
Nắng vội quá! Nhuộm
vàng hoa hoàng yến
Tôi ngỡ mùa thu vàng áo giai nhân
Tôi ngỡ áo em bay giữa nắng lụa ngần
Ôi nắng sớm lay mùa thu ngủ muộn
Tôi ngỡ mùa thu vàng áo giai nhân
Tôi ngỡ áo em bay giữa nắng lụa ngần
Ôi nắng sớm lay mùa thu ngủ muộn
Nắng ủ trong sương
muôn màu lấp lánh
Nhớ mắt lệ ngời lấp lánh giọt tình tôi
Nắng níu mây qua gió hát bên trời
Nắng ấm môi thơm mật trầm hương ngọc
Nhớ mắt lệ ngời lấp lánh giọt tình tôi
Nắng níu mây qua gió hát bên trời
Nắng ấm môi thơm mật trầm hương ngọc
Từng sợi nắng nở hoa
vờn trên tóc
(Ôi tóc thiên thần một thuở rối tình xanh)
Nắng sớm về tỏa ngát sắc hương em
Hồn ướp nắng mà say nồng cơn mộng
(Ôi tóc thiên thần một thuở rối tình xanh)
Nắng sớm về tỏa ngát sắc hương em
Hồn ướp nắng mà say nồng cơn mộng

Hồn ướp nắng mà vàng
theo áo mỏng
Áo vàng bay! Vời vợi áo màu thu
Em có về nghe nắng kể cho nhau
Lời tình tự nhiệm mầu câu nhã nhạc
Áo vàng bay! Vời vợi áo màu thu
Em có về nghe nắng kể cho nhau
Lời tình tự nhiệm mầu câu nhã nhạc
Tiếng em hát hay nắng vàng
đang hát
Tôi uống từng giọt nắng ướp hương xưa
Ôi nắng vàng! Vàng nhuộm cả cơn mơ
Đừng vội quá! Níu mùa thu ở lại.
Tôi uống từng giọt nắng ướp hương xưa
Ôi nắng vàng! Vàng nhuộm cả cơn mơ
Đừng vội quá! Níu mùa thu ở lại.
Lê Văn Trung (Ngói)
Nếu một ngày không có em bên đời
Thơ tôi chỉ là những xác tình rêu phủ
Và hồn tôi là miếu đền hoang phế
Bụi tro tàn chôn úa một màu tang
Nếu một ngày không có em, dẫu địa ngục thiên đàng
Cũng vô nghĩa như trần gian nghìn năm u tối
Sẽ tắt hết những vì sao, những thiên hà tàn rụi
Và mắt tình vỡ lệ chảy trường giang
Nếu một ngày không có em múa trong tim thơ cũng sẽ úa vàng
Như rừng chết trút linh hồn cổ thạch
Như suối chết khô cả giòng tinh huyết
Thơ như chim đại bàng gãy cánh thảng thốt tiếng bi thương
Nếu một ngày không có em đìu hiu một góc giáo đường
Câu kinh nguyện, tiếng chuông chiều vắng lặng
Và em hỡi giữa trùng dương hoang lạnh
Linh hồn thơ trôi giạt đến vô cùng
Nếu một ngày không có em từng viên sỏi cũng cô đơn
Từng sợi nắng cũng lạc loài giữa thu vàng vời vợi
Không có em thơ chỉ là bóng tối
Một ngàn năm hóa thạch lạnh trong mồ
Nếu một ngày không có em bên đời
Thơ tôi chỉ là những xác tình rêu phủ
Và hồn tôi là miếu đền hoang phế
Bụi tro tàn chôn úa một màu tang
Nếu một ngày không có em, dẫu địa ngục thiên đàng
Cũng vô nghĩa như trần gian nghìn năm u tối
Sẽ tắt hết những vì sao, những thiên hà tàn rụi
Và mắt tình vỡ lệ chảy trường giang
Nếu một ngày không có em múa trong tim thơ cũng sẽ úa vàng
Như rừng chết trút linh hồn cổ thạch
Như suối chết khô cả giòng tinh huyết
Thơ như chim đại bàng gãy cánh thảng thốt tiếng bi thương
Nếu một ngày không có em đìu hiu một góc giáo đường
Câu kinh nguyện, tiếng chuông chiều vắng lặng
Và em hỡi giữa trùng dương hoang lạnh
Linh hồn thơ trôi giạt đến vô cùng
Nếu một ngày không có em từng viên sỏi cũng cô đơn
Từng sợi nắng cũng lạc loài giữa thu vàng vời vợi
Không có em thơ chỉ là bóng tối
Một ngàn năm hóa thạch lạnh trong mồ
Lê Văn Trung
NGƯỜI VỀ (2)

Người về Áo lụa phai sương
Vàng hoa tôi rắc phấn hồng lên thơ
Người về hát giữa đêm mơ
Trăng đang hàm tiếu đôi bờ quỳnh hương
Vàng hoa tôi rắc phấn hồng lên thơ
Người về hát giữa đêm mơ
Trăng đang hàm tiếu đôi bờ quỳnh hương
Người về Xuân Hạ Thu Đông
Môi trầm mắt ngọc một vùng chiêm bao
Người về Hoa bướm tìm nhau
Dòng sông tôi Hát bên cầu tình nhân
Người về Đóa lệ thanh tân
Chảy vô biên cõi trăm năm nhiệm mầu.
Lê Văn Trung (Ngói)
NHÃ CA

Xin nở bình yên một đóa hồng
Trong lòng em tình vẫn nồng hương
Và tôi mùa vẫn còn nguyên đán
Còn khát khao hoài giọt nắng xuân
Xin rót vào
thơ rượu ái tình
Xin ươm vào mộng mật vàng ươm
Xin mây vàng thắm màu xiêm áo
Da thịt chìm trong hồn tuyết sương
Xin ươm vào mộng mật vàng ươm
Xin mây vàng thắm màu xiêm áo
Da thịt chìm trong hồn tuyết sương
Em, Nắng
hoàng hoa
Nắng lụa hồng
Tôi trải hồn xanh biếc thảm xuân
Tôi đan ngàn sợi mây ngà ngọc
Em nở thơm từng nụ ái ân
Nắng lụa hồng
Tôi trải hồn xanh biếc thảm xuân
Tôi đan ngàn sợi mây ngà ngọc
Em nở thơm từng nụ ái ân
Xin chảy
thiên thu dòng vô tận
Xin vỗ vào nhau sóng nhiệm mầu
Cho đóa tình nguyên màu nguyên đán
Xin tạ ơn đời vẹn trước sau.
Lê Văn Trung (Ngói)
Xin vỗ vào nhau sóng nhiệm mầu
Cho đóa tình nguyên màu nguyên đán
Xin tạ ơn đời vẹn trước sau.
Lê Văn Trung
NHÂN TÌNH VÀ TÌNH NHÂN
Ta một đời dang dỡ
Kiếp phiêu bạt giang
hồ
Ai giai nhân tài tử
Cùng bên trời đa đoan
Rượu nhân tình say
tĩnh
Quê người mơ cố hương
Áo nhân tình trăm mãnh
Che không kín nỗi buồn
Năm mươi năm biền biệt
Đi không hết cuộc
người
Năm mươi năm mù mịt
Tình gọi tình khôn
nguôi
Thôi cũng đành dang dỡ
Lấm lem hồn lưu vong
Trang kinh đời loang
lỗ
Những vết bầm máu
xương
Tình như lời cổ tích
Kể hoài trong đêm mưa
Kể hoài mà không hết
Tình chết vùi trong
thơ
Ai giai nhân tài tử
Tình bạc màu thanh
xuân
Tình như là hạt bụi
Trắng một màu bạch
vân.
Lê Văn Trung
NHỮNG ĐỐM LỬA CỦA NIỀM
TIN
Cám ơn em một đôi lần đã đến
Thắp giùm tôi những đốm lửa muộn màng
Cho tôi thấy bên ngoài vòng thù hận
Một con đường sẽ dẫn tới yêu thương
Cho tôi thấy dù mỏi mòn chờ đợi
Bài tình ca chảy ngọt trái tim người
Lòng góa phụ cũng xanh màu áo mới
Sắc hương xưa mầu nhiệm đóa hoa cười
Em đã đến mang theo niềm tin mới
Tàn tro tôi cũng ấm lại từng đêm
Vẫn hi vọng giữa sóng cuồng biển dội
Bến bờ ta dìu dịu gió thanh bình
Những đốm lửa sáng từ đôi mắt lệ
Từ lời im chảy nghẹn buốt trong lòng
Cho tôi thấy trong kiếp đời vong quốc
Một mặt trời hừng hực lửa phương đông.
(Gửi anh Thành Tôn)
Lê Văn Trung
NỖI ĐAU
(Cõi Lưu Đày 3)

Giấu mặt nhìn nhau tội nghiệp nhau
Núi xơ xác núi, đồi trơ đồi
Nước xoáy vào tim người xói lỡ
Nước rỉ vào tim người nỗi đau
Cành khô đợi mỏi cánh chim về
Trùng trùng vô tận đá vọng phu
Đá vọng phu hề chinh chiến lụy
Chinh chiến hề thay chốn ngục tù
Suối khô đợi mỏi cơn mưa lạ
Đá nứt bày khuôn mặt hãi hùng
Đá cũng kinh hoàng bầy thú dữ
Nhe nanh cắn xé cả linh hồn
Người chết quấn hờ manh chiếu rách
Chôn vội vàng dưới lớp cát nông
(Không biết ngày mai trong đáy mộ
Có còn tìm thấy nắm xương không?)
Mắt cũng bầm đen dòng lệ máu
Khóc nhau đành nuốt quặn niềm đau
Năm chung mảnh ván mà câm lặng
Nghi nghờ cả cái lén nhìn nhau.
Lê Văn Trung (Ngói)
No comments:
Post a Comment