Ai đem nắng trải xuống vườn thơ
Long lanh từng sợi mỏng tơ trời
Lòng vui theo gió vờn trên lá
Lòng reo theo nắng vàng đang rơi
Long lanh từng sợi mỏng tơ trời
Lòng vui theo gió vờn trên lá
Lòng reo theo nắng vàng đang rơi
Nắng thắm trên chùm bông tí ngọ
Nắng hôn mà mượt đóa quỳnh anh
Nắng như áo mới ai đầu ngõ
Nắng vẽ hồn tôi lên lá xanh
Nắng hôn mà mượt đóa quỳnh anh
Nắng như áo mới ai đầu ngõ
Nắng vẽ hồn tôi lên lá xanh
Ngày xưa nắng thắm áo sân trường
Nắng rẽ đường ngôi tóc chải rằm
Nắng chảy vào thơ dòng hương mật
Nắng cười trong mắt, mắt mù sương
Nắng rẽ đường ngôi tóc chải rằm
Nắng chảy vào thơ dòng hương mật
Nắng cười trong mắt, mắt mù sương
Lê Văn Trung
bao năm ngậm ngải tìm trầm
NGHE TIẾNG CHIM CU GÁY NHỚ NHỮNG NGÀY ĐÃ XA
con chim cu gáy bên hè
ta nghe như tiếng gọi bè bạn xưa
nhớ em tóc ướt chiều mưa
con đường đi học anh vừa mười lăm
nhớ hoa cau nở trăng rằm
nhớ mâm cơm mẹ ngoài sân gió nồm
nhớ mùi bồ kết nồng thơm
cứ thoang thoảng mãi trong hồn cỏ cây
ôi trăm năm cuộc vơi đầy
đẩy ta xa mãi những ngày đầy hoa
tìm đâu vạn nẻo vạn nhà
buồn nghe chim gọi đời ta giữa chiều
cúc – cu – cu buồn hiu hiu
tiếng tang thương đứt dây diều đồi sương
thuyền em trong đục mấy dòng?
bạn bè ta biết long đong cõi nào?
bao nhiêu nước chảy qua cầu?
cho đau lòng mẹ trắng màu thời gian
hoa cau rụng úa sau vườn
nhạt hương bồ két trên nguồn tóc xưa
nhà ai tiếng vọng ầu ơ
con chim nhớ bạn cúc cu gọi buồn.
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
bao năm ngậm ngải tìm trầm
chưa qua hết cuộc phong trần hỡi em
đời như giọt rượu buồn tênh
tìm nhau cuối bãi đầu ghềnh lìa nhau
tìm nhau tự cõi ban đầu
tìm nhau khuất nẻo bạc đầu thanh xuân
tìm cho tàn cuộc phù vân
lạc nhau mấy cõi điêu tàn còn nghe
đoạn trường ai hát đâu đây
lời bi thương đứt bốn dây hồ cầm
tìm nhau bờ bến mù tăm
mười lăm năm giữa nghìn năm lụy phiền
Đà Nẵng 2002 – Lê Văn Trung
NGỒI MỘT MÌNH Ở VEN ĐƯỜNG
rượu buôn không có bạn
thơ buồn xa vắng người
rót tàn ly vô hạn
chưa hết cuộc đầy vơi
cơm áo đời tẻ nhạt
bạc thếch trời ly hương
quán chiều mưa hiu hắt
ai uống cùng ta không?
có phải người muôn dặm
có phải tình trăm năm
có phải lòng dâu bể
tơi tả cuộc thăng trầm
chẳng còn ai ở lại
chẳng còn ai trở về
rượu buồn hoen trang giấy
xót đau từng câu thơ
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
NỬA ĐÊM XEM QUỲNH NỞ
Thoảng mùi hương giữa chiêm bao
Từ trong sâu thẳm cõi nào rất xa
Nỗi tình riêng của quỳnh hoa
Chảy trong xương tủy thịt da rợn người
Em từ đâu đến bên tôi
Mà che kín cả đất trời khói sương
Hồn tôi quán lạnh ven đường
Nửa đêm ngát mộng quỳnh hương diệu kỳ
Đồng Nai 1995
NƯỚC ĐÃ XA NGUỒN
Tặng bạn bè thời Đại Lộc – Duy Xuyên
Lần lữa mãi mà không về thăm được
Đã lâu rồi, lâu quá phải không em?
Bao khốn khó bao mảnh đời xuôi ngược
Cứ hẹn dần hẹn mãi cũng đành quên
Đêm xa xứ nhớ vầng trăng Giao Thủy
Nhớ hàm răng ứa ngọt trái bòn bon
Tóc ai bay mát rượi sóng Thu Bồn
Đôi mắt ấy xanh màu dâu ngọc biếc
Bàn tay ấy níu chân trời xa tắp
Chưa hẹn hò mà thuyền cứ chao nghiêng
Đêm tháng bảy trăng neo bờ Đại Lộc
Lòng Thu chưa về kịp bến Duy Xuyên
Đôi môi ấy thắm màu hoa gạo đỏ
Nắng như vàng tơ óng Mã Châu ơi
Tiếng ai hát bay qua lòng Phím Ái
Lời trăm năm chưa gởi kịp cho người
Trăng vạn cổ treo buồn trên đỉnh tháp
Người xa quê. Tình Chiêm nữ mang mang
Cuộc hung phế mù trong lòng bụi cát
Mỹ Sơn ơi! xa mấy dặm Đồ Bàn
Đồi mua tím mấy mùa bông tím thẫm
Người qua cầu cởi áo, gió bay xa
Tình gởi lại, không tình ai níu giữ
Quán bên đường ngồi uống một mình ta
Lần lữa mãi thôi cũng đành lỗi hẹn
Ôi trăm năm nước cứ mãi xa nguồn
Đời như nhánh lục bình trôi ra biển
Giữa muôn trùng hun hút bóng quê hương.
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
No comments:
Post a Comment