Lê Văn Trung
SÓNG BẠC ĐẦU
Trăm năm chén rượu không đành uống
Ta rót chưa tàn nỗi nhiễu nhương
Ta gọi ta rền vang đáy mộ
Ai về đứng khóc giữa đêm sương
Cố quận? Mười phương mù cố quận
Mắt mờ muôn dặm bóng tà huy
Có con chim khách ngang đầu ngõ
Gửi một lời đau buổi biệt ly
Ta rót lòng ta đã mỏi mòn
Rượu nghìn năm cũ men chưa tan
Ôi lòng dâu biển hòa trong rượu
Ta rót về đâu hỡi thế gian
Em mãi mù xa trời viễn xứ
Ta con thuyền giạt cuối bờ đau
Dòng rượu đời ta như sóng vỗ
Ta vỗ ngàn năm sóng bạc đầu.
Lê Văn Trung (Ngói)
SÔNG CHẢY VỀ ĐÂU
Cuối cùng! Sông chảy về đâu?
Ngồi nghe sông kể ngàn câu chuyện tình
Lặng trong sóng ngậm ngùi riêng
Chìm trong cát nỗi nhớ quên ngọt ngào
Lênh đênh nhánh lục bình đau
Tình trăm năm nhuộm một màu tím trôi
Cuối cùng! Sông chảy về đâu?
Ngồi nghe sông kể ngàn câu chuyện buồn
Sáo ơi! Lẽ bạn! Xa đàn!
Tiếng kêu rụng xuống bến hoàng hôn xưa
Có người trên bến sông mưa
Rót tràn chén RƯỢU GIANG HỒ (*) buồn tênh!
Lê Văn Trung
(*) Tựa một bài thơ của tác giả
SUỐI NGUỒN IM LẶNG
Hãy lắng nghe IM LẶNG CUỐI CÙNG
Đã về đối mặt với hư không
Cho nghìn đêm cháy nghìn cơn mộng
Cho máu thiên thu rực lửa hồng
Hãy lắng nghe IM LẶNG CUỐI CÙNG
Đang dìm tôi chìm giữa mênh mông
Đang cùng tôi đắm vào vô tận
Réo gọi tôi về MỘT CÕI CHUNG
Ba ngàn thế giới là tro bụi
Một giọt sương em mắt lệ ngời
Có chảy trong tôi niềm cứu rỗi
Cho NGUỒN IM LẶNG sáng tinh khôi.
Lê Văn Trung
SƯƠNG TAN
Anh nghe tiếng gọi của chiều
Từ trong nghìn cõi tịch liêu dội về
Lòng nhau chừng đã sương khuya
Chớm tan lạnh giữa nỗi chia biệt người.
Lê Văn Trung
SƯƠNG THU
Em
trải màu sương nhẹ xuống chiều
Sương
chìm trong áo lụa trong veo
Sương
bay như áo vờn theo gió
Sương
mềm như tơ ngọc diễm kiều
Da
thịt mù sương hay bừng hương
Hay
thơ vừa pha màu mây hồng
Thơ
chảy như sương mềm trong tóc
Sương
chảy như hương chiều mênh mông
Tôi
uống say rồi sương của hoa
Chìm
giấc mơ sương mùa thu xa
Áo
hay sương mỏng vườn xanh cũ
Em
với sương chìm trong giấc mơ
Tôi
đang say rồi hoa áo sương
Trời
ơi thơ cũng trắng vô cùng
Thơ
cũng tan theo màu sương mỏng
Thơ
chảy về đâu em biết không?
Lê Văn
Trung