
Thế nào rồi tôi cũng trở về phía bên kia hoàng hôn
Nơi cánh rừng mùa đông đời tôi vàng bóng chiều quạnh vắng
Nơi gió mùa đông đời tôi ru hoài những khúc tình ca buồn vô tận
Nơi chiếc lá cuối cùng mùa đông đời tôi lẽ loi sót lại trên cành
Không nỡ rơi! Không nỡ! Không đành!
Còn thương nhớ mãi một màu xanh trong mắt người xanh biếc

Nơi cánh rừng mùa đông đời tôi vàng bóng chiều quạnh vắng
Nơi gió mùa đông đời tôi ru hoài những khúc tình ca buồn vô tận
Nơi chiếc lá cuối cùng mùa đông đời tôi lẽ loi sót lại trên cành
Không nỡ rơi! Không nỡ! Không đành!
Còn thương nhớ mãi một màu xanh trong mắt người xanh biếc

Thế nào rồi tôi cũng trở về phía bên kia hoàng hôn
chôn kín niềm thương tiếc
Chôn một câu thơ từ thuở mới yêu người
Chôn một nỗi buồn từ tuổi chớm đôi mươi
Chôn một niềm đau dằng dặc năm mươi năm chất chồng giông bão

Tôi xin gửi vào đất trời trọn cả linh hồn và xương máu
Tôi đứng chờ bên bờ vực hoàng hôn
Tôi đứng chờ em đến khâm liệm nỗi buồn
Xin phủ kín tình em lên nấm mồ thiên cổ
Cho hương sắc nghìn thu
Cùng tôi trong đáy mộ
Ngợi ca người
Ôi một cõi nhân gian.

Chôn một câu thơ từ thuở mới yêu người
Chôn một nỗi buồn từ tuổi chớm đôi mươi
Chôn một niềm đau dằng dặc năm mươi năm chất chồng giông bão

Tôi xin gửi vào đất trời trọn cả linh hồn và xương máu
Tôi đứng chờ bên bờ vực hoàng hôn
Tôi đứng chờ em đến khâm liệm nỗi buồn
Xin phủ kín tình em lên nấm mồ thiên cổ
Cho hương sắc nghìn thu
Cùng tôi trong đáy mộ
Ngợi ca người
Ôi một cõi nhân gian.

Lê Văn Trung
PHỐ
Phố áo xanh phố chiều xanh
Hồn tôi theo gió lênh
đênh phố vàng
Áo theo sương xuống nhẹ
nhàng
Sương rơi theo áo chạm
hoàng hôn tôi


Phố mềm vai phố hồng môi
Tôi bay như lá bên đồi
phố hoa
Phố eo thon phố lụa là
Phố mơn mởn nụ phố ngà
ngọc hương
Phố tình nhân thuở hoang
đường
Phố yêu đương phố giận hờn
vu vơ
Phố nôn nao phố hẹn hò
Có người yêu phố đợi chờ
trăm năm.
Lê Văn Trung
PHỐ MÙA ĐÔNG

Bơ vơ lạc giữa chập
chùng nhớ quên
Chiều nghiêng xuống sợi
mưa mềm
Nhớ bờ vai, mắt đen huyền
ướt mi


Nhớ dòng sông ở bên này
Mà nghe sóng vỗ u hoài bờ
kia


Nhớ con đường buổi em đi
Nhớ hàng cây buổi em về
tóc bay


Nhớ từng ngón nhỏ bàn
tay
Cầm câu thơ thả bay hoài
trong mơ
Nhớ hay quên, phút dại
khờ
Nụ hôn chín mọng đôi bờ
môi ngoan
Tôi về qua phố mùa đông
Nỗi quên niềm nhớ vô
cùng nhớ quên.
Lê Văn
Trung
PHỐ XA LẠ PHỐ, NGƯỜI XA LẠ
NGƯỜI

Phố xưa vừa lạ vừa quen
Niềm quên nỗi nhớ lặng chìm trong tôi
Hình như lòng cũng lỡ bồi
Ngày mưa tháng nắng đầy vơi mấy dòng

Phố xưa vừa lạ vừa quen
Niềm quên nỗi nhớ lặng chìm trong tôi
Hình như lòng cũng lỡ bồi
Ngày mưa tháng nắng đầy vơi mấy dòng

Sông ơi sông mãi là sông
Chảy qua dâu biển tấm lòng cổ kim
Mà sao tiếng sóng tội tình
Vỗ vào phố cổ trái tim lệ nhòa

Hình như từng dấu rêu xưa
Chìm trong phế tích bụi mờ thời gian
Hình như chiếc lá thuyền nan
Chở không hết nỗi ngỡ ngàng trong tôi
Những con đường cũng ngậm ngùi
Chạy quanh co giữa lòng người xót xa
Bước chân nhẹ gót hiên nhà
Bơ vơ như bóng hồn ma lạc loài
Hình như nước của sông Hoài
Ngược về cố quận nửa đầy nửa vơi.
Lê Văn Trung
PHỐ XƯA

Có kẻ đêm nay về ngang phố
Nhớ từng chiếc lá rơi bên đường
Nhớ lời ru lặng buồn trong gió
Nhớ áo quỳnh hương nhuộm bóng trăng
Nhớ từng chiếc lá rơi bên đường
Nhớ lời ru lặng buồn trong gió
Nhớ áo quỳnh hương nhuộm bóng trăng

Có kẻ đêm nay ngồi giữa phố
Quán lạnh đèn vàng mưa hắt hiu
Nhìn giọt cafe rơi rất chậm
Rơi hoài cho kín một niềm đau
Quán lạnh đèn vàng mưa hắt hiu
Nhìn giọt cafe rơi rất chậm
Rơi hoài cho kín một niềm đau
Rơi mãi chưa tròn lời hẹn ước
Lòng còn soi quạnh bóng trăng khuya
Lòng còn lạnh suốt mùa sương cũ
Còn mãi hoang mang một nẽo về
Lòng còn soi quạnh bóng trăng khuya
Lòng còn lạnh suốt mùa sương cũ
Còn mãi hoang mang một nẽo về
Phố bổng không quen, người cũng lạ
Đường hút mù xa, tình cũng xa
Hình như có chuyến tàu qua phố
Vô tình bỏ lại một sân ga
Đường hút mù xa, tình cũng xa
Hình như có chuyến tàu qua phố
Vô tình bỏ lại một sân ga
Lê Văn
Trung
PHÙ
VÂN

Khi về với là muôn chiều hư tưởng
Là hoang vu chìm cuối mộng hoang đường
Là bát ngát một hồn sương gió lộng
Là tịch liêu vời vợi khói hoàng hôn
Khi
về với là về muôn nẻo biệt
Nẻo chia lìa tàn cháy mộng trùng lai
Khi về với là mộ sầu đã khép
Là thiên thu lạc giữa cõi lưu đày
Nẻo chia lìa tàn cháy mộng trùng lai
Khi về với là mộ sầu đã khép
Là thiên thu lạc giữa cõi lưu đày
Trăng
viễn mộng trên vực bờ mê hoặc
Hồn Đông Phương cháy rực lửa điêu tàn
Ta về giữa trần gian bưng mặt khóc
Con đường nào không nhỏ lệ đau thương
Hồn Đông Phương cháy rực lửa điêu tàn
Ta về giữa trần gian bưng mặt khóc
Con đường nào không nhỏ lệ đau thương
Khi
về với là vòng xoay kiếp kiếp
Là luân- hồi - là - sinh - diệt - tồn - vong
Là không - có là tương phùng - chia biệt
Sợi tóc nào bay trắng xóa cõi phù vân.
Là luân- hồi - là - sinh - diệt - tồn - vong
Là không - có là tương phùng - chia biệt
Sợi tóc nào bay trắng xóa cõi phù vân.
QNh tháng 4. 2019
Lê Văn Trung
PHÙ VÂN

Ngày vội quá
Ngày trôi đi
Quá vội
Hoa ngày xanh không níu kịp hương chiều
Ngàn xuân biếc
Muôn vàng thu
Réo gọi
Ta với người
Lạc mất
Giữa chiêm bao.
Lê Văn
Trung
PHÙ VÂN
người về bến vắng đò không
hoang vu bờ bãi mịt mùng non xa
một dòng thương nhớ VuGia
chảy về đâu bóng quê nhà mù sương
người về lạ nẻo lạc đường
lòng dâu bể sóng tang thương bạc đầu
người về gọi cố hương đầu
gọi tình xưa trắng một màu phù vân.
Lê Văn Trung
PHỤC
SINH THƠ

em về chiều sương hay đêm mưa
về trong chiêm bao trong cơn mơ
sài gòn tháng sáu trời hanh gió
nhớ em giọt nắng vàng câu thơ
hình
như chuông ngân hồi chuông chiều
hình như chuông rung lời thương yêu
tiếng ai như thể lời kinh nguyện
như lời tình tự của trăng sao
hình như chuông rung lời thương yêu
tiếng ai như thể lời kinh nguyện
như lời tình tự của trăng sao
áo
ai vàng phơi trong thơ tôi
ôi môi trầm hương mắt lệ ngời
tôi về trải hết lòng nhung lụa
rượu nồng xin cạn cuộc tình vui

ôi môi trầm hương mắt lệ ngời
tôi về trải hết lòng nhung lụa
rượu nồng xin cạn cuộc tình vui

sài
gòn tháng sáu trời hanh gió
ôi chiều hồng ươm chiều chưa mưa
em về thơm đóa tình xanh cũ
nhớ em vạt nắng vàng câu thơ.
ôi chiều hồng ươm chiều chưa mưa
em về thơm đóa tình xanh cũ
nhớ em vạt nắng vàng câu thơ.
Sg,
16 giờ ngày 13 tháng 6 năm 2017
Lê Văn Trung
PHƯƠNG
ẤY, MỘT MÙA THU

Em ơi thu đã về phương ấy
Tôi gửi theo vàng hoa cuối thu
Vén nhẹ tà xanh thơm ngực biếc
Cho hồng chút nắng buổi xa nhau
Xin
ướp vào môi, ươm vào mắt
Nắng của hồn tôi nắng lệ nồng
Xin chải nắng mềm lên tóc lụa
Và chải cho dài nỗi nhớ mong
Nắng của hồn tôi nắng lệ nồng
Xin chải nắng mềm lên tóc lụa
Và chải cho dài nỗi nhớ mong
Tôi
gửi theo màu mây lãng du
Những dòng thơ chảy suốt cơn mơ
Ôi hồn tôi trắng như mây trắng
Như thưở tình chưa biết hẹn hò
Những dòng thơ chảy suốt cơn mơ
Ôi hồn tôi trắng như mây trắng
Như thưở tình chưa biết hẹn hò
Em
ơi thu đã về phương ấy
Xin trải lòng thơm một đóa tình
Tôi gửi vàng thu trong nắng ngọc
Cho nghìn giọt lệ sáng long lanh.
Xin trải lòng thơm một đóa tình
Tôi gửi vàng thu trong nắng ngọc
Cho nghìn giọt lệ sáng long lanh.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment