như chiều vàng, vàng úa bóng chiều rơi
Như sông lụa đã hanh chìm bãi vắng
Tôi mãi đi dù gập ghềnh lận đận
Dù máu xương mòn mỏi, dù rách vá tả tơi

Dù "em vẫn đi bên cạnh cuộc đời"
"Dù nước mắt có dăm lần chảy ngược
Dù nước mắt đã tím bầm gan ruột
Em nén chìm để giấu một niềm đau

Tôi mãi đi như sẽ chẳng bao giờ
Phải dừng lại bên bờ tuyệt vọng
Để hiểu được đâu là chân dung cuộc sống
Đã vẽ nên từ những nghiệt ngã đời người

Đã vẽ nên từ những đau xót ngậm ngùi
Chân vẫn bước dù bao lần vấp ngã
Máu vẫn sôi dù dòng chia trăm nhánh lạ
Tôi đi về ánh sáng trái tim em
Tận vô cùng thăm thẳm cuối trời đêm
Ôi ánh sáng nhiệm mầu của tình yêu vĩnh cửu.

54/
Thế nào rồi em cũng trở về nơi cõi riêng của em
Trong căn phòng với bốn bức tường khép kín
Em nhốt hạnh phúc mình với nỗi hân hoan không thể tan lìa không thể sẻ chia

Ôi hạnh phúc đơn sơ thế mà tôi không thể
Ôi niềm vui đơn sơ thế mà tôi không có
Cửa vẫn khép hờ nhưng không bao giờ mở
Để em nhìn ra khoảng trời im vắng ngoài kia
Để em nhìn ra những kỹ niệm hơn bốn mươi năm lặng lẽ đi, về

Và những câu thơ tôi ướt mềm cơn mưa mùa đông
Và cả hồn tôi lơ lững giữa vô cùng
Không thể đậu trên một nhành xanh cũ
Những cánh hoa ngày xưa bây giờ tàn rũ
Em có bao giờ tưởng nhớ một mùi hương?


Em có bao giờ qua vườn cũ xưa không?
Nơi nước mắt đã nhòe trong ký ức
Nơi linh hồn em đã một lần thổn thức
Mối tình đầu không thể gọi tên nhau
Em có bao giờ?
Không!
Em đã lãng quên trong mịt mù nỗi nhớ
Và trong căn phòng em phong kín cả lòng xưa
Em cất giữ niềm vui riêng như cõi đời này vẫn vậy
Của riêng em và với một người
Tôi trọn đời hun hút giữa mù khơi.
                              Lê Văn Trung



NHỮNG ĐOẢN KHÚC RỜI

Người gom hết gió ươm thành bão
Thối suốt tình tôi những trận cuồng
Bão xoáy trăm năm vùng hư ảo
Cho mờ cho khuất cõi hư không

Rừng tôi cũng xác xơ từ ấy
Ghềnh đá trơ buồn những vết rêu
Có con chim lạ từ thiên cổ
Trước nỗi điêu tàn rụng tiếng kêu

Có người khách lạ từ phương lạ
Nhặt tiếng kêu buồn máu đỏ tươi
Và thơ từ đó vàng như lá
Nhuộm cả không gian nỗi nhớ người
Gió bão réo hoài cơn mộng dữ
Sông tôi vỡ sóng xót thương bờ
Thương hải chập chùng thương tiếp hải
Nát nhàu cùng tận những cơn mơ

Có người khách lạ từ phương lạ
Nhặt những cơn mơ giạt cuối ghềnh
Bỗng thấy bóng mình hiu quạnh quá
Vật vờ trôi giữa những lênh đênh.

Lê Văn Trung


 NHỮNG ĐOẢN KHÚC RỜI 

Nhung Lê phổ với tựa đề NHƯ LỜI CỦA KHÓI SƯƠNG.

Lòng đôi khi buồn hơn giấc mơ
Tình đôi khi vàng như lá khô
Áo ai vàng quá! Vàng thu quá!
Mắt ai buồn ơi! Buồn như thơ
Mùa chớm phai, tình đi không về
Chiều hoang vu qua hồn heo may
Tôi đốt lá chiều hong nỗi nhớ
Sợi khói còn vương trên bàn tay

Ai hát ngoài kia lời kinh buồn
Hiu hắt như lời của khói sương
Người bỏ người đi đành đoạn quá
Tình bỏ tình đi không xót thương
Lòng đôi khi buồn cung nhị hồ
Tình đôi khi chùng câu nam ai
Thuyền đi đau buốt từng con sóng
Người đi đau buốt hồn trăng xưa
Đường người đi, đường qua mấy sông
Chiều người đi, chiều trôi mấy dòng
Thấy chăng trên xác bài thơ cũ
Đọng giữa tang thương giọt máu hồng.
                                 Lê Văn Trung

Saturday, March 11, 2023

Bình thơ: Tập thơ DẠ KHÚC – nhà thơ Lê Văn Trung - Nguyễn Đại Hoàng

 

Thay Cho Lời Cảm Ơn Người Tặng Sách
Tập thơ DẠ KHÚC – nhà thơ Lê Văn Trung
Viết ngắn Nguyễn Đại Hoàng
****
1.
Tập thơ Dạ Khúc do chính tác giả đề tặng ngày 25 tháng 2 năm 2023, gởi đi từ Đà Nẵng – sáng nay ngày 4 tháng 3 đã được các bạn trẻ đem đến cho tôi nơi chốn tùng lâm.
Một tập thơ dày dặn trên 220 trang với gần 150 bài thơ do Thư Ấn Quán phát hành năm 2023.
Đây là tập thơ mới nhất của Lê Văn Trung - sau 4 tập trước đây – Cát Bụi Phận Người-2006; Bi Khúc-2010; Thu Hoang Đường – 2018; Biệt Khúc 2020.
Vậy là sau 17 năm nhà thơ Lê Văn Trung đã cho ra đời 5 tập thơ!
Điều đó thật đáng ngạc nhiên khi chúng ta biết rằng nhà thơ đã sắp chạm ngưỡng tuổi 80!
-Tại sao lại ngạc nhiên? Bởi nhiều tác giả còn có số tập thơ vượt xa con số 5 trong cùng thời gian cơ đấy!
-Không! Tôi ngạc nhiên là bởi vì, sau hơn 50 năm, tập thơ mới nhất của Lê Văn Trung – vẫn cho thấy một hồn thơ nồng nàn da diết mãnh liệt và trẻ trung như thuở nào…..
Hãy nhớ là nhà thơ Lê Văn Trung đã thành danh từ trước năm 1975 các bạn nhé!
-Nghĩa là….
-Vâng! Tôi biết thế bởi vì tôi đã đọc Lê Văn Trung khá nhiều – những tập thơ và những truyện ngắn – của nhà thơ nhà giáo xứ Quảng này.
-Cho tụi em nghe một số bài thơ được không?
-Bài thơ thì e rằng không nhớ hết, nhưng vài dòng thơ tiêu biểu thì được!
 
2.
+Trong Cát Bụi Phận Người – năm 2006- có bài thơ Chợ Nghèo – trích:
 
ngày qua ngày lại ngày qua
tôi cùng em đẩy xe ra chợ nghèo
chở đầy xe nỗi gieo neo
MUA LONG ĐONG BÁN BỌT BÈO QUẨN QUANH
 
-Vâng! Chỉ một vài câu thơ đã hiển lộ được tình chồng nghĩa vợ trong gieo neo buổi ấy!
Hay bài Tôi Và Em – trích:
 
Xương thịt dẫu tàn phai đời gỗ mục
giọt lệ ngàn năm hằng đọng giữa tim người
đá sỏi còn đau ứa tràn nước mắt
EM LÀ AI MÀ KHÔNG THẤY NGẬM NGÙI
 
Và chính thân phận của tác giả trong Sẽ Có Lúc – trích:
 
Ôi kim cổ qua muôn ngàn giông bão
TA BẠC ĐẦU TƠI TẢ ÁO THANH XUÂN
 
-Những vần thơ sống động! Như vẽ nên cảnh, như viết nên tình….
-Vâng! Chỉ là những từ ngữ giản dị, nhưng đã biến thành một TÂM HỒN trong thơ Lê Văn Trung!
 
+Trong THU HOANG ĐƯỜNG – 2018; có những dòng thơ thiệt là “hoang đường” như:
 
Nắng của chiều vàng hơn nắng mai
Tóc của người mềm hơn sương phai
Có đôi chim ngủ hoài trong lá
KHÔNG HIỂU VÌ ĐÂU CỨ THỞ DÀI…
 
-Hoang đường mà hơn cả thực!
-Các bạn có biết AI THỞ DÀI không? Nhà thơ hay đôi chim? Dấu ba chấm (….) cuối câu rất diệu kỳ! Hay là :
Xin là thu tôi vàng như cơn mộng
 
TÔI VÀNG NHƯ MÀU MẮT ĐẮM TRONG SƯƠNG
Các bạn có phân biệt được THU TÔI và TÔI không? Có tưởng tượng được MÀU MẮT ĐẮM TRONG SƯƠNG không?
Vâng đấy lại là một bức hoạ mùa Thu và tình Thu hết sức là “hoang đường” kỳ diệu!
 
Còn nữa:
 
Em ƯỚP tàn phai vào viễn mộng
Ta UỐNG tàn phai mà buốt long
 
-Quá tuyệt vời thưa thầy! Thế còn Biệt Khúc?
-Như trên đã nói- tôi chỉ nhớ thơ thôi – chứ không nhớ bài thơ tên gì – các bạn thông cảm nhé.
 
Tập Biệt Khúc có nhiều câu thần sầu vi diệu lắm! Chẳng hạn:
 
Ta về QUẨN trước QUANH sau
Nhìn đâu CŨNG TIẾC MỘT MÀU QUÊ HƯƠNG
 
Các bạn có biết vì sao nhà thơ không viết – Ta về quanh quẩn trước sau – quen thuộc hơn, mà lại viết “quẩn trước quanh sau” không?
Một bạn trẻ trả lời:
-Câu thơ của thầy Lê Văn Trung cho thấy sự bối rối bồi hồi man mác – mà hai chữ “quanh quẩn” bình thường – không thể nào gợi được!
-Vậy MÀU quê hương là màu gì?
-Dạ, chữ MÀU này có nghĩa gần với nghĩa NÉT nhiều hơn. Gần với BÓNG DÁNG, hay HÌNH BÓNG quê hương hơn. Nhưng đồng thời cũng thể hiện được SẮC ĐỘ của cảnh vật quê nhà. Đó là những ĐẶC TRƯNG của đất nước mình!
-Vì sao nhà thơ lại dùng chữ TIẾC?
-Tiếc vì quê hương XƯA và NAY đã khác! Không chỉ khác về cảnh vật mà còn khác về lòng người!
 
3.
Một trong hai bạn trẻ đem tập thơ DẠ KHÚC đến cho tôi bảo:
-Thầy có thể bình luận về tập thơ Dạ Khúc này của thầy Lê Văn Trung được không?
Tôi cười mà bảo rằng:
-Một tập thơ gần 150 bài – làm sao mà có thể bình luận ngay bây giờ được chứ!
Nhưng đọc qua một số bài thơ tôi thấy chủ đề Tình Yêu nổi lên rất rõ. Màu tình yêu đã hoá màu Trăng sáng!
Và bài thơ Câu Chuyện Tình Yêu là tiêu biểu – với những câu thơ đẹp đến rợn người:
 
 
CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU
Câu chuyện tình yêu là chuyện của dòng sông
lời tình tự chảy mềm như lụa
chảy thao thiết qua những bình nguyên xanh ngát
như lòng em chảy biếc một màu thu
Như tiếng hát em vời vợi giữa cơn mơ
câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng thơ
như thần thoại, như ảo huyền cổ tích
câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng nước mắt
Có nỗi hân hoan có nỗi muộn phiền
có nỗi nhớ nhung xao xác bập bềnh
câu chuyện tình yêu là chuyện của những con đường
nhuộm vàng thắm áo chiều xưa lụa mỏng
là câu chuyện của gió của mưa của vòng tay ảo mộng
Của tóc nhung huyền của mắt sương phai
của rưng rưng từng ngón nhỏ bàn tay
cầm chiếc lá thả bay về xa thẳm
Cầm nỗi nhớ thả bay mùa nguyệt lặn
cầm câu thơ thơm ngát thịt da người
ôi những con đường chạy suốt hồn tôi
còn in mãi dấu chân tình rêu biếc
Tôi trải thơ mình như cỏ thơm như rượu nồng như cơn mơ diễm tuyệt
tôi trải hồn tôi lên nỗi nhớ hoang đường
tôi trải chiều tôi xanh ngát những hoàng hôn
trời đất dâng hoa đẹp mùa hôn phối
tôi sẽ về theo con đường của câu chuyện tình diệu vợi
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những giấc mơ.
----
Hay là bài THƠ TÌNH – với những dòng triết lý mơ màng đẹp đẽ và du dương trầm bổng như bản Dạ Khúc Dưới Trăng của nhạc sỹ thiên tài người Áo Franz Schubert (1797- 1828).
 
THƠ TÌNH
Không nghĩ đó là bài thơ tình em viết cho tôi
Không nghĩ đó là những ưu phiền
tan vữa trong em
Không nghĩ đó là những nhắn gửi hắt hiu trong nỗi niềm ray rức tàn phai
Tôi vẫn mơ hồ nhìn ra ở đâu đó
một đóa hồng mới nở
Nên cho dù trên con đường cô độc lẻ loi
Tôi vẫn bước đi với bụi đời ấm áp bám vào tôi những nỗi niềm những suy tư những đợi chờ những mong ngóng
Có thể em chỉ là
Có thể tình yêu cũng chỉ là
Có thể lòng tôi cũng chỉ là
Ai làm sao biết được
Cái còn lại cái mất đi cái tan hòa cái trôi chảy
Trên những dòng sông tôi những dòng sông em những ngày mưa tháng nắng
những giông bão triền miên
Có thể tất cả cũng chỉ là
Những lơ lửng sương khói
Những mỏng mảnh phù vân
Chúng ta đang đứng giữa đời này
Mà chẳng biết mình đang ở đâu
Chúng ta đang khóc ở nơi này
Giọt lệ nào còn đọng dưới mộ sâu?
 
4.
Trên đây chỉ là bản ghi lại cuộc trao đổi ngắn giữa tôi và các bạn trẻ, một cách sơ lược về nhà thơ Lê Văn Trung.
Và bài viết này như thay lời cảm ơn gởi đến tác giả.
Một lần nữa xin cảm ơn nhà thơ Lê Văn Trung đã gởi tặng sách. Xin cảm ơn các bạn trẻ đã vượt đường xa đem sách đến cho tôi. Xin cảm ơn quý thân hữu và các bạn.
Kính chúc quý thân hữu và quý vị những ngày nghỉ cuối tuần được nhiều sức khoẻ và niềm vui.
Trân trọng.
NGUYỄN ĐẠI HOÀNG

Bình thơ: Tập thơ Dạ Khúc - Lê Văn Chung

 MỘT CHÚT CẢM NHẬN VỀ TẬP THƠ DẠ KHÚC của Lê Văn Trung

 
Chiều nay (2/3/2023), đi dạy học về, thì nhận được một món quà có giá trị rất lớn đối với tâm thức của những con người yêu thơ, đó là tập thơ DẠ KHÚC của nhà thơ Lê Văn Trung, đã gửi tặng cho tôi. Tôi lập tức gác bỏ mọi công việc như chấm bài, soạn giáo án, đọc thơ trên mạng xã hội…… Để lao vào đọc một cách say sưa những bài thơ trong tập thơ DẠ KHÚC này của anh LVT.
Mặc dù, tôi mới đọc được khoảng 50 bài thơ trong tổng số 148 bài thơ của tập thơ này, nhưng tôi cũng phải cố gắng dành một chút thời gian ít ỏi của mình, để viết một chút cảm nhận về tập thơ này.
Mỗi bài thơ trong DẠ KHÚC và cả tâm hồn của nhà thơ Lê Văn Trung, đều là một khúc nhạc thuần khiết, là một hiện tượng mà đôi khi chỉ có THƠ CA mới có thể nắm bắt được, nhưng cũng chỉ đôi khi mà thôi. Hàng thế kỷ đã trôi qua; ở VN đã xuất hiện những nhà thơ lớn, nhưng Lê Văn Trung vẫn là một đẳng cấp, một nhà thơ có được trực giác và những cái nhìn thấu suốt lòng người như thế. Lê Văn Trung đã làm được điều không tưởng. Ông ấy đã mang được ít nhất vài phần của cõi hư vô vào ngôn ngữ của loài người:
 
Tôi sẽ vẽ vào trái tim trời đất
Một màu mây vàng thắm buổi yêu người
……….
Tôi sẽ khắc vào rêu mềm trên đá
Tên loài hoa vĩnh cửu toả hương trầm.
…….
Thơ tôi chảy thành trăm dòng diễm tuyệt
Nương theo chiều mây thắm một dòng sông
………
Xin mặc lấy linh hồn tôi trắng xoá
Linh hồn tôi vời vợi giọt sương phai.
(ẢO ẢNH CUỘC ĐỜI)
 
Lê Văn Trung đã nâng tầm ngôn ngữ và tâm thức nhân loại theo cách mà rất ít nhà thơ có thể làm được. Qua tập thơ DẠ KHÚC này của ông, dường như các nhà huyền môn, các nhà thơ, các tâm hồn giàu trí tưởng tượng đã cùng chung tay thổ lộ Tình Yêu của chính mình.
………
Cho dẫu đất trời có xa thẳm bao nhiêu
Thì vũ trụ vẫn gói tròn trong chiếc tổ
Tôi chợt nhận ra rằng không có gì bé nhỏ
VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ GIẤC MƠ.
………..
Những buổi sớm hoa trong vườn đua nở
Những bông hoa là những linh hồn của nghìn năm ở lại.
Cùng nhân gian tô thắm những gam màu
Với những đôi bướm vàng đang tình tự yêu nhau
Làm rung nhẹ trái tim đang rạng ngời nắng biếc
Đôi cánh chập chờn vờn nhau trong trò vui Tình yêu diễm tuyệt
Như những thiên thần về ru giữa chiêm bao.
Ngàn buổi yêu nhau là ngàn giây phút nhiệm màu
Vườn địa đàng
Đây bài thơ vi diệu
Tôi chợt nhận ra rằng hương sắc đời ngàn năm vĩnh cửu
VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ GIẤC MƠ.
 
Cuộc sống của con người chính là một hành trình sống động của những dòng sông GHÉP nhau, hoà quyện vào nhau đó là dòng sông tâm thức, dòng sông bản ngã – CÁI TÔI, dòng sông địa lý,….. Nếu cuộc đời của bạn có thể trở thành một khúc ca đơn giản, như thế còn hơn là đủ. Như thế là đủ thoả mãn mọi nỗi niềm khao khát của trái tim, như thế là đủ để cuộc sống của con người được mãn nguyện.
Nhưng thật hiếm người có cuộc sống trở thành một bài ca. Đại đa số mọi người chúng ta đều biến cuộc sống của mình thành một sự tính toán. Nó trở thành Số học hơn là Thơ ca. Họ nghĩ về tiền, quyền lực và nhiều thứ khác nữa ; và tất cả những hành trình đó đều vô nghĩa. Chúng là những hành trình của dòng sông bản ngã; và vì dòng sông bản ngã đó mà BÀI CA ĐÓ hoàn toàn biến mất. Chỉ khi không có bản ngã thì con người mới trở thành một bài ca, trở thành tình yêu, trở nên tinh khiết, trở thành một bông sen.
Nhà thơ Lê Văn Trung là một con người như thế, những bài thơ của ông đã phản ánh được hành trình tâm thức độc đáo, thi vị nhất của Thơ ca VN đương đại, cuộc đời của ông là những khúc ca đơn giản, bình dị, nhưng vô cùng đẹp sống động. Con người có thể sống theo hai cách : Một là theo thời gian, hai là vượt lên trên thời gian. Lịch sử là tên gọi của cuộc sống mà chúng ta đang sống theo thời gian; nó để lại dấu ấn lên thời gian. Nhưng cũng có một cuộc sống mà con người sống đã vượt lên thời gian – Nó không để lại dấu vết nào trong lịch sử. Đó là cuộc sống của các thi nhân, các nhà thơ, nhà văn, các nhà huyền môn trên khắp thế giới.
Lịch sử chỉ biết về những va chạm, lịch sử chỉ biết đến những mối nguy hại. Lịch sử chỉ biết đến những kẻ gieo rắc những đau thương cho con người. Trong khi mọi thứ của thế giới này nhẹ nhàng trôi qua trong sự hài hoà tuyệt đối, nó nằm ngoài dòng chảy của lịch sử. Lịch sử đã không nói nhiều về các nhà thơ, nhà văn, các nhà huyền môn của nhân loại trong suốt chiều dài lịch sử của mình. Nhưng chính những con người này, mới là nền móng cho tâm thức của nhân loại, họ mới chính là niềm hy vọng thực sự của nhân loại. Sigmund Freud đã nói rằng : Họ là những người giúp cho con người hoàn thiện giấc mơ. Họ trông giống như là những niềm mơ ước. Họ giống như những gì con người mong muốn trở thành. Nhưng họ là những con người bằng xương bằng thịt. Họ thật đến mức không để lại một dấu vết nào trong lịch sử.
Tập thơ DẠ KHÚC này của nhà thơ Lê Văn Trung, dường như là một tập thơ giúp cho người đọc nó hoàn thiện những giấc mơ của chính họ, mỗi bài thơ giống như một bản nhạc, một giai điệu của một giấc mơ nào đó về Tình Yêu của con người trong cõi nhân sinh này. Với148 bài thơ, thì bài thơ nào cũng nói về GIẤC MƠ. Bài thơ đầu tiên của tập thơ là bài thơ TRĂNG KHUYẾT, có câu thơ:
 
Không kịp nhìn nỗi buồn đêm nguyệt lặn
Chén rượu ngời, tôi uống giữa CƠN MƠ.
 
Bài thơ thứ 147 là bài thơ MAI NGƯỜI VỀ KHÔNG, có câu thơ sau:
 
Mai người về?
Thôi
Người không về!
Tôi thắp cho hồng những GIẤC MƠ
Trăm năm ai nhớ câu hò hẹn
Tình ơi vời vợi nỗi mong chờ.
 
Và bài thơ cuối cùng của tập thơ là bài thơ HỒI SINH:
 
Em uống đi! Ly rượu ái tình
Uống đi trời đất sẽ hồi sinh
Tôi về thắp lại vầng trăng cũ
Nở trắng tinh khôi một đoá quỳnh.
 
Mặc dù không có từ GIẤC MƠ trong đó, nhưng nó lại rất đậm đà hương vị của một giấc mơ vô cùng đẹp – Giấc mơ HỒI SINH của Tâm thức
 
TÔI VỀ THẮP LẠI VẦNG TRĂNG CŨ
NỞ TRẮNG TINH KHÔI MỘT ĐOÁ QUỲNH.
 
Đây chính là những từ ngữ mang tính biểu tượng. Ông đã sử dụng hình ảnh vầng trăng cũ, nở trắng tinh khôi một đoá quỳnh, để đại diện cho tâm hồn, cho tâm thức của con người. Tôi không nói rằng câu thơ đó có thật hay không nhưng nó nói nên nhiều điều. Một người giống như Lê Văn Trung đã biến mất. Ông ấy không hiện diện trong cơ thể của mình. Ông ấy đang trong quá trình nở hoa từ bên trong tâm thức của mình. Và đó mới chính là ý nghĩa thực sự của sự hồi sinh.
Giấc mơ là những khoảnh khắc hiếm hoi mà đôi khi, nhà thơ bỗng thấy mình xuất hiện trong cùng không gian với nhà thần bí. Trong những khoảnh khắc hiếm hoi này, người đó được tắm mình giữa những bông hoa. Những khoảnh khắc hiếm hoi này đến rồi đi. Bạn không thể sai khiến được. Chúng đến như cơn gió cùng hương thơm, và khi bạn vừa nhận biết về chúng, chúng đã rời khỏi. Sự tài giỏi của nhà thơ là ở khả năng nắm bắt những khoảnh khắc này bằng lời.
Xin kính mời các bạn cùng tôi tiếp tục đọc những bài thơ trong thi tập DẠ KHÚC của nhà thơ LVT, để cảm nhận được sự tài giỏi của nhà thơ. Chính ông đã đến được những khoảnh khắc, khi mà không gian này đã trở thành cuộc sống của chính ông, dòng máu của ông, xương thịt của ông, tuỷ sống của ông. Ông đã hít thở với nó, trái tim ông đã đập cùng nó.
Một lần nữa, Lê Văn Chung, xin chân thành gửi tới nhà thơ Lê Văn Trung, lời cảm ơn chân thành nhất, sâu sắc nhất, về món quà DẠ KHÚC này nhé!
 
LÊ VĂN CHUNG

Bình thơ: Hợp Xướng Vàng Hoa, thơ của Lê Văn Trung - Lê Văn Chung

 

HỢP XƯỚNG VÀNG HOA
Bài thơ của Lê Văn Trung
  
                                      Văn Chung
 
Trong một bài phát biểu của mình, Friedrich Wilhelm Nietzsche (1844 – 1900), một triết gia người Đức có nói: « Thảm hoạ lớn nhất sẽ rơi xuống nhân loại vào cái ngày mà tất cả những con người mơ mộng đều biến mất». Toàn thể sự tiến hoá của nhân loại là nhờ con người đã mơ mộng về nó – những sự tiến hoá. Những gì là mơ mộng của ngày hôm qua sẽ trở thành hiện thực trong hôm nay, và những gì hãy còn là mơ mộng hôm nay sẽ trở thành hiện thực vào ngày mai.
 
Tất cả các thi sĩ, nhạc sĩ, hoạ sĩ, văn sĩ... và các nhà huyền môn, họ đều là những con người mơ mộng. Trong thực tế, tính sáng tạo chính là sản phẩm phụ của sự mơ mộng. Tuy nhiên bạn cần phân biệt giữa mộng mơ của thi sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà huyền môn, hay vũ công với sự mộng mơ của một tâm trí bệnh hoạn về mặt tâm lý, những bệnh nhân tâm thần. Những kẻ mất trí cũng có sự mơ mộng đấy. Nhưng giấc mơ đó sẽ huỷ hoại anh ta. Còn những con người sáng tạo như các nhà thơ, nhà văn, nhà huyền môn cũng mộng mơ, nhưng giấc mơ của họ sẽ làm cho thế giới này, nhân loại này thêm giàu đẹp hơn lên. Những giấc mơ của họ không hề bệnh hoạn, ngược lại chúng còn thật sự lành mạnh. Toàn bộ sự tiến hóa và ý thức của con người đều phụ thuộc vào những mộng mơ như thế.
Tập thơ DẠ KHÚC của nhà thơ Lê Văn Trung, vừa gửi tặng cho tôi, dường như là một tập thơ về những giấc mơ của chính tác giả, mỗi bài thơ giống như một bản nhạc, một giai điệu của một giấc mơ nào đó về Tình Yêu của con người trong cõi nhân sinh này. Với148 bài thơ, thì bài thơ nào cũng nói về GIẤC MƠ. Chẳng hạn, bài thơ HỢP XƯỚNG HOA VÀNG, bài thơ thứ 140 trong tập thơ này cũng là một bài thơ rất tuyệt diệu nói về một giấc mơ của thi nhân.
 
Khổ thơ đầu:
 
Sáng nay trong vườn nhà tôi
Những bông hoa dại vàng lên rực rỡ quá
Tôi bỗng thấy mình như khách lạ
Mới tinh khôi từ câu hỏi tiếng chào.
 
Dường như khổ thơ đã mô tả ý nghĩa của sự thức tỉnh của Ý THỨC, ta tạm gọi nó là Ý THỨC GIÁC NGỘ, mặc dù gọi như thế là trùng lặp, bởi vì cả hai từ này đều có cùng một ý nghĩa – « Giác ngộ » & « Ý thức ». Vì vậy, không cần phải sử dụng hai từ, chỉ đơn giản ý thức là đủ. Tuy nhiên, bình thường hầu hết chúng ta là PHI Ý THỨC, rất ý người đạt đến được cảnh giới của Ý thức, cho nên chúng ta muốn nhấn mạnh một điều rằng, tác giả của bài thơ, nhà thơ LVT đã và đang trên hành trình đi tới sự giác ngộ. Nếu bạn đang trên hành trình đúng tới sự giác ngộ, bạn sẽ cảm nhận điều đó bằng nhiều cách. Nó giống như bạn đang tới một khu vườn của chính mình / SÁNG NAY TRONG VƯỜN NHÀ TÔI. Đó chính là một sự xác nhận rằng: Đó là khu vườn nhà tôi, không phải là khu vườn nhà bạn, và càng không phải là khu vườn chung của tất cả mọi người, như kiểu vườn hoa, công viên, vườn bách thú của cõi nhân gian. Bạn có thể đọc nhưng câu thơ trên, nhưng bạn có thể không thể hình dung được một khu vườn như thế, bởi vì nó không phải là khách quan mà nó mang tính chủ quan của thi sĩ. Chỉ những người đã thức tỉnh, đã trải nghiệm mới biết được: Những bông hoa dại vàng lên rực rỡ quá
 
Bỗng nhiên thấy mình như người khách lạ
Mới tinh khôi từ câu hỏi tiếng chào.
 
Cuộc đời bắt đầu có ý nghĩa, có niềm vui; nó không còn thông thường nữa. Thậm chí những điều thông thường cũng không còn là thông thường nữa mà chúng bắt đầu phát ra một cái gì đó phi thường. Chỉ có những bông hoa dại thôi mà con người đã xúc động, cảm thấy nó giống như những bông hoa VÀNG LÊN RỰC RỠ QUÁ, giống như chúng đang nhảy múa. Những câu hỏi, tiếng chào thông thường, nay bỗng trở nên mới tinh khôi như những lời cầu nguyện.
 
Khổ thơ thứ hai:
 
Như bỗng nhiên em về đẹp như chiêm bao
Đẹp man dại như hoa vàng buổi sớm
Như hạt sương long lanh trên mắt tình rực sáng
Và hồn tôi thơ như lụa mượt mà
Bóng mây vàng, vàng hơn những nụ hoa
Nắng nhung gấm gửi lời nồng hương sắc
Có con bướm vàng không bay mà đậu hoài trên tóc
Và hồn tôi cũng nhịp cánh hoa vàng
Bỗng nhiên em về giấc mơ nhẹ như bông
Chân hồng nở êm trên hồn cỏ biếc
Trời đất cũng sững sờ
Nghìn năm em nhan sắc
Nghìn năm thơ vi diệu ngợi ca
Em đã về trên những nụ hoa
Vàng rực rỡ vàng ru lời tình tự.
 
Một khổ thơ tuyệt diệu, siêu dài, không có ranh giới, nó chứng tỏ một điều rằng: Ý thức là sự cởi mở, ý thức là rộng lớn, ý thức giống như bầu trời không có ranh giới. Tình yêu bắt đầu tuôn chảy nhiều hơn mà không vì bất cứ lý do nào, chỉ vì con người nhìn thấy niềm vui của nó. Con người bắt đầu cảm nhận âm nhạc, giai điệu nhiều hơn; sự hoà hợp tuyệt vời được cảm nhận từ bên trong. Mọi thứ bắt đầu biến thành toàn bộ duy nhất, những mảnh vỡ bắt đầu biến thành sự hợp nhất. Dạng hoà hợp huyền bí bắt đầu xuất hiện bên trong, con người giống như LINH HỒN, không có thân thể
 
VÀ HỒN TÔI THƠ NHƯ LỤA MƯỢT MÀ…
VÀ HỒN TÔI CŨNG NHỊP CÁNH HOA VÀNG.
 
Đó là tín hiệu, Tình yêu thứ hai, tình yêu của thân PHÚC LẠC xuất hiện. Tình yêu thứ nhất là tình yêu của thể xác, đó là tình dục – sự mê đắm của cơ thể. Nó không có chiều sâu, nó sâu trong chừng mức có liên quan tới cơ thể vật lý. Đó là những gì mà hầu hết những người bình thường chúng ta gọi là Tình yêu, nhưng thực ra nó chỉ là sự rơi vào tình yêu mà thôi. Đúng vậy đó là sự rơi vào. Nhưng tình yêu của thân phúc lạc, không phải là sự rơi vào. Đó là một sự tĩnh lặng, một sự đọng lại. Con người ta khi đó không rơi vào – Mà thay vào đó, bạn trở nên bén rễ, được tiếp đất. Bạn mất đi mọi dao động, bạn mất đi mọi con sóng, bạn trở thành một vực sâu im lặng. Tình yêu đó nên được gọi là CẦU NGUYỆN. Bạn dâng lên trong nó, bạn không bao giờ rơi vào nó. Tình yêu đầu tiên là chuyện rơi vào. Tình yêu thứ hai là sự điều hoà, một nền tảng, một sự định tâm, là sự dâng lên bầu trời - nó cho bạn đôi cánh
 
BỖNG NHIÊN EM VỀ GIẤC MƠ NHẸ NHƯ BÔNG
CHÂN HỒNG NỞ ÊM TRÊN NỀN CỎ BIẾC
TRỜI ĐẤT CŨNG SỮNG SỜ
NGHÌN NĂM EM NHAN SẮC
NGHÌN NĂM THƠ VI DIỆU NGỢI CA
EM ĐÃ VỀ TRÊN NHỮNG NỤ HOA
VÀNG RỰC RỠ VÀNG RU LỜI TÌNH TỰ.
 
Đây chính là lời lẽ của một người BIẾT về sự thật bên trong tâm thức của chính mình. Sự thật đó không thể được nghĩ về; nó phải được nhìn thấy. Đó là vấn đề đạt được viễn cảnh mới, về đôi mắt mở rộng mới. Đôi mắt bình thường không thể như vậy, nó chỉ nhìn ra bên ngoài. Ẩn giấu ngay phía sau đôi mắt đó là khả năng nhìn vào bên trong. Con người trở thành nhà tiên tri khi họ bắt đầu nhìn vào bên trong tâm thức của mình. Và nhìn vào bên trong là cách duy nhất để biết chính mình, biết đấng cao cả linh thiêng, biết sự thật của thực tại con người. Để có thể đánh thức người phụ nữ bên trong bạn, đánh thức tâm thức của bạn, đánh thức sự duyên dáng của bạn, đánh thức vẻ đẹp của bạn
 
NGHÌN NĂM EM NHAN SẮC
NGHÌN NĂM THƠ VI DIỆU NGỢI CA.
 
Đây chính là những từ ngữ mang tính biểu tượng. Tác giả đã sử dụng hình ảnh nhân vật EM, hình ảnh người phụ nữ để đại diện cho tâm hồn con người, cho tâm thức của bạn bởi vì chỉ có những phẩm chất nữ tính này mới đúng là những đặc tính TÂM LINH. Vẻ đẹp là nữ tính, sự trung thực là nữ tính, sự chân thành là nữ tính; và tất cả những gì tuyệt vời bên trong tâm thức của bạn đều là nữ tính.
 
Hai khổ thơ cuối:
 
Tôi bỗng dưng lòng như lòng viễn xứ
Trở về đây mới quá áo mùa xanh
Sững sờ gì mà đôi mắt quá long lanh
Hình như đâu đây ai vừa trỗi khúc nhạc tình
Ngàn hoa dại vàng ươm ngàn hợp xướng.
 
Tôi bỗng dưng lòng như lòng viễn xứ, con người bỗng dưng thấy mình không thể tách rời khỏi toàn bộ sự tồn tại, bởi sự tồn tại là bất tận và cũng chẳng có bến bờ nào để bạn có thể đứng riêng ra mà ngắm sự tồn tại. Cho dù bạn ở đâu, bạn cũng sẽ là một phần của toàn thể sự tồn tại. Một phần trong con người bạn ở dãy Hymalayas, một phần ở trên các vì sao, một phần ở trong những bông hoa hồng, một phần ở trong con chim đang tung cánh, và một phần đang ngự trong màu xanh của cây cối. Con người dường như lan toả ra khắp nơi  LÒNG VIỄN XỨ, để hoà nhập vào sự mênh mông của cuộc sống, sự mênh mông đó sẽ tạo nên NGÀN LỜI HỢP XƯỚNG. Tất cả cùng thở chung một bầu không khí, cùng là một phần của dàn nhạc giao hưởng. Đây cũng là một trải nghiệm tuyệt vời của nhà thơ – Đừng gọi đó là MƠ MỘNG, bởi vì từ mơ mộng nhiều khi bị người đời gán cho một ý nghĩa hết sức sai lệch; nếu không thì nó đã là một trong những từ đẹp nhất, thi vị nhất của đời sống con người.
Xin các bạn đừng gọi đó là mơ mộng, mà đây chính là thực tại. Thực tại đẹp hơn bất kỳ giấc mơ nào. Thực tại phiêu diêu hơn, rực rỡ hơn, hân hoan hơn và nhiều vũ điệu hơn sức tưởng tượng của bạn.
 
LÊ VĂN CHUNG

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...