Sunday, November 13, 2022

Tập Thơ DẠ KHÚC 2 - Lê Văn Trung

 Lời cảm ơn hoa – Về đi! Duyên tình là trăm năm – Nắng chiều đông – Tặng cô bé ngày xưa của tôi – Vàng óng tình tháng giêng – Mùa vội - Kể chuyện – Sớm tinh mơ nhóm lửa pha trà – Em về ngà ngọc giấc mơ tôi – Lời của vô cùng – Mùa thu ơi mùa thu! – Vàng phai – Thà em là như thế - Nắng Đà Lạt – Nắng Hội An – Hái giùm tôi nhé mộng ngày xanh – Về đi em (1) – Thân xác – Một hôm tôi với vô cùng – Chờ suốt một mùa thu – Kể chuyện dòng sông – Nắng lụa mùa đông – Mưa muộn – Về đi em (2) – Thao thiết một mùi hương – Đêm đợi ngày mong

LỜI CẢM ƠN HOA
Cám ơn hoa Cúc hoa Đào
Đã đem hương nhụy ướp vào da thơm
Cám ơn những nụ tình Hồng
Xiêm y lụa mỏng đã nồng nàn hương
Cám ơn hoa Khế bên vườn
Nhớ ai mà tím cả hồn sương khuya
Cám ơn em nụ Hoàng Mai
Vàng chi vàng óng cả lời yêu thương
Hình như hoa nở đầy trăng
Long lanh nghìn giọt sương Quỳnh tinh khôi
Cám ơn Hoa, cám ơn Người
Cám ơn lượng Đất nghĩa Trời bao dung.
 
VỀ ĐI! DUYÊN TÌNH LÀ TRĂM NĂM
Xin hãy một lần quay trở lại
Vườn xưa còn thắm nụ hoa vàng
Hoa của mùa xanh ngày thơ dại
Hoa của màu trăng còn đượm hương
 
Đừng như dòng sông trôi không về
Đừng như ngàn mây bay lê thê
Đừng như sương trắng trời quên lãng
Đừng như gió phai lời ước thề
 
Hồn tôi rêu mục nghìn năm cũ
Còn sắt se buồn những dấu chân
Hồn tôi giọt nắng vàng trên lá
Còn nhớ tay người như phím đàn
 
Đừng vội hoàng hôn đôi mắt buồn
Đừng sương đầu thu mưa cuối đông
Đừng như bến vắng mờ sương khói
Đừng quên! Duyên tình là trăm năm
 
Về đi! Sao lòng còn băn khoăn?
 
NẮNG CHIỀU ĐÔNG
Nghe xao xuyến lời của chiều gió rối
Lời của mây về đậu giữa hoàng hôn
Lời của nắng vàng phai tà áo mới
Lời của sương như lệ ngát môi nồng
 
Nghe xao xuyến mùi hương chìm trong lá
Lời của chim ngái ngủ gọi như mơ
Lời của khúc tình xưa về ru rất nhẹ
Lời của nghìn năm ngà ngọc câu thơ
 
Em đâu đó mà nghe vàng câu hát
Chiều mùa đông trải nhẹ nỗi chờ mong
Em đâu đó mà lòng tôi xanh ngát
Tình trăm năm tha thiết bến Trà Giang
 
Nghe câu hát mà lòng tôi ươm nắng
Nắng hoàng hôn vời vợi nắng chiều đông
Em đâu đó mà chiều rơi rất lặng
Chiều rơi vàng thương nhớ giữa mênh mông
 
Tôi ngồi nghe cả đất trời xao xuyến
Bước chân tình xa vắng như chiêm bao
Giọt nắng chiều đông thơm mùi hò hẹn
Dòng nắng tình ơi chảy mãi về đâu.
 
TẶNG CÔ BÉ NGÀY XƯA CỦA TÔI
Đôi mắt tình xanh màu ngọc biếc
Sân trường xưa rụng mấy chùm bông
Mà sao ĐÔI MẮT MÙ SƯƠNG ấy
Cứ ngẩn ngơ như chưa biết buồn
 
Ôi MẮT HOÀNG HÔN mờ khói sương
Mong gì vòi või trời viễn phương
Để mùa thu úa chìm trong mắt
Để mây vàng phố lạc trăm đường
 
Ôi MẮT TRẦM HƯƠNG thăm thẳm chiều
Cho mưa chùng xuống cõi hoang liêu
Cho trăng mờ cuối dòng sông nhớ
Cho sóng bờ xa vỗ dập dìu
 
ĐÔI MẮT HUYỀN MƠ đêm thần thoại
Mưa vàng theo lá lá vàng mưa
Ai đem thơ nạm vào trong mắt
Thấp thoáng tình xanh lạnh mấy mùa
 
Ôi MẮT THẦN TIÊN lạc cõi người
Nhớ gì? Mắt ướt lệ giai nhân
Hỡi ơi ĐÔI MẮT HOÀNG HÔN ấy
Phủ cả hồn tôi trời khói sương.
 
VÀNG ÓNG TÌNH THÁNG GIÊNG
Tình em vàng hoa cúc
Thơm tho hồn tháng giêng
Chải mềm xuân lên tóc
Hương yêu cườm men xanh
Tình em nồng hương mật
Lòng tôi đang ươm tơ
Đa tình con dế nhỏ
Gáy vang chiều xuân mơ
Ai về ngang đầu ngõ
Thả một cánh mai vàng
Hay tình em vừa nở
Giữa lòng tôi xuân sang
Thơ tôi vừa ướp nhụy
Hàm tiếu tình tháng giêng
Con đường hoa trải lụa
Vàng óng lời yêu em
 
MÙA VỘI 
Mùa vội theo hoa về trước ngõ
Còn ươm mà mượt sắc tình xanh
Hương gió thu xưa trông vòi vỏi
Áo người về nhuộm nắng vàng hanh
 
Lòng chưa thu mà vàng câu thơ
Tình chưa thu mà chùng cơn mơ
Sương chìm trong mắt mùa thu cũ
Giọt lệ còn vương khúc nhị hồ
 
Mây vội ôm chiều phơi trên tóc
Sợi tóc nào bay rối cả chiều
Hay sóng xôn xao hồ lệ ngọc
Hay lời nhung lụa chảy như mây
 
Mùa vội, hay lòng tôi quá vội
Vàng hoa ơi! Vàng quá! Buổi xa người
Cho tôi nở cùng hoa vàng rười rượi
Hương thời gian còn mọng chín trong tôi.
 
KỂ CHUYỆN
Người về trong nắng đầu xuân
Áo mây trắng cả một vùng chiêm bao
Có con chim đậu cành mai
Líu lo kể mãi những bài tình ca
Kể rằng tận cuối trời xa
Có người chải tóc lụa là dưới trăng
Trắng ngần một đóa quỳnh hương
Thơm lừng một nụ xuân hồng mãn khai
Người về theo nắng ban mai
Xiêm y lộng ngọc, ngực cài nhũ hương
Có con chim múa dịu dàng
Trên đôi cánh mỏng một trang thơ tình
Thế rồi tôi bỗng như chim
Mãi vui quên kể chuyện tình đã quên.
 
SỚM TINH MƠ NHÓM LỬA PHA TRÀ 
Sáng ra nhóm lửa pha trà
Khói bay lên tận mái nhà của thơ
Hình như mùa cũng đợi chờ
Người về như một cơn mơ hoang đường
 
Trà thơm hay là mùi hương
Của bàn tay ướp hương nồng ngày xưa
Trà thơm hay lụa trang đài
Phố cài nhan sắc nồng say áo người
Trà thơm hay nụ tình ai
Đêm quỳnh hoa ngát hương bay diệu kỳ
 
Tôi nhen giọt nắng vàng say
Hứng sương huyền mộng rót đầy lòng nhau
Nhóm lên ngọn lửa nhiệm mầu
Pha hồn tôi với sắc màu thiên thu.
 
EM VỀ NGÀ NGỌC GIẤC MƠ TÔI
Mai kia mốt nọ tôi trở về
Vườn cũ vàng ươm thơm nắng mai
Có đôi chim nhỏ trên cành biếc
Tiếng hót mềm như hương tóc bay
 
Đường hoa, ai lót mùa thu cũ
Để lá vàng tôi trải xuống chiều
Để gió hồn tôi tan nhè nhẹ
Lên màu son phấn của tình yêu
 
Tôi qua vườn cũ chợt dừng chân
Thấy đóa hoa xưa nở trắng ngần
Ô hay! Em của mùa xanh vắng
Trở về nhung lụa gót thanh tân
 
Em về ngà ngọc giấc mơ tôi
Hoa của tình xưa nở trắng trời
Em nở trong hồn tôi vạn đóa
Cho ngàn sợi máu cũng reo vui.
 
LỜI CỦA VÔ CÙNG 
Xin em xanh lại từ đầu
Đừng vàng lá úa mà đau nụ hồng
Nghe chăng lời nói vô cùng
Gọi nhau về thắm lại hồn cỏ cây

MÙA THU ƠI MÙA THU!
Lòng chưa nhạt màu thu
Tình đã vàng tháng chín
Áo hồng xưa về đâu
Mưa chiều tôi quạnh vắng
 
Lòng chưa phai sắc thu
Tình đã mù sương trắng
Lời ru ai bời bời
Tan chìm trong tịch lặng
 
Mùa thu ơi! Tình thu!
Về đâu không hò hẹn
Về đâu? Trôi về đâu?
Những con thuyền không bến
 
Em ru gì trong gió
Em hát gì trong mưa
Cho đêm chùng nỗi nhớ
Cho úa vàng cơn mơ
 
Mùa thu ơi! Tình thu!
Mùa đi không trở lại
Tình em như chiêm bao
Trong hồn tôi mưa bão.
 
VÀNG PHAI
Em đi về đâu đó
Mà buồn tôi vàng theo
Nụ đời chưa kịp nở
Tàn phai cơn mơ chiều
Nắng vàng rơi mấy ngã
Áo xưa vàng hơn xưa
Tóc bay mù gió rối
Vàng hoe nỗi đợi chờ
Bước chân tình quá vội
Ướt vòng tay trong mưa
Mưa vàng phai mấy nỗi
Tình phai vàng cơn mơ
Trang kinh vàng nước mắt
Năm mươi năm chưa nhòa
Năm mươi năm thất lạc
Rồi đành xa đành xa
Em về đâu? Về đâu?
Nắng phai chiều quạnh quẽ
Ai tìm nhau tìm nhau
Đã phai từng giọt lệ.
 
THÀ EM LÀ NHƯ THẾ
Thà như thể tình em là cơn gió
Thổi qua chiều hiu quạnh bến bờ tôi
Cũng ấm nỗi dỡ dang cùng duyên nợ
Cũng gần hơn biền biệt cách xa rồi
 
Thà em cứ là đôi dòng lệ xót
Qua đời tôi mang nặng nỗi ưu phiền
Tôi sẽ ướp tình em thành rượu ngọt
Cho niềm say ân ái một trời riêng
 
Thà em cứ là vàng thu áo mỏng
Tỏa bên đời hương sắc buổi thanh xuân
Tôi sẽ về bên phía đời quên lãng
Tìm bóng em rêu nhạt bước chân buồn
 
Thà cứ khép cửa lòng em im lặng
Tôi nghìn năm tiếng hú dội muôn trùng
Đừng em nhé, đừng nghe chiều biển động
Đừng mở lòng, tôi đắm chiếc thuyền không
 
Em cứ như một thời em thiếu nữ
Chiều vàng thu ngồi mộng cuối sân trường
Cho tôi thấy một trời xanh biếc cũ
Mắt hoang đường vời vợi những chờ mong.
 
NẮNG ĐÀ LẠT 
Nắng trinh nguyên nắng mới tinh
Nắng reo trên lá nắng in bóng người
Nắng vàng hoa nắng hồng môi
Hồn tôi đà lạt nắng cười trong veo
 
Em về ôm nắng về theo
Nắng trôi theo tóc nắng dìu dặt bay
Mắt ai sáng giọt nắng đầy
Nắng vương trên áo nắng gầy đôi vai
 
Trông theo nắng giấc mơ dài
Giấc mơ theo nắng chảy hoài trong thơ.
 
NẮNG HỘI AN 
Nắng cũng thơm mùi hương nhớ nhung
Đường phơi áo lụa nắng hanh vàng
Tóc trôi qua phố mềm hoa nắng
Thơ cũng vàng theo nắng Hội An
 
Em đến như mây chợt trở về
Vàng bay theo nắng xỏa trên vai
Nắng lụa như màu da mới gội
Em cầm giọt nắng chảy trên tay
 
Em về như nắng thuở mùa xanh
Nắng thắm môi ngoan ngọt trái tình
Lòng thơm hương nắng, ngon như mật
Em trải lòng reo nắng Hội An
 
Ôm nắng theo chiều nghe Vọng phố
Ôi nắng thơm mùi hương nhớ nhung
Em về hoa nắng vờn trên tóc
Cho sóng Hoài Giang cũng chạnh lòng.
 
HÁI GIÙM TÔI NHÉ MỘNG NGÀY XANH
"Cueillez! Cueillez vostre jeunesse
Comme à ceste fleur la vieillesse
Fera tenir vostre beauté" (P.de Ronsard)
 
Em có nghe gió mùa xanh réo gọi
Hồn thanh niên bừng mộng cháy phương người
Em có nghe trái tim hồng nức nở
Máu tuôn nồng bao khát vọng khôn nguôi
Em có nghe hồi chuông đời hối hả
Lời thánh ca tình ái chảy thành trăng
Em có thấy rừng thanh xuân rực lửa
Lửa cháy bừng da thịt ngọc ngà hương
Về khoác áo tình nhân đêm tuyết nguyệt
Ôm vòng tay ghì siết cả chiêm bao
Giọt lệ cháy rạng ngời trên môi ngọc
Lụa là thơm trắng quá nụ quỳnh hoa
Mùa sẽ biếc, mùa ngát hương réo gọi
Phương em còn ủ mộng giữa mùa trăng
Lòng sẽ nở nghìn đóa hồng vi diệu
Hái giùm tôi em nhé mộng ngày xanh.
 
VỀ ĐI EM (1) 
Về đi! Tháng đợi năm chờ
Dù cho tóc gội trắng bờ tử sinh
Về đi! Dù nhớ hay quên
Bên bồi bên lở truân chuyên phận người
Về đi! Nhuốm lửa tình vui
Dù tàn tro có ngậm ngùi đời nhau
Về đi! Dù nỗi cơ cầu
Áo phong trần có bạc màu gió sương
Về đi em! Dù muôn phương
Sao đành bỏ lại nỗi buồn riêng tôi
Về đi! Mây bạc lưng đồi
Có tôi và bóng tôi ngồi trăm năm
Về đi! Lót một chỗ nằm
Nợ duyên buộc chặt sắc cầm nợ duyên.
 
THÂN XÁC 
Ngày thắm biếc, ngày thơm như hương mật
Em cài hoa nụ búp nõn xuân thì
Tôi xin trải tình xanh tôi ngà ngọc
Mây rừng thu lướt thướt kéo nhau về
 
Tôi rộn rã gọi tên mình hối hã
Dậy đi nào gỗ đá đón tin vui
Hỡi tuyệt phẩm của đất trời cao cả
Tượng đài em mầu nhiệm giữa hồn tôi
 
Xin ướp nhuỵ tình thơm trong ngực biếc
Nở giùm tôi trinh bạch đóa quỳnh hương
Rừng sẽ hát bản tình ca diễm tuyệt
Suối sẽ hòa nhã nhạc dưới trăng sương
 
Tôi đắm đuối ôm ghì đêm nguyệt nở
Dòng đam mê ngây ngất chảy không cùng
Tôi chết đuối trong vòng tay tạo vật
Linh hồn tôi rực lửa đốt hư không
 
MỘT HÔM TÔI VỚI VÔ CÙNG
Một hôm tôi với dòng sông
Vừa trôi vừa chảy bềnh bồng trong thơ
Em qua tôi một chuyến đò
Để thương để nhớ đợi chờ trăm năm
 
Từ em thơm đóa nguyệt rằm
Vai quàng mây lụa tay cầm hoa mơ
Mắt huyền lạc giữa câu thơ
Tóc chiều rối cả đôi bờ sông tôi
 
Một hôm tôi với mây trời
Về ôm tình mộng bên đồi nhân gian
Nở giùm tôi đóa quỳnh lan
Tỏa vào tôi nhé trắng ngần mùi hương
 
Một hôm tôi với con đường
Lang thang lạc giữa nghìn phương ảo huyền
Hỏi người rằng nhớ hay quên
Đường xưa lối cũ còn tìm nhau không?
 
CHỜ SUỐT MỘT MÙA THU
Em cầm lòng không đậu
Hẹn suốt một mùa thu
Hẹn trăm mùa trăng khuyết
Hẹn đến nghìn năm sau
 
Em cầm lòng không đậu
Câu đợi nối câu chờ
Lời ca chìm sương khói
Lời em chùng giấc mơ
 
"Mai mốt em về thôi!"
Thơ trải vàng tơ lụa
Hoa nở vàng trên môi
Tình thơm chiều tóc rối
 
"Mai mốt em về thôi!"
Chim vườn tôi ríu rít
Mầm xanh tôi đâm chồi
Rưng rưng màu lệ ngát
 
Hẹn suốt một mùa thu
Hẹn trăm mùa trăng khuyết
Mây tôi đã bạc đầu
Sương vườn tôi giá buốt
 
Em cầm lòng không đậu
Câu hẹn nối câu chờ
Chờ suốt một mùa thu
Chờ trăm mùa trăng khuyết.
 
KỂ CHUYỆN DÒNG SÔNG 
Em ngồi kể chuyện dòng sông
Ngàn năm chảy mãi mà không quay về
Để con đò cũ ven bờ
Bập bềnh sóng vỗ
Đợi chờ Mù tăm
Em ngồi kể chuyện dòng sông
Chảy qua dâu biển, bão giông, lỡ bồi
Mà đau nhánh lục bình trôi
Tím bầm giọt lệ của người trăm năm
Em kể mãi chuyện dòng sông
Chảy buồn tênh giữa cõi lòng lãng quên
Chảy về đâu dòng sông em
Một dòng duyên nợ, nợ duyên chẳng về
Em cầm giọt lệ trên tay
Thấy trong giọt lệ chảy đầy dòng xưa.
 
NẮNG LỤA MÙA ĐÔNG
Quàng một chút nắng vàng thơm hương tóc
Em để lòng bay như gió xuân thì
Em để tình ươm một dòng sương bạc
Vào hồn tôi diệu vợi cánh thơ bay
 
Em cườm chút mây u huyền trên mắt
Và vòng tay ôm lụa nắng đài trang
Tôi nghe nhịp tim đời rung tiếng nhạc
Mười ngón tay nở mười nụ hoa hồng
 
Xâu từng hạt nắng vàng đông lấp lánh
Vòng cổ thơm da thịt ngọc ngà hương
Xin là gió của rừng mơ tóc rối
Xin là sông cho mộng chảy không cùng
 
Tôi ngồi đây gọi Mùa đông! Mùa đông!
Ôi mùa đông mà nắng lụa hoang đường
Em quàng lụa nắng hồn tôi nhé
Nắng nhuộm vàng thơ vàng nhớ nhung.
 
MƯA MUỘN 
Chiều quạnh quẽ tôi về cơn mưa muộn
Chiều nhớ em ướt cả giấc mơ buồn
Mưa tháng sáu mưa rơi hoài vô vọng
Như tình em vời vợi giữa mênh mông
 
Tôi vớt câu thơ ướt mềm da lụa
Em vào thu? Hay chớm hạ? Sang đông?
Tôi thả câu thơ theo dòng trăng úa
Chảy về phương em chảy mãi không cùng.
 
VỀ ĐI EM (2)
Về đi em! Về đi em!
Về nghe tiếng sóng vổ mềm câu thơ
Về đi! Gối đợi chăn chờ
Về đi! Nối mộng tóc tơ nghìn trùng
Về đi! Để thấy dòng sông
Trong tôi chảy giữa vô cùng tình em
Về đi em! Về nhanh lên!
Về nghe gió gọi nỗi niềm yêu thương
Về đi! Nở nụ quỳnh hương
Trắng như áo lụa mù sương thuở nào
Về đi em! Rượu Hồng Đào
Rót cho nhau cạn nông sâu một lần.
 
THAO THIẾT MỘT MÙI HƯƠNG
(Trích thơ của Ngói)
 
Em có về nghe lời thầm thỉ
Của trăng mười sáu buổi giêng hồng
Vườn tôi hôm ấy nghìn hoa nở
Hoa nhớ em bừng ngát sắc hương
 
Em có nghe gió réo nhạc vàng
Gió từ vô tận đêm liên hoan
Gió say nhịp bước tình luân vũ
Gió nhớ em, gió thổi rộn ràng
 
Em có nghe ríu rít lời vui
Của chú chim non, vút tận trời
Tiếng reo làm vỡ làn mây biếc
Nỗi nhớ làm tan màu nắng phai
 
Em có nghe, rất nhẹ, nỗi buồn
Rơi xuống vàng ươm lời nhớ nhung
Hoa rụng trong tôi từng cánh nhỏ
Nhớ em thao thiết một mùi hương.
 
ĐÊM ĐỢI NGÀY MONG
Nghe đêm khua động bóng ngày
Áo hoa vườn cũ hương bay trắng ngần
Đêm chìm theo mộng vừa tan
Tiếng chim cuống quýt gọi đàn trong sương
Em về theo dặm vàng trăng
Còn vương mấy sợi mây giăng bên trời
Đêm trầm từng giọt đêm vơi
Bàn tay nguyệt hái nụ cười cài hoa
Ôi da thịt quá lụa là
Ươm vào đêm bỗng ngọc ngà nắng mai
Đêm vơi cho giọt sương đầy
Trong đôi mắt của mộng ngày chờ nhau.

Lê Văn Trung

No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...