Đà Lạt ơi - Đất trời vi diệu - Để biết tôi còn yêu thế gian - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu
ĐÀ LẠT ƠI
Năm mươi năm trước ôi Dalat
Nguyên sơ từ hơi thở đất trời
Thông vi vu hát lời kinh Thánh
Mặt hồ thơm như hồn đôi mươi
Những sớm sương giăng trắng áo người
Những chiều mây chạm nhẹ bờ vai
Nắng nhuộm như màu trăng vừa chín
Gió bay theo áo chiều đang bay
Năm mươi năm trước những con đường
Hoa nở theo người, hoa ngát hương
Gió hát theo người, môi thắm đỏ
Rượu say theo người, men đang nồng
Năm mươi năm trước, ôi Dalat
Tôi lạc vào trong những giấc mơ
Có ai gọi vói giùm tôi với
Đất trời Dalat buổi nguyên sơ.
Lê văn Trung
2024
ĐẤT TRỜI VI DIỆU
Lời tạ ơn trời đất cõi vô cùng
Là ân phúc nở màu hoa bất tuyệt
Là con đường đi thằng tới vô chung
Mỗi tàn tạ là hẹn lời tri ngộ
Là hẹn cùng MIỀN IM LẶNG mênh mông
Là thắp lại muôn vì sao rực nở
Là mở ra mầu nhiệm cõi hư không
Mỗi tàn tạ là mỗi lời nhắn gọi
Úa vàng kia là thắm biếc hoa vàng
Và sự sống ươm mầm từ hạt bụi
Từ nguyên sơ vi diệu buổi hổng hoang
Lê Văn Trung
Tháng 12 - 2024
ĐỂ BIẾT TÔI CÒN YÊU THẾ GIAN
Thu xếp hành trang để trở về
Người có cùng tôi đi dặm nữa
Vội gì mà uống rượu phân ly
Vội gì mà nói lời chia biệt
Mà gửi vòng hoa phúng điếu tôi
Nghìn sau chẳng có ngày sau hết
(Xin thấy lòng tôi đang nở hoa?)
Hãy đốt nhang thơm, hãy xông trầm
Mừng vì trời đất quá bao dung
Cho tôi thở nốt từng hơi thở
Để biết tôi còn yêu thế gian
Để biết trên bến bờ sinh tử
Trái tim tôi vẫn nhịp điên cuồng
Trái tim tôi nghìn năm vẫn nở
Triệu đóa yêu thương, triệu đóa Hồng.
Lê Văn Trung
(gửi một thời tắm nước sông Vu Gia)
Người về tắm lại dòng sông cũ
Con nước ngày xưa đã đổi màu
Thầm hỏi lòng mình hay trời đất
Mất còn gì sau cuộc binh đao
Người ngồi soi bóng mình trong nước
Chỉ thấy mây bay trắng cả chiều
Thầm hỏi mà lòng không giải được
Bao giờ trăm họ hết thương đau
Ngồi nhẩm thời gian tính tuổi đời
Năm mươi năm vật đổi sao dời
Sá gì duyên nợ nghìn năm cũ
Hà tất vì đâu mà ngậm ngùi
Người về tắm lại dòng sông cũ
Nước có còn xanh màu áo xưa
Hỏi lòng là hỏi niềm quên lãng
Hỏi để mà ươm nỗi đợi chờ.
Lê Văn Trung
Em vội tiễn mùa thu tôi đi biệt
Nắng vườn xanh vài giọt đã phai vàng
Còn sót lại một chùm bông cúc nhỏ
Nhuộm sương chiều tiếc nuối sắc hương tan
Em vội tiễn mùa thu tôi đi biệt
Đường tương tư mỗi nhịp bước khuya về
Chiếc lá úa ngày xưa buồn trên tóc
Áo chưa vàng từ buổi lá bay đi
Em cầm giữ chi tôi mùa thu biếc
Trên bàn tay còn thơm cả hồn tôi
Em cầm giữ chi tôi lời thơ ngọc
Mà hương xưa còn ngọt đắm trên môi
Em phong kín màu trăng xanh hàm tiếu
Vườn thanh xuân khao khát nụ hoa rằm
Ai biết được trong hồn thu vời vợi
Tôi đợi chờ thương tiếc tuổi thơ tôi
Tôi gọi mãi mùa thu không trở lại
Để vàng phai nhuộm thắm nỗi mong chờ
Tôi gom nhặt mù sương mùa thơ dại
Tưởng hương người còn ướp chín cơn mơ.
Lê Văn Trung
Ôi lòng anh giọt nắng tàn mỏi rã
Tan theo chiều thăm thẳm cõi người ta
Đám tang mặt trời không ai tiển đưa
Anh bất lực trong một niềm thống hối
Ôi Trần gian đã sương khói xa mờ
Mây trên đầu và gió thổi lên cao
Ôi hồn anh là một viền mây nhỏ
Sẽ tan dần trong bóng xế hanh hao
Nguồn vô biên đang réo gọi nhau về
Anh chạy đuổi theo đường chiều bất tận
Ôi trọn đời chưa dứt một cơn mê.
Lê văn Trung
15. 05. 24
No comments:
Post a Comment