Kính tặng dì Hinh, dì Tôn
mưa vườn xưa ướt lá trầu
ướt vai áo bạc, ướt màu tóc phai
ướt đôi chân mẹ yếu gầy
hai mươi năm bước qua đầy nỗi đau
mưa buồn giọt buốt chìm sâu
giọt lanh tanh gõ mộ sầu phủ rêu
nón cời áo rách mẹ yêu
vẫn xuôi ngược kiếp đói nghèo long đong
mưa vườn xưa lạnh ướt lòng
hắt hiu đốm lửa ngùi trông mấy mùa
hai mươi năm mẹ chờ ai
chiều nay mưa ướt vườn xưa mẹ già
Đà Nẵng 1975 – Lê Văn Trung
MẸ VỀ ÁO NHUỘM CÂU THƠ
(tặng Viên Hướng)
(tặng Viên Hướng)
Mẹ về đứng giữa trời thu
Nghe ngàn năm vọng lời ru đất trời
Lời ru chảy một kiếp người
Gian nan thuyền ngược, đầy vơi bến bờ
Nghe ngàn năm vọng lời ru đất trời
Lời ru chảy một kiếp người
Gian nan thuyền ngược, đầy vơi bến bờ
Mẹ về áo nhuộm câu thơ
Tóc sương trắng cả lòng xưa mỏi mòn
Hỡi ơi trăm suối ngàn sông
Có nghe tiếng vọng tự nguồn cội xưa?
Mẹ là nắng, mẹ là mưa
Mẹ là tiếng võng đong đưa nỗi người
Tôi nghe giọt lệ mẹ cười
Nỗi đau mẹ nuốt, niềm vui mẹ giành
…cho con
Lê Văn Trung
MỆNH
Đánh đổ cùng rủi may
Giữa nhân tình điên đảo
Đen đỏ canh bạc đời
Được thua đành phận số.
1998 (Cát bụi phận người)
Tôi mở lòng tôi ngồi đợi cuối hoàng hôn.
MỘT LẦN NGUYÊN XUÂN
Cho tôi về một lần thôi
Nhìn mây xanh
với áo người còn xanh
Trải hồn ra với VÔ BIÊN
Trải tình ra với mông mênh đất
trời
Cho tôi về một lần thôi
Nhìn mây xanh
với áo người còn xanh
Trải hồn ra với VÔ BIÊN
Trải tình ra với mông mênh đất
trời
Cho tôi về
một lần thôi
Ngắm trăng vàng thắm
mắt người đầy trăng
Em từ VÔ LƯỢNG NGUYÊN XUÂN
Áo hoa quần lụa đêm trần gian tôi
một lần thôi
Ngắm trăng vàng thắm
mắt người đầy trăng
Em từ VÔ LƯỢNG NGUYÊN XUÂN
Áo hoa quần lụa đêm trần gian tôi
Cho tôi
Về một lần thôi
Sương nghìn năm cũ nhớ người còn bay
Tìm nhau giữa hội xuân này
Qua nhau cho hết một ngày.
Rồi thôi!
Về một lần thôi
Sương nghìn năm cũ nhớ người còn bay
Tìm nhau giữa hội xuân này
Qua nhau cho hết một ngày.
Rồi thôi!
Lê Văn Trung
03.01.20
03.01.20
MỘT MAI EM CÓ TRỞ VỀ
Rồi có thể một ngày kia em sẽ
Khép hoàng hôn ngồi đợi cửa bên chiều
Lòng hoài nhớ một vầng trăng thiếu nữ
Giấc khuya rằm thổn thức giọt sương gieo
Về thăm lại dòng sông xưa bến cũ
Còn thầm nghe sóng vổ gọi tên người
Chim lẻ bạn nghiêng chao niềm cố xứ
Bóng người về chìm giữa bóng mây trôi
Về ngồi lại bên thềm rêu tìm đọc
Câu thơ buồn tiếc thuở phấn hương xưa
(Phấn hương nào nhòe nhoẹt dưới sương mưa
Đã giấu vội nghìn thu trong mắt biếc)
Em về lại có nghe lòng tưởng tiếc
Nắng mùa xanh lụa thắm áo xuân thì
Đừng nhe em! Đừng ngăn dòng nước mắt
Dù muôn xuân vàng lạnh bỏ nhau đi
Người trăm năm hò hẹn có quay về
Xin nước mắt em là men rượu ngọt
Rồi có thể một ngày kia em sẽ
Khép hoàng hôn ngồi đợi cửa bên chiều
Lòng hoài nhớ một vầng trăng thiếu nữ
Giấc khuya rằm thổn thức giọt sương gieo
Về thăm lại dòng sông xưa bến cũ
Còn thầm nghe sóng vổ gọi tên người
Chim lẻ bạn nghiêng chao niềm cố xứ
Bóng người về chìm giữa bóng mây trôi
Về ngồi lại bên thềm rêu tìm đọc
Câu thơ buồn tiếc thuở phấn hương xưa
(Phấn hương nào nhòe nhoẹt dưới sương mưa
Đã giấu vội nghìn thu trong mắt biếc)
Em về lại có nghe lòng tưởng tiếc
Nắng mùa xanh lụa thắm áo xuân thì
Đừng nhe em! Đừng ngăn dòng nước mắt
Dù muôn xuân vàng lạnh bỏ nhau đi
Người trăm năm hò hẹn có quay về
Xin nước mắt em là men rượu ngọt
Xin nước mắt em là dòng hương mật
Chảy vào đời trôi rữa sạch nguồn cơn
Chảy vào đời trôi rữa sạch nguồn cơn
Tôi mở lòng tôi ngồi đợi cuối hoàng hôn.
Lê văn Trung
Mưa trên môi người như giọt lệ
Mưa trên tóc người như sương phai
Chiều Qui Nhơn mưa như chuyện kể
Mưa hoang đường lụa chảy trên vai
Tôi uống trăm dòng mưa nhớ nhung
Tôi tắm trong dòng mưa ngát hương
Em như cơn gió nghìn phương mộng
Chảy thiết tha trong rượu ướp nồng
Qui Nhơn tàn thu hay vàng đông
Lời mưa như nhạc réo trong hồn
Em rót vào thơ nguồn vi diệu
Em nhuốm tình tôi ngọn lửa hồng
Mưa ru tình trầm lên vai hương
Mưa thơm tóc chiều mưa Qui Nhơn
Tôi đưa người về mưa rất nhẹ
Mà sao lòng tôi mưa mênh mông.
MƯA QUI NHƠN
Mưa trên môi người như giọt lệ
Mưa trên tóc người như sương phai
Chiều Qui Nhơn mưa như chuyện kể
Mưa hoang đường lụa chảy trên vai
Tôi uống trăm dòng mưa nhớ nhung
Tôi tắm trong dòng mưa ngát hương
Em như cơn gió nghìn phương mộng
Chảy thiết tha trong rượu ướp nồng
Qui Nhơn tàn thu hay vàng đông
Lời mưa như nhạc réo trong hồn
Em rót vào thơ nguồn vi diệu
Em nhuốm tình tôi ngọn lửa hồng
Mưa ru tình trầm lên vai hương
Mưa thơm tóc chiều mưa Qui Nhơn
Tôi đưa người về mưa rất nhẹ
Mà sao lòng tôi mưa mênh mông.
Lê Văn Trung (Ngói)
MƯA TRONG TÔI
Em ơi chiều mỏng mềm như thơ
Xin trải tình lên cỏ hẹn hò
Xin tỏa mùi hương hồn nguyệt nỡ
Xin ướp nồng men tình thơm tho
Chếnh choáng như chiều quay quắt say
Như chiều ôm chặt gió chiều lay
Tôi mơ thấy mắt chiều mưa ướt
Tôi mơ thấy tóc chiều đang bay
Em có bao giờ thu biếc xanh
Đường khuya vàng phố, phố không đèn
Bàn chân ướm nhẹ vào cơn mộng
Để lại vô cùng nỗi nhớ quên
Em ơi chiều mỏng mềm như im
Mưa ngủ hiền ngoan tóc lụa huyền
Em chải trăm dòng mưa diệu ảo
Mưa hồng mưa ngọc mưa trinh nguyên
Em có bao giờ chiều chưa vơi
Tình có bao giờ mềm đôi môi
Mưa ơi xin ấm vòng tay lụa
Mưa ơi xin là mưa trong tôi.
Em ơi chiều mỏng mềm như thơ
Xin trải tình lên cỏ hẹn hò
Xin tỏa mùi hương hồn nguyệt nỡ
Xin ướp nồng men tình thơm tho
Chếnh choáng như chiều quay quắt say
Như chiều ôm chặt gió chiều lay
Tôi mơ thấy mắt chiều mưa ướt
Tôi mơ thấy tóc chiều đang bay
Em có bao giờ thu biếc xanh
Đường khuya vàng phố, phố không đèn
Bàn chân ướm nhẹ vào cơn mộng
Để lại vô cùng nỗi nhớ quên
Em ơi chiều mỏng mềm như im
Mưa ngủ hiền ngoan tóc lụa huyền
Em chải trăm dòng mưa diệu ảo
Mưa hồng mưa ngọc mưa trinh nguyên
Em có bao giờ chiều chưa vơi
Tình có bao giờ mềm đôi môi
Mưa ơi xin ấm vòng tay lụa
Mưa ơi xin là mưa trong tôi.
Lê Văn Trung (Ngói)
MUỐI MẶN GỪNG CAY
mong trăm năm sống một ngày
một ngày xin sống được vài phút giây
là ta đã thật đủ đầy
với em
dưới cõi trời này
cho nhau
sớm hôm từng sợi cơ cầu
buộc vào nhau những bể dâu ngọt ngào
vị ngọt ngào của thương đau
nỗi thương đau của nông sâu nhạt nồng
của phôi phai của thắm hồng
của nguồn hoan lạc của lòng quạnh hiu
của nắng xế của mưa chiều
ta cho qua hết núi đèo đời ta
trăm năm tìm bóng quê nhà
dừng chân lưu lạc bóng tà huy phai
ta mong chỉ có một ngày
với em muối mặn gừng cay ấm lòng.
Lê VănTrung (Cát bụi phận người)
No comments:
Post a Comment