
(Thơ cho cõi lặng im)
Trăm mùa thu yêu em
Lòng tôi còn xanh lá
Trăng vườn khuya vẫn nở
Một đóa quỳnh tinh khôi
Lòng tôi còn xanh lá
Trăng vườn khuya vẫn nở
Một đóa quỳnh tinh khôi
Trăm mùa thu yêu em
Trái tim còn cháy lửa
Dòng sông tình vô biên
Vẫn rì rào sóng vỗ
Trái tim còn cháy lửa
Dòng sông tình vô biên
Vẫn rì rào sóng vỗ
Trăm mùa thu yêu em
Rừng hồn tôi thác đổ
Giữa suối ngàn mông mênh
Nhạc tình rung hối hã
Rừng hồn tôi thác đổ
Giữa suối ngàn mông mênh
Nhạc tình rung hối hã
Trăm mùa thu yêu em
Em trăm mùa nhung lụa
Em trăm mùa ngát hương
Thơm màu sương diễm ảo
Em trăm mùa nhung lụa
Em trăm mùa ngát hương
Thơm màu sương diễm ảo
Trăm mùa thu yêu em
Trăm mùa tôi xanh biếc
Trăm mùa thu thao thiết
Tình ơi đừng vàng phai.
Trăm mùa tôi xanh biếc
Trăm mùa thu thao thiết
Tình ơi đừng vàng phai.
Lê Văn Trung
TRĂM NĂM CHỪNG NGẮN NGỦI

Lòng cứ ngỡ trăm năm chừng ngắn ngủi
Ta chờ nhau mòn mỏi một kiếp người
Núi đã lở, non đã mòn, biển cạn
Trăng hồn ta trên đỉnh tháp chon von

Lòng cứ ngỡ trăm năm chừng ngắn ngủi
Ta chờ nhau mòn mỏi một kiếp người
Núi đã lở, non đã mòn, biển cạn
Trăng hồn ta trên đỉnh tháp chon von
Ôi chuông mỏ,
câu kinh nghìn năm cũ
Con đường nào giải thoát kiếp nhân sinh
Mà chiếc áo chùng thâm còn rách vá
Chờ gì nhau những giấc mộng không thành
Con đường nào giải thoát kiếp nhân sinh
Mà chiếc áo chùng thâm còn rách vá
Chờ gì nhau những giấc mộng không thành
Ta vói níu
những ảo hình hư tưởng
Phương tình xa, phương mộng, cõi xa mù
Ta cứ ngỡ giữa đất trời vô lượng
Một phương về còn đợi đến mai sau
Phương tình xa, phương mộng, cõi xa mù
Ta cứ ngỡ giữa đất trời vô lượng
Một phương về còn đợi đến mai sau
Ta chạy mỏi
trên bãi chiều u tịch
Soi bóng mình chìm giữa bóng hoàng hôn
Sông đời ta chảy về đâu xa lắc
Mà trăm năm sỏi đá cạn trơ dòng
Soi bóng mình chìm giữa bóng hoàng hôn
Sông đời ta chảy về đâu xa lắc
Mà trăm năm sỏi đá cạn trơ dòng
Khi còn mãi
ra đi, chờ đợi mãi
Ôi trăm năm chừng ngắn ngủi vô cùng
Tiếng chuông vọng phía bờ xa mòn mỏi
Mà thuyền ta trôi giạt mấy dòng không.
Ôi trăm năm chừng ngắn ngủi vô cùng
Tiếng chuông vọng phía bờ xa mòn mỏi
Mà thuyền ta trôi giạt mấy dòng không.
Lê Văn Trung
TRĂM NĂM GIỌT LỆ KHÓC NGƯỜI CHƯA
PHAI

Hẹn rằng mai mốt về thăm
Cội mai già mỏi mòn trông rụng
vàng
Có người lỡ cuộc trăm năm
Chờ nhau đã bạc màu trăng cuối
cùng
Hẹn rằng về
Có về không?
Để mây đầu núi bềnh bồng ngược
xuôi
Lời hẹn về
Cũng đành thôi
Trăm năm giọt lệ khóc người chưa
phai.
Lê Văn
Trung
TRĂM NĂM LÀ MỘNG TRẮNG TRỜI PHÙ VÂN

Thôi thì tôi rót
cho tôi
Một tôi với bóng tôi ngồi tàn canh
Nhớ người, tiếc một mùa xuân
Rượu không đủ ấm, nghe lòng quạnh hiu

Một tôi với bóng tôi ngồi tàn canh
Nhớ người, tiếc một mùa xuân
Rượu không đủ ấm, nghe lòng quạnh hiu

Nhân gian,
đò vắng, chợ chiều
Thôi mình tôi rót cho đầy nỗi tôi
Thôi mình tôi rót cho đầy nỗi tôi
Uống đi,
đừng mắt lệ ngùi
Trăm năm là mộng trắng trời phù vân
Uống đi, trời đất xoay vần
Một mai rồi cõi vô cùng đời nhau
Trăm năm là mộng trắng trời phù vân
Uống đi, trời đất xoay vần
Một mai rồi cõi vô cùng đời nhau
Lạc nhau từ
thuở ban đầu
Tìm nhau từ bụi tro đau kiếp người.
Tìm nhau từ bụi tro đau kiếp người.
Lê Văn Trung
TRĂM NĂM TÔI GỌI TÔI VỀ

Từ khi mẹ sinh tôi ra
Trần gian! Tôi đã khóc òa! Trần gian!
Mười năm, rồi năm mươi năm
Tôi đi chưa hết gian nan phận người
Và tôi trên những ga đời
Con tàu vô định vẫn rời rã đi
Trăm năm tôi gọi tôi về
Màu mây thiên cổ còn bay mịt mùng
Biết đâu là cõi vô cùng
Biết đâu là trạm dừng chân đời đời
Từ khi mẹ sinh ra tôi
Trần gian! Tôi đã khóc cười cùng ai
Em cầm giọt lệ trên tay
Thấy trong giọt lệ đã đầy bụi tro.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment