Tôi thở
cùng mầu nhiệm của vô biên – Chiều – Áo trắng – Tôi ru tôi ngủ - Về đi em (4) –
Lòng thật bình yên – Em về hôm ấy – Ngồi lại cùng tôi – Xuân lòng – Khi đọc lại
bài thơ cũ – Tôi về vẽ lại giấc mơ xưa – Mầu nhiệm một mùa thu Cỏ thơ và em – Ngày xưa – Tôi xin gửi trái tim
mình – Hoa mộng về đâu – Trả - Trăm mùa thu yêu em – Nắng vườn xanh – Hoa nắng
– Trăng – Em về hôm ấy không về nữa – Trăng rừng – Gọi tên – Vẽ những cơn mơ –
Trăng thiếu phụ
TÔI THỞ
CÙNG MẦU NHIỆM CỦA VÔ BIÊN
Cho tôi thở bằng hương đời vi diệu
Từ ngàn năm em ủ mật sương rằm
Nguyệt đã nở từ trăng em hàm tiếu
Nguyệt đã hồng từ lệ vỡ trăng tan
Cho tôi thở bằng hương mùa xiêm áo
Màu xuân thu em lụa gấm mượt mà
Ôi da thịt của đất trời hư ảo
Em là thơ ngà ngọc nụ quỳnh hoa
Cho tôi thở bằng hương trầm mê hoặc
Từ trăng sương em xỏa tóc đêm vàng
Lòng em nở cho ngàn rơi ánh nguyệt
Cho ngàn rơi mầu nhiệm nhạc huyền vang
Cho tôi thở. Ôi chiều tôi hấp hối
Phấn hương người là bùa ngãi linh thiêng
Em có nghe chuông đời tôi réo gọi
Tôi thở cùng mầu nhiệm của vô biên.
CHIỀU
Chiều mỏng quá phơi trên tà áo lụa
Em về đâu mà nắng nhuộm vàng bay
Em về đâu mà hồn nhẹ như mây
Mà môi ngọc thơm ngon chiều hương mật
Chiều mỏng quá ôi chiều xanh trong mắt
Ôi chiều xanh trong tóc chảy theo chiều
Em có thấy thơ tôi vừa dát ngọc
Thơ tôi vừa tan giữa nắng trong veo
Chiều mỏng quá ôi chiều sương ảo diệu
Em về đâu mà chùng lặng trong mơ
Em về đâu mà tình bay như lá
Mà tình bay từng cánh nhẹ như thơ
Tôi ngồi đây mơ chiều em qua phố
Bàn chân tình nhẹ quá như chiêm bao
Vòng tay nào chưa tròn niềm nhung nhớ
Đôi môi nào vừa cắn lệ chờ nhau.
ÁO TRẮNG
Theo gió em về bay trắng gió
Áo là hoa trắng mượt mà hương
Thơm tho như nắng vườn xanh cũ
Xõa xuống bờ vai buổi nguyệt hồng
Áo là sương! Ôi một đóa quỳnh
Là mây ảo mộng vẽ trong tranh
Là trăng huyền thoại trôi như sóng
Là cõi tình nguyên màu tuyết trinh
Em về theo gió, tan trong gió
Trắng xóa hồn tôi, trắng sững sờ
Trắng cả lời thơ chiều mây trắng
Ôi màu áo trắng cả cơn mơ
Em về theo gió hoa bay trắng
Hoa đậu lên hồn thơ ngát hương
Thơ chìm trong áo, hoa hay áo
Áo chìm trong thơ, hoa hay sương
Em về trắng gió thơ bay trắng
Áo trắng hay màu da ảo huyền
Hay hương tình ái mùa thu trước
Cứ quyện tan vào nỗi nhớ quên.
TÔI RU
TÔI NGỦ
Tôi đang ru trái tim mình
Ngủ yên đi nhé đừng quên nhớ gì
Ngủ yên đi, lắng im nghe
Từng hơi thở của mùa đi chưa về
Từng lời gió động qua khe
Rừng muôn thu gọi bóng ngày mù xa
Ngủ đi kẻo mộng tan nhòa
Ngủ đi tôi, khúc Huyền Ca muộn màng
Tôi ru từng khúc dở dang
Lời ru thành giọt lệ hoàng hôn xưa
Ngủ đi tôi, đến bao giờ
Người về gõ cửa bên bờ trăng khuya
Người về áo trắng vườn xưa
Rủ sương ảo mộng cài hoa diệu kỳ
Ngủ đi tôi nhé, đêm này
Là đêm vô tận, đêm dài thiên thu.
VỀ ĐI EM (4)
Về đi! Tháng đợi năm chờ
Dù cho tóc gội trắng bờ tử sinh
Về đi! Chín nụ môi tình
Vòng yêu ngọt mật kết mình với ta
Về đi! Ân ái mặn mà
Đưa nhau tận đỉnh môi ngà rực hương
Về đi! Nhuốm lửa ấm nồng
Áo phong trần dẫu gió sương bạc màu
Về đi! Cổ tích rạt rào
Địa đàng lúng liếng đêm nào mê hoang
Về đi! Còn lại bên đàng
Thịt da bỏng cháy ngút ngàn trăng sao
Về đi! cầm sắc ngạt ngào
Chiếc ôm ân điển siết vào trong nhau
LÒNG
THẬT BÌNH YÊN
Lòng thật nhẹ, thật bình yên em ạ
Gió vàng thu còn níu lại bên thềm
Tiếng chim hót ru mềm trên phím lá
Mây trời xanh nhuộm thắm áo thiên thanh
Lòng cũng vui, chập chờn theo cánh bướm
Tiếng ai cười rơi giọt nắng giòn tan
Tôi bỗng nhớ bóng người qua cửa lớp
Mang mùa thu về nhuộm áo thu vàng
Tôi bỗng nhớ buổi nụ rằm chưa chín
Trăng cài hoa lên tóc chảy đôi dòng
Cơn gió nào đã âm thầm hò hẹn
Mà đất trời tỏa ngát một mùi hương
Lòng nhẹ quá đã tan thành sương mỏng
Em có về cho áo quyện màu sương
Lòng nhẹ quá đã tan vào cơn mộng
Nở giùm tôi, em nhé, nụ môi hồng.
EM VỀ HÔM ẤY
Em về hôm ấy trời chưa nắng
Lá bắp còn xanh chưa trổ hoa
Lòng chưa thoáng lạnh niềm hoang vắng
Tình tôi chưa thoáng niềm xót xa
Em về hôm ấy lòng như lụa
Áo chưa bay và gió chưa về
Lòng chưa nhuộm chút màu trăng úa
Tình tôi chưa lạc từng bước khuya
Em về hôm ấy đàn chưa chạm
Tơ rung vì nhạc chạm vào nhau
Lòng chưa tưởng tiếc chưa thương nhớ
Tình tôi chưa biết niềm thương đau
Em về hôm ấy Không về nữa
Tôi vẫn tin tình mới bắt đầu
Tôi nhìn bên góc trời hôm ấy
Dẫu hắt hiu còn một vì sao.
NGỒI LẠI CÙNG TÔI
(Thơ cho Cõi Im Lặng)
Hãy ngồi lại! Hãy vui cùng tôi với!
Trời đang xanh và mây trắng đang hồng
Lòng đang nhuộm một màu thu vời vợi
Tình đang thơm như đóa nguyệt vừa ươm
Hãy ngồi lại, trải tình lên cỏ mượt
Trời trong veo và gió đẫm hương người
Từng nhịp vỡ trong tim hồng náo nức
Con bướm tình cũng vỗ cánh reo vui
Hãy ngồi lại, đây hoàng hoa lục diệp
Trời đang sương và nắng phấn hương vàng
Cho xiêm áo nở bừng hoa ngũ sắc
Và tóc huyền chảy biếc mộng đài trang
Hãy ngồi lại, đây trầm hương mộc dược
Đây đàn tơ, đây phím ngọc huyền cầm
Em sẽ hát lời Thánh Tình diễm tuyệt
Trái tim tôi chuông nguyện nhiệm mầu rung.
XUÂN LÒNG
Lòng đã vàng mai từ cuối chạp
Tình chưa hàm tiếu đợi xuân về
Em, con chim én phương trời cũ
Vỗ cánh bay hoài trong giấc mơ
Lòng đã trầm hương, đàn nhã nhạc
Câu thơ nhuộm thắm nhụy hương người
Có đôi bướm nhỏ vờn trong gió
Cứ hỏi thầm nhau chuyện lứa đôi
Lòng đã say nồng men rượu ngọt
Xin rót đầy trăng nguyệt ướm rằm
Đôi mắt tình như sương tuyết ngọc
Xuân về giăng thắm lụa vàng ươm
Em - hoa từ độ thầm khai nhụy
Em - trăng từ buổi lòng chớm xuân
Mà tôi vàng quá mùa đang chín
Như má thơm hương nụ phấn hồng.
KHI ĐỌC LẠI BÀI THƠ CŨ
(Nhân đọc lại bài PHỤC SINH THƠ và bài viết của tác giả Châu Thạch)
Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Chợt thấy lòng mình như nắng trong
Cái thuở hoa thơm lòng thiếu nữ
Ngát bừng hương sắc của thanh xuân
Nhớ buổi vai ngoan mềm tóc rối
Chải hoài không hết một màu trăng
Em chải thêm tình tôi diệu vợi
Chải mềm cho tóc chảy như sương
Nhớ buổi hoàng hôn vàng như lụa
Áo người hay áo của chiêm bao
Áo mỏng hay lòng em rất mỏng
Áo người nạm sáng cả trăng sao
Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Ơn Thánh vì thơ mùa Phục Sinh
Hình như huyền nhiệm hồi chuông nguyện
Hình như ai hát Thánh Ca Tình
Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Nắng cũng vì thơ mà ngọc ngà
Tôi gọi trăm năm về hội ngộ
Em cũng vì thơ mà nở hoa
TÔI VỀ VẼ LẠI GIẤC MƠ XƯA
Cho tôi về vẽ lại giấc mơ xưa
Trên khung vải của màu thu diễm tuyệt
Tôi sẽ pha linh hồn tôi trong vắt
Một gam màu sương khói mắt hoàng hôn
Tôi phủ màu thơ như lụa thắm hồng
Lên da thịt của đất trời trinh bạch
Tôi kẻ đường tơ lên từng sợi tóc
(Ôi tóc người một thuở rối chiêm bao)
Tôi vẽ mùi hương lên gió xôn xao
Lên xiêm áo của đêm nồng ân ái
Tôi sẽ vẽ tiếng mùa xanh réo gọi
Gọi em về hát giữa giấc mơ tôi
Gọi em về bay lượn với trăng sao
Tôi vẽ tình tôi vào đất trời vi diệu.
MẦU NHIỆM MỘT MÙA THU
Xin nở cho vàng hoa cuối thu
Cho men tình ái chảy vô bờ
Cho hương thiên cổ còn lưu dấu
Trên áo tình thơm đến sững sờ
Mây của nghìn phương hội ngộ về
Chập chờn trăm giấc mộng vờn bay
Em là hương của hồng - hoa - nữ
Em là rượu của lòng đang say
Trời cuối thu chưa tình chớm thu
Tôi đang bay giữa nắng muôn màu
Tôi đang gọi gió từ muôn nẻo
Về đây cho kịp với trăng sao
Tôi đang dệt tiếp dòng thơ ngọc
May áo trang đài lụa tuyết trinh
Tôi đang vẽ sắc tình xanh ngát
Lên trái tim hồng gợn sóng xuân
Trời cuối thu, tình vừa chớm thu
Xin đừng lệ biếc, đừng mưa Ngâu
Đàn ơi hãy chạm ngàn cung bậc
Cho giấc mơ thu mãi nhiệm mầu.
Cho tôi thở bằng hương đời vi diệu
Từ ngàn năm em ủ mật sương rằm
Nguyệt đã nở từ trăng em hàm tiếu
Nguyệt đã hồng từ lệ vỡ trăng tan
Màu xuân thu em lụa gấm mượt mà
Ôi da thịt của đất trời hư ảo
Em là thơ ngà ngọc nụ quỳnh hoa
Từ trăng sương em xỏa tóc đêm vàng
Lòng em nở cho ngàn rơi ánh nguyệt
Cho ngàn rơi mầu nhiệm nhạc huyền vang
Phấn hương người là bùa ngãi linh thiêng
Em có nghe chuông đời tôi réo gọi
Tôi thở cùng mầu nhiệm của vô biên.
Chiều mỏng quá phơi trên tà áo lụa
Em về đâu mà nắng nhuộm vàng bay
Em về đâu mà hồn nhẹ như mây
Mà môi ngọc thơm ngon chiều hương mật
Chiều mỏng quá ôi chiều xanh trong mắt
Ôi chiều xanh trong tóc chảy theo chiều
Em có thấy thơ tôi vừa dát ngọc
Thơ tôi vừa tan giữa nắng trong veo
Chiều mỏng quá ôi chiều sương ảo diệu
Em về đâu mà chùng lặng trong mơ
Em về đâu mà tình bay như lá
Mà tình bay từng cánh nhẹ như thơ
Tôi ngồi đây mơ chiều em qua phố
Bàn chân tình nhẹ quá như chiêm bao
Vòng tay nào chưa tròn niềm nhung nhớ
Đôi môi nào vừa cắn lệ chờ nhau.
Áo là hoa trắng mượt mà hương
Thơm tho như nắng vườn xanh cũ
Xõa xuống bờ vai buổi nguyệt hồng
Là mây ảo mộng vẽ trong tranh
Là trăng huyền thoại trôi như sóng
Là cõi tình nguyên màu tuyết trinh
Trắng xóa hồn tôi, trắng sững sờ
Trắng cả lời thơ chiều mây trắng
Ôi màu áo trắng cả cơn mơ
Hoa đậu lên hồn thơ ngát hương
Thơ chìm trong áo, hoa hay áo
Áo chìm trong thơ, hoa hay sương
Áo trắng hay màu da ảo huyền
Hay hương tình ái mùa thu trước
Cứ quyện tan vào nỗi nhớ quên.
Ngủ yên đi nhé đừng quên nhớ gì
Ngủ yên đi, lắng im nghe
Từng hơi thở của mùa đi chưa về
Từng lời gió động qua khe
Rừng muôn thu gọi bóng ngày mù xa
Ngủ đi kẻo mộng tan nhòa
Ngủ đi tôi, khúc Huyền Ca muộn màng
Tôi ru từng khúc dở dang
Lời ru thành giọt lệ hoàng hôn xưa
Ngủ đi tôi, đến bao giờ
Người về gõ cửa bên bờ trăng khuya
Người về áo trắng vườn xưa
Rủ sương ảo mộng cài hoa diệu kỳ
Ngủ đi tôi nhé, đêm này
Là đêm vô tận, đêm dài thiên thu.
Dù cho tóc gội trắng bờ tử sinh
Về đi! Chín nụ môi tình
Vòng yêu ngọt mật kết mình với ta
Về đi! Ân ái mặn mà
Đưa nhau tận đỉnh môi ngà rực hương
Về đi! Nhuốm lửa ấm nồng
Áo phong trần dẫu gió sương bạc màu
Về đi! Cổ tích rạt rào
Địa đàng lúng liếng đêm nào mê hoang
Về đi! Còn lại bên đàng
Thịt da bỏng cháy ngút ngàn trăng sao
Về đi! cầm sắc ngạt ngào
Chiếc ôm ân điển siết vào trong nhau
Gió vàng thu còn níu lại bên thềm
Tiếng chim hót ru mềm trên phím lá
Mây trời xanh nhuộm thắm áo thiên thanh
Lòng cũng vui, chập chờn theo cánh bướm
Tiếng ai cười rơi giọt nắng giòn tan
Tôi bỗng nhớ bóng người qua cửa lớp
Mang mùa thu về nhuộm áo thu vàng
Tôi bỗng nhớ buổi nụ rằm chưa chín
Trăng cài hoa lên tóc chảy đôi dòng
Cơn gió nào đã âm thầm hò hẹn
Mà đất trời tỏa ngát một mùi hương
Lòng nhẹ quá đã tan thành sương mỏng
Em có về cho áo quyện màu sương
Lòng nhẹ quá đã tan vào cơn mộng
Nở giùm tôi, em nhé, nụ môi hồng.
EM VỀ HÔM ẤY
Em về hôm ấy trời chưa nắng
Lá bắp còn xanh chưa trổ hoa
Lòng chưa thoáng lạnh niềm hoang vắng
Tình tôi chưa thoáng niềm xót xa
Em về hôm ấy lòng như lụa
Áo chưa bay và gió chưa về
Lòng chưa nhuộm chút màu trăng úa
Tình tôi chưa lạc từng bước khuya
Em về hôm ấy đàn chưa chạm
Tơ rung vì nhạc chạm vào nhau
Lòng chưa tưởng tiếc chưa thương nhớ
Tình tôi chưa biết niềm thương đau
Em về hôm ấy Không về nữa
Tôi vẫn tin tình mới bắt đầu
Tôi nhìn bên góc trời hôm ấy
Dẫu hắt hiu còn một vì sao.
NGỒI LẠI CÙNG TÔI
(Thơ cho Cõi Im Lặng)
Trời đang xanh và mây trắng đang hồng
Lòng đang nhuộm một màu thu vời vợi
Tình đang thơm như đóa nguyệt vừa ươm
Trời trong veo và gió đẫm hương người
Từng nhịp vỡ trong tim hồng náo nức
Con bướm tình cũng vỗ cánh reo vui
Trời đang sương và nắng phấn hương vàng
Cho xiêm áo nở bừng hoa ngũ sắc
Và tóc huyền chảy biếc mộng đài trang
Đây đàn tơ, đây phím ngọc huyền cầm
Em sẽ hát lời Thánh Tình diễm tuyệt
Trái tim tôi chuông nguyện nhiệm mầu rung.
XUÂN LÒNG
Tình chưa hàm tiếu đợi xuân về
Em, con chim én phương trời cũ
Vỗ cánh bay hoài trong giấc mơ
Câu thơ nhuộm thắm nhụy hương người
Có đôi bướm nhỏ vờn trong gió
Cứ hỏi thầm nhau chuyện lứa đôi
Xin rót đầy trăng nguyệt ướm rằm
Đôi mắt tình như sương tuyết ngọc
Xuân về giăng thắm lụa vàng ươm
Em - trăng từ buổi lòng chớm xuân
Mà tôi vàng quá mùa đang chín
Như má thơm hương nụ phấn hồng.
KHI ĐỌC LẠI BÀI THƠ CŨ
(Nhân đọc lại bài PHỤC SINH THƠ và bài viết của tác giả Châu Thạch)
Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Chợt thấy lòng mình như nắng trong
Cái thuở hoa thơm lòng thiếu nữ
Ngát bừng hương sắc của thanh xuân
Nhớ buổi vai ngoan mềm tóc rối
Chải hoài không hết một màu trăng
Em chải thêm tình tôi diệu vợi
Chải mềm cho tóc chảy như sương
Nhớ buổi hoàng hôn vàng như lụa
Áo người hay áo của chiêm bao
Áo mỏng hay lòng em rất mỏng
Áo người nạm sáng cả trăng sao
Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Ơn Thánh vì thơ mùa Phục Sinh
Hình như huyền nhiệm hồi chuông nguyện
Hình như ai hát Thánh Ca Tình
Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Nắng cũng vì thơ mà ngọc ngà
Tôi gọi trăm năm về hội ngộ
Em cũng vì thơ mà nở hoa
TÔI VỀ VẼ LẠI GIẤC MƠ XƯA
Cho tôi về vẽ lại giấc mơ xưa
Trên khung vải của màu thu diễm tuyệt
Tôi sẽ pha linh hồn tôi trong vắt
Một gam màu sương khói mắt hoàng hôn
Tôi phủ màu thơ như lụa thắm hồng
Lên da thịt của đất trời trinh bạch
Tôi kẻ đường tơ lên từng sợi tóc
(Ôi tóc người một thuở rối chiêm bao)
Tôi vẽ mùi hương lên gió xôn xao
Lên xiêm áo của đêm nồng ân ái
Tôi sẽ vẽ tiếng mùa xanh réo gọi
Gọi em về hát giữa giấc mơ tôi
Gọi em về bay lượn với trăng sao
Tôi vẽ tình tôi vào đất trời vi diệu.
MẦU NHIỆM MỘT MÙA THU
Xin nở cho vàng hoa cuối thu
Cho men tình ái chảy vô bờ
Cho hương thiên cổ còn lưu dấu
Trên áo tình thơm đến sững sờ
Mây của nghìn phương hội ngộ về
Chập chờn trăm giấc mộng vờn bay
Em là hương của hồng - hoa - nữ
Em là rượu của lòng đang say
Trời cuối thu chưa tình chớm thu
Tôi đang bay giữa nắng muôn màu
Tôi đang gọi gió từ muôn nẻo
Về đây cho kịp với trăng sao
Tôi đang dệt tiếp dòng thơ ngọc
May áo trang đài lụa tuyết trinh
Tôi đang vẽ sắc tình xanh ngát
Lên trái tim hồng gợn sóng xuân
Trời cuối thu, tình vừa chớm thu
Xin đừng lệ biếc, đừng mưa Ngâu
Đàn ơi hãy chạm ngàn cung bậc
Cho giấc mơ thu mãi nhiệm mầu.
CỎ - THƠ - VÀ EM
1* Dấu Bàn Chân Trên Trang Thơ
Em đi qua rất nhẹ nhàng
Trang thơ tin dấu đôi bàn chân hoa
Câu thơ từ ấy sáng lòa
Suối nguồn vô lượng chảy qua cõi người
2* Cỏ Xanh
Em ra thăm cỏ sau vườn
Có bầy chim múa nhịp nhàng reo vui
Mai kia mặt đất đâm chồi
Cỏ xanh như thuở tóc người còn xanh.
3* Cỏ - Thơ - Và Em
Em đi thăm cỏ một mình
Hạt sương lóng lánh soi hình mây trôi
Gió ơi đừng lạnh vai người
Để cho sợi tóc rối bời trong thơ.
4* Cỏ Chiều Lòng Em
Em đi chiều lệch bóng mình
Cho tôi xin gửi chút tình tôi theo
Lỡ mai ngọn gió bay vèo
Tôi rơi xuống bãi cỏ chiều lòng em.
5* Ngực Tình
Bóng em và cỏ sương chiều
Có mang theo được ít nhiều thơ không
Trái tim tôi, ngọn cỏ hồng
Em ơi đừng để máu loang ngực tình.
Chúng ta thường hoài nhớ về những tháng ngày đã qua
Đã trôi xa
Đôi khi đã mịt mù trong quá khứ
Đã trôi xa
Đôi khi đã chìm trong nỗi nhớ quên chập chùng năm tháng
Đã rong rêu hết cả tượng linh hồn
Những tưởng rồi như bèo bọt bên sông
Như bóng mây
Như khói sương
Bên trời viễn mộng
Như hoàng hạc bay đi
Bay hoài
Bỏ lâu đài hang động
Ôi cái ngày xưa ấy tưởng không còn
Hai tiếng ngày xưa quá đổi mênh mông
Nhưng kỳ diệu!
Hiện về như phép lạ
Và cái ngày xưa kia sao mà đẹp quá
Đẹp lệ ngời trong đôi mắt mù sương
Đẹp man dại như một sớm tinh khôi hoa bên bờ dậu nở vàng
Ta lặng đứng nghe trào dâng sóng vỡ
Ta thao thiết ôm ghì ta để nghe từng nhịp thở
Của ngày xưa thần thoại đã quay về
Trái tim ta cười nhưng chảy lệ pha lê
Em thần thoại
Em ngọc ngà
Tinh khiết
Ta chết lặng giữa đất trời xanh biếc
Chuyện ngày xưa đẹp như giấc mộng hoang đường.
Vào trái tim trời đất thuở yêu người
Mà gió mãi ru hoài lời thao thức
Sao còn mưa trăm dòng lệ đầy vơi
Trong vòng tay vi diệu của tình yêu
Là vĩnh cửu như một lời khấn nguyện
Dù nghìn năm mưa gió đổ xoay chiều
Vào thiên thu vằng vặc một vầng trăng
Trăng hàm tiếu nụ quỳnh hoa sẽ nở
Tạ ơn người ngây ngất một dòng hương
Tôi kết thành vòng chuỗi hạt minh châu
Xin gửi lại mặt đất này trọn vẹn
Những màu hoa tuyết nguyệt buổi ban đầu
Những dòng thơ như máu chảy không ngừng
Xin rừng thiêng cất vang lời réo gọi
Về cùng tôi tắm gội suối - hư - không
Em về giữa thảo - nguyên - đời xanh thắm
Tôi gửi hết vào đất trời vô hạn
Cả linh hồn, nguyên vẹn trái tim tôi.
Em có về không mà sáng nay
Gió đưa sương xuống nụ hoa gầy
Hoa rung trong gió hương xanh ngát
Hoa chạm vào thơ thành rượu cay
Em giấu tình tôi trong ngực biếc
Em thắp tình tôi trong tim hồng
Đêm tôi sáng một màu trăng lạ
Trăng thuở mười ba, em biết không ?
Em có về không mà nắng lụa
Rực vàng theo nỗi nhớ nhung bay
Vàng bay từng cánh vàng hoa bướm
Vàng cả mùa xưa mà không hay
Tôi ngồi vẽ lại cơn mơ cũ
Thuở áo vàng ươm nắng lụa vàng
Thuở mây như tóc mềm vai nhỏ
Mỗi bước chân hồng một bước xuân
Tôi ngồi vẽ lại cơn mơ cũ
Vẽ mãi mà tranh nhuốm một màu
Màu của vàng hoa từ dạo ấy
Tóc cài hoa thắm, mộng về đâu.
Thôi về! Trả hết cho em
Trả đêm thiếu phụ nửa vành trăng khuya
Trả trăm năm mộng tan lìa
Câu thơ rụng giữa đầm đìa sương tan
Trả đôi mắt thở nhuộm hoàng hôn tôi
Trả hiu hắt khóe môi cười
Trả vòng tay buổi rã rời cơn mê
Hết lời phụ rẫy câu thề thốt xưa
Trả người trả cả cơn mơ
Thuở quỳnh hương nụ lòng chưa ướp nồng
Vắt cho khô cạn nỗi buồn trong thơ.
(Thơ cho cõi lặng im)
Lòng tôi còn xanh lá
Trăng vườn khuya vẫn nở
Một đóa quỳnh tinh khôi
Trái tim còn cháy lửa
Dòng sông tình vô biên
Vẫn rì rào sóng vỗ
Rừng hồn tôi thác đổ
Giữa suối ngàn mông mênh
Nhạc tình rung hối hã
Em trăm mùa nhung lụa
Em trăm mùa ngát hương
Thơm màu sương diễm ảo
Trăm mùa tôi xanh biếc
Trăm mùa thu thao thiết
Tình ơi đừng vàng phai.
Sao chẳng ai về phơi áo hoa
Có con chim hót trong vòm lá
Làm rơi giọt nắng xuống trang thơ
Sao chẳng ai về nhuộm tóc mây
Có đôi bướm trắng vờn trong gió
Làm vương nhè nhẹ phấn hoa bay
Sao chẳng ai về tô thêm môi hồng
Có loài hoa nở mùa xuân trước
Mà sắc hương còn vương trong long
Ngắm nắng vườn xanh mặc áo vàng
Ngắm thơ tôi nở muôn ngàn đóa
Ngàn đóa cho người đã tỏa hương
Con chim sâu nhỏ vui mừng hót vang
Nắng thơm lên cải bông vàng
Nắng ươm lên lụa da nàng quỳnh hoa
Nắng đang luân vũ trên tà áo ai
Người về hoa nắng trên tay
Cầm câu thơ thấy nắng đầy trong thơ
Hình như giọt nắng đang chờ đợi xuân
Hình như tình đã thật gần
Và hình như nắng ái ân rộn ràng
Cho tôi vàng với áo vàng nắng hoa
Trời ơi vàng thắm một màu trăng
Vàng cả hồn tôi bóng nguyêt rằm
Em trở về như trăng tình sử
Em trở về như trăng nguyệt cầm
Áo người mỏng quá như sương tan
Trăng trôi trong gió mùi trăng ngọc
Trăng nở môi em những đóa vàng
Trăng ươm vào mắt- thu - hoang đường
Trăng nở thành hoa, trăng hàm tiếu
Từ buổi em vừa trăng chớm xuân
Trăng là da thịt của trinh nguyên
Của nghìn cơn mộng! Nghìn cơn mộng!
Từ độ em vừa nở đóa duyên.
Tôi tìm chẳng thấy một vì sao
Hay là sao rụng bên trời bắc
Hay là chìm sâu dòng sông sâu
Là em đi tôi vẫn nghĩ rằng
Biết đâu còn chút nợ tình chăng
Gió rong rủi mãi miền lưu lạc
Một tối về rung rừng lá vàng
Là em đi đâu dễ phụ phàng
Sông xưa đò dọc tiếp đò ngang
Biết đâu lạc lỏng con thuyền nhỏ
Một mái chèo khua dẫu muộn màng
Là em đi chẳng lẽ không về
Hoa nhà tôi nở trắng bên hè
Thoảng mùi hương của màu hoa cũ
Xa mù em có lắng tim nghe.
Một tối nào ở trong rừng rất lặng
Trăng thôi miên anh gối cỏ sương lành
Em xỏa tóc ngọc ngà bên suối vắng
Có ai về hát giữa giấc mơ anh.
Anh gọi tên em như gọi tên một giấc mơ
Giấc mơ về một thời thanh xuân đã trôi xa trôi xa trôi xa
Em ơi Em ơi Em ơi
Anh gọi tên em như gọi tên nỗi đợi chờ
Nỗi đợi chờ về một tình yêu như dòng sông chảy về nơi xa khuất
Trong chùng lặng mênh mang chẳng bến bờ
Anh con thuyền trôi lênh đênh lênh đênh lênh đênh
Em ơi Em ơi Em ơi
Anh gọi tên em tên người tình đã từng giây từng phút từng giờ từng đêm từng ngày từng tháng từng năm như mây như sương như bình minh như hoàng hôn dài theo nỗi nhớ
Anh nhớ em
Ơi Em ơi Em ơi Em.
Tôi vẽ hồn tôi lên phiến lá
Cho vừa kịp buổi mùa đang xanh
Mai mốt em về trăng chớm hạ
Nở thắm hồn nhiên một đóa quỳnh
Tôi vẽ bàn tay thơm cỏ hoa
Bầy chim về hót dưới hiên nhà
Giọt nắng vàng rung trên tóc rối
Và tóc trôi dài như suối mơ
Tôi vẽ chiều rơi những sợi im
Trên môi hồng ướp một màu sen
Da thơm tình ái mềm như lụa
Nhẹ tỏa theo từng hương nguyệt tan
Tôi vẽ màu đông rắc phấn sương
Trăng em vừa hé nụ hoa rằm
Đôi tà mây trắng bay trong gió
Và gió thơm lừng hương ái ân
Tôi ngồi vẽ mãi những cơn mơ
Vẽ gió yêu thương mây hẹn hò
Vẽ những màu sương mù hư ảo
Vẽ nỗi ngàn năm những đợi chờ.
TRĂNG THIẾU PHỤ
Em nở muộn cành hoa chiều thiếu phụ
Vườn chiêm bao từ đó ngát hương đêm
Trăng tôi khuyết trong từng câu thơ cũ
Bỗng nồng hương vành vạnh đóa hoa rằm
Vẽ những màu sương mù hư ảo
Vẽ nỗi ngàn năm những đợi chờ.
Vườn chiêm bao từ đó ngát hương đêm
Trăng tôi khuyết trong từng câu thơ cũ
Bỗng nồng hương vành vạnh đóa hoa rằm
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment