20
Ngày qua ngày chàng tới rồi lại đi xa. Người bạn tôi ơi, hãy
mang cho chàng bông hoa đang cài trên mái tóc tôi đây. Nếu chàng gạn hỏi ai là
người cho hoa ấy, xin nhớ đừng nói tên tôi – vì chàng chỉ tới rồi lại đi xa.
Chàng ngồi trên đất bụi dưới tán cây. Người bạn tôi ơi, hãy lấy hoa cùng lá trải
ra đó thành chỗ ngồi. Đôi mắt chàng vương buồn đem u buồn đến tận tim tôi.
Chúng không nói điều đang nghĩ – vì chàng chỉ tới rồi lại đi xa.
21
Ừ mà sao chàng lại chọn lối đến cổng nhà tôi, người trai phiêu
lãng, khi vừa bình minh? Mỗi lần ra vào là mỗi lần tôi nhìn thấy chàng, mắt
chàng bắt gặp mắt tôi. Tôi chẳng biết có nên chuyện trò hay cứ lặng im. Ừ mà
sao chàng lại chọn lối đến cổng nhà tôi? Đêm tháng bảy trời đầy mây đen; vào
Thu không gian xanh dịu; ngày Xuân rạo rực vì làn gió phương Nam. Mỗi lần đến,
chàng lại dệt lời ca bằng cung điệu mới tươi. Tôi buông tay rời việc, mắt tràn
ngập sương lam. Ừ mà sao đến cổng nhà tôi chàng lại dừng chân chọn lối?
22
Lúc nàng bước nhanh qua trước mặt, tà áo nhẹ vương thân tôi. Từ
hoang đảo vô danh của trái tim đơn côi làn hơi ấm áp mùa Xuân chợt thổi về. Tà
áo lất phất khẽ chạm người tôi rồi mất hút nhanh như cánh hoa tả tơi bay trong
gió nhẹ, rơi vào tim tôi như tiếng vóc thân nàng thở dài hay tiếng trái tim
nàng thì thầm nhè nhẹ.
23
Sao em ngồi đó tay rung
vòng xuyến vẩn vơ? Múc nước đầy bình đi thôi, giờ về đã đến. Sao em đưa tay khuấy
nước mà mắt cứ vẩn vơ lúc lúc lại hướng về con đường trước mặt, kiếm tìm ai đó
em ơi? Múc nước đầy bình đi thôi, giờ về đã đến. Buổi sáng từ từ trôi qua –
dòng nước đen ngòm vẫn tiếp tục chảy. Sóng thành đợt nô đùa và thì thầm với
nhau trò chơi vơ vẩn. Mây lang thang tụ tập ở riềm trời là là trên mặt đất. Mây
nấn ná ngó nhìn em và mỉm cười vẩn vơ. Múc nước đầy bình đi thôi, giờ về đã đến.
24
Bạn ơi! Đừng chôn chặt trong tim những nỗi niềm thầm kín. Hãy kể
tôi nghe, chỉ riêng tôi, kể trong bí mật. Bạn mỉm cười duyên dáng, thì thầm dịu
dàng; tôi sẽ nghe lời bàn kể bằng tim chứ không phải bằng tai. Đêm chìm sâu,
căn nhà im lặng, chìm trong tổ đang dầm mình ngon giấc ngủ say. Hãy kể tôi nghe
qua nước mắt ngập ngừng, qua nụ cười gượng gạo, qua đau thương thấm lịm, qua tủi
hổ lặng trầm những nỗi niềm thầm kín trong tim!
25
“Này anh bạn trẻ, hãy đến
với chúng tôi, và kể cho nghe thành thực sao mắt anh có ánh dại cuồng?”
“Tôi chẳng rõ đã uống loại anh túc dại hoang nào mà trong ánh mắt
lại hiện vẻ dại cuồng”.
“Xấu hổ làm sao!”
“Nhưng, nên nhớ đời có người khôn ngoan, có người dại khờ, có
người cẩn thận, có người bừa bãi lung tung. Có những đôi mắt cười tươi, có những
đôi mắt ướt lệ – còn trong đáy mắt tôi lại có ánh dại cuồng”.
“Này anh bạn trẻ, sao lại đứng lặng thinh thế dưới bóng mát tán
cây?”
“Chân rã rời vì tim nặng chĩu u buồn nên tôi đứng lặng thinh dưới
bóng mát tán cây”
“Ồ, xấu hổ làm sao!”
“Nhưng, trên đường dài có người tiến xa, có người lẽo đẽo, có
người tự do, có người tù túng – còn chân tôi thì đã rã rời vì tim chĩu nặng u
buồn riêng tư”.
26
“Bất kỳ thứ gì từ bàn tay
em tha thiết, tôi đều giữ hết, không đòi hỏi gì hơn”.
“Vâng, vâng, em hiểu anh, người hành khất khiêm nhường, anh muốn
xin tất cả những gì người đời hằng có”.
“Nếu dành cho tôi bông hoa lạc loài tôi sẽ cài hoa đó lên tim”.
“Thế nhỡ hoa có gai thì sao?”
“Tôi sẵn sàng chịu đựng”.
“Vâng, vâng, em hiểu anh, người hành khất khiêm nhường, anh muốn
xin tất cả những gì người đời hằng có”.
“Nhưng một khi nếu em trìu mến đưa mắt nhìn khuôn mặt, ánh nhìn ấy
sẽ cho tôi niềm vui vượt ra ngoài cõi chết”.
“Thế ngộ chỉ có những ánh nhìn hung dữ thì sao?”
“Tôi sẽ để chúng xuyên thủng tim mình”.
“Vâng, vâng, em hiểu anh, người hành khất khiêm nhường, anh muốn
xin tất cả những gì người đời hằng có”.
27
“Hãy đặt lòng tin vào tình yêu cho dẫu tình yêu mang lại khổ
đau. Chẳng nên khép kín lòng mình như thế”.
“Không đâu anh, lời anh tối nghĩa em không hiểu”.
“Em ơi! Trái tim ta có cũng chỉ để đem cho người đời với giọt lệ,
với bài ca”.
“Không đâu anh, lời anh tối nghĩa em không hiểu”.
“Nguồn vui mong manh như giọt sương mai vừa mới nở cười đã vội
vàng chết yểu. Nhưng u buồn thường dai dẳng khó tan. Hãy để tình yêu khổ đau
trong mắt em bừng tỉnh”.
“Không đâu anh, lời anh tối nghĩa em không hiểu”.
“Hoa sen nở khi thấy ánh mặt trời rồi mất hết nhụy tinh và chẳng
bao giờ giữ nguyên hình nụ búp trong sương lạnh vĩnh cửu mùa Đông”.
“Không đâu anh, lời anh tối nghĩa em không hiểu”.
28
Đôi mắt em hỏi han trông
băn khoăn, u buồn; mắt ấy muốn tìm hiểu ý nghĩa lời tôi như mặt trăng muốn đo
lường đáy biển. Tôi đã lột trần đời mình từ đầu đến cuối để em rõ, để em hay,
không đậy che, không giấu diếm. Đó là lý do tại sao em chưa hiểu ý nghĩa những
điều tôi nói. Nếu đó chỉ là viên ngọc báu, tôi sẽ đập ra trăm mảnh, xâu thành
chuỗi rồi choàng lên cổ em xinh. Nếu đó chỉ là bông hoa tròn trĩnh, nhỏ nhắn,
thơm tho, tôi sẽ bứt khỏi cành rồi gài lên mái tóc em đẹp. Nhưng đó lại là trái
tim, em ơi, thì biết đâu là bờ là đáy? Dẫu không biết hết biên giới của kinh đô
tình yêu, em vẫn là Hoàng hậu trị vì trong đó. Nếu đó chỉ là giây phút vui
tươi, giây phút ấy sẽ nở thành nụ cười cởi mở và em có thể bắt gặp khi chợt thấy
chợt nhìn. Nếu đó chỉ là nỗi thương đau, ắt sẽ biến thành nước mắt trong vắt phản
ánh buồn sầu thầm kín không lời than van. Nhưng đó lại là tình yêu, em ạ. Nguồn
vui, nỗi sầu của tình yêu thường mênh mông; điều tình yêu thiếu, tình yêu thừa
cũng vô cùng vô tận.
Tình yêu vẫn gần gũi với em như chính cuộc đời em đang sống,
song có bao giờ em hiểu rõ hoàn toàn.
29
Anh yêu mến! Nói cho em hay, kể cho em biết – bằng lời – những
điều anh đang hát. Đêm thâm u, sao lẩn trong mây, gió đang nỉ non qua kẽ lá. Em
sẽ buông lỏng vành tóc. Tấm áo choàng màu xanh sẽ trùm lấy thân em như màn đêm
mênh mông. Em sẽ ghì chặt đầu anh vào lòng; rồi cứ thế thủ thỉ cùng tim anh
trong tịch mịch dịu trầm. Em sẽ nhắm mắt lắng nghe, và không nhìn khuôn mặt.
Khi anh dứt lời, chúng mình sẽ ngồi bất động lặng im. Chỉ có lùm cây rì rào
trong bóng đêm. Màn tối sẽ nhạt máu, rồi ngày sẽ rạng. Chúng mình sẽ nhìn vào mắt
nhau, rồi mỗi người đi một phương. Anh yêu mến! Nói cho em hay, kể cho em biết
– bằng lời – những điều anh đang hát.
30
Em là mây chiều lững lờ trôi trên bầu trời mộng ước của tôi. Đem
tình yêu thèm khát, tôi hằng vẽ, hằng tạo ra em. Em là của riêng, của riêng
tôi, đang ngự trị đỉnh mộng đẹp vô bờ tôi ấp ủ! Chân em hồng đỏ khi ánh sáng của
ước muốn từ tim tôi lan tới; em thu thập bài ca hoàng hôn tôi sáng tác! Môi em
đăng đắng thơm ngon như hương rượu tôi uống đậm nồng đau khổ. Em là của riêng,
của riêng tôi, đang ngự trị trong giấc mộng cô đơn tôi hằng ấp ủ! Bằng bóng tối
cuồng si tôi đã làm mắt em âm u, em lẩn quất trong chiều sâu ánh mắt tôi nhìn!
Em thương mến, tôi đã nằm, gói chặt em trong lưới nhạc tôi giăng. Em là của
riêng, của riêng tôi, đang ngự trị trên đỉnh mộng hiền triền miên tôi hằng ấp ủ!
31
Tim tôi, cánh chim vùng hoang dại, đã thấy cả một phương trời
trong mắt em. Mắt ấy là nôi ngủ của bình minh; mắt ấy là vương quốc các vì sao
đêm. Lời tôi ca biến tan trong chiều sâu mắt em. Xin cho tôi bay vút bay vút
lên cao trong phương trời ấy, trong mênh mông cô quạnh của phương trời ấy. Xin
cho tôi xé tan những màn mây rủ che và tung rộng đôi cánh trong ánh triêu dương
thuộc phương trời trong mắt em.
32
Anh yêu, hãy nói em hay nếu điều này hoàn toàn là thực; hãy nói
em rõ nếu điều này là sự thật. Khi đôi mắt này lóe lên làn chớp, mây đen trong
lồng ngực anh nổi bão táp trả lời. Có phải môi em thơm dịu như nụ hoa tình đầu
hé nở, lần đầu tiên biết mình yêu đương. Có phải những kỷ niệm xa xưa, những
tháng ngày Xuân tàn lụi vẫn còn vương rớt trên tay chân em? Có phải trái đất giống
một hồ cầm vẫn thường rung ngân lời ca khi chân em chạm tới? Có phải sương lạnh
từ cặp mắt màn đêm đã rớt xuống khi chợt thấy em dạo bước? Và có phải ánh sáng
ban mai đã hân hoan vui sướng lúc bình minh trùm kín thân em? Có phải, có phải
tình anh đã một mình phiêu du qua bao thời đại, qua bao thế giới chỉ để tìm em?
Có phải cuối cùng lúc thấy em rồi niềm khao khát bao năm trong anh đã kiếm tìm
yên bình tuyệt đối trong mắt, trên môi, trên suối tóc chảy dài và trong giọng
em nói dịu dàng? Và có phải lẽ nhiệm mầu huyền bí của Vô Tận Vô Cùng đã khắc
nơi này vầng trán em nhỏ bé không anh? Nói em nghe, anh yêu, nếu tất cả đều là
sự thật?
33
Anh ơi, em yêu anh. Xin anh tha thứ cho tình em. Như chim lạc lối,
em sa vào lưới. Khi tim rung động, màn che tuột rơi, lòng em phơi trần. Anh
yêu, xin đem xót thương bao phủ trái tim trần trụi ấy và tha thứ cho tình em. Nếu
không thể yêu thương, xin tha thứ nỗi khổ đau em đang chịu đựng. Đừng đứng từ
xa nhìn em bực bội. Em sẽ lẩn vào xó góc, ngồi trong bóng tối nâng hai tay che
kín nỗi trơ trẽn bẽ bàng. Đừng nhìn em nữa, anh yêu, hãy tha thứ khổ đau em
đang chịu đựng. Nếu yêu em, xin tha thứ nguồn vui em đang sống. Khi sóng nguồn
hạnh phúc cuốn lòng em trôi xa, đừng cười em buông thả đầy hiểm nguy. Khi ngự
trên ngai vàng, em sẽ thống trị anh bằng tình yêu đầy quyền uy áp chế. Lúc đã
như một nữ thần, em sẽ ban cho anh thật nhiều ân huệ, những ân huệ riêng tư.
Anh yêu, hãy chịu đựng niềm kiêu hãnh và tha thứ nguồn vui em đang sống.
34
Đừng đi đâu xa, em yêu, nếu chưa xin phép. Suốt đêm anh đã canh
chừng; giờ đây mi mắt nặng chĩu vì buồn ngủ. Anh sợ mất em khi đã ngủ say. Đừng
đi đâu xa, em yêu, nếu chưa xin phép. Anh đứng dậy đưa tay tìm em rồi tự hỏi:
“Hay là mình mơ?” Liệu anh còn có thể làm gì khác hơn là đem lòng mình mà buộc
lấy chân em rồi ghì chặt vào lồng ngực! Đừng đi đâu xa, em yêu, nếu chưa xin
phép.
35
Em giỡn cợt vì sợ tôi hiểu quá dễ dàng; em cất tiếng cười để giấu
che giọt lệ âm thầm. Tôi hiểu, tôi hiểu nghệ thuật em dùng. Chẳng bao giờ em
nói lời muốn nói. Em tránh né bằng trăm phương nghìn kế, vì sợ tôi không mến trọng
thân mình. Em đứng tách riêng, vì sợ tôi lầm với nhiều người khác. Tôi hiểu,
tôi hiểu nghệ thuật em dùng. Chẳng bao giờ em đi lối muốn đi. Em đòi hỏi nhiều
hơn người khác. Đó là lý do em chẳng cần tỏ bày. Dáng đùa cợt, vẻ thờ ơ, em khước
từ quà tôi trao tặng. Tôi hiểu, tôi hiểu nghệ thuật em dùng. Chẳng bao giờ em
nhận món quà muốn nhận.
36
Chàng thì thầm: “Em yêu, ngước mắt nhìn anh”. Tôi nghiêm khắc
nhìn chàng và nói: “Anh hãy đi đi!” Nhưng chàng bất động. Chàng đứng trước mặt
cầm hai tay tôi. Tôi nói: “Đừng gần em nữa!” Song chàng không đi. Chàng úp mặt
bên tai tôi. Nhìn chàng tôi nói: “Sao anh lại thế!” Nhưng chàng lặng thinh. Môi
chàng chạm vào má tôi. Rùng mình, tôi bảo: “Táo tợn quá chừng!” Nhưng chàng chẳng
tỏ vẻ ngượng ngùng. Chàng cài bông hoa lên tóc tôi. Tôi nói: “Vô ích lắm!” Dẫu
vậy chàng cứ đứng thừ người không nhúc nhích. Chàng gỡ vòng hoa ở cổ tôi ra rồi
mang đi. Mắt đẫm lệ, tôi tự hỏi lòng: “Sao chàng không lại?”
37
Giai nhân ôi! Vòng hoa đẹp tươi em đang kết có thể nào em choàng
lên cổ tôi chăng? Nhưng, phải biết vòng hoa duy nhất tự tay tôi kết là để tặng
nhiều người, cho những người chỉ thoáng hiện, cho những người ở vùng đất hoang
vu chưa ai khám phá, cho những người thi nhân xưng tụng trong các bài ca.
Đã quá muộn rồi khi muốn tình em tim tôi đền đáp lại. Đã có một
thời đời tôi như một nụ hoa, hương thơm còn ấp trong hoa ấy. Hương nay bay tỏa
bốn phương trời. Ai biết vui nào diệu kỳ hơn khi hương kia thu lại được. Ai biết
vui nào diệu kỳ hơn khi hương kia phong lại được? Tim tôi là của mọi người; tim
tôi không phải của tôi dành riêng cho một ai.
38
Em yêu, xưa kia thi nhân của em đã từng ấp ôm đại mộng oai dũng
phi thường. Hỡi ôi! Thiếu cẩn trọng, tôi để mộng va vào vòng khuyên rổn rảng em
đeo và rơi vào sầu não bi thương. Mộng vỡ tan thành ca đoạn, rồi vãi vung rơi
dưới chân em. Tôi chở đầy thuyền những truyện chiến chinh xa xưa; thuyền tôi nổi
chìm trong những đợt bóng cợt cười, thuyền ngấm đầy lệ rồi chìm sâu dưới nước.
Em yêu, hãy biến mất mát này thành may mắn cho tôi. Nếu khát vọng của tôi muốn
lưu danh bất tử sau khi lìa đời đến nay đã tan từng mảnh, em hãy làm cho tôi bất
tử ngay trên thế gian này. Được vậy, tôi sẽ chẳng khóc than những gì đã mất và
cũng chẳng trách oán chi em, người tôi yêu, yêu hết lòng.
39
Suốt buổi sáng tôi cố kết cho xong vòng hoa, nhưng hoa cứ tuột
tay rơi xuống đất. Em ngồi đó lén nhìn tôi qua khóe mắt rình mò. Hãy hỏi đôi mắt
ấy, đôi mắt mưu đồ, quái ác, lỗi về ai? Tôi cố cất tiếng ca một bài, song chẳng
thể hát nên lời. Một nụ cười kín đáo rung nhẹ trên môi. Hãy hỏi nụ cười ấy vì
sao tôi thất bại? Hãy để làn môi em chúm chím cười tươi trên lời thề nguyện nói
rõ vì sao giọng tôi tan vào thinh không như ong say mật ngã trong lòng bông
sen. Trời đã về chiều. Đã đến lúc ngàn hoa khép cánh. Hãy để tôi ngồi bên em, để
môi tôi cất lên lời nói âm thầm, dưới ánh mờ ảo của ngàn sao đêm.
40
Nụ cười ngờ vực dập dờn ánh mắt em lúc tôi tới ngỏ lời tạm biệt.
Đã bao phen tôi tạ từ như vậy nên em lại tưởng dù có ra đi tôi cũng sớm trở về.
Nó thật em nghe, trong thâm tâm tôi cũng ngờ như thế, vì ngày Xuân qua đi luôn
trở lại, vì trăng tròn có đi chơi cũng
chẳng đi hoài. Năm rồi năm hoa lại đem sắc hồng nhuộm thắm cành
cây; và rất có thể tôi chỉ tạ từ để rồi lại trở về lần nữa với em. Nhưng đừng vội
vàng để ảo tưởng ra đi, hãy nắm lấy dù trong giây lát. Khi tôi nói chúng mình
mãi mãi xa nhau, hãy cứ cho là thực; xin cứ tin lời nhau, và riềm mắt huyền hãy
để màn sương lệ khơi sâu. Rồi khi tôi trở lại hãy cười lên em, cười thỏa thích,
dù nụ cười ranh mãnh đến đâu.
41
Tôi khao khát nói lời tâm tình thầm kín nhất, những lời tôi phải
nói với em, song còn ngần ngại vì sợ em sẽ bật cười chế nhạo mất thôi. Đó là lý
do tôi tự giễu mình, đem những bí ẩn riêng tư ra đùa đùa cợt cợt. Tôi xem nhẹ nỗi
khổ đau riêng tư, vì sợ em cũng coi thường như thế. Tôi khao khát kể cho em
nghe lời thành thực nhất, những lời tôi phải nói với em, song còn ngần ngại, vì
sợ em sẽ chẳng tin điều tôi sắp nói. Đó là lý do tôi nguỵ trang chúng thành điều
không thực, rồi nói ngược những gì muốn nói. Tôi làm phi lý nỗi khổ đau riêng
tư, vì sợ em cũng cho là như thế. Tôi khao khát dùng lời yêu quý nhất, những lời
dành riêng cho em, song còn ngần ngại vì sợ em chẳng đền bù giá trị tương
đương. Đó là lý do tôi nói với em lời phũ phàng và khoa trương lòng mình có sức
mạnh chai lỳ. Tôi làm cho em đau khổ, vì sợ chưa bao giờ em biết khổ đau là gì.
Tôi khao khát ngồi im lặng bên em, song còn ngần ngại, vì sợ nỗi lòng riêng tư
sẽ bộc lộ hết trên môi. Đó là lý do khiến tôi bập bẹ, thì thầm và giấy kín lòng
mình sau lời nói. Tôi thẳng tay bóp nghẹt đau thương, vì sợ em cũng làm như vậy.
Tôi khao khát rời em rồi đi thật xa, song còn ngần ngại, vì sợ em biết lòng tôi
chỉ là hèn nhát mà thôi. Đó là lý do khiến tôi ngẩng cao đầu, thẫn thờ bước tới
trước em. Ánh mắt khăng khít em nhìn da diết khiến đau thương trong tôi mãi mãi
mát tươi.
42
Này gã điên, say mềm say miết. Nếu đạp tung cửa rồi ra đường làm
hề đùa giỡn; nếu giốc cạn hầu bao qua đêm thâu và chẳng thèm bận trí lo xa; nếu
bước chân vào lối ngõ lạ kỳ rồi vui chơi với những gì vô dụng, thì cũng chẳng cần
để ý thì ca cùng lý trí làm chi. Nếu trương buồm ra khởi trước khi phong ba ào
tới, chắc anh sẽ làm gẫy mái chèo. Lúc đó tôi sẽ theo anh, anh bạn ơi, tôi sẽ
say túy lúy, sẽ trác táng bất cần đời. Tôi đã tiêu hoang ngày tháng với những
người láng giềng thận trọng, khôn ngoan.
Tôi biết quá nhiều nên tóc đã ngả màu tro. Tôi thấy quá nhiều
nên mắt chẳng còn tinh sáng. Đã bao năm tôi gom góp, nhặt thu sự vật từng mẩu
nhỏ, từng mảnh vụn để rồi lại bóp nát, giẫm chân lên và tung hê cho gió bốn
phương, vì lẽ tôi hiểu tuyệt đỉnh của khôn ngoan là say tuý lúy, là trác táng bất
cần đời. Cứ để mọi ưu tư, thắc mắc biến tan; cứ để mặc tôi hoàn toàn lạc lối. Cứ
để men say choáng váng ùa tới cuốn tôi đi khỏi những neo buộc giàng.
Đời này chẳng thiếu người xứng đáng, người cần cù, người hữu dụng,
người khôn ngoan. Có người dễ dãi lúc đầu, có người tao nhã về sau. Hãy cho họ
hạnh phúc, giàu sang và xin để riêng tôi khùng dại, vật vờ. Vì lẽ tôi hiểu cứu
cánh của mọi việc làm là say túy lúy, là trác táng bất cần đời. Phút này tôi thề
trả lại cuộc đời mọi mong cầu được đứng vào hàng những người đoan chính. Tôi
buông trôi niềm kiêu hãnh về kiến thức cùng nhận biết chính tà. Tôi sẽ đập tan
con thuyền ký ức và rắc rơi giọt lệ cuối cùng. Với bọt rượu đỏ hồng tôi sẽ tắm
nhuộm tiếng cười vang âm lanh lảnh. Ngay lúc này tôi sẽ xét nát hình thức kiên
định cùng huy hiệu khiêm cung. Trịnh trọng tôi thề sẽ thành vô dụng, sẽ say túy
lúy, sẽ trác táng bất cần đời.
43
Không đâu các bạn, tôi sẽ chẳng bao giờ làm người ẩn sĩ dù cho
các bạn có nói gì đi nữa. Tôi sẽ chẳng bao giờ là người ẩn sĩ nếu nàng không ước
thệ cùng tôi. Tôi quyết tâm sẽ chẳng bao giờ thành ẩn sĩ nếu chưa tìm được nơi
náu thân rợp mát và một bạn tâm giao để khổ hạnh cùng mình. Không đâu các bạn,
tôi sẽ chẳng bao giờ rời bếp lửa, mái nhà ấm êm để ẩn mình trong tịch mịch rừng
xanh, nếu không có tiếng hớn hở vui cười vang ầm trong bóng mát, nếu không có
tà áo vàng nghệ phất phơ trong gió và nếu không có những tiếng thì thầm nhè nhẹ
làm cho tịch mịch rừng xanh sâu thẳm thêm hơn. Tôi sẽ chẳng bao giờ là người ẩn
sĩ.
44
Thưa cha tôn kính, xin cha tha thứ cho hai kẻ tội lỗi này. Gió
Xuân hôm nay đang thổi mạnh từng cơn cuốn lôi đi cả các bụi lẫn lá vàng cùng những
điều cha chỉ giáo. Xin cha đừng nói đời là hư không, vì hai đứa chúng tôi chỉ một
lần cầu hòa cùng thần chết và chỉ được thành bất tử trong vài giờ ngắn ngủi
ngát hương. Nếu quân lính nhà vua có hung hăng kéo lại, chúng tôi sẽ chỉ buồn
bã lắc đầu mà nói: “Các anh đang quấy nhiễu chúng tôi. Nếu phải làm trò ồn ào
này thì các anh cứ đem vũ khí đua tranh ở nơi nào khác. Vì chúng tôi chỉ được
thành bất tử trong một vài khoảnh khắc dịu êm”. Nếu có người thân thiện tới hỏi,
chúng tôi sẽ khiêm tốn cúi chào và nói: “Niềm may mắn quá chừng này làm chúng
tôi bối rối. Trên bầu trời mênh mông, nơi chúng tôi sống, chốn ở thật hiếm
khan. Vì lẽ mỗi độ Xuân về hoa nở tưng bừng, ong bay từng đám chen cánh rộn
ràng. Thiên đường nhỏ bé nơi chỉ có hai người bất tử chúng tôi nương sống lại
chật hẹp vô chừng.
45
Với những người phải ra đi, hãy chúc họ điều may và xóa hết dấu
chân in trên mặt đường. Hãy hân hoan đón vào lòng cái gì dễ dãi, cái gì giản
đơn, cái gì gần gũi. Hôm nay là ngày hội của yêu ma; chúng chẳng biết khi nào sẽ
chết. Hãy để tiếng mình cười vang chỉ là nguồn vui vô nghĩa như tia sáng lấp
ánh trên ngọn sóng lăn tăn. Hãy để đời mình nhẹ nhàng nhẩy múa bên biên giới thời
gian như sương mai trên búp nhọn đầu phiến lá. Rồi dạo trên dây tơ cung điệu dặt
dìu lúc nhặt lúc khoan.
46
Em bỏ tôi ra đi đơn chiếc. Tôi nghĩ mình sẽ phải nhỏ lệ tiếc thương,
phải khắc vào tim hình bóng em cô đơn để kết thành bài ca óng chuốt. Nhưng mà số
phận hẩm hiu, có bao lăm ngắn ngủi đời người. Tuổi xanh úa tàn theo năm tháng,
ngày Xuân lén lút ra đi, hoa mong manh chết dần vô ích. Có bậc trí giả bảo tôi
rằng đời chỉ là giọt sương mai đọng trên cánh lá sen. Liệu có nên lãng quên tất
cả điều này để chỉ dõi theo một người đã dứt áo ra đi không một lời từ biệt?
Làm như vậy thực sỗ sàng ngớ ngẩn, vì lẽ có bao lăm ngắn ngủi đời người. Vậy
thì hãy lại đây những đêm mưa của ta với bước đi lộp bộp; hãy cười lên hỡi mùa
Thua vàng ửng; và hãy về đây hỡi tháng đầu Xuân vô tình, về đây để ban cho vạn
vật muôn loài những nụ hôn trìu mến. Em lại và em, em cũng lại? Em yêu của tôi,
em đã rõ chúng mình là phàm nhân. Liệu có khôn ngoan không nhỉ khi mở rộng lòng
chờ đón một người đã hướng tâm hồn về nơi khác? Vì lẽ có bao lăm ngắn ngủi đời
người. Kể cũng thú vị khi ngồi vào một xó trầm tư rồi dệt vần thơ; ý rằng em là
vũ trụ của riêng tôi. Kể cũng can trường khi ôm kín nỗi buồn riêng không cần một
ai an ủi.
Nhưng có bộ mặt tươi vui ngó vào khung cửa, đưa mắt tìm mắt tôi.
Tôi chẳng thể làm gì mà chỉ lau khô lệ ướt rồi đổi điệu bài ca. Vì lẽ có bao
lăm ngắn ngủi đời người.
47
Nếu em muốn, tôi sẽ ngừng tiếng hát. Nếu lời tôi ca làm tim em
rung động, tôi sẽ thôi không nhìn em nữa đâu. Nếu lời tôi ca bỗng dưng làm em sửng
sốt trong lúc đang đi, tôi sẽ rẽ sang một bên và bước theo ngả khác. Nếu lời
tôi ca làm em bối rối trong lúc kết hoa, tôi sẽ tránh không vào vườn em vắng lặng.
Nếu lời tôi ca làm nước sông rợn sóng, dại ngây, tôi sẽ thôi không chèo thuyền
lại gần bờ phía bên em.
48
Em yêu! Hãy giải thoát anh khỏi dây giàng buộc âu yếm của tình
em. Thôi đủ rồi, xin đừng thêm nữa men rượu nồng của những nụ hôn trìu mến. Màn
hương thơm này ngào ngạt làm ngộp tim anh. Xin mở toang hết cửa, dành không
gian cho ánh sáng ban mai. Anh lạc lối trong em, đắm chìm vào vòng tay ve vuốt.
Xin cho anh thoát khỏi ngải tình quyến rũ, và trả lại nguồn sống thanh xuân để
rồi trao em trái tim vừa thoát ách ngục tù.
49
Tôi cầm tay nàng ghì chặt nàng vào ngực. Tôi cố ôm đầy trong tay
mình dáng vẻ yêu kiều, đoạt cướp bằng môi mình nụ cười tươi tắn, uống cạn bằng
mắt mình ánh mắt u huyền. Nhưng mà tất cả đâu rồi nhỉ? Màu xanh ai có thể gạn lọc
khỏi bầu trời? Tôi cố nắm chặt trong tay vẻ đẹp; vẻ đẹp thoát tuột chỉ để lại
thân xác không hồn. Rã rời, luýnh quýnh, tôi hồi tỉnh. Làm sao thân xác sờ nắm
được đóa hoa chỉ riêng tinh thần tiếp xúc nổi?
50
Tình yêu, lòng ta ngày đêm khao khát gặp ngươi – khao khát cuộc
gặp gỡ thật giống như cái chết nuốt trôi tất cả. Hãy quét ta đi như phong ba
bão táp, đoạt hết những gì ta có, phá tan giấc ngủ cùng mộng mị và chiếm hết vũ
trụ của riêng ta. Trong cảnh hoang tàn ấy, lúc tâm thần trần truồng tuyệt đối,
hãy để hai ta hòa thành một trong vẻ đẹp tuyệt vời. Hỡi ơi, ước mãi mơ hoài!
Tìm đâu thấy hy vọng đoàn tụ như thế trừ nơi Người, Thượng Đế của lòng tôi!
No comments:
Post a Comment