Dạ Khúc Lê Văn Trung (Tô Thẩm Huy) - Trăng khuyết – Vườn đêm – Mùi hương chiêm bao – Câu chuyện tình yêu – Và em mùa nguyệt nở - Lễ hội trùng lai – Nắng – Vườn hạ - Tâm nguyện – Mùa xuân em về - Ảo ảnh cuộc đời – Và tình yêu đâu phải chỉ là giấc mơ – Dâng hiến – Xuân ca – Một lần nguyên xuân
DẠ KHÚC - LÊ
VĂN TRUNG
Mới đây, cuối tháng trước, nhà văn Nguyên Minh chủ nhiệm tờ Quán Văn, giục tôi viết và gửi bài giới thiệu tập thơ Dạ Khúc sơm sớm, để kịp làm món quà đầu năm Quý Mão cho Thi sĩ Lê Văn Trung. Vậy mà hôm nay tác phẩm ấy đã vừa in xong, đã đang nằm trong tay tác giả. Thật là nhanh như cắt vút trên trời.
Tôi bấm lịch theo giờ Texas, thấy đêm nay, thứ Sáu January 20, là trừ tịch, đêm cuối cùng của năm Nhâm Dần, nên tôi mới vừa cúng Giao Thừa xong. Xin được đưa bài viết ấy lên đây, mượn mấy vần thơ trong Dạ Khúc:
Tình nhau vừa tháng chạp
Lòng
đã vội giao thừa
Trăm năm còn hò hẹn
Một nụ tình nguyên xuân
để thay cho lời mừng năm mới gửi đến quý bạn bè thân hữu hòng chúc nhau được mọi sự tốt lành,
và mời cùng nhau đọc:
DẠ KHÚC - LÊ VĂN TRUNG
Trời đêm
Em nghe thấy không, mùa xanh đang réo gọi, những hồi chuông đời đang hối hả đêm nay?
Nghe thấy không, tiếng lòng ai đang ngân nga trong Dạ Khúc?
Tiếng lòng ấy đang thầm thì điều gì với chúng ta giữa trời đêm?
Thưa, nó đang dạt dào gọi trở về thuở tóc xanh, môi thắm:
Em có nghe gió mùa xanh réo gọi
Hồn thanh niên bừng mộng cháy phương người
Em có nghe hồi chuông đời hối hả
Lời thánh ca tình ái chảy thành trăng
Lời tình ái tự bao giờ đã thành lời thánh ca tan chảy ánh trăng?
Em có thấy rừng thanh xuân rực lửa
Lửa cháy bừng da thịt ngọc ngà hương
Về khoác áo tình nhân đêm tuyết nguyệt
Ôm vòng tay ghì siết cả chiêm bao
Thi sĩ Lê Văn Trung đang thấy như thế, thảo nào Ông mất ngủ, thảo nào Ông một mình thao thức mãi đêm thâu, thảo nào cùng Ông tôi cũng đang ngẩn ngơ thao thức, ngẩn ngơ không biết có phải là đêm đang tuyết nguyệt, hay là tôi đang hối hả giấc chiêm bao?
Rồi Ông lại bảo có bầy chim én:
Các em về như một bầy chim én
Báo tin rằng tình đã nhuốm màu xuân.
thì tôi vốn đã khó ngủ, nay biết làm sao mà dỗ giấc ngủ đây? Nhưng việc gì phải ngủ! Hãy cùng Ông cất tiếng chào hỏi các người em như bầy chim én đang tề tịu trở về, há chẳng vui sao?
Các em về như đất trời hò hẹn
Lá thêm xanh và hoa thắm vàng hơn...
Lòng tôi ngỡ như con đường đi học
Tóc mùa xanh nhuộm biếc một khung trời
Lòng tôi cũng đang thẳng như con đường đi học, anh Lê Văn Trung ơi. Hạnh phúc đến là giản dị thay! Ngày tháng nào rồi nhỉ? Xin cùng anh cao hứng gọi hôm nay ngày sinh nhật, mà bắt đầu cuộc lữ tự hôm nay:
Trong tương phùng, trong hạnh ngộ, chia xa
Tôi sẽ chọn: hôm nay ngày sinh nhựt
Ngày khởi đầu háo hức của nguyên xuân đầy nhựa sống? Nhưng mới vừa đầu thai xong, chưa kịp cất tiếng chào nguyên tiêu:
Hương của mùa xưa còn ngát lệ
Trăng của tình xưa còn nguyên rằm
Thì tác giả đã vội bảo:
Tôi chết hồn nhiên, chết nhiệm mầu
Chết từ linh diệu của chiêm bao
Hay là Ông muốn bày thêm dăm cuộc đầu thai, dăm lần sinh nhựt nữa chăng? Hay là Ông đang mơ một lần trở về thuở trần gian đang là ngày nguyên sơ thứ sáu, cùng Eve ngó lại cội đau thương?
Nếu có thật một lần thôi, Hạnh Phúc
Anh và em và cây cỏ chim muông
Về tụ hội nơi bắt đầu sự sống
Nhìn lại mình từ nguồn cội đau thương.
Rồi rủ rê, hân hoan, hào hứng:
Tình nhau vừa tháng chạp
Lòng đã vội giao thừa
Nở vào nhau em nhé
Vàng thắm nụ hoàng mai
Em? Hay là chim én
Bay vào anh Trời xanh
Trăm năm còn hò hẹn
Một nụ tình nguyên xuân.
Trời hôm nay cũng đang xoay vần nhịp nhàng nhẹ bước vào xuân. Xin cùng nhau cầu chúc cho những cánh én bay bổng sẽ vút cao giữa trời xanh, và tiếng sơn ca sẽ véo von suốt trong đêm khuya khoắt, trên phận người bèo bọt biết là dạt về đâu.
Về đâu, khi chiều đã sương, nắng đã tắt, và lòng đã trắng mây?
Chiều đã sương và lòng trắng mây
Người về rêu bạc phía hiên Tây
Tay cầm sợi tóc nương theo gió
Sợi tóc buồn vương tiếng thở dài
Về đâu, khi đôi chim én đã vỗ cánh rời xa mái hiên Tây? Khi sợi tóc còn vương đọng tiếng thở dài?
Chiều mỏng quá ôi chiều xanh trong mắt
Đôi môi nào vừa cắn lệ chờ nhau.
Ai chờ ai, hà cớ gì cắn giọt lệ vỡ trên môi?
Mai người về không mà tôi chờ
Tàu người đi, tàu qua nhiều ga
Người biết ga nào tôi đứng đợi
Dù trời giăng mưa hay sương nhòa
Mai người về không sao tôi buồn
Đường thì xa trời thì mênh mông
Có biết lòng tôi như cơn gió
Thổi về đâu cho tóc tỏa hương
Chao ôi! Gần xa chiều xuống đâu quê quán. Đường thì xa mà nắng chiều đã tắt.
Dạ Khúc hay nỗi lòng của tài tử Lê Văn Trung, nỗi lòng khâu mãi, sao vẫn không chịu lành!
Khi lòng khuya đã cạn
Em giặt giũ nỗi buồn
Sợi chỉ tình đứt rạn
Khâu không lành vết thương
Khi lòng khuya đã cạn
Vội quá chuyến tàu đêm
Mưa bên thềm ga vắng
Từng giọt rơi buồn tênh
Thì xin hãy như đứa trẻ bé dại ngày xưa, cùng ngồi xuống bên cạnh tác giả:
Rồi cũng như từng câu truyện cổ
Ta ngồi kể mãi dưới sương khuya
Ta ngồi nghe, ta như đứa trẻ
Nghe bà kể chuyện mà nằm mơ
Mơ thấy đôi chim về xây tổ
Quấn quýt đan từng sợi ái ân
Mơ thấy ta ngồi trên bến cũ
Nhìn sóng tan từng vòng vô tâm
Cùng tác giả mà:
Tôi đặt tim mình lên mặt đất
Nghe bàn chân của vạn mùa thu
Đặt áp tim mình lên mặt đất, nghe gót nhịp vọng về của thiên thu quán trọ, tiếng toa tàu trên đường sắt trăm năm? Tàu người đi, tàu qua nhiều ga. Người biết ga nào tôi đứng đợi!
Thì chi bằng mượn lời của tác giả Lửa Thiêng:
Mới đây, cuối tháng trước, nhà văn Nguyên Minh chủ nhiệm tờ Quán Văn, giục tôi viết và gửi bài giới thiệu tập thơ Dạ Khúc sơm sớm, để kịp làm món quà đầu năm Quý Mão cho Thi sĩ Lê Văn Trung. Vậy mà hôm nay tác phẩm ấy đã vừa in xong, đã đang nằm trong tay tác giả. Thật là nhanh như cắt vút trên trời.
Tôi bấm lịch theo giờ Texas, thấy đêm nay, thứ Sáu January 20, là trừ tịch, đêm cuối cùng của năm Nhâm Dần, nên tôi mới vừa cúng Giao Thừa xong. Xin được đưa bài viết ấy lên đây, mượn mấy vần thơ trong Dạ Khúc:
Tình nhau vừa tháng chạp
Trăm năm còn hò hẹn
Một nụ tình nguyên xuân
để thay cho lời mừng năm mới gửi đến quý bạn bè thân hữu hòng chúc nhau được mọi sự tốt lành,
và mời cùng nhau đọc:
DẠ KHÚC - LÊ VĂN TRUNG
Trời đêm
Em nghe thấy không, mùa xanh đang réo gọi, những hồi chuông đời đang hối hả đêm nay?
Nghe thấy không, tiếng lòng ai đang ngân nga trong Dạ Khúc?
Tiếng lòng ấy đang thầm thì điều gì với chúng ta giữa trời đêm?
Thưa, nó đang dạt dào gọi trở về thuở tóc xanh, môi thắm:
Em có nghe gió mùa xanh réo gọi
Hồn thanh niên bừng mộng cháy phương người
Em có nghe hồi chuông đời hối hả
Lời thánh ca tình ái chảy thành trăng
Lời tình ái tự bao giờ đã thành lời thánh ca tan chảy ánh trăng?
Em có thấy rừng thanh xuân rực lửa
Lửa cháy bừng da thịt ngọc ngà hương
Về khoác áo tình nhân đêm tuyết nguyệt
Ôm vòng tay ghì siết cả chiêm bao
Thi sĩ Lê Văn Trung đang thấy như thế, thảo nào Ông mất ngủ, thảo nào Ông một mình thao thức mãi đêm thâu, thảo nào cùng Ông tôi cũng đang ngẩn ngơ thao thức, ngẩn ngơ không biết có phải là đêm đang tuyết nguyệt, hay là tôi đang hối hả giấc chiêm bao?
Rồi Ông lại bảo có bầy chim én:
Các em về như một bầy chim én
Báo tin rằng tình đã nhuốm màu xuân.
thì tôi vốn đã khó ngủ, nay biết làm sao mà dỗ giấc ngủ đây? Nhưng việc gì phải ngủ! Hãy cùng Ông cất tiếng chào hỏi các người em như bầy chim én đang tề tịu trở về, há chẳng vui sao?
Các em về như đất trời hò hẹn
Lá thêm xanh và hoa thắm vàng hơn...
Lòng tôi ngỡ như con đường đi học
Tóc mùa xanh nhuộm biếc một khung trời
Lòng tôi cũng đang thẳng như con đường đi học, anh Lê Văn Trung ơi. Hạnh phúc đến là giản dị thay! Ngày tháng nào rồi nhỉ? Xin cùng anh cao hứng gọi hôm nay ngày sinh nhật, mà bắt đầu cuộc lữ tự hôm nay:
Trong tương phùng, trong hạnh ngộ, chia xa
Tôi sẽ chọn: hôm nay ngày sinh nhựt
Ngày khởi đầu háo hức của nguyên xuân đầy nhựa sống? Nhưng mới vừa đầu thai xong, chưa kịp cất tiếng chào nguyên tiêu:
Hương của mùa xưa còn ngát lệ
Trăng của tình xưa còn nguyên rằm
Thì tác giả đã vội bảo:
Tôi chết hồn nhiên, chết nhiệm mầu
Chết từ linh diệu của chiêm bao
Hay là Ông muốn bày thêm dăm cuộc đầu thai, dăm lần sinh nhựt nữa chăng? Hay là Ông đang mơ một lần trở về thuở trần gian đang là ngày nguyên sơ thứ sáu, cùng Eve ngó lại cội đau thương?
Nếu có thật một lần thôi, Hạnh Phúc
Anh và em và cây cỏ chim muông
Về tụ hội nơi bắt đầu sự sống
Nhìn lại mình từ nguồn cội đau thương.
Rồi rủ rê, hân hoan, hào hứng:
Tình nhau vừa tháng chạp
Lòng đã vội giao thừa
Nở vào nhau em nhé
Vàng thắm nụ hoàng mai
Em? Hay là chim én
Bay vào anh Trời xanh
Trăm năm còn hò hẹn
Một nụ tình nguyên xuân.
Trời hôm nay cũng đang xoay vần nhịp nhàng nhẹ bước vào xuân. Xin cùng nhau cầu chúc cho những cánh én bay bổng sẽ vút cao giữa trời xanh, và tiếng sơn ca sẽ véo von suốt trong đêm khuya khoắt, trên phận người bèo bọt biết là dạt về đâu.
Về đâu, khi chiều đã sương, nắng đã tắt, và lòng đã trắng mây?
Chiều đã sương và lòng trắng mây
Người về rêu bạc phía hiên Tây
Tay cầm sợi tóc nương theo gió
Sợi tóc buồn vương tiếng thở dài
Về đâu, khi đôi chim én đã vỗ cánh rời xa mái hiên Tây? Khi sợi tóc còn vương đọng tiếng thở dài?
Chiều mỏng quá ôi chiều xanh trong mắt
Đôi môi nào vừa cắn lệ chờ nhau.
Ai chờ ai, hà cớ gì cắn giọt lệ vỡ trên môi?
Mai người về không mà tôi chờ
Tàu người đi, tàu qua nhiều ga
Người biết ga nào tôi đứng đợi
Dù trời giăng mưa hay sương nhòa
Mai người về không sao tôi buồn
Đường thì xa trời thì mênh mông
Có biết lòng tôi như cơn gió
Thổi về đâu cho tóc tỏa hương
Chao ôi! Gần xa chiều xuống đâu quê quán. Đường thì xa mà nắng chiều đã tắt.
Dạ Khúc hay nỗi lòng của tài tử Lê Văn Trung, nỗi lòng khâu mãi, sao vẫn không chịu lành!
Khi lòng khuya đã cạn
Em giặt giũ nỗi buồn
Sợi chỉ tình đứt rạn
Khâu không lành vết thương
Khi lòng khuya đã cạn
Vội quá chuyến tàu đêm
Mưa bên thềm ga vắng
Từng giọt rơi buồn tênh
Thì xin hãy như đứa trẻ bé dại ngày xưa, cùng ngồi xuống bên cạnh tác giả:
Rồi cũng như từng câu truyện cổ
Ta ngồi kể mãi dưới sương khuya
Ta ngồi nghe, ta như đứa trẻ
Nghe bà kể chuyện mà nằm mơ
Mơ thấy đôi chim về xây tổ
Quấn quýt đan từng sợi ái ân
Mơ thấy ta ngồi trên bến cũ
Nhìn sóng tan từng vòng vô tâm
Cùng tác giả mà:
Tôi đặt tim mình lên mặt đất
Nghe bàn chân của vạn mùa thu
Đặt áp tim mình lên mặt đất, nghe gót nhịp vọng về của thiên thu quán trọ, tiếng toa tàu trên đường sắt trăm năm? Tàu người đi, tàu qua nhiều ga. Người biết ga nào tôi đứng đợi!
Thì chi bằng mượn lời của tác giả Lửa Thiêng:
Dọc đời rải rác muôn ga đón.
Khó nỗi ngồi chung một chuyến tàu.
Quá buồn nên muốn yên nguôi chút,
Tôi nói lòng ra để tự cười. (Xa Cách)
Tôi ngờ là Ông Huy Cận định nói: quá buồn nên muốn yêu người chút, muốn nói lòng ra để tự cười?
Anh Lê Văn Trung ơi, tôi cũng đang buồn đây, đang muốn yêu người chút, đang muốn cùng anh mời mọi người về, cùng nhau giặt giũ nỗi buồn, rồi nhìn nhau cười trong đêm khuya DẠ KHÚC!
Tô Thẩm Huy
Houston, Tiết Tiểu Hàn, Nhâm Dần, 2022
TRĂNG KHUYẾT
Năm mươi năm, dòng sông buồn, vẫn chảy
Chiếc thuyền xưa, bến cũ, chẳng quay về
Tôi khản giọng giữa đêm đời mưa lũ
Tiếng sóng nào mỏi mệt mấy bờ khuya
Năm mươi
năm tôi đếm từng chiếc lá
Nỗi vàng phai rụng xuống buổi xa người
Khi đứng giữa vòng xoay đời xa lạ
Tôi rẽ phương nào cũng chạm lá tình phai
Năm mươi
năm, một đời thơ lận đận
Tôi trở về không kịp nối lời thơ
Không kịp nhìn nỗi buồn đêm nguyệt lặn
Chén rượu người, tôi uống giữa cơn mơ
Năm mươi
năm tôi trở về không kịp
Áo vàng phai từ buổi nguyệt chưa rằm
Năm mươi năm còn nguyên vành trăng khuyết
Là tình người đã khuyết cả trăm năm.
VƯỜN ĐÊM
tôi thường mở cánh cửa phòng mình
nơi giam hãm linh hồn tôi băng giá
nơi nghẹn ứ những rã rời mệt lã
nơi tôi co ro nằm mơ ánh sáng của đêm buồn
tôi bước ra ngoài vườn đêm đầy trăng và sương
tôi bước ra ngoài vườn đêm đầy gió
và tôi thở như một lần chưa kịp thở
một mùi hương vi diệu của đất trời
và tôi uống như chưa hề được uống
rượu đêm nồng rực cháy ở trên môi
tôi thường mở cánh cửa phòng mình
như mở trái tim tật nguyền run nhịp đập
mở cả trời đêm nghìn vì sao chớp mắt
xin nở bừng, em nhe, nụ quỳnh hương
cho tôi bước vào vườn đêm
mơ thấy địa đàng
nơi tôi sẽ cùng em ăn trái cấm.
MÙI
HƯƠNG CHIÊM BAO
Tôi còn đây phấn hương người
Thơm như da thịt đất trời vừa thu
Mắt chìm đuối cả câu thơ
Hồn tôi chiếc lá rụng bờ mi cong
Tôi còn đây sương Vườn Hồng
Tóc người rối cả nỗi buồn ngày xanh
Bàn tay thơm quá nụ tình
Xin đan từng sợi nhớ quên ngọt ngào
Ôi hương xưa mùi chiêm bao
Còn nguyên từ thuở ban đầu tìm nhau.
CÂU
CHUYỆN TÌNH YÊU
Câu chuyện tình yêu là chuyện của dòng sông
Lời tình tự chảy mềm như lụa
Chảy thao thiết qua những bình nguyên xanh ngát
Như lòng em chảy biếc một màu thu
Như tiếng hát em vời vợi giữa cơn mơ
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng thơ
Như thần thoại, như ảo huyền cổ tích
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng nước mắt
Có nỗi hân hoan có nỗi muộn phiền
Có nỗi nhớ nhung xao xác bập bềnh
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những con đường
Nhuộm vàng thắm áo chiều xưa lụa mỏng
Là câu chuyện của gió của mưa của vòng tay ảo mộng
Của tóc nhung huyền của mắt sương phai
Của rưng rưng từng ngón nhỏ bàn tay
Cầm chiếc lá thả bay về xa thẳm
Cầm nỗi nhớ thả bay mùa nguyệt lặn
Cầm câu thơ thơm ngát thịt da người
Ôi những con đường chạy suốt hồn tôi
Còn in mãi dấu chân tình rêu biếc
Tôi trải thơ mình như cỏ thơm như rượu nồng như cơn mơ diễm tuyệt
Tôi trải hồn tôi lên nỗi nhớ hoang đường
Tôi trải chiều tôi xanh ngát những hoàng hôn
Trời đất dâng hoa đẹp mùa hôn phối
Tôi sẽ về theo con đường của câu chuyện tình diệu vợi
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những giấc mơ.
VÀ EM MÙA NGUYỆT NỞ
Trăng bữa ấy vàng hơn màu áo của
Lụa vàng thơm hương mỏng ướp đêm quỳnh
Em bữa ấy và trăng mùa nguyệt nở
Linh hồn tôi bữa ấy chảy đầy trăng
Trăng bữa ấy vàng hơn màu áo của
Lụa vàng thơm hương mỏng ướp đêm quỳnh
Em bữa ấy và trăng mùa nguyệt nở
Linh hồn tôi bữa ấy chảy đầy trăng
LỄ HỘI TRÙNG LAI
Em cơn gió thổi qua tôi vườn hạ
Phượng vài bông thắp lửa réo xuân thì
Mây dát bạc nhuộm hồn tôi trắng xóa
Thơ vườn tôi từng đóa nở tường vi
Về đi hỡi mưa tơ và nắng lụa
Đường em qua tôi rắc phấn hoa vàng
Lòng sẽ biếc dịu mềm như rêu biếc
Lòng sẽ thơm như tóc quyện hương rằm
Về đây hỡi trăng sương mùa nguyệt thắm
Đêm cài hoa lên ngực biếc thanh tân
Thơ từng đóa nở vì EM NHAN SẮC
Thơ bừng hương vì HƯƠNG NHỤY NGUYÊN XUÂN
Về đi nhé hỡi ngàn sao lấp lánh
Gọi trăm năm mừng đón hội trùng lai
Tôi sẽ thắp trái tim mình rực lửa
Xin mời em cạn chén cuộc vui này.
NẮNG
Sáng hôm nay, trời trong, rất trong
Lòng tôi như một dải mây hồng
Bay trong sương nắng, vương trên lá
Nhuộm xuống vườn xanh, hoa ngát hương
Sáng hôm nay, trời xanh, rất xanh
Lòng thơm như một đóa hoa quỳnh
Nhà ai nở mấy nhành lan tím
Hồn tôi ai vẽ mà nên tranh
Hình như mùa đông chưa trở về
Hình như tình thu còn đâu đây
Tôi nghe gió hát lời thơ ngọc
Tôi nghe lá reo nghìn âm giai
Ai giăng đầy tơ vàng như lụa
Phất phới bay trong nắng lụa là
Em về Áo mỏng Chìm trong mộng
Giọt nắng mùa xưa cũng nở hoa.
VƯỜN HẠ
Em thay áo mới mùa sen hạ
Tôi cũng vườn trưa nở phượng hồng
Xin ướp thơ vào trang tình cũ
Hương trăng còn đượm mấy mùa sương
TÂM
NGUYỆN
Tôi xin nở hết một lần
Mùa hoa tôi thưở tình còn đang xanh
Tôi xin làm một dòng sông
Chảy qua em buổi nguyệt hồng đang hương
Tôi
Men ướp rượu tình nồng
Xin em nhung lụa cho lòng ươm tơ.
SẮC HƯƠNG RỪNG
Hoa vẫn nở bên bờ khe bờ suối
Con cua bò, con cá lội bình yên
Này cô gái chờ ai mà đứng đợi
Đôi mắt tròn sáng một góc trời riêng
Đôi môi đỏ đã thầm thì mở hé
Gió muôn chiều hương tóc chảy theo sương
Hình như lá cũng buông lời thỏ thẻ
Cô là hoa hay là mộng của thiên đường
Hương theo gió, hương nghìn phương vi diệu
Ướp cho nồng da thịt buổi nguyên xuân
Em tỏa ngát đôi nụ hồng hàm tiếu
Cho đất trời cũng rạo rực nguồn cơn
Tôi chợt hiểu vì đâu lòng tôi đã
Bỗng sửng sờ giữa bát ngát hương xanh
Tôi chợt hiểu vì đâu lòng hối hả
Chạy quanh đồi tôi hối hả vòng quanh
Để từ đó với trăm khe nghìn suối
Tôi ngược dòng lội suốt giấc mơ tôi
Tôi ngược dòng tìm lại thoáng đời vui
Núi rừng ơi còn đó dáng em ngồi
MÙA XUÂN EM VỀ
bất chợt em về đêm tháng chạp
lòng tôi buổi ấy cũng giao thừa
thánh thót gót tình khua phím nhạc
lòng tôi rộn rã ngợp hương xưa
ai biết vì đâu hoa cúc nở
lòng tôi như cũng vừa mãn khai
ôi da thịt ấy lừng hương mật
môi chưa kề ly tình đã say
bất chợt em về nhan sắc lạ
con dế giật mình gáy dưới sương
vì sao nào rụng vui trên lá
cả đất trời như xao xuyến rung
rất đổi tình cờ không hẹn trước
em về đậu giữa giấc mơ tôi
mùa xuân có lẽ từ lâu lắm
đã chảy vào trong máu thịt người.
ẢO ẢNH
CUỘC ĐỜI (*)
(Thơ cho cõi Im Lặng)
(Thơ cho cõi Im Lặng)
Tôi sẽ vẽ vào trái tim trời đất
Một màu mây vàng thắm buổi yêu người
Tôi sẽ nạm từng dòng sương lệ ngát
Vào mắt tình xanh biếc thuở hai mươi
Tôi sẽ khắc vào rêu mềm trên đá
Tên loài Hoa Vĩnh Cửu tỏa hương trầm
Và em sẽ cài hoa lên ngực ấm
Như màu trăng rằm suốt cõi trăm năm
Tôi sẽ trải trên đường về Tuyệt Đích
Thơ hồng như màu máu trái tim hồng
Thơ tôi chảy thành trăm dòng diễm tuyệt
Nương theo chiều mây thắm một dòng sông
Tôi sẽ dệt vào áo tình nhung lụa
Từng sợi tơ vàng thắm tuổi xuân thì
Xin mặc lấy linh hồn tôi trắng xóa
Linh hồn tôi vời vợi giọt sương phai.
(*) Imaginaire de la vie
VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ
LÀ GIẤC MƠ
Tôi vẫn thường nghe những giai điệu mượt mà của mỗi sớm mai
Nghe rất nhẹ tiếng của bình minh xao động
Phía xa vời vàng óng những viền mây
Nghe gió giật mình rung những vòm cây
Màu xanh thẳm như màu xanh thiếu nữ
Có đôi chim sâu đang thì thầm bên tổ
Chiếc mỏ cong mềm âu yếm gọi liu riu
Cho dẫu đất trời có xa thẳm bao nhiêu
Thì vũ trụ vẫn gói tròn trong chiếc tổ
Tôi chợt nhận ra rằng không có gì bé nhỏ
VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ GIẤC MƠ!
Tôi cứ hay nôn nao quay quắt đợi chờ
Những buổi sớm hoa trong vườn đua nở
Những bông hoa là những linh hồn của nghìn năm ở lại
Cùng nhân gian tô thắm những gam màu
Với những đôi bướm vàng đang tình tự yêu nhau
Làm rung nhẹ trái tim đang rạng ngời nắng biếc
Đôi cánh chập chờn vờn nhau trong trò vui tình yêu diễm tuyệt
Như những thiên thần về ru giữa chiêm bao
Ngàn buổi yêu nhau là ngàn giây phút nhiệm mầu
Vườn địa đàng
Đây bài thơ vi diệu
Tôi chợt nhận ra rằng hương sắc đời ngàn năm vĩnh cửu
VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ GIẤC MƠ!
DÂNG
HIẾN
Tôi xin mở rộng lòng mình
Như lòng xuân cũng mông mênh đất trời
Tôi xin trải vẹn niềm vui
Trong tim em - trong tim người, tôi yêu
Tôi xin xanh lại từ đầu
Nhuộm vào thơ phút nhiệm mầu tinh khôi
Tôi và hoa nở rạng ngời
Tôi và hương ướp lụa người áo mây
Tôi xin làm cốc rượu đầy
Cho môi tình ái nồng say ái tình.
XUÂN CA
Lòng chớm xuân vàng men ướp mật
Tình ơi hàm tiếu đừng mãn khai
Để nắng mùa xanh hương biếc ngọc
Chải mềm mây lụa tóc trên vai
Tôi nghe trong gió lời chim én
Gọi những mùa xuân triệu tấm lòng
Em mở rừng hương khai suối ngọc
Thanh bình nhân loại đã rung chuông
Lòng đã mai hoa đã đào hoa
Tình ơi đàn ngân nhịp nhã ca
Mùa xuân kẻ một đường son thắm
Em trải vào thơ những lụa là
Gió réo lời xuân reo nhịp nhịp
Hoa ơi hàm tiếu đừng mãn khai
Để rượu ngàn năm còn ủ mật
Thanh bình nhân loại ngát hương say.
MỘT LẦN
NGUYÊN XUÂN
Cho tôi về một lần thôi
Nhìn mây xanh với áo người còn xanh
Trải hồn ra với VÔ BIÊN
Trải tình ra với mông mênh đất trời
Cho tôi về một lần thôi
Ngắm trăng vàng thắm mắt người đầy trăng
Em từ VÔ LƯỢNG NGUYÊN XUÂN
Áo hoa quần lụa đêm trần gian tôi
Cho tôi
Về một lần thôi
Sương nghìn năm cũ nhớ người còn bay
Tìm nhau giữa hội xuân này
Qua nhau cho hết một ngày. Rồi thôi!
Năm mươi năm, dòng sông buồn, vẫn chảy
Chiếc thuyền xưa, bến cũ, chẳng quay về
Tôi khản giọng giữa đêm đời mưa lũ
Tiếng sóng nào mỏi mệt mấy bờ khuya
Nỗi vàng phai rụng xuống buổi xa người
Khi đứng giữa vòng xoay đời xa lạ
Tôi rẽ phương nào cũng chạm lá tình phai
Tôi trở về không kịp nối lời thơ
Không kịp nhìn nỗi buồn đêm nguyệt lặn
Chén rượu người, tôi uống giữa cơn mơ
Áo vàng phai từ buổi nguyệt chưa rằm
Năm mươi năm còn nguyên vành trăng khuyết
Là tình người đã khuyết cả trăm năm.
tôi thường mở cánh cửa phòng mình
nơi giam hãm linh hồn tôi băng giá
nơi nghẹn ứ những rã rời mệt lã
nơi tôi co ro nằm mơ ánh sáng của đêm buồn
tôi bước ra ngoài vườn đêm đầy trăng và sương
tôi bước ra ngoài vườn đêm đầy gió
và tôi thở như một lần chưa kịp thở
một mùi hương vi diệu của đất trời
và tôi uống như chưa hề được uống
rượu đêm nồng rực cháy ở trên môi
tôi thường mở cánh cửa phòng mình
như mở trái tim tật nguyền run nhịp đập
mở cả trời đêm nghìn vì sao chớp mắt
xin nở bừng, em nhe, nụ quỳnh hương
cho tôi bước vào vườn đêm
mơ thấy địa đàng
nơi tôi sẽ cùng em ăn trái cấm.
Tôi còn đây phấn hương người
Thơm như da thịt đất trời vừa thu
Mắt chìm đuối cả câu thơ
Hồn tôi chiếc lá rụng bờ mi cong
Tôi còn đây sương Vườn Hồng
Tóc người rối cả nỗi buồn ngày xanh
Bàn tay thơm quá nụ tình
Xin đan từng sợi nhớ quên ngọt ngào
Ôi hương xưa mùi chiêm bao
Còn nguyên từ thuở ban đầu tìm nhau.
Câu chuyện tình yêu là chuyện của dòng sông
Lời tình tự chảy mềm như lụa
Chảy thao thiết qua những bình nguyên xanh ngát
Như lòng em chảy biếc một màu thu
Như tiếng hát em vời vợi giữa cơn mơ
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng thơ
Như thần thoại, như ảo huyền cổ tích
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng nước mắt
Có nỗi hân hoan có nỗi muộn phiền
Có nỗi nhớ nhung xao xác bập bềnh
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những con đường
Nhuộm vàng thắm áo chiều xưa lụa mỏng
Là câu chuyện của gió của mưa của vòng tay ảo mộng
Của tóc nhung huyền của mắt sương phai
Của rưng rưng từng ngón nhỏ bàn tay
Cầm chiếc lá thả bay về xa thẳm
Cầm nỗi nhớ thả bay mùa nguyệt lặn
Cầm câu thơ thơm ngát thịt da người
Ôi những con đường chạy suốt hồn tôi
Còn in mãi dấu chân tình rêu biếc
Tôi trải thơ mình như cỏ thơm như rượu nồng như cơn mơ diễm tuyệt
Tôi trải hồn tôi lên nỗi nhớ hoang đường
Tôi trải chiều tôi xanh ngát những hoàng hôn
Trời đất dâng hoa đẹp mùa hôn phối
Tôi sẽ về theo con đường của câu chuyện tình diệu vợi
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những giấc mơ.
Trăng bữa ấy vàng hơn màu áo của
Lụa vàng thơm hương mỏng ướp đêm quỳnh
Em bữa ấy và trăng mùa nguyệt nở
Linh hồn tôi bữa ấy chảy đầy trăng
Lụa vàng thơm hương mỏng ướp đêm quỳnh
Em bữa ấy và trăng mùa nguyệt nở
Linh hồn tôi bữa ấy chảy đầy trăng
Em cơn gió thổi qua tôi vườn hạ
Phượng vài bông thắp lửa réo xuân thì
Mây dát bạc nhuộm hồn tôi trắng xóa
Thơ vườn tôi từng đóa nở tường vi
Đường em qua tôi rắc phấn hoa vàng
Lòng sẽ biếc dịu mềm như rêu biếc
Lòng sẽ thơm như tóc quyện hương rằm
Đêm cài hoa lên ngực biếc thanh tân
Thơ từng đóa nở vì EM NHAN SẮC
Thơ bừng hương vì HƯƠNG NHỤY NGUYÊN XUÂN
Gọi trăm năm mừng đón hội trùng lai
Tôi sẽ thắp trái tim mình rực lửa
Xin mời em cạn chén cuộc vui này.
Sáng hôm nay, trời trong, rất trong
Lòng tôi như một dải mây hồng
Bay trong sương nắng, vương trên lá
Nhuộm xuống vườn xanh, hoa ngát hương
Sáng hôm nay, trời xanh, rất xanh
Lòng thơm như một đóa hoa quỳnh
Nhà ai nở mấy nhành lan tím
Hồn tôi ai vẽ mà nên tranh
Hình như mùa đông chưa trở về
Hình như tình thu còn đâu đây
Tôi nghe gió hát lời thơ ngọc
Tôi nghe lá reo nghìn âm giai
Ai giăng đầy tơ vàng như lụa
Phất phới bay trong nắng lụa là
Em về Áo mỏng Chìm trong mộng
Giọt nắng mùa xưa cũng nở hoa.
Em thay áo mới mùa sen hạ
Tôi cũng vườn trưa nở phượng hồng
Xin ướp thơ vào trang tình cũ
Hương trăng còn đượm mấy mùa sương
Tôi xin nở hết một lần
Mùa hoa tôi thưở tình còn đang xanh
Tôi xin làm một dòng sông
Chảy qua em buổi nguyệt hồng đang hương
Tôi
Men ướp rượu tình nồng
Xin em nhung lụa cho lòng ươm tơ.
Hoa vẫn nở bên bờ khe bờ suối
Con cua bò, con cá lội bình yên
Này cô gái chờ ai mà đứng đợi
Đôi mắt tròn sáng một góc trời riêng
Đôi môi đỏ đã thầm thì mở hé
Gió muôn chiều hương tóc chảy theo sương
Hình như lá cũng buông lời thỏ thẻ
Cô là hoa hay là mộng của thiên đường
Hương theo gió, hương nghìn phương vi diệu
Ướp cho nồng da thịt buổi nguyên xuân
Em tỏa ngát đôi nụ hồng hàm tiếu
Cho đất trời cũng rạo rực nguồn cơn
Tôi chợt hiểu vì đâu lòng tôi đã
Bỗng sửng sờ giữa bát ngát hương xanh
Tôi chợt hiểu vì đâu lòng hối hả
Chạy quanh đồi tôi hối hả vòng quanh
Để từ đó với trăm khe nghìn suối
Tôi ngược dòng lội suốt giấc mơ tôi
Tôi ngược dòng tìm lại thoáng đời vui
Núi rừng ơi còn đó dáng em ngồi
bất chợt em về đêm tháng chạp
lòng tôi buổi ấy cũng giao thừa
thánh thót gót tình khua phím nhạc
lòng tôi rộn rã ngợp hương xưa
ai biết vì đâu hoa cúc nở
lòng tôi như cũng vừa mãn khai
ôi da thịt ấy lừng hương mật
môi chưa kề ly tình đã say
bất chợt em về nhan sắc lạ
con dế giật mình gáy dưới sương
vì sao nào rụng vui trên lá
cả đất trời như xao xuyến rung
rất đổi tình cờ không hẹn trước
em về đậu giữa giấc mơ tôi
mùa xuân có lẽ từ lâu lắm
đã chảy vào trong máu thịt người.
(Thơ cho cõi Im Lặng)
Một màu mây vàng thắm buổi yêu người
Tôi sẽ nạm từng dòng sương lệ ngát
Vào mắt tình xanh biếc thuở hai mươi
Tên loài Hoa Vĩnh Cửu tỏa hương trầm
Và em sẽ cài hoa lên ngực ấm
Như màu trăng rằm suốt cõi trăm năm
Thơ hồng như màu máu trái tim hồng
Thơ tôi chảy thành trăm dòng diễm tuyệt
Nương theo chiều mây thắm một dòng sông
Từng sợi tơ vàng thắm tuổi xuân thì
Xin mặc lấy linh hồn tôi trắng xóa
Linh hồn tôi vời vợi giọt sương phai.
(*) Imaginaire de la vie
Tôi vẫn thường nghe những giai điệu mượt mà của mỗi sớm mai
Nghe rất nhẹ tiếng của bình minh xao động
Phía xa vời vàng óng những viền mây
Nghe gió giật mình rung những vòm cây
Màu xanh thẳm như màu xanh thiếu nữ
Có đôi chim sâu đang thì thầm bên tổ
Chiếc mỏ cong mềm âu yếm gọi liu riu
Cho dẫu đất trời có xa thẳm bao nhiêu
Thì vũ trụ vẫn gói tròn trong chiếc tổ
Tôi chợt nhận ra rằng không có gì bé nhỏ
VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ GIẤC MƠ!
Tôi cứ hay nôn nao quay quắt đợi chờ
Những buổi sớm hoa trong vườn đua nở
Những bông hoa là những linh hồn của nghìn năm ở lại
Cùng nhân gian tô thắm những gam màu
Với những đôi bướm vàng đang tình tự yêu nhau
Làm rung nhẹ trái tim đang rạng ngời nắng biếc
Đôi cánh chập chờn vờn nhau trong trò vui tình yêu diễm tuyệt
Như những thiên thần về ru giữa chiêm bao
Ngàn buổi yêu nhau là ngàn giây phút nhiệm mầu
Vườn địa đàng
Đây bài thơ vi diệu
Tôi chợt nhận ra rằng hương sắc đời ngàn năm vĩnh cửu
VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ GIẤC MƠ!
Tôi xin mở rộng lòng mình
Như lòng xuân cũng mông mênh đất trời
Tôi xin trải vẹn niềm vui
Trong tim em - trong tim người, tôi yêu
Tôi xin xanh lại từ đầu
Nhuộm vào thơ phút nhiệm mầu tinh khôi
Tôi và hoa nở rạng ngời
Tôi và hương ướp lụa người áo mây
Tôi xin làm cốc rượu đầy
Cho môi tình ái nồng say ái tình.
Lòng chớm xuân vàng men ướp mật
Tình ơi hàm tiếu đừng mãn khai
Để nắng mùa xanh hương biếc ngọc
Chải mềm mây lụa tóc trên vai
Tôi nghe trong gió lời chim én
Gọi những mùa xuân triệu tấm lòng
Em mở rừng hương khai suối ngọc
Thanh bình nhân loại đã rung chuông
Lòng đã mai hoa đã đào hoa
Tình ơi đàn ngân nhịp nhã ca
Mùa xuân kẻ một đường son thắm
Em trải vào thơ những lụa là
Gió réo lời xuân reo nhịp nhịp
Hoa ơi hàm tiếu đừng mãn khai
Để rượu ngàn năm còn ủ mật
Thanh bình nhân loại ngát hương say.
Cho tôi về một lần thôi
Nhìn mây xanh với áo người còn xanh
Trải hồn ra với VÔ BIÊN
Trải tình ra với mông mênh đất trời
Cho tôi về một lần thôi
Ngắm trăng vàng thắm mắt người đầy trăng
Em từ VÔ LƯỢNG NGUYÊN XUÂN
Áo hoa quần lụa đêm trần gian tôi
Cho tôi
Về một lần thôi
Sương nghìn năm cũ nhớ người còn bay
Tìm nhau giữa hội xuân này
Qua nhau cho hết một ngày. Rồi thôi!
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment