Tuesday, June 15, 2021

Bình thơ Lê Văn Trung - Nguyễn thị Bích Hậu

 




Bức hình này là thi sĩ Lê Văn Trung, khi còn trẻ.
 
Một trong những đặc ân của mùa dịch, là cho tôi thời gian nhiều hơn để đọc thơ. Những thi sĩ trên cõi mạng có không nhiều độc giả. Thường một bài thơ post lên chỉ có vài chục người like và vậy thôi. Vì có quá nhiều thứ để người ta quan tâm. Và trong khi lang thang trên mạng, tôi tình cờ tìm ra thơ của thi sĩ Lê Văn Trung, ông khá kín tiếng trong đời sống văn chương mà ta vẫn thấy trên đài hay báo. Nhưng thơ của ông rất hay và bút lực thì đầy sức mạnh.
 
Lê Văn Trung sinh năm 1947. Ông vốn là một nhà giáo, quê Quảng Nam. Ông tốt nghiệp trường quốc gia sư phạm Quy Nhơn năm 1969 và về Quảng Ngãi dạy học. Hồi đó thi sỹ đã có thơ đăng ở nhiều nơi như tạp chí Bách Khoa, Văn, Ý Thức, Thời tập.
 
Có thể hình dung những tháng ngày mơ mộng thời tuổi trẻ của Lê Văn Trung qua các câu thơ rất hay sau:
 
"Nỗi buồn tô nhẹ lên môi
Tôi phơi xác lá hồn tôi chớm vàng
Sông người chảy một dòng trăng
Tóc người lạnh một hồn sương nguyệt rằm
Tình tôi chùng phím huyền cầm
Tay người thả một nhánh trầm hương bay
Về đây với hội hoa này
Áo người mỏng quá mộng bày dưới hoa
Này đây nhung gấm lụa là
Này đây mắt ngọc môi ngà bừng hương
Này đây da thịt là sương
Là mây ảo mộng là trường giang mơ
Nỗi buồn tôi trải lên thơ
Bước chân tình động đôi bờ nhân gian"
 
"Sông trôi một giải sa mù
Trà Giang trắng lạnh nhuốm màu bạch vân
Có người ngồi bến trăm năm
Mái chèo khua mãi vào thăm thẳm chiều"
 
"Nhớ người xưa nắng vàng thêu
Nhành hoa nở đóa mỹ miều áo hoa
Những dòng thơ chảy như tơ
Tóc bay rối cả giấc mơ hoang đường"
 
Tuy nhiên, cuộc đời mộng và hoa đó không kéo dài trong đời thực. Sau 1975, Lê Văn Trung về Huế cùng gia đình. Rồi ông phải vào tù cải tạo 10 năm. Vợ con ông trôi dạt về vùng rừng núi heo hút ở xã Xuân Đông, huyện Xuân Lộc, Đồng Nai. Rồi sau khi ra tù, ông cũng về cùng nơi đó với vợ con, làm rẫy và làm thơ. Và thơ của ông sau những biến cố của đời sống, là thơ thấu hiểu nỗi buồn của nhân gian nhiều biến đổi sau biết bao mùa ly loạn:
 
"Thà ví đời ta như cây cỏ
Sống giữa đất trời như cỏ cây
Hề ta chỉ là tên hàn sỹ
Lòng ta là một ly rượu đầy
Ta rót mời em vài chén rượu
Hãy uống cùng ta dăm nỗi buồn
Tay gõ vào mây mà lệ ướt
Tay ôm tràn gió mà mưa tuôn
Có nghĩ vì nhau mà nâng chén
Có nghĩ gì nhau mà uống say
Thiên hạ đã bao mùa ly loạn
Ta với em chừ tay trắng tay…”
(Chén rượu hoàng hôn)
 
"Tôi về trải hết lòng nhung lụa
Rượu nồng xin cạn cuộc tình vui
Sài Gòn tháng sáu trời hanh gió
Ôi chiều hồng ươm chiều chưa mưa
Em về, thơm đóa tình xanh cũ
Nhớ em giọt nắng vàng câu thơ”
 
Năm 2006, sau rất nhiều gian nan và khó khăn, Lê Văn Trung cho ấn hành một tập thơ có 62 bài tên là Cát Bụi Phận Người. Tập thơ này do NXB Văn nghệ cấp phép và chỉ in vẻn vẹn có 500 cuốn. Một số lượng rất nhỏ. Vì thơ hồi đó bán đã rất khó, thường chỉ in và đem tặng nhau. Trong khi thi sĩ Lê Văn Trung thì đâu phải người giàu có gì cho cam. Nhưng đây là một tập thơ rất hay, nay vẫn còn bản pdf trên mạng mà nhiều độc giả có thể đọc.
 
Thời gian 74 năm qua của thi sỹ Lê Văn Trung đủ dài cho những trải nghiệm về cuộc đời. Mà tất cả cũng rất đủ đầy trong thế giới thi ca của ông, nhiều trăm bài thơ, viết bằng một thứ tiếng Việt tuyệt vời có từ thời Nguyễn Du và Nguyễn Trãi. Cá nhân tôi tin rằng thơ của Lê Văn Trung, càng ngày sẽ càng có nhiều độc giả yêu thích hơn, vì hay và đẹp. Đọc thơ của ông là để cùng đồng cảm trong một cuộc trở về, về với quê hương và nguồn cội
 
"quê là quán quán là quê
ra đi là cuộc trở về thủy chung
sông và suối suối và sông
sông đi là suối nối dòng trước sau
cõi vị lai cõi ban đầu
hai miền tịch mịch, hai đầu hư không
sá gì dâu biển tang thương
quê là quán trọ trên đường mây bay."
(Quê và quán)
 
Nguyễn Thị Bích Hậu #nguyenthibichhau
Hình từ trang huongdao


No comments:

Nhớ màu hoa cũ

NHỚ MÀU HOA CŨ   Rất lẻ loi một đóa hoa vàng Nở muộn bên đường chiều đang sương Có người chợt nhớ mùa thu trước Hoa cài lên tóc còn ươm h...