TRĂNG

Trời ơi vàng thắm một màu trăng
Vàng cả hồn tôi bóng nguyêt rằm
Em trở về như trăng tình sử
Em trở về như trăng nguyệt cầm
Ôi trăng quỳnh hương trăng dạ lan
Áo người mỏng quá như sương tan
Trăng trôi trong gió mùi trăng ngọc
Trăng nở môi em những đóa vàng
Áo người mỏng quá như sương tan
Trăng trôi trong gió mùi trăng ngọc
Trăng nở môi em những đóa vàng
Trăng ướp hương nồng tóc quế hương
Trăng ươm vào mắt- thu - hoang đường
Trăng nở thành hoa, trăng hàm tiếu
Từ buổi em vừa trăng chớm xuân
Trăng ươm vào mắt- thu - hoang đường
Trăng nở thành hoa, trăng hàm tiếu
Từ buổi em vừa trăng chớm xuân
Ta tắm trong dòng trăng ảo huyền
Trăng là da thịt của trinh nguyên
Của nghìn cơn mộng! Nghìn cơn mộng!
Từ độ em vừa nở đóa duyên.
Trăng là da thịt của trinh nguyên
Của nghìn cơn mộng! Nghìn cơn mộng!
Từ độ em vừa nở đóa duyên.
Lê
Văn Trung
TRĂNG BẠC

Khi về chợt
thấy lòng se quạnh
Hàng xóm
chong đèn thức suốt đêm
Tiếng người
gọi vói qua hiên vắng
Tiếng gọi
mơ hồ nỗi nhớ quên
Ta ngỡ
ngàng lay hờ cánh cổng
Hình như
đóng kín lòng trăm năm
Màu trăng
chảy ướt niềm hoang vắng
Trăng ơi có
thức cùng ta chăng?
Hình như
nhà vắng – Người đi biệt
Hay chỉ là
ta lạc lối về
Hay chỉ là
ta thành kẻ lạ
Giữa giấc
mê đời đã ngủ mê
Ai vói hỏi
buồn bên hàng xóm
Khe cửa còn
leo lắt ánh đèn
Ngỡ như
thiên hạ mình ta thức
Có kẻ vì
đâu mà trắng đêm
Hơn bốn
mươi năm! Ừ! Đã qua
Lòng ai?
Lòng viễn khách xa nhà
Khi về tìm
lại màu trăng cũ
Trăng vỡ
như ngàn hạt lệ sa
Hơn bốn
mươi năm! Ừ! Thế thôi!
Nhà xưa
đây! Người bỏ đi rồi
Lòng của ta
xưa giờ cũng lạ
Tình của ta
xưa giờ phai phôi
Hơn bốn
mươi năm cuộc biến thiên
Khi về lạ cả
những tình thâm
Tiếng người
hỏi vọng bên hàng xóm
Đánh thức
trong ta vạn nỗi niềm
Hơn bốn
mươi năm, thôi đành vậy
Giấu lời
chia biệt, nén niềm đau
Ta ngồi
chuyện với vành trăng lạnh
Đã thức
cùng ta đến bạc đầu.
Lê Văn
Trung 2020
TRĂNG KHUYẾT

Năm mươi năm, dòng
sông buồn, vẫn chảy
Chiếc thuyền xưa, bến
cũ, chẳng quay về
Tôi khản giọng giữa
đêm đời mưa lũ
Tiếng sóng nào mỏi mệt
mấy bờ khuya
Năm mươi năm tôi đếm
từng chiếc lá
Nỗi vàng phai rụng
xuống buổi xa người
Khi đứng giữa vòng
xoay đời xa lạ
Tôi rẽ phương nào
cũng chạm lá tình phai
Năm mươi năm, một đời
thơ lận đận
Tôi trở về không kịp
nối lời thơ
Không kịp nhìn nỗi
buồn đêm nguyệt lặn
Chén rượu người, tôi
uống giữa cơn mơ
Năm mươi năm tôi trở
về không kịp
Áo vàng phai từ buổi
nguyệt chưa rằm
Năm mươi năm còn
nguyên vành trăng khuyết
Là tình người đã
khuyết cả trăm năm.
Lê Văn
Trung
TRĂNG KHUYẾT
con trăng khuyết con trăng tròn mấy bận
nước triều lên nước triều xuống bao lần
em xuôi ngược giữa đời tôi lận đận
cuộc buồn vui phai mấy dặm phù vân
em có nhớ một chiều sông quạnh vắng
chiếc thuyền tôi neo đậu cuối bờ dâu
em kéo nhẹ neo đời xa khỏi bến
biết thuyền rồi sẽ trôi dạt về đâu
ngày hạ nhớ ngày mưa nguồn nước lũ
tôi khô cành rụng hết lá mùa thu
em kết mãi tóc màu xanh thiếu nữ
thả lòng xuân bay cuối bãi mây mù
con đường nhỏ nằm trong lòng phố nhỏ
bàn chân đêm buồn trong tiếng mưa buồn
tôi nào hiểu lá bàng xưa thắm đỏ
đã mấy lần rụng xuống bến sông xuân
em vẫn biết trăm lần trăng sẽ khuyết
tôi cũng đành muôn thuở cuộc đầy vơi
sao chẳng thể một lần khi vĩnh biệt
ta nhìn nhau một lần cuối trong đời
ta nhìn nhau một lần cuối rồi thôi
cuộc hội ngộ ở bên bờ huyệt tối
đây hạt bụi mảnh đời tôi còn lại
nắm đất này xương thịt của thiên thu
em thấy không mây trắng đã lên mù
từ buổi ấy đồi sương xưa hoàng hạc
bay về trời nên bay về biển bắc
đàn ai ngân lạnh buốt tiếng hồ cầm
có một người ngồi khóc giữa trần gian
nhìn trăng khuyết trăng tròn qua mấy bận
tìm kiếm mãi cõi vô cùng vô tận
chạy ngược xuôi quanh số phận con người
lòng cũng vơi hết nửa mảnh trăng vơi.
Lê Văn Trung
nước triều lên nước triều xuống bao lần
em xuôi ngược giữa đời tôi lận đận
cuộc buồn vui phai mấy dặm phù vân
chiếc thuyền tôi neo đậu cuối bờ dâu
em kéo nhẹ neo đời xa khỏi bến
biết thuyền rồi sẽ trôi dạt về đâu
tôi khô cành rụng hết lá mùa thu
em kết mãi tóc màu xanh thiếu nữ
thả lòng xuân bay cuối bãi mây mù
bàn chân đêm buồn trong tiếng mưa buồn
tôi nào hiểu lá bàng xưa thắm đỏ
đã mấy lần rụng xuống bến sông xuân
tôi cũng đành muôn thuở cuộc đầy vơi
sao chẳng thể một lần khi vĩnh biệt
ta nhìn nhau một lần cuối trong đời
cuộc hội ngộ ở bên bờ huyệt tối
đây hạt bụi mảnh đời tôi còn lại
nắm đất này xương thịt của thiên thu
từ buổi ấy đồi sương xưa hoàng hạc
bay về trời nên bay về biển bắc
đàn ai ngân lạnh buốt tiếng hồ cầm
nhìn trăng khuyết trăng tròn qua mấy bận
tìm kiếm mãi cõi vô cùng vô tận
chạy ngược xuôi quanh số phận con người
Lê Văn Trung
TRĂNG LẦU TÂY

Trăng lầu Tây! Trăng
lầy Tây!
Hồn sương thiếu phụ
vàng bay mấy mùa
Tóc tình xanh nhớ
thương ai
Sợi đan nỗi nhớ sợi
cài niềm đau
Sợi trăm năm khóc bạc
đầu
Sợi thiên thu rụng
bay hoài thiên thu
Sợi nào nối cuộc
tình đau
Trắng lời thơ, trắng
một màu chia tan
Tóc phai theo giấc mộng
tàn
Sợi thanh xuân đã
nhuộm vàng cuối đông
Và trăng vỡ cuối
dòng sông
Cuốn trăm nghìn sợi
tóc buồn về đâu
Bóng ai lạnh buốt
Tây lầu
Hay hồn thiên cổ tan
vào tình xưa?
Lê Văn Trung
TRĂNG
RỪNG

Một tối nào ở trong rừng rất lặng
Trăng thôi miên anh gối cỏ sương lành
Em xỏa tóc ngọc ngà bên suối vắng
Có ai về hát giữa giấc mơ anh.
Lê Văn
Trung
TRĂNG VÀ EM

Ôi mùa trăng là mùa của chiêm bao
Của hư ảo, của mộng chìm trong mộng
Là mùa của con đường về VÔ HẠN
Của rối bời, tóc chảy, suối hoàng hôn
Ôi mùa trăng là mùa của áo xưa vàng
Của mắt lệ đẫm mù sương kỳ ảo
Của sóng vỡ, của bóng đời giông bão
Của thuyền đi, không hẹn bến quay về
Ôi mùa trăng là mùa của những cơn mơ
Của đêm nguyệt cháy bờ môi nóng hổi
Của trần gian giữa mùa trăng hấp hối
Giọt máu tình, chuộc tội, rót về đâu?
Ôi mùa trăng, mùa của phép nhiệm mầu
Tôi phục sinh từ trong mồ hủy diệt
Trăng mầu nhiệm, và thơ, muôn đời diễm tuyệt
Em rạng ngời, lồng lộng một vầng trăng.
Lê Văn Trung

Ôi mùa trăng là mùa của chiêm bao
Của hư ảo, của mộng chìm trong mộng
Là mùa của con đường về VÔ HẠN
Của rối bời, tóc chảy, suối hoàng hôn
Ôi mùa trăng là mùa của áo xưa vàng
Của mắt lệ đẫm mù sương kỳ ảo
Của sóng vỡ, của bóng đời giông bão
Của thuyền đi, không hẹn bến quay về
Ôi mùa trăng là mùa của những cơn mơ
Của đêm nguyệt cháy bờ môi nóng hổi
Của trần gian giữa mùa trăng hấp hối
Giọt máu tình, chuộc tội, rót về đâu?
Ôi mùa trăng, mùa của phép nhiệm mầu
Tôi phục sinh từ trong mồ hủy diệt
Trăng mầu nhiệm, và thơ, muôn đời diễm tuyệt
Em rạng ngời, lồng lộng một vầng trăng.
Lê Văn Trung
TRĂNG VỀ TRÊN PHỐ MÙA ĐÔNG

Dòng trăng như lệ chảy
buồn trong tôi
Xưa trăng là mắt môi
người
Nay trăng là giọt
sương đời lạnh căm
Phố mùa đông! Phố
mùa đông!
Trăng về chìm giữa bềnh
bồng mây sương
Xưa trăng là đóa quỳnh
hương
Nay trăng là nụ tình
buồn mãn khai
Tôi về qua phố tìm
ai
Thấy màu trăng cũ
nhuộm đầy vườn xưa
Thấy bàn tay vẫy
trong mơ
Bóng trăng hay bóng
người chờ trăm năm?
Không ai đợi, chẳng ai chờ
Còn vành trăng khuyết bên bờ suối xưa
Em còn đâu đó trong mơ
Áo hoa khăn lụa tình chưa nở vàng
Em về đâu giữa mênh mang
Trong vô cùng cõi, trong ngàn dặm xa
Tìm gì trong cõi người ta
Câu thơ vườn Thúy đã nhòa biển dâu
Thôi về trả hết cho nhau
Câu kinh, tiếng mõ còn đau nỗi tình
Thôi về, trả nhớ cùng quên
Trả tình, trả nghĩa, trả duyên nợ người
Thôi về, tôi một mình tôi
Thênh thang mây trắng, ngời ngời mưa sương
Câu kinh, tiếng mõ còn đau nỗi tình
Thôi về, trả nhớ cùng quên
Trả tình, trả nghĩa, trả duyên nợ người
Thôi về, tôi một mình tôi
Thênh thang mây trắng, ngời ngời mưa sương
Tạ ơn những phố cùng phường
Những mưa cùng nắng những đường thu xanh
Tạ ơn những lá cùng cành
Những chim cùng chóc vây quanh quán đời
Tạ ơn mắt ngọc môi cười
Lời sông lời suối là lời tình chung.
Những mưa cùng nắng những đường thu xanh
Tạ ơn những lá cùng cành
Những chim cùng chóc vây quanh quán đời
Tạ ơn mắt ngọc môi cười
Lời sông lời suối là lời tình chung.
Lê Văn Trung
TRỞ VỀ
Không trở về là lỗi với trăm năm
Ta rót nốt chén rượu đời cay nghiệt
Sẽ một mình ta trên chuyến tàu thứ nhất
Một mình ta hun hút dặm trường xa
TRỞ VỀ

Không trở về là lỗi với trăm năm
Ta rót nốt chén rượu đời cay nghiệt
Sẽ một mình ta trên chuyến tàu thứ nhất
Một mình ta hun hút dặm trường xa
Ta về như kẻ lưu phương tìm kiếm một quê nhà
Tìm kiếm lại một mối tình đã đành cam để mất
Tìm kiếm một hoàng hôn mây chìm trong mắt
Tìm lại vườn xưa xanh biếc tóc hoang đường
Ta trở về tìm kiếm từng giọt sương
Từng sợi nắng ẩn chìm trong áo lụa
Tìm kiếm lại một mối tình đã đành cam để mất
Tìm kiếm một hoàng hôn mây chìm trong mắt
Tìm lại vườn xưa xanh biếc tóc hoang đường
Ta trở về tìm kiếm từng giọt sương
Từng sợi nắng ẩn chìm trong áo lụa
Ta sẽ trở về như một lời tuyên hứa
Khấn trọn đời cho vẹn nghĩa trăm năm
Dù trăng ngày xưa chừ đã phai rằm
Dù áo tình xưa nhạt nhàu năm tháng
Dù bước tình xưa lạc dần vào quên lãng
Khấn trọn đời cho vẹn nghĩa trăm năm
Dù trăng ngày xưa chừ đã phai rằm
Dù áo tình xưa nhạt nhàu năm tháng
Dù bước tình xưa lạc dần vào quên lãng
Ta trở về như định mệnh đời ta
Ta trở về réo gọi giữa bao la
Tìm kiếm khổ đau trong nguồn hạnh phúc
Tìm kiếm bể dâu trong cái còn cái mất
Như mối tình chìm nỗi mấy mươi năm
Ta trở về réo gọi giữa bao la
Tìm kiếm khổ đau trong nguồn hạnh phúc
Tìm kiếm bể dâu trong cái còn cái mất
Như mối tình chìm nỗi mấy mươi năm
Ta trở về tạ lỗi với trăm năm.
Lê Văn Trung
TRỞ
VỀ (Trích Huyền ca)

Sẽ đến lúc tôi về không ở lại
Tôi trở về phía tả ngạn đời tôi
Dẫu nuối tiếc dẫu yêu người mãi mãi
Dẫu trăm năm lòng chẳng hết ngậm ngùi
Chiếc thuyền nhỏ mong manh như chiếc lá
Một mình tôi
Chỉ có một mình thôi
Tôi hành hương về cuối ngày đang xuống
Về phía chiều đang tắt
Phía đồi Tây
Một mình tôi
Chỉ có một mình thôi
Tôi hành hương về cuối ngày đang xuống
Về phía chiều đang tắt
Phía đồi Tây
Lòng cứ tưởng mình bỏ về quá vội
Năm mươi năm dằng dặc giữa trần gian
Những toan tính
Những mất còn Chìm nổi
Áo tang thương trăm mãnh vá điêu tàn
Năm mươi năm dằng dặc giữa trần gian
Những toan tính
Những mất còn Chìm nổi
Áo tang thương trăm mãnh vá điêu tàn
Tôi cứ ngỡ lòng tôi còn tưởng tiếc
Những đam mê cháy bỏng buổi xuân thì
Những khờ dại những ngông cuồng kiêu bạt
Thuở rực ngời niên thiếu lửa cuồng si
Những đam mê cháy bỏng buổi xuân thì
Những khờ dại những ngông cuồng kiêu bạt
Thuở rực ngời niên thiếu lửa cuồng si
Sẽ đến lúc xin gửi lời vĩnh biệt
Hỡi đồi cao, lũng thấp, hỡi sông hồ
Hỡi biển mặn, hỡi rừng xanh, cỏ biếc
Hỡi trăng sao, hỡi gió núi, sương mờ

Hỡi đồi cao, lũng thấp, hỡi sông hồ
Hỡi biển mặn, hỡi rừng xanh, cỏ biếc
Hỡi trăng sao, hỡi gió núi, sương mờ

Thôi bỏ lại bên này bờ hữu hạn
Tôi sẽ về, cô độc cuộc hành hương
Đời bèo bọt theo nước triều lên xuống
Còn mong chi chiều hạnh ngộ sau cùng
Tôi sẽ về, cô độc cuộc hành hương
Đời bèo bọt theo nước triều lên xuống
Còn mong chi chiều hạnh ngộ sau cùng
Phải đến lúc tôi về, người ở lại
Một mình tôi chỉ có một mình thôi
Dẫu sợi tóc rơi buồn còn vướng mãi
Áo phù vân tơi tả buốt vai đời.
Một mình tôi chỉ có một mình thôi
Dẫu sợi tóc rơi buồn còn vướng mãi
Áo phù vân tơi tả buốt vai đời.
Lê Văn Trung
TRỞ VỀ NHƯ MỘT KẺ VÔ DANH

Phố cũng phụ tình
Hỏi con đường cũ
Đường thay tên
Hàng cây năm trước
chừng thay lá?
Rụng giữa hồn ta giọt
lệ vàng
Cơn gió mùa xưa chừng
cũng lạ
Thổi buốt vào ta những
muộn phiền
Quán trọ!
Ta chỉ là khách lữ
Một tách trà thiu
Uống một mình!
Này cô chủ quán cho
ta hỏi
- Năm mươi năm trước
đây là đâu?
Chẳng lẽ đất trời
tàn dâu bể
Lòng người đâu dễ
còn bể dâu?
Này cô chủ quán cho
ta hỏi
- Thuyền xưa còn đậu
bến giang đầu
Tóc xưa giờ nhuộm
màu thương hải
Thơ ta bèo giạt trôi
phương nào?
Người đã quên!
Đành!
Thôi lãng quên!
Hỡi ơi sao phố cũng
vong tình
Có thấy hồn ta nghìn
năm cũ
Trở về như một kẻ vô
danh?
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment