Sunday, November 13, 2022

Tập Thơ DẠ KHÚC 4 = Lê Văn Trung

 Đoản khúc xuân – Tiếng hát hoàng hôn – Hình như lòng đã tết – Phương lạnh – Nhan sắc – Tình chưa mãn thu, chưa lập đông – Tình vội giêng hai – Lòng khuya – Còn nguyên một đóa hoa quỳnh – Nhã ca – Tình xanh – Khát vọng – Dòng sông thao thiết – Tình xuân – Hồ Điệp – Tình xuân (2) – Màu xanh huyền thoại – Tóc rối – Nguyện – Sinh nhật giấc mơ – Cõi mộng vô biên – Tôi, chiếc lá vàng rơi mùa thu trước – Đường có nhiều hoa xuyến chi – Người về (2)  


ĐOẢN KHÚC XUÂN
1.
Muôn ngàn hạt nắng lung linh
Nở vàng như vạn nụ tình đang hương
Nhớ bàn tay hái hoa xuân
Chạm vào thơ nhuộm thắm hồn thi ca.
2.
Gió hoàng mai trải vàng ươm
Trên tà áo mỏng tình xuân lụa là
Người về từ mộng - mai - hoa
Tay cầm lệ ngọc mở tòa thiên hương.
3.
Người về ôm nắng vào xuân
Tay mai hoa nở nụ vàng tỏa hương
Người về nhẹ gót tình nương
Hồn như sương lụa chập chờn áo mây
Người về môi thắm men say
Ngậm lời thơ đã ướp đầy rượu thơm
Tình vừa chín ngực thanh tân
Người về rót cả mùa xuân vào hồn.
 
TIẾNG HÁT HOÀNG HÔN
Ôi tiếng hát đã ru mềm trên lá
Chiều vàng ươm gió gọi tím mây trời
Chiều vàng ươm áo lụa cũng vàng phơi
Em như nắng cũng ươm vàng câu hát
 
Em vẽ hồn tôi lên từng phím nhạc
Em trải tình tôi lên tóc hương nồng
Em chảy vào tôi như một dòng sông
Em chảy vào thơ như dòng suối ngọt
 
Tôi sững sốt, ôm tình em bật khóc
Như vạn lần ôm hết cõi mông mênh
Như vạn lần, ôi giấc mộng cuồng điên
Tôi vung vãi đời tôi bay tràn hạnh phúc
 
Tôi vỡ hồn tôi nhiệm mầu phép thuật
Tôi nở thành hoa, tôi tỏa thành sương
Tôi thấy tôi về giữa nụ quỳnh hương
Tôi uống cạn men mật ngời vi diệu
 
Tôi rót đầy em, em là ly rượu
Tôi uống tràn em, em là men say
Tôi thấy hồn mình như bóng mây bay
Xin ghì siết hồn tôi trong tiếng hát
 
Xin nhấn chìm tôi trong từng tiếng nhạc
Tôi tan vào hơi thở của vô biên
Tôi tan vào vĩnh cửu cuộc tình em
Đừng khép vội, cửa tồn sinh bất tuyệt
 
HÌNH NHƯ LÒNG ĐÃ TẾT
Có phải vừa ba mươi
Mà lòng nhau đã Tết
Em phơi vàng tháng Chạp
Thắm nụ hồng thơm môi
 
Hình như vừa ba mươi
Lòng giao thừa hối hã
Bầy chim én phương người
Gọi nhau về rộn rã
 
Ai mở cửa vườn tôi
Mà hoa vàng nở rộ
Ai thổi vào hồn tôi
Thơ căng buồm lộng gió
 
Em mở lòng ba mươi
Tôi nghe lòng chạm Tết
Tôi qua chiều tháng Chạp
Đón em vừa giao thừa.
 
PHƯƠNG LẠNH
Xin gửi về em lụa nắng vàng
Mùa đang phượng thắm trời phương Nam
Mây - Tôi xin dệt vuông khăn ấm
Và Lá - Tôi mềm mỗi bước chân
Ôi thương chiếc bóng chiều phương lạnh
Gió rối thơm từng sợi tóc bay
Tóc ơi có ấm bờ vai mỏng
Lòng tôi: đây nhé! Một vòng tay
Xin gửi về em màu phượng đỏ
Tô viền môi thắm nụ hồng hoa
Trăng lụa nguyên sơ hồn xuân nữ
Sỏi đá hình như cũng ngọc ngà
Sương nguyệt xin đừng thấm áo em
Cho tôi gửi sợi nắng ươm vàng
Mây - Tôi khăn ấm chiều phương lạnh
Mây nhuộm màu trăng thuở mới rằm.
 
NHAN SẮC
Chiều rất mỏng
Ơi chiều
Rơi quá mỏng
Da thịt chiều cũng nhẹ mỏng như sương
Em nhan sắc
Nghìn năm thu ướp mộng
Mây hoàng hôn tôi lạc cuối sông buồn
Em nhan sắc
Hương phơi mềm theo gió
Vườn chiêm bao ai nhuộm thắm đêm hồng
Em nhan sắc
Ôi ngực cài trăng vỡ
Nghìn thanh âm đêm vỡ ngọc liên hoan
Ai trải chiều thơm vàng nắng lụa
Cho áo chiều vàng cả một hồn thu
Cho đôi mắt hồ xanh bờ phương thảo
Cho tiếng cầm từng giọt oanh vũ châu
Tay bối rối tóc quỳnh hương chảy mượt
Mây hoàng hôn hay tóc chải qua chiều
Lòng phong nhụy đã ươm mùa nhan sắc
Thu chưa vàng, da áo lụa trong veo.
 
TÌNH CHƯA MÃN THU, CHƯA LẬP ĐÔNG
Trời mãn thu rồi, chưa lập đông
Còn tiếc còn thương một sắc vàng
Còn tương tư tóc chiều qua phố
Còn nhớ se lòng giọt nắng trong
Trời mãn thu, trời chưa lập đông
Còn vương mềm gió môi phai hồng
Còn nghe tiếng thở dài đêm úa
Áo tình chưa nhạt chưa phai hương
Nhan sắc từ thu dặm nẻo về
Từ trong huyền nhiệm những cơn mơ
Em phơi áo lụa mùa thu mỏng
Bay giữa hồn tôi những sợi tơ
Em nhan sắc quá, mùa thu mỏng
Tình chưa mãn thu, chưa lập đông
Thơ tôi vẽ tiếp nghìn cơn mộng
Xiêm áo người ơi còn nguyên xuân
Hình như thu còn trong chiêm bao
Hình như thu chìm trong cơn say
Tôi mơ thấy mắt mù sương ấy
Nhuộm cả hoàng hôn trong mắt ai
Trời chưa mãn thu, chưa lập đông
Tình ơi những quán phố đêm hồng
Ai đem ướp cả từ muôn kiếp
Vào cõi hồn tôi chưa chớm đông.
 
TÌNH VỘI GIÊNG HAI
Lòng tôi vừa tháng Chạp
Tình em vội giêng hai
Vàng hoa tôi hàm tiếu
Nụ hồng em mãn khai
 
Lòng vườn tôi cửa mở
Gió reo ngoài hiên khuya
Tưởng em về như thuở
Tôi giao thừa cơn mơ
 
Bàn tay nào thả nhẹ
Từng giọt – sương – tôi buồn
Bàn tay nào chạm khẻ
Vào nỗi nhớ mênh mông
 
Dòng sông em muôn kiếp
Chảy buốt lời chia xa
Tôi ngồi trên bến vắng
Đếm từng mùa xuân qua.
 
LÒNG KHUYA 
Khi lòng khuya đã cạn
Em giặt rũ nỗi buồn
Sợi chỉ tình đứt rạn
Khâu không lành vết thương
 
Mùa thay chồi thay lá
Tôi rụng vàng bên đường
Em qua từng bước lạ
Dần xa, xa muôn trùng
 
Khi lòng khuya đã cạn
Vội quá chuyến tàu đêm
Mưa bên thềm ga vắng
Từng giọt rơi buồn tênh
 
Lòng khuya em đã cạn
Câu thơ cũ rêu vàng
Úa phai niềm quên lãng
Lạc mất từng dấu chân.
 
CÒN NGUYÊN MỘT ĐÓA HOA QUỲNH
Ôi trăm năm một mùi hương
Còn nguyên trong xác trong hồn của hoa
Ngọt như mật rót từ thơ
Thơm như hương chảy tự hồ dạ lan
 
Ôi trăm năm đóa nguyệt vàng
Còn nguyên xiêm áo đài trang mỹ miều
Em về sáng một vì sao
Tay hồng mở lối xưa vào đào nguyên
 
Tạ trăm năm một cuộc tình
Tạ ơn em, đóa ngọc quỳnh ngát hương.
 
NHÃ CA
Xin nở bình yên một đóa hồng
Trong lòng em tình vẫn nồng hương
Và tôi mùa vẫn còn nguyên đán
Còn khát khao hoài giọt nắng xuân
Xin rót vào thơ rượu ái tình
Xin ươm vào mộng mật vàng ươm
Xin mây vàng thắm màu xiêm áo
Da thịt chìm trong hồn tuyết sương
Em, Nắng hoàng hoa
Nắng lụa hồng
Tôi trải hồn xanh biếc thảm xuân
Tôi đan ngàn sợi mây ngà ngọc
Em nở thơm từng nụ ái ân
Xin chảy thiên thu dòng vô tận
Xin vỗ vào nhau sóng nhiệm mầu
Cho đóa tình nguyên màu nguyên đán
Xin tạ ơn đời vẹn trước sau.
 
TÌNH XANH
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
 
Người về theo bóng mùa thu
Làm rơi từng giọt sương mù trong thơ
Áo vàng hay lụa vàng tơ
Bay cùng tôi triệu giấc mơ hoang đường
 
Người về hay đóa quỳnh hương
Nở vào tôi, nở trắng vườn chiêm bao
Nghe nghìn xưa gọi nghìn sau
Răng thu hoàng yến đã màu thanh vân
 
Người về hay mùa thu sang
Lời thu hay tiếng nguyệt cầm đang rơi
Xin ngồi xuống, uống cùng tôi
Chén tình xanh thuở mộng người còn xanh.
 
KHÁT VỌNG
Hồn đã cháy, lửa dâng bùng khát vọng
Ôi thần linh em mầu nhiệm quyền năng
Tôi vắt kiệt giọt máu đời khô cạn
Chảy vào thơ da thịt cũng bừng hương
 
Ôi tê điếng! Ô rợn ngời! Huyết ngọc
Từng tế bào rung lịm ngất men say
Sầu tuôn chảy nghe hồn thơ bật khóc
Cho ứa trào giấc mộng sớm tàn phai
 
Em là lửa? Là tro? Là mịt mù ảo vọng!
Là trăm năm? Là thiên cổ? Trùng lai!
Là bão tố? Là trùng trùng biển động?
Hồn tôi đây xin ghì siết hai tay
 
Em là gió? Là sương? Ơn Thánh sũng
Mà mùa tôi vàng cả giấc mơ vàng
Em là khói? Là mây? Là biển sóng
Mà tình tôi xa khuất mộng thiên đường
 
Tôi đói khát, trong từng cơn say buốt
Em là ai? Mà rượu cháy hồn tôi!
Em là ai? Mà sầu tôi chất ngất!
Lửa tro tàn tôi cháy trọn đời tôi.
 
DÒNG SÔNG THAO THIẾT 
Em gửi lại bờ xưa
Mùa trăng hương ngực biếc
Lòng xuân thu tròn khuyết
Tôi chưa rằm cơn mơ
 
Dòng sông tôi bất tuyệt
Trôi trôi hoài phương em
Dòng sông tôi thao thiết
Sóng níu tình mông mênh
 
Mùa xanh ươm nụ biếc
Tôi nở vào câu thơ
Em phương người xa lắc
Có xanh lòng xuân mơ
 
TÌNH XUÂN
Lòng đã chạp, vàng hoa tôi vội nở
Mà mùa xuân còn ở cuối phương người
Lòng chưa tết mà đất trời ươm nỗi nhớ
Rượu lòng ai còn ủ mật phía đời vui
 
Chiều đã chạp, chiều xanh, chiều biếc ngọc
Con én tình rối rít gọi tình ơi
Ai gõ nhẹ vào đàn tôi suối nhạc
Rừng xôn xao gió hát gọi mây trời
 
Lòng đã chạp, lòng xanh tôi trổ lộc
Mà xuân em còn bến cũ neo thuyền
Tôi – sóng – vỗ vào bờ em thao thiết
Lòng xuân chưa? Tình đã nở vô biên
 
Áo hoa nở hay lòng hoa nở tết
Vàng hoa tôi nhuộm thắm giấc mơ người
Xin về nở giữa lòng tôi tháng chạp
Tô lên chiều màu đỏ thắm son môi.
 
HỒ ĐIỆP
Em áo vàng thu hay thắm hạ
Vườn đêm hàm tiếu nụ quỳnh hoa
Hay áo tình xuân em trắng quá
Hương nhụy từ thơ cũng thiết tha
Trời ơi nhan sắc từ muôn kiếp
Sống dậy mà reo khúc Phượng Hoàng
Vòng tay tình ái nghìn năm cũ
Yêu dấu về ru mộng thế gian
Nhớ những mùa đi không trở lại
Thuở áo tình xanh nắng lụa vàng
Hình như trùng ngộ từ muôn kiếp
Hồi chuông nhã nhạc còn reo vang
Hoa chớm nồng hương, trăng chớm nụ
Em về như thị đóa hồng nhan
Ôi giấc hoàng hoa đêm hồ điệp
Thơ chìm hương sắc mộng giai nhân
 
TÌNH XUÂN (2)
Tháng chạp đã vàng ươm màu áo mới
Mà mùa xuân còn ngủ ở phương người
Ai là lụa hương bay từng nhánh gió
Cho tình xanh mềm mượt cả hồn tôi
 
Tôi ngồi nghe những mầm non thức dậy
Dưới tàng cây sương cũng dậy men nồng
Xin uống cạn cùng tôi đất trời tháng chạp
Bay cùng tôi hỡi mây trắng mênh mông
 
Em đâu đó. Ủ hương nồng thục nữ
Tóc cài hoa, xiêm áo, mộng thiên đường
Ôi yến tiệc tình yêu, mi ngà môi ngọc
(Đã một thời, em, quốc sắc thiẽn hương)
 
Xin mở cửa cho nghìn phương lộng gió
Cho trăm năm về nở một rừng hoa
Cho cát bụi cũng thơm tho mùi tình ái
Cho đất trời cũng rờn rợn xương da
 
Ôi giữa chạp mà hồn xuân giục giã
Mà tình xuân cuồn cuộn máu xuân nồng
Ai nhã nhạc mà hồn tôi rộn rã
Xuân sẽ về, em có trở về không?
 
MÀU XANH HUYỀN THOẠI
Tóc xanh là tóc của chiều
Mắt xanh là mắt của hiu quạnh buồn
Tình xanh là gió mênh mông
Hồn xanh là biển chập chùng trong thơ
Và sương là tình chưa mưa
Và mây là những bến bờ gần xa
Và hương và sắc ngọc ngà
Và da và thịt lụa là trầm hương
Đi là về tự viễn phương
Từ trăm năm cõi vô thường chiêm bao
Đi là hỏi lại ban đầu
Về là hỏi lại nghìn sau mất còn
Tóc xanh xưa vẫn xanh rờn?
Mắt xanh xưa hết quạnh buồn chưa em?
Tình xanh xưa có đi tìm?
Xin cho tôi ướt lụa mềm môi thơm.
 
TÓC RỐI 
Rối hoài sợi tóc vào mây
Mùi hương còn quyện cuối ngày hoa niên
Xỏa vào đêm mộng quỳnh hương
Thơm như giọt lệ mù sương mắt người
 
Áo hồng khăn lụa cài hoa
Em tôi ngà ngọc đôi tà mây bay
Nở giùm tôi nụ tình này
Lòng ai thơm quá rót đầy lòng tôi
 
Tóc người rối một dòng trôi
Trăm năm tình mãi ngược xuôi với tình.
 
NGUYỆN 
Tôi ngồi đếm từng hạt sương trên cỏ
Thấy bóng ngày lấp lánh triệu vì sao
Lá vẫn xanh - vườn xanh mùa thiếu nữ
Hoa nở vàng, ngàn cánh bướm xôn xao
Chim ríu rít gọi nhau về xây tổ
Lòng chưa xuân, tình cũng vội uyên ương
Mây tám hướng hình như còn dong ruổi
Về mau đi! Mây nhé! Lụa đang hồng
Tiếng ai hát? Lời reo vang tiếng gió
Lời như chuông, rung nguyện một đời vui
Tôi muốn uống giọt sương lành trên cỏ
Uống vào lòng trăm vạn đóa hoa tươi
Ôi trời đất giao hòa mùa hôn phối
Hàng triệu năm thiên cổ kiếm tìm nhau
Xin thắp sáng trái tim hồng cháy mãi
 
SINH NHẬT GIẤC MƠ 
Tôi thắp tình tôi trăm ngọn nến
Em về sinh nhựt giấc mơ tôi
Giấc mơ từ buổi chưa hò hẹn
Từ buổi em là mơ, thế thôi
 
Từ buổi sân trường không có nắng
Mà áo vàng phai gió nguyệt vàng
Từ buổi tóc cài nơ lụa trắng
Và mây tôi chìm trong sương giăng
 
Em về sinh nhựt giấc mơ tôi
Xin thắp cho thơ giọt lệ ngời
Và rót vào thơ dòng diệu ngữ
Thơm lời ngà ngọc nở trên môi
 
Em trắng trong thơ một đóa quỳnh
Hương mùa xưa ướp rượu nồng men
Em giăng lời hát vàng nhung lụa
Và thắp lên trăm ngọn nến tình.
 
CÕI MỘNG VÔ BIÊN
Tình ngỡ như vàng mùa hương sắc
Lòng ngỡ như phai niềm ái ân
Em rót về đâu dòng lệ ngát
Tôi rót về đâu rượu ướp nồng
 
Trăng thuở mười ba trăng hàm tiếu
Tình cũng rằm ươm tình mãn khai
Gió thổi về đâu hương ảo diệu
Mây trôi về đâu màu chiêm bao
 
Em hỡi mùa xưa xanh mấy độ
Mà đêm tình ái vội phai vàng
Hoa xưa từ buổi mùa trăng nở
Còn nguyên trinh tuyết nụ quỳnh lan
 
Khoảnh khắc trăm năm là hư ảo
Ta còn nghìn cõi mộng vô biên
Tình có vì nhau mà thắm lại
Lòng có vì nhau mà lệ nồng.
 
TÔI
CHIẾC LÁ VÀNG RƠI MÙA THU TRƯỚC
Có chiếc lá vàng rơi mùa thu trước
Nằm im lìm trong rét mướt ngày đông
Như bí tích của một lời hẹn ước
Năm mươi năm cầm giữ một linh hồn
Tôi đến trần gian như người khách trọ
Một đêm buồn dang dỡ cuộc tình em
Em qua đời tôi như là cơn gió
Một chiều đông sương giá phủ quanh mình
Cây thập giá là nỗi niềm khát vọng
Tôi đến trần gian như kẻ qua đường
Đi suốt cuộc hành hương trong miền biển động
Đi suốt cuộc tình em là một cõi hư không
Tôi, chiếc lá rơi từ mùa thu trước
Thuở hoàng hôn vời vợi mắt hoàng hôn
Thuở dòng sông tôi đôi bờ hiu hắt
Thuở em qua vàng phố giấc mơ buồn
Linh hồn tôi, ôi linh hồn chiếc lá
Nỗi vàng phai, thao thiết, mộng vàng phai
Tôi thấy trong tôi một người khách lạ
Ghé lại trần gian như kẻ lưu đày
Tôi
Chiếc lá
Vàng rơi mùa thu trước.
 
ĐƯỜNG CÓ NHIỀU HOA XUYẾN CHI
Trên những con đường có nhiều hoa xuyến chi
Tôi bắt gặp mùa thu phơi sương trắng
Những sớm mai lòng tôi chưa kịp nắng
Và tình em chưa kịp trải lụa vàng
Những đóa hoa xuyến chi rạo rực nở và náo nức tỏa hương
Hương của đất nghìn năm còn ủ mật
Hương của em thiên thu còn cháy khát
Ái ân người rằm suốt một mùa trăng
Tôi bước đi trên những con đường có nhiều hoa xuyến chi
Hoa dung dị như môi tình mới nở
Hoa hồn nhiên như áo tình bay trong gió
Để lụa là chảy mượt mấy dòng thơ
Hoa nở trắng
Như người về trắng giấc sương mơ
Ôi nhẹ quá, lòng tôi như cánh bướm
Ôi nhẹ quá, đôi cánh tình rất mỏng
Tôi bay cùng hoa trắng một mùa sương.

NGƯỜI VỀ (2) 
Người về
Áo lụa phai sương
Vàng hoa tôi rắc phấn hồng lên thơ
Người về hát giữa đêm mơ
Trăng đang hàm tiếu đôi bờ quỳnh hương
Người về 
Xuân Hạ Thu Đông
Môi trầm mắt ngọc một vùng chiêm bao
Người về 
Hoa bướm tìm nhau
Dòng sông tôi 
Hát bên cầu tình nhân
Người về 
Đóa lệ thanh tân
Chảy vô biên cõi trăm năm nhiệm mầu.
 
Cho nghìn xưa nối lại với nghìn sau.

Lê Văn Trung

No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...