UỐNG NHẦM LY RƯỢU CỦA THIÊN TAI - ÁO BẠC MƯỜI PHƯƠNG TÌNH MỘT PHƯƠNG - MỜI EM CẠN GIỌT RƯỢU NÀY - TRĂM NĂM CHỪNG NGẮN NGỦI - HUYỀN CA VÔ TẬN - EM VỀ MỞ LẠI GIÙM TRANG SÁCH - BIỆT - NGANG QUA GÒ DƯA CHẠNH NHỚ THI SĨ BÙI GIÁNG - VÀNG RỤNG - ĐÀNH CŨNG KHÔNG ĐỀ - TA NGƯỢC CHIỀU SINH TỬ ĐẾN VÔ BIÊN - U HOÀI - TRĂM NĂM TÔI GỌI TÔI VỀ
UỐNG NHẦM LY RƯỢU CỦA THIÊN TAI
Ngày đã cuối năm, đời sắp cạn
Thôi đau gì nữa mà ai hoài
Sấp ngửa một đời ta chếnh choáng
Uống nhầm ly rượu của thiên tai
Đã đem lòng trải cùng trăm họ
Đã tiêu hoang xương máu với tình
Đã viết hàng ngàn câu thơ lạ
Gửi vào trời đất mà buồn tênh
Ta say cũng chỉ là say vậy
Ta điên cũng chỉ là điên thôi
Cứ tưởng cố quên là quên được
Cứ tưởng say, điên hết ngậm ngùi
Ta nhắp tình em như mật đắng
Ta uống lòng người như gai chông
Có khi Thượng Đế còn điên đảo
Thì sá gì ta còn long đong
Ném vội đời mình như viên sỏi
Lặng chìm trong đáy biển nhân gian
Cũng đành một kiếp đời u tối
Cũng đành những nỗi tình chia tan
Ngày cuối năm, nghe đời sắp cạn
Thôi khuất, thôi mờ, như khói sương
Ta uống nhầm ly tình hoạn nạn
Không say mà sao lòng tang thương!!!
ÁO BẠC MƯỜI PHƯƠNG TÌNH MỘT PHƯƠNG
Ta về, áo bạc, lòng trăm mảnh
Chén rượu tương phùng trắng thế nhân
Tay cầm sợi tóc đau đoài đoạn
Hà cớ vì đâu ta phong trần
Tay cầm sợi tóc mà
nước mắt
Chảy ngược vào tim, chảy nghẹn ngào
Ta cầm đời ta, sao em khóc
Ta cầm đời ta, sao em đau
Ta nghe sầu tận trời
ly xứ
Ta nghe buồn xót đời lưu phương
Ta gọi tên mình nghe lạ hoắc
Ta gọi tên em mà quặn lòng
Năm mươi năm trôi giạt
thác ghềnh
Làm sao đành nhớ, không đành quên
Tay cầm sợi tóc mà thương xót
Mái tóc ai xưa đen dáng huyền
Tay cầm sợi tóc mà
không thể
Nối cuộc tình xưa đã chớm phai
Ta cầm đời ta như chén rượu
Bình không, ly vỡ, không đành say.
MỜI EM CẠN GIỌT RƯỢU NÀY
Mời em cạn giọt rượu này
Từ thiên thu đã tiệc bày chia tan
Mời em chén nhụy hoa vàng
Từ trăm năm đã dở dang nụ đời
Mời em hái vội niềm vui
Từ trong hoan lạc đã vùi đớn đau
Mời em ngồi lại bên cầu
Thấy tình tôi chảy một màu quạnh hiu
Chẳng đi về tận nghìn sau
Thì xin uống cạn ly sầu đời nhau
Tôi về vẽ giấc chiêm bao
Vẽ phù vân mộng, vẽ màu phù dung
Này đây chén rượu cuối cùng
Rưới vào dâu biển, chập chùng biển dâu.
TRĂM NĂM CHỪNG NGẮN NGỦI
Lòng cứ ngỡ trăm năm chừng ngắn ngủi
Ta chờ nhau mòn mỏi một kiếp người
Núi đã lở, non đã mòn, biển cạn
Trăng hồn ta trên đỉnh tháp chon von
Ôi chuông mỏ, câu kinh nghìn năm cũ
Con đường nào giải thoát kiếp nhân sinh
Mà chiếc áo chùng thâm còn rách vá
Chờ gì nhau những giấc mộng không thành
Ta vói níu những ảo hình hư tưởng
Phương tình xa, phương mộng, cõi xa mù
Ta cứ ngỡ giữa đất trời vô lượng
Một phương về còn đợi đến mai sau
Ta chạy mỏi trên bãi chiều u tịch
Soi bóng mình chìm giữa bóng hoàng hôn
Sông đời ta chảy về đâu xa lắc
Mà trăm năm sỏi đá cạn trơ dòng
Khi còn mãi ra đi, chờ đợi mãi
Ôi trăm năm chừng ngắn ngủi vô cùng
Tiếng chuông vọng phía bờ xa mòn mỏi
Mà thuyền ta trôi giạt mấy dòng không.
HUYỀN CA VÔ TẬN
Tôi đã viết một bài
tình ca dài hơn một ngàn câu
Để nói về những giấc mơ lặng chìm xa khuất
Để nói về một tình yêu như chưa hề có thật
Để nói về những đớn đau như ân phúc nhiệm mầu
Để nói về những dòng sông và những nhịp cầu
Để nói về những mùa thu vàng đi không trở lại
Để nói về những ngày đông gió trầm mưa ngãi
Về mù sương mờ mịt mắt mù sương
Về hoàng hôn mờ mịt mắt hoàng hôn
Về giọng hát hoang đường rơi vàng trên phố
Tôi đã viết trong điên cuồng quắt quay nỗi nhớ
Tóc trầm hương huyền hoặc đêm Vườn Hồng
Tôi gọi trăm lần tiếng gọi tắt bên sông
Nghe sóng vỗ vào hồn tôi đành đoạn
Tôi đã đến đã đi, đã trở về trong muôn trùng hoạn nạn
Viết về em như kể chuyện giấc mơ buồn
Bài tình ca tôi chảy giữa mênh mông
Như dòng máu trong tim đời tan chảy
Bài tình ca tôi viết mãi không cùng.
EM VỀ MỞ LẠI GIÙM TRANG SÁCH
(Gửi anh Trần Hoài Thư)
Em về mở lại giùm trang sách
Chừng đã nhiều năm ta bỏ quên
Em hong khô lại đôi dòng lệ
Đã ướt từng con chữ muộn phiền.
Em về lật mở từng trang sách
Đọc tiếp giùm ta những chuyện buồn
Chuyện những mảnh đời không lối thoát
Chuyện những dòng sông đã cạn dòng
Em về đọc lại từng trang sách
Ta sợ sau này sẽ lãng quên
Ta sợ mộ đời rêu úa rủ
Ôi hồn tráng sĩ cũng vô danh
Em về chép lại từng trang sách
Chừng đã chôn vùi giữa nhiễu nhương
Nước mắt đừng hoen mờ con chữ
Theo dòng nước mắt khóc quê hương
Có ai ngồi đọc từng trang sách
Cháy sém từ trong lửa hận thù
Chữ mất chữ còn như xương máu
Nhạt nhàu trong ký ức đau thương
Có ai ngồi lật từng trang sách
Chợt thấy tê buồn những ngón tay
Chợt thấy hồn ma trong hồn chữ
Lang thang như một kiếp lưu đày
Về khâu vá lại từng trang sách
Ta ngồi vẽ lại giấc mơ xưa
Đêm đốt nhang trầm ta khấn nguyện
Em về chép lại giùm trang thơ
Ta đã nhiều năm không trở lại
Con đường cố lý vẫn mù xa
Em có về qua ngôi nhà cũ
Hỏi giùm người có nhớ ra ta.
BIỆT
Ta đi có lẽ không về
nữa
Về làm chi quê quán mịt mùng
Mẹ cha chắc đã tan thành đất
Đất ở đâu cũng lạnh vô cùng
Đất ở đâu cũng màu luân lạc
Và nỗi buồn trải quạnh như sương
Ta đi có lẽ không về nữa
Về làm chi bến mịt sông mù
Em giờ chắc đã thành góa phụ
Xương trắng cồn hoang đêm chó tru
Hồn ai xiêu lạc đền rêu cũ
Cũng đành nén lệ khóc thiên thu
Ta đi là biệt đời nhau
nhé
Em có lên ngàn ngóng bốn phương
Đã biết trăm năm tình hóa đá
Thì mong chi giọt lệ tương phùng
Đã biết ta trăm đường muôn ngả
Không chốn nào là chốn dung thân
Thôi cứ xem như ta chẳng về
Xem như đời chỉ tạm ngang qua
Thân là hạt bụi bay trong gió
Đậu xuống trần gian như giấc mơ
Đậu xuống lòng em như điềm gỡ
Nỗi đau truyền kiếp tự bao giờ
Thôi xem như chưa hề
có nhau
Hai ta là hai cõi chiêm bao
Em và ta là hai chiếc lá
Chiếc rơi triền thấp chiếc đồi cao
Giông bão thổi tung ngàn số phận
Lạc nhau từ giấc mộng ban đầu
Về làm chi thôi về làm chi
Thà cứ như người không bản quán
Không họ hàng không cả tông chi
Đời ở đâu cũng đời nhiều loạn
Ta ở đâu nào có hơn gì
Người ở đâu cũng người xa lạ
Thôi về chi rào chắn giậu che
Thôi về làm chi đừng hỏi nữa
Gươm cuồng tay mỏi chí tàn suy
Đốt đuốc mà soi lòng nhân thế
Đất trời là một khối vô tri
Qua bao vong diệt cùng dâu bể
Trái tim người là nấm mộ đây
Đôi mắt đã mù khô cả lệ
Thì rót làm sao chén rượu đầy
Về làm chi về làm chi hỡi
Ngươi phương mù áo rách tang thương
Ta nghe ngươi hát lời vinh Thánh
Mà buồn hơn khúc hát đoạn trường
Ta thấy ngươi ngồi ôm tượng Chúa
Mà như ôm cả thế gian buồn
Thôi về làm chi về làm chi
Ngươi và ta hai kẻ sau cùng
Cứ đi cho hết vòng luân chuyển
Mà ngắm nhân gian đã loạn cuồng
Trái tim người chứa toàn sâu bọ
Rắn rít trườn lên cuôn chặt hồn
Ta đi có lẽ không về nữa
Gặp ngươi nơi góc biển chân trời
Tình như phù vân không hò hẹn
Lòng như sương khói chẳng buồn vui
Ta chỉ thương ngươi còn vọng tưởng
Một trần gian quá đổi ngậm ngùi
Ta chỉ thương ta còn ngất ngưỡng
Đi- về hai nẻo vẫn chưa nguôi.
NGANG QUA GÒ DƯA CHẠNH NHỚ THI SĨ BÙI GIÁNG
Ôi huyệt mộ
trần gian này muôn thuở,
Ông nằm nghe sương rớt hột bình nguyên
Ngàn thu biếc tung tăng bầy dê nhỏ
Lá cồn lay xao xác gió xa miền
Ông nằm nghe tiếng chiều xanh nức nở
Con dế buồn vọng tới bến vô biên
Con bướm trắng con chuồn chuồn cánh đỏ
Con chồn loang những sắc mượt lông mềm
Ông đã đi từ bình minh nguyên thuỷ
Ông đã về từ cõi tịnh tinh khôi
Một con mắt khóc người xa buổi ấy
Còn một con dõi mộng cháy bên trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Trái tim đỏ vẫn ngời dòng máu chảy
Một vì sao rực lửa phía xa xôi
Mây trắng mãi bồng bềnh muôn vạn nẻo
Quê nhà ơi vượn hú cuối chân đèo
Hồn ông với hồn thiên thu lạnh lẻo
Dòng sông trôi bờ quạnh bến hoang liêu
Hồn ông với hồn trăng sao rạng chiếu
Rừng truông khuya lồng lộng gió muôn chiều
Hồn ông với hồn đất trời vi diệu
Đã vạn lần hổn hển một tình yêu
Ông đã đi từ mang mang nguồn cội
Ông trở về từ thăm thẳm cao xanh
Trần gian hỡi trăm năm chừng ngắn ngủi
Một lần qua là từ biệt sao đành
Ông đã đến và đi riêng một cõi
Đã phai vàng thổn thức mấy thu xanh
Đã hò hẹn, đã tương phùng, chờ đợi
Đã chia lìa muôn ngàn nẻo lênh đênh
Ông đã đi mà vạn lần gởi lại
Linh hồn ông thao thức mấy phương người
Ông đã về mà lòng sầu cháy mãi
Trái tim nồng nhịp mỏi chốn xa xôi
Mở đôi mắt muôn vì sao nhấp nháy
Khép bờ mi chìm mộng cuối chân trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Các em hỡi những nàng tiên Mọi nhỏ
Tình lao xao da thịt cháy hương rừng
Các em hãy về đây quì bên mộ
Khóc một lần thương tiếc bóng thanh xuân
Nghe xương máu ngấm trong hồn cây cỏ
Tận cõi về thăm thẳm của riêng ông
Ông đã đi mang mang hồn thiên cổ
Vẫn còn đây lời Phụng Hiến sau cùng.
Lê Văn Trung (kỷ niệm ngày mất của tiên sinh 7.10.1998)
VÀNG RỤNG
Rồi một chiều rượu
đắng cả hoàng hôn
Tôi ngồi đếm tuổi đời tôi rơi chậm
Rơi như thể cuộc tình duyên quá muộn
Rơi như mùa vàng rụng những mùa rơi
Tôi thấy tôi trong hiu
quạnh đất trời
Không đóm lửa về soi lòng úa lạnh
Tôi thấy tôi như một màu sương quạnh
Rơi không đành! Lãng đãng một đời sương
Rơi không đành nhuộm
trắng cả hoàng hôn
Cho giọt rượu đắng bầm lời dang dỡ
Cho giọt rượu như lệ người rơi vỡ
Trên môi tình một thuở cháy niềm đau
Trên môi tình lạc lỏng
kiếm tìm nhau
Tôi say buốt giữa men chiều rượu đắng
Em thì mãi là MỘT MIỀN IM LẶNG
Nỗi đau nào tôi gọi mãi tên tôi?
ĐÀNH CŨNG KHÔNG ĐỀ
Ngày tiếp tiếp trùng trùng vây nỗi nhớ
Mưa mưa mưa nghìn dặm ướt xa mù
Ta đứng giữa loài người, như khách lạ
Thắp giùm ta ngọn lửa hỡi hoang vu
Dòng dòng chảy dòng dòng trôi trùng điệp
Sông tôi ơi đành cạn cuộc tình em
Nghìn nghìn cõi, nghìn nghìn lời đã khép
Ta gọi tên mình lạc lõng giữa đêm đêm.
TA NGƯỢC CHIỀU SINH TỬ ĐẾN VÔ BIÊN
Em vẽ một vòng cong vào đường bay vũ trụ
Như cánh chim cắt ngang bầu trời
Để cho ta suốt một đời lam lũ
Cặm cụi viết thơ tình phung phí cuộc rong chơi
Em tắt một vầng trăng
Vùi lấp hết sao trời
Đêm ba mươi đời mình ta như kẻ đui mù bước đi bằng trí huệ một ngàn năm khổ hạnh
Bằng tinh huyết thi ca
Bằng nhiệm mầu hiễn Thánh
Ta mãi đi tìm thứ ánh sáng chiêm bao
Ta mãi đi tìm dù chỉ một vì sao
Trong vết cắt của đường bay vũ trụ
Ta dẫu biết triệu triệu năm ánh sáng
Ta vẫn xoay tròn như hành tinh cô đơn
Có bao nhiêu quỹ đạo trong một con người?
Có bao nhiêu quỹ đạo trong cõi tình em?
Và bao nhiêu đường dẫn vào trái tim?
Người ta bảo thi ca là
nguồn cơn của hủy diệt
Để soi tìm vĩnh cửu giữa vô biên
Người ta bảo tình yêu là một đường bay không bao giờ có thật
Chỉ tỏa hương vào cơn mộng ảo huyền
Và mùi hương là độc dược thần tiên
Để hủy diệt và hồi sinh bất tử
Em vẽ một vòng cong vào đường bay vũ trụ
Ta ngược chiều sinh tử đến vô biên.
U HOÀI
Câu thơ viết trăm lần
ta xé bỏ
Cuộc tình sầu xin gửi lại cho em
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Đường trăm năm hun hút mộng không thành
Thuyền lênh đênh trên
mịt mù biển sóng
Ta lênh đênh trong cuộc thế u buồn
Em đâu đó giữa lòng đời bão động
Có bao giờ chợt nhớ một người không?
Có bao giờ nhuốm chút
hồn sương khói
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Có bao giờ trong đợi chờ mòn mỏi
Chợt thấy lòng mình quá đổi mênh mông?
Em đâu đó giữa trùng
vây lận đận
Chút hương phai nhuộm lại mắt môi chiều
Có thấy chăng cuối phương trời vô tận
Một bóng thuyền neo đậu bến cô liêu
Ôi lữ khách trần gian
là quán trọ
Sao lòng hoài mơ mãi cuộc trăm năm?!
TRĂM NĂM TÔI GỌI TÔI VỀ
Từ khi mẹ sinh tôi ra
Trần gian! Tôi đã khóc òa! Trần gian!
Mười năm, rồi năm mươi năm
Tôi đi chưa hết gian nan phận người
Và tôi trên những ga đời
Con tàu vô định vẫn rời rã đi
Trăm năm tôi gọi tôi về
Màu mây thiên cổ còn bay mịt mùng
Biết đâu là cõi vô cùng
Biết đâu là trạm dừng chân đời đời
Từ khi mẹ sinh ra tôi
Trần gian! Tôi đã khóc cười cùng ai
Em cầm giọt lệ trên tay
Thấy trong giọt lệ đã đầy bụi tro.
Thôi đau gì nữa mà ai hoài
Sấp ngửa một đời ta chếnh choáng
Uống nhầm ly rượu của thiên tai
Đã đem lòng trải cùng trăm họ
Đã tiêu hoang xương máu với tình
Đã viết hàng ngàn câu thơ lạ
Gửi vào trời đất mà buồn tênh
Ta say cũng chỉ là say vậy
Ta điên cũng chỉ là điên thôi
Cứ tưởng cố quên là quên được
Cứ tưởng say, điên hết ngậm ngùi
Ta nhắp tình em như mật đắng
Ta uống lòng người như gai chông
Có khi Thượng Đế còn điên đảo
Thì sá gì ta còn long đong
Ném vội đời mình như viên sỏi
Lặng chìm trong đáy biển nhân gian
Cũng đành một kiếp đời u tối
Cũng đành những nỗi tình chia tan
Ngày cuối năm, nghe đời sắp cạn
Thôi khuất, thôi mờ, như khói sương
Ta uống nhầm ly tình hoạn nạn
Không say mà sao lòng tang thương!!!
Ta về, áo bạc, lòng trăm mảnh
Chén rượu tương phùng trắng thế nhân
Tay cầm sợi tóc đau đoài đoạn
Hà cớ vì đâu ta phong trần
Chảy ngược vào tim, chảy nghẹn ngào
Ta cầm đời ta, sao em khóc
Ta cầm đời ta, sao em đau
Ta nghe buồn xót đời lưu phương
Ta gọi tên mình nghe lạ hoắc
Ta gọi tên em mà quặn lòng
Làm sao đành nhớ, không đành quên
Tay cầm sợi tóc mà thương xót
Mái tóc ai xưa đen dáng huyền
Nối cuộc tình xưa đã chớm phai
Ta cầm đời ta như chén rượu
Bình không, ly vỡ, không đành say.
Từ thiên thu đã tiệc bày chia tan
Mời em chén nhụy hoa vàng
Từ trăm năm đã dở dang nụ đời
Mời em hái vội niềm vui
Từ trong hoan lạc đã vùi đớn đau
Mời em ngồi lại bên cầu
Thấy tình tôi chảy một màu quạnh hiu
Thì xin uống cạn ly sầu đời nhau
Tôi về vẽ giấc chiêm bao
Vẽ phù vân mộng, vẽ màu phù dung
Rưới vào dâu biển, chập chùng biển dâu.
Lòng cứ ngỡ trăm năm chừng ngắn ngủi
Ta chờ nhau mòn mỏi một kiếp người
Núi đã lở, non đã mòn, biển cạn
Trăng hồn ta trên đỉnh tháp chon von
Ôi chuông mỏ, câu kinh nghìn năm cũ
Con đường nào giải thoát kiếp nhân sinh
Mà chiếc áo chùng thâm còn rách vá
Chờ gì nhau những giấc mộng không thành
Ta vói níu những ảo hình hư tưởng
Phương tình xa, phương mộng, cõi xa mù
Ta cứ ngỡ giữa đất trời vô lượng
Một phương về còn đợi đến mai sau
Ta chạy mỏi trên bãi chiều u tịch
Soi bóng mình chìm giữa bóng hoàng hôn
Sông đời ta chảy về đâu xa lắc
Mà trăm năm sỏi đá cạn trơ dòng
Khi còn mãi ra đi, chờ đợi mãi
Ôi trăm năm chừng ngắn ngủi vô cùng
Tiếng chuông vọng phía bờ xa mòn mỏi
Mà thuyền ta trôi giạt mấy dòng không.
Để nói về những giấc mơ lặng chìm xa khuất
Để nói về một tình yêu như chưa hề có thật
Để nói về những đớn đau như ân phúc nhiệm mầu
Để nói về những dòng sông và những nhịp cầu
Để nói về những mùa thu vàng đi không trở lại
Để nói về những ngày đông gió trầm mưa ngãi
Về mù sương mờ mịt mắt mù sương
Về hoàng hôn mờ mịt mắt hoàng hôn
Về giọng hát hoang đường rơi vàng trên phố
Tôi đã viết trong điên cuồng quắt quay nỗi nhớ
Tóc trầm hương huyền hoặc đêm Vườn Hồng
Tôi gọi trăm lần tiếng gọi tắt bên sông
Nghe sóng vỗ vào hồn tôi đành đoạn
Tôi đã đến đã đi, đã trở về trong muôn trùng hoạn nạn
Viết về em như kể chuyện giấc mơ buồn
Bài tình ca tôi chảy giữa mênh mông
Như dòng máu trong tim đời tan chảy
Bài tình ca tôi viết mãi không cùng.
(Gửi anh Trần Hoài Thư)
Em về mở lại giùm trang sách
Chừng đã nhiều năm ta bỏ quên
Em hong khô lại đôi dòng lệ
Đã ướt từng con chữ muộn phiền.
Em về lật mở từng trang sách
Đọc tiếp giùm ta những chuyện buồn
Chuyện những mảnh đời không lối thoát
Chuyện những dòng sông đã cạn dòng
Em về đọc lại từng trang sách
Ta sợ sau này sẽ lãng quên
Ta sợ mộ đời rêu úa rủ
Ôi hồn tráng sĩ cũng vô danh
Em về chép lại từng trang sách
Chừng đã chôn vùi giữa nhiễu nhương
Nước mắt đừng hoen mờ con chữ
Theo dòng nước mắt khóc quê hương
Có ai ngồi đọc từng trang sách
Cháy sém từ trong lửa hận thù
Chữ mất chữ còn như xương máu
Nhạt nhàu trong ký ức đau thương
Có ai ngồi lật từng trang sách
Chợt thấy tê buồn những ngón tay
Chợt thấy hồn ma trong hồn chữ
Lang thang như một kiếp lưu đày
Về khâu vá lại từng trang sách
Ta ngồi vẽ lại giấc mơ xưa
Đêm đốt nhang trầm ta khấn nguyện
Em về chép lại giùm trang thơ
Ta đã nhiều năm không trở lại
Con đường cố lý vẫn mù xa
Em có về qua ngôi nhà cũ
Hỏi giùm người có nhớ ra ta.
Về làm chi quê quán mịt mùng
Mẹ cha chắc đã tan thành đất
Đất ở đâu cũng lạnh vô cùng
Đất ở đâu cũng màu luân lạc
Và nỗi buồn trải quạnh như sương
Ta đi có lẽ không về nữa
Về làm chi bến mịt sông mù
Em giờ chắc đã thành góa phụ
Xương trắng cồn hoang đêm chó tru
Hồn ai xiêu lạc đền rêu cũ
Cũng đành nén lệ khóc thiên thu
Em có lên ngàn ngóng bốn phương
Đã biết trăm năm tình hóa đá
Thì mong chi giọt lệ tương phùng
Đã biết ta trăm đường muôn ngả
Không chốn nào là chốn dung thân
Thôi cứ xem như ta chẳng về
Xem như đời chỉ tạm ngang qua
Thân là hạt bụi bay trong gió
Đậu xuống trần gian như giấc mơ
Đậu xuống lòng em như điềm gỡ
Nỗi đau truyền kiếp tự bao giờ
Hai ta là hai cõi chiêm bao
Em và ta là hai chiếc lá
Chiếc rơi triền thấp chiếc đồi cao
Giông bão thổi tung ngàn số phận
Lạc nhau từ giấc mộng ban đầu
Về làm chi thôi về làm chi
Thà cứ như người không bản quán
Không họ hàng không cả tông chi
Đời ở đâu cũng đời nhiều loạn
Ta ở đâu nào có hơn gì
Người ở đâu cũng người xa lạ
Thôi về chi rào chắn giậu che
Thôi về làm chi đừng hỏi nữa
Gươm cuồng tay mỏi chí tàn suy
Đốt đuốc mà soi lòng nhân thế
Đất trời là một khối vô tri
Qua bao vong diệt cùng dâu bể
Trái tim người là nấm mộ đây
Đôi mắt đã mù khô cả lệ
Thì rót làm sao chén rượu đầy
Về làm chi về làm chi hỡi
Ngươi phương mù áo rách tang thương
Ta nghe ngươi hát lời vinh Thánh
Mà buồn hơn khúc hát đoạn trường
Ta thấy ngươi ngồi ôm tượng Chúa
Mà như ôm cả thế gian buồn
Thôi về làm chi về làm chi
Ngươi và ta hai kẻ sau cùng
Cứ đi cho hết vòng luân chuyển
Mà ngắm nhân gian đã loạn cuồng
Trái tim người chứa toàn sâu bọ
Rắn rít trườn lên cuôn chặt hồn
Ta đi có lẽ không về nữa
Gặp ngươi nơi góc biển chân trời
Tình như phù vân không hò hẹn
Lòng như sương khói chẳng buồn vui
Ta chỉ thương ngươi còn vọng tưởng
Một trần gian quá đổi ngậm ngùi
Ta chỉ thương ta còn ngất ngưỡng
Đi- về hai nẻo vẫn chưa nguôi.
Ông nằm nghe sương rớt hột bình nguyên
Ngàn thu biếc tung tăng bầy dê nhỏ
Lá cồn lay xao xác gió xa miền
Ông nằm nghe tiếng chiều xanh nức nở
Con dế buồn vọng tới bến vô biên
Con bướm trắng con chuồn chuồn cánh đỏ
Con chồn loang những sắc mượt lông mềm
Ông đã đi từ bình minh nguyên thuỷ
Ông đã về từ cõi tịnh tinh khôi
Một con mắt khóc người xa buổi ấy
Còn một con dõi mộng cháy bên trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Trái tim đỏ vẫn ngời dòng máu chảy
Một vì sao rực lửa phía xa xôi
Mây trắng mãi bồng bềnh muôn vạn nẻo
Quê nhà ơi vượn hú cuối chân đèo
Hồn ông với hồn thiên thu lạnh lẻo
Dòng sông trôi bờ quạnh bến hoang liêu
Hồn ông với hồn trăng sao rạng chiếu
Rừng truông khuya lồng lộng gió muôn chiều
Hồn ông với hồn đất trời vi diệu
Đã vạn lần hổn hển một tình yêu
Ông đã đi từ mang mang nguồn cội
Ông trở về từ thăm thẳm cao xanh
Trần gian hỡi trăm năm chừng ngắn ngủi
Một lần qua là từ biệt sao đành
Ông đã đến và đi riêng một cõi
Đã phai vàng thổn thức mấy thu xanh
Đã hò hẹn, đã tương phùng, chờ đợi
Đã chia lìa muôn ngàn nẻo lênh đênh
Ông đã đi mà vạn lần gởi lại
Linh hồn ông thao thức mấy phương người
Ông đã về mà lòng sầu cháy mãi
Trái tim nồng nhịp mỏi chốn xa xôi
Mở đôi mắt muôn vì sao nhấp nháy
Khép bờ mi chìm mộng cuối chân trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Các em hỡi những nàng tiên Mọi nhỏ
Tình lao xao da thịt cháy hương rừng
Các em hãy về đây quì bên mộ
Khóc một lần thương tiếc bóng thanh xuân
Nghe xương máu ngấm trong hồn cây cỏ
Tận cõi về thăm thẳm của riêng ông
Ông đã đi mang mang hồn thiên cổ
Vẫn còn đây lời Phụng Hiến sau cùng.
Lê Văn Trung (kỷ niệm ngày mất của tiên sinh 7.10.1998)
Tôi ngồi đếm tuổi đời tôi rơi chậm
Rơi như thể cuộc tình duyên quá muộn
Rơi như mùa vàng rụng những mùa rơi
Không đóm lửa về soi lòng úa lạnh
Tôi thấy tôi như một màu sương quạnh
Rơi không đành! Lãng đãng một đời sương
Cho giọt rượu đắng bầm lời dang dỡ
Cho giọt rượu như lệ người rơi vỡ
Trên môi tình một thuở cháy niềm đau
Tôi say buốt giữa men chiều rượu đắng
Em thì mãi là MỘT MIỀN IM LẶNG
Nỗi đau nào tôi gọi mãi tên tôi?
Ngày tiếp tiếp trùng trùng vây nỗi nhớ
Mưa mưa mưa nghìn dặm ướt xa mù
Ta đứng giữa loài người, như khách lạ
Thắp giùm ta ngọn lửa hỡi hoang vu
Dòng dòng chảy dòng dòng trôi trùng điệp
Sông tôi ơi đành cạn cuộc tình em
Nghìn nghìn cõi, nghìn nghìn lời đã khép
Ta gọi tên mình lạc lõng giữa đêm đêm.
Em vẽ một vòng cong vào đường bay vũ trụ
Như cánh chim cắt ngang bầu trời
Để cho ta suốt một đời lam lũ
Cặm cụi viết thơ tình phung phí cuộc rong chơi
Em tắt một vầng trăng
Vùi lấp hết sao trời
Đêm ba mươi đời mình ta như kẻ đui mù bước đi bằng trí huệ một ngàn năm khổ hạnh
Bằng tinh huyết thi ca
Bằng nhiệm mầu hiễn Thánh
Ta mãi đi tìm thứ ánh sáng chiêm bao
Ta mãi đi tìm dù chỉ một vì sao
Trong vết cắt của đường bay vũ trụ
Ta dẫu biết triệu triệu năm ánh sáng
Ta vẫn xoay tròn như hành tinh cô đơn
Có bao nhiêu quỹ đạo trong một con người?
Có bao nhiêu quỹ đạo trong cõi tình em?
Và bao nhiêu đường dẫn vào trái tim?
Để soi tìm vĩnh cửu giữa vô biên
Người ta bảo tình yêu là một đường bay không bao giờ có thật
Chỉ tỏa hương vào cơn mộng ảo huyền
Và mùi hương là độc dược thần tiên
Để hủy diệt và hồi sinh bất tử
Em vẽ một vòng cong vào đường bay vũ trụ
Ta ngược chiều sinh tử đến vô biên.
Cuộc tình sầu xin gửi lại cho em
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Đường trăm năm hun hút mộng không thành
Ta lênh đênh trong cuộc thế u buồn
Em đâu đó giữa lòng đời bão động
Có bao giờ chợt nhớ một người không?
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Có bao giờ trong đợi chờ mòn mỏi
Chợt thấy lòng mình quá đổi mênh mông?
Chút hương phai nhuộm lại mắt môi chiều
Có thấy chăng cuối phương trời vô tận
Một bóng thuyền neo đậu bến cô liêu
Sao lòng hoài mơ mãi cuộc trăm năm?!
Trần gian! Tôi đã khóc òa! Trần gian!
Mười năm, rồi năm mươi năm
Tôi đi chưa hết gian nan phận người
Và tôi trên những ga đời
Con tàu vô định vẫn rời rã đi
Màu mây thiên cổ còn bay mịt mùng
Biết đâu là cõi vô cùng
Biết đâu là trạm dừng chân đời đời
Trần gian! Tôi đã khóc cười cùng ai
Em cầm giọt lệ trên tay
Thấy trong giọt lệ đã đầy bụi tro.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment