Friday, November 29, 2019

Phân Thân - Phục Sinh - Phượng Hồng - Phương lạnh - Phương nào? - Phương ngàn - Phương người - Phương Tôi Phương Người – Phương Trời Hiu Quạnh

PHÂN THÂN
Tôi Và cái bóng của tôi
Ngồi im nghe cả đất trời lặng im
Mây trôi, rất nhẹ, qua miền
Và trăng Rơi những sợi mềm lên sương

Tôi Và cái bóng Đi cùng
Đôi khi Rất nhẹ Nỗi buồn đi theo
Và tôi Với bóng Là ai
Mà trăm năm mãi lạc hoài trong nhau?
                               Lê Văn Trung

Phục Sinh

Xin về ươm lại lòng nhung lụa
Gợi giấc mơ từ trăng tuổi thơ
Từ thuở mây giăng mềm trên tóc
Tóc người vương vấn gió tương tư

Xin về ươm lại mùa hương phấn
Từ buổi sương vàng thêu áo hoa
Và những mùa thu dài vô tận
Nối dài vô tận những cơn mơ

Xin về chép lại lời yêu dấu
Thuở mắt tình xanh lệ nở hoa
Xin về như thể nghìn năm cũ
Vẫn thắm trinh nguyên đóa ngọc ngà

Xin về cho kịp!
Về cho kịp!
Áo bạc còn vương hương tóc chiều
Mặt đất thơ tôi còn nguyên vẹn
Mỗi bước chân người xanh dấu rêu.
Lê Văn Trung
13. 07. 20

PHƯỢNG HỒNG
Lòng đã xuân chưa mà hạ thắm
Em về áo đỏ phượng hồng môi
Con ve nào trốn trong lời gió
Gửi khúc tình vui vạn nẻo đời
Nắng đan lụa mỏng lùa trong tóc
Tóc nhớ thương ai mà rối bời
Để nghìn giọt nắng bay theo gió
Giọt nắng nào vương trong mắt ai
Mùa chớm sen hồng
Em chớm nguyệt
Tình chớm quỳnh hương
Em chớm rằm
Con chim nào múa trên cành phượng
Lá chớp hàng mi mắt lá răm
Lòng đã hồng chưa mà nụ thắm
Như môi tình nở buổi xuân thì
Em về áo nhuộm thơ mùa phượng
Áo người hay lụa chảy trong mây.
Lê Văn Trung


PHƯƠNG LẠNH

Xin gửi về em lụa nắng vàng
Mùa đang phượng thắm trời phương Nam
Mây - Tôi xin dệt vuông khăn ấm
Và Lá - Tôi mềm mỗi bước chân
Ôi thương chiếc bóng chiều phương lạnh
Gió rối thơm từng sợi tóc bay
Tóc ơi có ấm bờ vai mỏng
Lòng tôi: đây nhé! Một vòng tay
Xin gửi về em màu phượng đỏ
Tô viền môi thắm nụ hồng hoa
Trăng lụa nguyên sơ hồn xuân nữ
Sỏi đá hình như cũng ngọc ngà
Sương nguyệt xin đừng thấm áo em
Cho tôi gửi sợi nắng ươm vàng
Mây - Tôi khăn ấm chiều phương lạnh
Mây nhuộm màu trăng thuở mới rằm.

Lê Văn Trung



PHƯƠNG NÀO?

Mùa qua rất vội
Nên người
Bỏ tôi
Ngồi
Giữa đất trời
Một tôi
Phương tôi
Lạc mấy
Phương người
Phương nào là cõi là nơi tôi về
Phương nào là chốn tôi đi
Mùa xưa trăng sáng trên đồi thu xa
Người một Phương
Cõi người ta
Tôi một Phương
Hỏi: Quê nhà? Hà Phương!
Người qua rất vội
Bên đường
Áo bay trong gió
Lá buồn
Rơi theo
Phương tôi
Chiều lặng
Phương chiều
Bóng mây còn đọng hắt hiu ráng vàng.

Lê Văn Trung

Phương ngàn 
Nằm nghe lá rụng bên đồi
Âm hao bước động luân hồi tử sinh
Xoay vòng bên nợ bên duyên
Chìm nơi gió bụi, giạt miền bão giông
 
Tìm chi trong cõi vô cùng
Vấp bờ hữu hạn một vùng hổn mang
Nằm nghe gió lộng phương ngàn
Mây bay đầu núi, sương tan cuối rừng
 
Bóng người lồng với bóng trăng
Dang tay ôm nhẹ mấy tầng hư không
Nằm nghe thác núi mưa ngàn
Bổng tan chảy hết bụi hồng trần gian
 
Nằm nghe tiếng hạc gọi đàn
Âm ba chìm lắng bóng hoàng hôn rơi.
Lê Văn Trung

PHƯƠNG NGƯỜI

Có ai về lại phương trời cũ
Nhặt giúp giùm tôi sợi nắng vàng
Một thuở áo người phơi áo lụa
Hương chiều thoang thoảng buổi thu sang
 
Và khi ngồi lại bên thềm vắng
Ướm thử bàn chân lên dấu rêu
Để thấy ngày xanh qua quá vội
Hỏi người có tiếc tuổi xuân phai?
 
Và khi tay níu vào song cửa
Ngắm một vì sao sa cuối trời
Để thấy lòng xưa đang vẫy gọi
Một vầng trăng lạnh phía xa xôi
 
Ơi hỡi phương người PHƯƠNG VIỄN MỘNG
Có ai về gọi vói ngày xanh
Cho tôi gửi hết lòng nhung lụa
Trải xuống chiều thơ để tạ tình.
Lê Văn Trung

PHƯƠNG TÔI
PHƯƠNG NGƯỜI

Ở đây buổi chiều chừng phai nắng
Hình như phương người vừa giăng sương
Mà ngợp hồn tôi đầy mây trắng
Mây trắng hay lòng người bạch vân?

Hình như bóng người trôi qua ngõ
Hoa thuở vườn xanh bổng chớm vàng
Hình như người qua không ngoái lại
Mà dấu chân người như sương tan

Phương tôi ngồi lại một mình tôi
Hình như bóng chiều không buồn rơi
Cứ nhuộm vào tôi màu tím úa
Và quyện vào người niềm phai phôi
Ô hay tôi nhìn tôi rất lạ
Hình như tôi không còn là tôi
Hình như trăm năm chừng ngắn quá
Tôi trôi, trôi muộn về phương người

Phương người ủ mưa hay giăng sương
Phương người lòng vui hay tình buồn
Tôi thấy phương người mây trắng quá
Mây trắng hay lòng tôi bạch vân?
Lê Văn Trung 21.10.19

PHƯƠNG TRỜI HIU QUẠNH
tôi tìm em đứt mòn hơi
hai mươi năm dấu chân người mờ phai 
tìm em suốt cuộc tình dài
đường vô tận
bến chờ
ngoài nẻo không


còn gì sau cuộc phù vân
lệ tình em ướt đẫm phần mộ tôi
tôi tìm em một phương trời
một phương tôi một phương người quạnh hiu.
               Lê Văn Trung - Phan Thiết 1997


No comments:

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...