TẬP THƠ HẠC VÀNG
Thưa Thầy,
Chúng con không đủ từ ngữ nói lên lòng tri ân, kính yêu tuyệt đối với Vị Thầy đã khai ngộ cho chúng con nguồn chân phúc hồn nhiên vô sinh bất diệt.
Tập thơ Hạc Vàng là tiếng nói chân thành thẳm sâu của chúng con như “một chùm rêu nằm khiêm nhường bên góc đá, nhưng nó mới kỳ diệu làm sao! Nó tô điểm cho cả một bức tranh vĩ đại của núi rừng, trời biển và mây sương... (Viên Minh)”
Với chúng con, chùm rêu khiêm nhường bên góc đá là những bài kính dâng lên Thầy, tấm gương Dung Từ đích thực hòa nhập vào vũ trụ bao la và lúc Thầy sống nơi Huyền Không Lăng Cô là hành trình xuyên suốt đại dương lung linh thuần khiết!
Chúng con kính.
Lê Văn Trung
Như Tuệ
Viên Hướng.
HẠC VÀNG
Thơ
1.
Có người lên núi trồng hoa
Đá kia cũng mở lòng ra đáp đền
Non cao cũng hóa cội Thiền
Nở an nhiên nụ vi huyền vô ưu
2.
Có người lên núi trồng rau
Đất kia bỗng biếc xanh màu thiên thanh
Bướm ong chim chóc vờn quanh
Báo tin có vạn mùa xuân đang về
3.
Có người lên núi tắm khe
Nước mang đi sạch bộn bề trần gian
Giang tay như cánh hạc vàng
Bay vào vô tận
Người đang trở về
4.
Có người lên núi tìm lan
Rừng ơi ngào ngạt muôn vàn hương thơm
Thế rồi một nhánh Đan Tâm
Nở trong lòng kẻ lên ngàn tìm hoa
5.
Có người lên núi đề thơ
Thơ in vách đá
Thơ chờ trăng lên
Câu thơ bỗng hóa nụ huyền
Cõi vô biên hiện uyên nguyên đất trời
6.
Có người lên núi rong chơi
Bay cùng mây trắng bên đồi vàng hoa
An nhiên trong cõi người ta
Mặc cho giông bão phong ba sấm rền
7.
Dưới ghềnh sóng biển Hải Vân
Vỗ vào vách đá khi gần khi xa
Có người lên núi lắng nghe
Tiếng ngàn năm gọi nhau về cõi không
8.
Nhẹ tênh một hạt bụi hồng
Y vàng trong gió nhẹ nhàng như mây
Mai kia giữa núi đèo này
Đóa hoa vạn pháp nở đầy vườn trăng.
9.
Người về thăm Động Huyền Không
Màu mây du tử bềnh bồng về đâu
Trăng vàng vằng vặc non cao
Còn soi lối cỏ đường vào chùa xưa
Dáng người thoáng bóng sương mưa
Lòng người lòng của bốn mùa Huyền Không
Rì rào khóm lá vờn quanh
Tình người xanh với màu xanh núi đèo.
10.
Mồ hôi nhỏ xuống núi đồi
Đá mềm cho nụ hoa cười dưới trăng
Rung rinh những khóm lan rừng
Tỏa hương vi diệu theo từng hồi chuông
Cải xanh lấm tấm hoa vàng
Bóng người qua suối gùi trăng trở về
Khói lam bàng bạc sơn khê
Hương trà thơm quyện bốn bề tịch liêu.
11.
Người đi nhớ núi nhớ đèo
Nhớ sương giăng trắng những chiều Huyền Không
Nhớ người gánh củi qua truông
Nhẹ tênh như gánh bềnh bồng mây bay
Người đi, gửi lại nơi này
Tấm lòng vô lượng ngân dài tiếng chuông
Gió bay vàng thắm y vàng
Nhớ người đá núi cũng vang tiếng cười
Người đi. Đi nhẹ
Như trôi
Mênh mông cõi tịnh
Đất trời như nhiên
12.
Từ khi tạm biệt xa người
Trăng ơi còn sáng bên đồi Huyền Không
Nhớ người lan tỏa ngát hương
Long lanh từng hạt sương rừng long lanh
Hải Vân đèo dốc vòng quanh
Bóng người xuống núi lá xanh y vàng
Hỏi nhà? Rằng Động Huyền Không
Hỏi quê? Rằng cõi mênh mông Pháp Huyền
Hỏi thân? Rằng nhúm bụi hồng
Hỏi về đâu? Cõi nhiệm mầu vô biên!
13.
Y vàng trong gió vàng ươm
Hạt muối mặn, hạt cơm thơm đạo tình
Duyên lành phước hạnh mông mênh
Bước chân sư cũng thơm lành cỏ hoa
14.
Nhẹ nhàng tuổi hạc qua mau
Ngàn năm mây trắng trên đầu còn bay
Người đi qua bến sông này
Hành trang là một túi đầy yêu thương
Người băng qua núi qua rừng
Suối khe là bạn mưa sương là nhà
Người đi trong cõi ta bà
Lòng an nhiên nở nụ hoa vi huyền
Nhẹ nhàng cánh hạc bay lên
Người đi qua suốt một MIỀN LẶNG IM.
15.
Bay qua trời rộng sông dài
Người như cánh hạc vờn mây phiêu bồng
Nhẹ tên một hạt bụi trần
Mặc câu sinh tử xoay vần tử sinh
Trái tim người: Động Huyền Không
Lời người như quyện hương trầm tỏa lan
Mắt người trăng sáng Bửu Long
Long lanh sương nở nghìn bông sen vàng.
16.
Về đây ẩn nguyệt vầng thơ
Âm đàn khẽ lộng mấy tờ Kinh Không
Trăm năm dạo khúc đại đồng
Bể dâu một cuộc tang bồng hạo nhiên
Người đi tương ngộ trăng huyền
Gió mưa luân vũ nhạc thiền hoan ca
17.
Thời gian vỗ trên từng con sóng
Khách lữ hành còn ngóng phương xa
Thoảng mù sương đã vội chiều tà
Tro bụi nhạt la đà du mộng
Người trở về Viên Minh đồng vọng
Gót chân nào rơi đọng thanh âm
Mỗi sát na tâm thể hương trầm
Yêu vạn loại huyền thâm vô ngại
18.
Trên từng nhịp sóng thời gian
Khách du còn ngắm phương ngàn xa xa
Tinh sương vội đã chiều tà
Bụi tro vân mộng la đà huyển hư
Viên Minh đồng vọng người về
Bước chân còn vọng dấu hài thanh âm
Sát na tâm thể hương trầm
Lòng hoa vạn đóa huyền thâm vô bờ
19.
Gió du lãng đỉnh chiều sơn tự
Hỏi mây bay cuộc lữ xoay vần
Người ơi danh sắc trong ngần
Còn đâu giấc mộng phù vân tháng ngày
Tháp uy nghi giữa trời vô ngại
Phơi trăng huyền tĩnh tại kinh thiêng
Thỏng tay vào chợ an nhiên
Người đi mở cổng uyên nguyên cho đời
20.
Có nụ cười lên tận đỉnh sơ nguyên
Ẩn hồn nhiên của mặt trời tuệ giác
Như mây trời rãi mưa nhuần sa mạc
Hương trà thiền ngào ngạt cõi vô biên
Ai tấu hài từng phiên khúc ngả nghiêng
Ôm đợt sóng triền miên từng giai điệu
Ôi nụ cười vang âm lồng vi tiếu
Biển muôn đời huyền diệu cõi tâm ca
21.
Có nụ cười chao nghiêng trời sóng vỗ
Vành trăng xưa hạnh ngộ cõi vô cùng
Ai lưu đày thân phận giữa mông lung
Đóa vi tiếu ung dung hòa chân tịnh.
22.
Chiều xuống rẫy
Sớm lên đồi
Nụ hoa vi tiếu sáng ngời chân tâm
Sớm cùng mây
Tối cùng sương
Nụ hoa vi tiếu mở đường chân như
23.
Hoa Và Hương Nở thành Thơ
Nụ Hồng Vi Tiếu Bên bờ Có Không
24.
Trăng nghiêng theo một nụ cười
Người về
Hạnh ngộ
Bên đồi sương lam
Ai lưu đày cõi trần gian
Riêng lòng chân tịnh thênh thang đất trời
25.
Hạc lưng trời rơi ngàn hương cổ nguyệt
Cánh phiêu bồng vi tiếu hiện chân tâm
Người trở về vô tận cõi trăm năm
Dệt cung lữ trăng ngần soi thiên địa
26.
Sương chiều đính hạt minh châu
Từ trên chiếc áo nhạt nhàu thế gian
Bụi đường in dấu chân trần
Bóng người lồng bóng mây tan cuối đèo
Đường về Sơn Động cheo leo
Đón người hoa tỏa hương chiều Hải Vân.
27.
Nước non vờn gió tiêu dao
Trùng xa Trà Đạo ngạt ngào phiêu nhiên
Tử sinh cưỡi sóng du thiền
Đôi bờ tang hải trăng huyền vô vi
Người về nắng nhuộm Hoàng Y
Hạc Vàng nghiên mực xanh rì nguyên sơ
Lê Văn Trung
Cảm Nhận Thơ Thầy
-Viên Hướng-
“Hình như thoảng một tiếng đàn” (Viên Minh)
vọng giữa trùng vây hư huyễn, hoặc thăng hoa nỗi buồn trở
ức, bềnh bồng bao hoài vọng thẳm sâu, cho góc khuất tâm hồn
lội kiếp trăm năm. Đàn hóa thân phiêu lãng muôn chiều trong
làn khói thâm u, chồn chân gối mõi mà mãi vấn vương bờ cát
dã tràng hong tà huân kỷ niệm. Tháng ngày là gương soi hồi
tưởng những chặng đời phong ba quá khứ, nên đàn hóa thân
đam mê trong vòng tay hạn hẹp, tưởng sắc cầu vồng vàng
niệm tuổi thanh xuân.
Âm đàn còn ôm huyết lệ mênh mang như vết sẹo địa chấn hằn
chưa kín miệng, bao nhiễu nhương hệ lụy triền miên phải
chăng là viên gạch tàng ẩn soi đường, cho bước chân lấm bụi
tự tìm về bản lai diện mục. Vì vậy, tiếng đàn còn thiền ca ảo
diệu đời người trong càn khôn hiện thực. Như thiên nhiên
luôn là thi ảnh tinh khôi, những nốt pha lê cuộn gió mưa
xuyên đồi cao rêu xanh tràn dốc đứng, rồi vệt nắng chở đạo
tình trải dài trên rặng liễu thướt tha chao nghiêng vài tán lá,
hong khô vạt cỏ tàn đã vẹn kiếp mãn khai. Cung bậc thuần
khiết của muôn trùng dào dạt cội nguồn xưa, ôm vũ trụ trong
ngần dù biển dâu tang hải. Giao thoa réo rắt từng phím đăng
trình rồi tĩnh mặc lặng thinh nhập huyền vi liễu ngạn.
Nhân sinh cùng vạn hữu chung giọt lưu ly từ ái hiến dâng, bao
dung trong tinh thần vị tha vô ngã, nên dòng sông dẫu chùng
lối đèo cao vẫn phiêu hốt thong dong mang phù sa xuôi nguồn
biển rộng. Vô thường rực cõi huyền không cho trường canh
hợp nhất chơn nguyên. Chơ vơ cô lữ độc hành cho âm đàn
diệu khải hòa tan trong thiên thu tuyệt lặng, cho tình yêu vĩnh
hằng của mẹ ôm đất trời chân mỹ, sạch lớp bụi hồng hoàn trả
mộng trần duyên. Ngôn ngữ hữu hạn bất lực trước chân lý vô
ngôn, là nét độc đáo trinh bạch rạng ngời của hư không
khoảng lặng. Khoảng lặng là cõi lặng im, là tiếng muôn trùng,
hiện tiền nguyên tánh đang là trong từng sát na chân thể
tịch nhiên của vạn sắc màu lung linh huyền nhiệm.
“Hình như thoảng một tiếng đàn
Chợt ngân vang đó chợt tan bao giờ
Chợt đâu một tiếng chơ vơ” (Viên Minh)
Lên đường! Ai đã từng miên man đằm mình đi tìm tương lai hạnh phúc trong ảo trạng mạch sống nồng hương, cứ nghĩ ánh lửa rạng ngời không bao giờ tàn lụi, dẫu kiếp người phiêu lãng chìm theo thời gian hữu hạn. Để rồi theo dòng dịch biến thiên, ước mơ chợt mong manh vội vã phơi mình trên cánh đồng khô hạn. Đối diện cùng tuổi chiều khánh kiệt điêu linh, khao khát vàng son bay qua song trĩu nặng cung đời, lòng trắc ẩn thăng hoa chợt thấy nguồn hạnh phúc thật sự đang thai nghén từ khốn cùng tận tuyệt.
Ra đi khắp bốn phương trời
Tìm ai mỏi gót muôn đời còn xa
(Viên Minh)
Tấu khúc muôn trùng lộng trời gió thoảng, mấy nỗi niềm bước ra khỏi nhân duyên, tam thế mộng nghiêng rơi mây hồ hải, thơ trăng Người lan tỏa vọng trùng xa.
Xin trả chim đôi cánh
Đôi cánh nhẹ bay xa
Ta trở về lặng lẽ
Một mình ngắm mây qua (Viên Minh)
Cứ ngỡ thuyền rời bến là chới với đôi tay, là đường trần vàng
vọt phôi phai vương mắt buồn u ẩn, là hiu quạnh đất trời hờ
hững lạnh triều khuya. Dấu chân xưa đã mịt mù quay quắt
đọng thềm rêu, sao ảo tưởng mãi ngẩn ngơ hoài niệm chập
chờn lênh đênh hương kỷ niệm.
Tiễn đưa nhau giữa vô thường cát bụi, tục niệm trong lòng lên
đỉnh núi chơ vơ, nên chẳng thấy nụ cười ấm tình đời đạo, đâu
biết tri ẩm nguyệt vàng mãi lồng lộng trăng sao. Hồn nhiên
nào trùng ngộ tâm giao, nguồn thanh khiết tinh khôi chân mỹ
tịnh.
Người đi còn lại nụ cười
Cho yêu thương nối tình người ngàn sau
Cho cây đơm lá xanh màu
Cho trăng sáng mãi nhịp cầu thủy chung. (Viên Minh)
Gót phong vân đắm hồng trần thả trôi phiếm mộng, vạn nẻo đường cuộc lữ rọi chân tâm. Nhân sinh khuyết tròn là bức tranh khôi hoa điểm xuyết. Tạ ơn vị Thầy thắp nắng mỗi bài học vô minh, tất cả chưa bao giờ hoại diệt từ vô thỉ vô chung, từng nương nhau hiển bày vầng trăng thiên thu an tịnh.
Ta về gặp lại tình ta
Dấu chân viễn mộng chỉ là phù vân (Viên Minh)
Trong ảo tưởng luân hồi, mây là kiếp phong trần nổi trôi
hoang vắng khi giấc mơ đời nghiêng đổ phai phôi, cho niềm
đau cồn cào vàng vọt lên ngôi những tháng năm đoạn trường
mưa lũ. Mây bồng bềnh lênh đênh trên nền xanh phiêu lãng
trong ánh vàng lung linh sắc nắng, như tóc mẹ lất phất bay
những chiều hiền hòa rót mật vào tim con một trời yêu thương
ảo diệu.
Nguyền trọn kiếp mây sương
Hóa làm hương cúng dường
Hằng hà sa cát bụi
Vô biên cõi diệu thường (Viên Minh)
Mây bay còn là con đường trong ngần viễn phương mang
khúc độc hành phiêu diêu qua năm châu bốn bể, là cõi thơ
theo làn gió lùa tan hợp vô ngã cuộc hóa thân, cho xanh màu
cỏ biếc giữa dòng trôi thanh tân tương hội, cho hoa diễm kiều
mang dáng sương về ngự đỉnh nguyệt viên.
Giữa ta bà như nhiên chân mỹ thiện, Người mỉm cười giữa hiện thực bao la, dẫu đất trời vô vi điệu phong ba, huyền chân hiện không-thời gian vỡ rụng. Trong tương ngộ hương cội nguồn vạn cổ, lời hẹn nào tiêu sái cõi nguyên xưa.
Ta có hẹn nhưng quên rồi ngày tháng
Cuộc tao phùng xin trả lại thời gian (Viên Minh)
Thiên nhiên mãi vận hành nhã nhạc hồi sinh muôn màu nhật nguyệt. Như đỉnh sương ngàn mây rong chơi, mặc ráng phai nghiêng chiều lơi nhòa nhạt, chim rũ cánh quanh bóng tùng cô độc đứng uy nghiêm, hoặc đá nằm im nghe sóng lao xao rồi bềnh bồng dạt triều xa phương viễn, thì giấc vô thường vẫn tĩnh tại vườn tâm, vạn cảnh viên thông theo trật tự diệu minh, trọn vẹn trong Người vành trăng xưa giác hạnh.
Ta có đến một phương trời lãng đãng
Tựa hồ như có hẹn cõi ba ngàn (Viên Minh)
Bao trận gió đời cuồng gợn âm ba đã từng đưa Hạc Vàng vượt
qua túy sinh mộng tử, dẫu cuộc thiên di lạc loài nghiệt ngã, sa
cơ tận tuyệt giữa sỏi đá đoạn trường, Hạc vẫn hòa quyện trong
khoảng lặng cội nguồn, vượt núi ngàn mang chân lý rừng
hương, thắp ngọn lửa thiêng diệu vời giữa càn khôn thiên địa.
Ta xin làm cánh hạc
Bay vút tận trời cao
Chở nguồn vi diệu pháp
Về thắp sáng trăng sao.
(Viên Minh)
Dẫu nắng sơn khê có đổ bóng hoàng hôn hoang tái, thế sự
tuần lưu xô nhân ảnh đêm gầy, Hạc muôn đời yêu vạn thuở
Tuồng dâu bể từng sát na thay sắc áo, nhịp đầy vơi du lãng
bước luân trầm, trên đỉnh ngàn hay gió bụi xưa sau, vầng Viên
Giác luôn như nhiên hằng hữu.
Chuyến mây ngàn vằng vặc nụ chân như, đóa huyền vi vĩnh
hằng trong vũ trụ, Hạc thênh thang ẩn vầng trăng tịch tịnh,
mang khúc đại đồng hòa nhịp điệu tương giao.
Thiên thu tương thông giữa một với vô cùng đã có từ cõi sơ
nguyên, là tiếng lòng yêu thương vĩnh cửu không thể diễn đạt
bằng ngôn ngữ hồng trần. Người đã đến cho khoảng lặng
mênh mông tuyệt hòa tối thượng giữa hiện sinh, là nét đẹp
muôn đời vọng ngân âm đàn bao dung từ ái.
Ai xưa vào mộng tử sinh
Chừng mai sau mộng tỏ tường
Đốt tờ kinh nguyện cúng dường tử sinh (Viên Minh)
Đôi đường âm dương theo nhịp gõ thời gian là chuyện muôn đời trong tục đế. Trò chơi điệp trùng sinh tử tiễn người đi, mấy ai không bơi ngược sóng lòng khi nhớ nhung quắt quay chỉ là chuỗi sầu lênh đênh huyễn hoặc. Triền cát động vọc gió mưa làm mờ phai thanh âm ngày cũ hay mãi còn vết sẹo của khúc nhạc ngân nga gợi chênh chao niềm nhớ. Trầm luân làm bạc màu bao mối liên hệ thân thương hay chính bản thân mình phải nhập nhoạng đớn đau, trực diện cùng đáy huyệt để tái sanh, như chiếc lá đi vào lòng đất bằng những trò say sưa nhảy múa, hoặc hiền lành buông mình theo làn gió mơn man, bắt đầu một hành trình tinh khôi tiếp tục giữa thiên nhiên kỳ diệu.
Đến kiếp nào đủ phước duyên thưởng thức được thiền ca trong nắng chói chang tiết trời táp lửa, hay cơn gió vọng vang thông thốc thổi cong vênh những hàng cây gầy guộc ven đường, thì con người mới thưởng thức được vẻ đẹp thuần khiết trinh nguyên, nét rỡ ràng chân thiện mỹ giữa cuộc tương giao có trong nhau từ sơ cổ. Từ đó, từng khoảnh khắc diễn tuồng hào phóng, hay cảnh hoang tàn cuồng phong hung hãn bởi môi trường bị phá hoại chỉ là vô thường vận hành theo quy luật thiên thu.
Viên Hướng
1.
Hạc Vàng từ thiên cổ
Trùng ngộ cội chân nguyên
Nghe rừng hoang kể chuyện
Đất vang vọng hương thiền
Thênh thang vào cuộc lữ
Thời nao cùng hành trạng
Huynh đệ ấm trần gian
2.
Đáy chung trà vàng trăng Bửu tự
Giấc mộng trần gió bạt về đâu
Chén vô cùng vang bậc thâm sâu
Người tịnh hóa tạc màu Nguyệt cổ
Về làm mây muôn trùng tương ngộ
Bay nghìn phương hòa nhạc hương đời
Giọt nguyên sơ đồng vọng biển khơi
Nghênh thiên địa vĩnh thời ảo diệu
3.
Hoàng y hay cánh hạc vàng
Quyện trong mây trắng sương ngàn mênh mông
Người về bước nhẹ thong dong
Bóng người như cánh hạc vàng bay cao
4.
Dấu chân xưa quạnh vắng
Ngày về bên hiên lặng
Huynh đệ chén thanh bần
Người ơi chân phúc lạc
Góc núi nào chuông ngân
Am tranh nào, Cánh Hạc
Trăng rọi bóng trong ngần!
5.
Huyền Không ơi hát dùm ta khúc niệm
Từ dạo nào đất đá lạch nguồn thơ
Ký ức về trổ nhánh, nụ hoang sơ
Nắng chan chát cơ hồ môi thấm mặn
Vai bỏng rát trong đất trời tĩnh lặng
Nhưng vườn tâm Người rực ánh trăng rằm
Mái chùa xưa theo chiến cuộc thăng trầm
Màu hoang phế khơi mạch ngầm hương nguyệt
6.
SỎI ĐÁ HUYỀN KHÔNG XƯA
Ngang qua Người thời nao chuông cổ độ!
Ta đã nằm đợi hóa kiếp phù sinh
Người chạm ta trong thinh lặng ấm tình
Thân sỏi đá ta trầm mình ươm mạch
Ôi nhân ảnh chập chùng thân lau lách
Người trở về từng khoảnh khắc nguyên sơ
Ta đứng lên hồn nguyệt bạch sáng ngời
Ôi dấu ấn của một thời vô ngã!
7.
CHÙA XƯA VỌNG TIẾNG
Pháp nạn về phai hạt nắng vàng
Vô thường cung bậc vỡ sang trang
Quê hương sóng gợn ta về đất
Ủ bóng Hoàng Y vọng cõi ngàn
Thơ bay khói nhạt hoàng hôn lặng
Chiều nào huynh đệ tựa hiên tây
Người ơi kỷ niệm đồi mây vắng
Định mệnh cô thân nhạn lạc bầy
8.
Con thuyền nhỏ thong dong
Khua mái nhẹ theo dòng
Sư vỗ thuyền ca hát
Âm ba gợn hư không (Viên Minh)
Dư vang gợn Huyền Không
Nguồn nguyệt tuệ xuôi dòng
Muôn trùng âm ngân vọng
Tiếng hát nào mênh mông
Thơ xưa ngời đỉnh Huyền Không
Có Người nhỏ giọt phiêu bồng hương thiêng
Thả nguồn nguyệt tuệ như nhiên
Dòng âm lênh láng phả thuyền âm ba
Thong dong sóng gợn ta bà
Máy chèo khua nhẹ trăng ngà tinh khôi
Càn khôn tĩnh tại trên môi
Người ơi diệu Pháp xuyên đồi nở hoa.
9.
Con về đây giữa đất trời chân rạng
Trên môi Người còn tàng ẩn niêm hoa
Chạm bờ không - đâu cũng chốn quê nhà
Đời biển động hiện trăng ngà thiên cổ
Viên Hướng
2022
KHÁNH NHẬT SƯ PHỤ
Mỗi độ năm về, bốn tháng hai
Khắp phương tứ chúng hướng bên Thầy
Tri ân tuệ đức, Minh Sư hạnh
Đáp đủ tâm thiền, pháp Như Lai
Thực tại đang là, luôn thức tỉnh
Sát na vĩnh cửu, mãi tinh khai
Mừng Thầy khánh nhật an vui khỏe
Vạn đóa Huyền Vi hương ngát bay.
Như Tuệ
Người mãi trong con! Pháp vẹn tuyền!
Nụ cười vi tiếu ánh hồn nhiên.
Bao dung nhẫn nại, thương sanh chúng
Hỷ xả từ bi, sáng nẻo thiền.
Gióng tiếng chuông ngàn vang cõi tịch
Mở toang cánh cổng cửa Uyên Nguyên
Sen lòng vạn đóa hương tinh khiết
Nguyện cúng dường ân đức vô biên.
Như Tuệ
Người trở về soi ánh đạo vàng!
Thênh thang cuộc lữ giữa ba ngàn
Gieo duyên bốn chúng, khai thiền lý.
Giảng pháp mười phương, mở tịnh trang
Độ chúng truyền đăng ân tợ hải
Xây chùa dựng tháp đức như san
Hoàn toàn phục vụ, tâm dâng hiến
Thuận pháp tùy duyên, độ thế gian
Như Tuệ
CẢM ƠN
Cảm ơn người đã khuyên tôi
Biết đi
Và biết
Dừng nơi phải dừng
Biết nhìn suốt cõi
Có Không
Biết buông bỏ hạt bụi hồng trần gian
Biết trong Tâm có Niết Bàn
Có hương huệ ngát cả trang kinh chiều
Cảm ơn giọt sương trong veo
Long lanh tận lúc tan vào vô biên.
Lê Văn Trung
Một miền trăng tịnh
Sương năm cũ
Bóng nhạn bên trời
Rụng tiếng đêm
Chuông mõ
Lẫn trong hồn gió núi
Đá trầm
Tịch lặng
Cõi như nhiên.
Lê Văn Trung
Thiền lữ phiêu du cõi thế gian
Người đi tâm tịnh giữa ba ngàn
Núi lỡ non mòn khai liễu ngộ
Mây trôi bèo giạt ẩn huyền trang
Minh giác giọt hoàn nguyên tỏa rộ
Lòng từ chuyển vạn nẻo thênh thang
Ai hay từ độ sen vừa nở
Người trở về soi ánh đạo vàng!
Lê Văn Trung
CHÚC XUÂN SƯ PHỤ 2022
Thơ bay theo gió nhẹ đôi dòng
Phương này con dõi mắt chờ mong
Người đi chở nắng chiều phiêu dật
Hong ấm cho thuyền lướt bão giông
Xuân ướp vào hoa nụ phấn hồng
Giao thừa tĩnh lặng cuối ngày đông
Hoàng mai rộ thắm sân chùa Bửu
Có vầng Minh nguyệt ẩn trời Không!
Viên Hướng
KHÁNH NHẬT SƯ PHỤ 2022
Ngày đổ bóng, năm về thêm tuổi Hạc
Giữa trần đời nghiêng vạt nắng chân như
Từng đóa Huyền theo nhịp bước buông thư
Nguồn vi diệu càn khôn ngời nhiên tịch!
Mỗi cuộc lữ tờ Kinh Không tĩnh mịch
Giũ mộng rồi cảnh nghịch hóa bồng phiêu
Chốn bụi hồng trang bối diệp tiêu diêu
Người thắp lửa cung chiều phơi ánh nguyệt.
Viên Hướng
Vạn đóa Huyền Vi hương Pháp bay
Triều âm theo gió vượt sông dài
Người đi hóa giải nghìn tương ngộ
Sương hạnh đăng trình kiếp lá lay
Bỉ ngạn nghiêng đời vang mặc khải
Càn khôn ngời lộng sát na này
Gầy hao tuổi Hạc từng năm chuyển
Vô ngã Minh hằng giữa nắng mai!
Viên Hướng
Thuận pháp tùy duyên, độ thế gian
Từ quang tĩnh tại vượt mây ngàn
Vầng dương còn ngủ ngoài hiên lặng
Có Người nhặt nắng tịnh huyền trang
Dầu dãi mưa sương nhòa cát bụi
Khai chùa vai gánh vạn trùng nan
Đệ huynh ngập chén trà tri ngộ
Cuộc lữ lồng trăng – Ánh Nguyệt Vàng!
Viên Hướng
Mừng Thầy sinh nhật…ấm đoàn viên
Con vẫn Nguồn Xưa khúc nguyệt thiền
Hướng về nơi ấy Ân muôn một
Đảnh lễ Người trong cõi lặng yên!
Tiêu sái quanh Người tâm vọng ngưỡng
Thuyền Từ vi diệu biển Minh nguyên
Thầy ơi xa ngái trời phương ngoại
Người mãi trong con! Pháp vẹn tuyền!
Viên Hướng
2021
KINH VÔ TỰ
Ngàn năm cõi tịch liêu này
Thuyền về bến độ chở đầy hồn trăng
Lộng ngời mây bạc giăng giăng
Ôi hồn du tử thênh thang cõi về
Một lần y bát ra đi
Là từng bước đóa huyền vi nở bừng
Là về nhuốm lửa trời không
Thả bay đi nhúm bụi hồng tử sinh
Bên đồi nhật nguyệt chuông ngân
Lời kinh vô tự trắng ngần ngàn mây.
Lê Văn Trung
HUYỀN KHÔNG
Sương vẫn rơi hoài
Mây vẫn bay
An nhiên với cõi tịch liêu này
Hồn Người như đá nghìn năm cũ
Đọ với phong trần cát bụi bay
Chân tâm như một vừng trăng sáng
Đỉnh núi đầu non đứng một mình
Người đắm hồn trong miền tịch mạc
Trải lòng ra nhập với vô biên
Gió núi rung hồi chuông bát-nhã
Người ngồi rỗng lặng cõi Huyền Không
Lá rơi rất nhẹ ngoài am vắng
Một tiếng vô thanh chìm mênh mông.
Lê Văn Trung
TỊCH LẶNG
Người tịch lặng
Với chiều đang lặng
Hồn người mênh mông
Chiều mông mênh
Rừng sương trắng nhuộm
Hòa mây trắng
Lòng người vô biên
Cùng vô biên
Người xuôi theo sông
Sông một dòng
Bờ có bờ không
Chẳng bận lòng
Vằng vặc non xanh
Vầng Minh nguyệt
Róc rách thanh tâm
Dòng suối trong.
Lê Văn Trung
NGUYÊN XUÂN
Bay cùng mây
Tan cùng sương
Nở cùng hoa
Cùng tỏa hương đất trời
Vỗ theo cánh hạc lưng đồi
Hai vai nhật nguyệt giữa đời nhẹ tênh
Tâm là vô tự chân Kinh
Chảy cùng sông một dòng trăng nhiệm mầu
Xanh cùng xanh biển xanh dâu
Thở cùng nhịp thở ban đầu nguyên xuân
Người về rũ áo phù vân
Vẫn mênh mông
Vẫn trắng ngần nghìn sau.
Lê Văn Trung
Bảy tám niên vàng dạo thế gian
Thong dong tự tại giữa ba ngàn
Âm thầm rải hạt - hoa vô ngã
Lặng lẽ gieo mầm - quả tuệ an
Núi Bửu xuân phân - muôn sắc thắm
Vườn thiền Hạ lập - vạn hương ngàn
Muôn loài vạn vật mừng khánh tuế
Trụ thế dài lâu rạng ánh quang.
Như Tuệ
Góc vườn chậu hoàng hoa
Nghiêng mình cung đón khách
Xuân phân hay đông lập
Hương thắm giọt bao la
Lòng Thầy như thế đấy
Từ ái nụ hiền hòa
Tùy Duyên khai tánh thấy
Cõi Diệu Thường trong ta!
Như Tuệ
Không hẹn, theo duyên xuân đến
Vườn Thầy hoa quả trĩu cây
Cúc vàng đào mai mận mướp...
Muôn loài hội ngộ sum vầy
Kính mừng Thầy thêm tuổi mới
Trái ngọt hoa thắm hương thiền
Ân Thầy trùng mây ghi khắc
Vị tha thuận pháp Tùy duyên.
Như Tuệ
Như khúc gỗ trôi sông
Giữa đất trời mênh mông
Tánh biết thường sáng tỏ
Tuỳ thuận pháp xuôi dòng
Từ khi ngộ Pháp Thầy
Không trông mong đạo quả
Chân Thiện Mỹ ngay đây
Vốn đã tự tròn đầy
Kính mừng Thầy Khánh tuế
Khúc gỗ tự hôm nào
Hoà nhập vườn giác ngộ
Hồn nhiên giữa trăng sao...
Như Tuệ
CHIẾC LÁ
Những chiếc lá từ ngàn xưa viễn mộng
Một chiều về ẩn hiện góc vườn xanh
Bửu Long ơi vầng Minh nguyệt xây thành
Nghìn phương đọng gót lữ hành trăng rọi
Những dòng thơ rực thâm giao vời vợi
Âm ba nào phơ phất giọt tình Không
Dẫu bước qua bao cổ độ phiêu bồng
Còn vang vọng biển lòng Thầy vô ngại
Những hàng cây cài sương đêm thơ dại
Xạc xào reo mừng khánh nhật trời xa
Thầy chúng con - đâu cũng chốn quê nhà!
Con vẫn nhớ giữa ta bà: Núi Bửu!
Viên Hướng
Khu vườn ơi nghìn năm còn ẩn hiện
Bước chân nào Người vang nhịp bờ Không
Vàng mai phơi nét Minh nguyệt phiêu bồng
Nghìn phương gió, biển lòng Cha trăng rọi
Rẽ đường mây, nơi đây con vời vợi
Hướng về Người đang khánh nhật trời xa
Dẫu biết Cha nguyên Vũ trụ - quê nhà!
Con vẫn nhớ giữa ta bà: Núi Bửu!
Viên Hướng
VƯỜN XANH 1
Ngày nào bến nghiệp bờ duyên
Đời như sóng vỗ mạn thuyền lênh đênh
Mù sương trùng điệp nhớ quên
Ra đi cuối bãi đầu ghềnh khói vương
Để rồi tro bụi hành hương
Chúng con nghiêng gánh vô thường sắc không
Mây bay theo gió phiêu bồng
Vườn xanh còn lại đóa hồng thâm giao
Đất trời cách vạn vì sao
Chỉ là một cõi rạng màu thiên thanh
Còn đây Minh Hạc du hành
Thả bay theo gió rực vành trăng xưa
Viên Hướng
VƯỜN XANH 2
Trái xanh biếc cõng mùa trong tịch lặng
Bàn tay nào chạm đất lộng tờ thi
Thiên thu Người theo từng bước chân đi
Vườn nghiêng bóng, gió thầm thì phiêu bạt
Thời gian trôi xâu theo dòng chuỗi hạt
Khánh nhật Người – Y bát bật nguồn thơ
Đẫm trong con dòng tịnh thủy nguyên sơ
Thầy ban rãi vô bờ ân phúc lạc!
Viên Hướng
2020
NIỀM VUI
Niềm vui ẩn trong từng trang Pháp thoại
Nắng trầm hương soi ngời rạng hiên đời.
Nên mỗi ngày hớp từng ngụm đầy vơi
Cùng bạn lữ ven góc trời hải ngoại
Người đến đi bước chân hằng tự tại
Vô xứ rồi nên còn lại tình thương
Xác thân ơi - một chiếc quán bên đường
Đang chảy nhịp hát vô thường vi diệu
Ôi đất trời vang trường ca muôn điệu
Xuân dọc ngang tịch tịnh khắp thung triền
Cõi vô cùng! Đâu cũng cõi vô biên!
Người còn đó, như nhiên dòng vô ngại!
Viên Hướng
KHÁNH TUẾ ÂN SƯ 26.02.2020
Người ở trong chân... tục chẳng rời
Khai sáng tánh minh tỏ đạo đời
Ngàn nhà một bát cơm du hóa
Ngan ngát sen lòng bước thảnh thơi
Quà xuân tiếp nối khắp muôn nơi.
Tao ngộ trăng xưa pháp rạng ngời
Vườn tâm thanh khiết mừng khánh nhật
Thênh thang cuộc lữ uống trà chơi
Như Tuệ
Thênh thang cuộc lữ uống trà chơi
Tuyệt khúc ngân vang ấm cõi đời
Người về mở cửa Huyền vô trụ
Sóng vỗ bờ Không rạng đất trời...
Nhân ảnh vô thường vẫn thế thôi!
Hạc vàng xoãi cánh vạn trùng khơi
Có nghe gió hát mừng khánh nhật
Thơ vượt đường mây - chúc vạn lời.
Viên Hướng
Hân hoan lời Thầy giảng dạy
Niềm vui hạnh phúc vỡ òa
Con như trở về thời Phật
Nghe từ kim khẩu Thích Ca
Ta vốn chính là vạn pháp
Hạnh phúc sẵn có trong ta
Vì ham mê trò cút bắt
Đường về càng lúc càng xa
Ai cứ xác xao nghiệp quả
Cầu xin trốn nợ nhân sinh
Không biết cơn mưa Pháp bảo
Vun bồi giác tánh chơn minh
Ai bảo tọa thiền vào định?
Ai bảo đắc định quán thiền?
Trọn vẹn trong từng khoảnh khắc
Niết-bàn tịch tịnh an nhiên
Ai đã vẽ chân cho rắn?
Khổ đau chồng chất nhiêu khê
Nụ cười bỏ bên hiên vắng
Quên mất ngay đây cõi về
Vẻ đẹp cuộc đời mãi thế
Bất toàn, hoàn hảo chỉ là
Ván cờ trò chơi tạo hóa
A ha! Nguồn cội quê nhà.
Ơn Thầy truyền trao Chánh Pháp
Mở toang cánh cửa Chân Như
Hướng về Bửu Long Bảo Tháp
Kính mừng khánh Tuế ân Sư!
Như Tuệ
Người rải lá thay trùng dương hội ngộ
Góp nhặt về ai trải chiếu nương thân
Mỗi chiếc lá vàng trăng xưa cổ độ
Rạng bên trời từng hạt bụi đế chân
Đã chạm đáy mênh mông dòng ngân Tạng
Âm điệu nào vang vọng mấy tầng không
Đời vạn nẻo Người ơi! Bờ bỉ ngạn!
Đến - đi giờ từng hành trạng thong dong
Khánh nhật qua như muôn ngàn thệ nguyện
Trăm năm rồi viên đá cuội lăn quay
Từ độ rót lời xưa theo gió quyện
Người còn yêu muôn thuở thế gian này.
Viên Hướng
2019
TRI ÂN
Con từng hỏi đâu bến bờ bỉ ngạn
Cội nguồn ơi đâu cũng rạng chân như.
Lòng nở hoa con quỳ lạy ân Sư
Tâm không động nghìn xưa sau chỉ thấy.
Rồi cứ thế tháng ngày trôi lặng lẽ
Không mong cầu và tìm kiếm nơi đâu
Đạo nhiệm mầu trong bài học bể dâu
Tâm tĩnh lặng thiên thu là thực tại
Như Tuệ
TRÀ THIỀN 2019
Đã uống cạn chén đời
Vui thế sự đầy vơi
Cùng vầng trăng nguyên thủy
Bửu Long một góc trời.
Vang tiếng cười Thiền sư.
Nhập vô thường cuộc lữ
Thả trôi dòng vô tự
Bên chung trà chân như.
Viên Hướng
ĐÓN THẦY Melbourne 02.11.2019
Người nhẹ gót giữa muôn trùng cuộc lữ
Bên triền đời con mãi dõi đường mây
Bước đăng trình Người rực nắng về đây
Phút vô tận chao nghiêng trời hạnh ngộ.
Sóng còn vang nhạt màu trăng cổ độ
Người còn đi vàng rụng hạt nguyên sơ.
Hình bóng nào ẩn nguyệt giữa trang thơ
Cho gió thoảng ngát đôi bờ hữu hạn.
Viên Hướng
TIỄN THẦY - Melbourne 06.11.2019
Mọi góc đời đã phơi màu cố quận
Thương ta bà bị thất lạc tiền thân
Nên tĩnh lặng Thầy khơi nguồn cố thổ
Bên hiên chiều con sũng giọt chuông ngân!
Giờ tiễn Thầy hay từng khắc tiễn con?
Bước chân qua là tuổi hạc hao mòn
Trôi về đâu trời thiên thu hội ngộ
Thầy gánh trần – con trĩu nặng lòng son!
Viên Hướng
KHÁNH TUẾ DÂNG NGƯỜI 2019
Bài 1
Từ kiếp nào vô biên dòng suối tuệ
Lữ trình Người phơi nốt nguyệt cài thơ
Trên vai trần trăng đổ giọt hoang sơ
Nên khản giọng xóa đôi bờ sinh tử.
Chăn ngày tháng, tương tư rừng ngôn ngữ
Thời gian nào từng khắc khoải phù sinh.
Người trở về, ôi! Vô ngã Viên Minh!
Con sụp lạy trước biển tình vô trụ!
Viên Hướng
Bài 2:
Người gõ nhịp chân thường trong bỉ ngạn
Vi tiếu còn theo mãi gót du phương
Dẫu tỉnh say giữa ta bà hữu hạn
Chốn bụi hồng vẫn tinh khiết nguyên hương
Vẫn đất trời mang hồn thơ không tịch
Tâm ca rơi trên mỗi nhánh cây đời.
Ai chấp chới trong chuyển dời biến dịch
Người khải đàn rung phím nguyệt trần khơi.
Viên Hướng
2018
MỪNG THỌ THẦY 2018
Bảy lăm năm cánh hạc
Theo “Điều Ngự Trượng Phu”
Thênh thang bờ giải thoát
Trao đời đóa vô ưu
Trong sát-na vĩnh cửu
Mừng thọ nhật ân sư
Tịnh hóa muôn cuộc lữ
Lồng lộng trời Chân Như.
Như Tuệ
Con nơi đây giữa đất trời sơ tịch,
Nghiêng vai đời thơ rớt xuống dòng trôi.
Ảnh hình nào lộng hư không tĩnh mịch,
Đá lót đường phơi cuộc lữ lên ngôi.
Nghìn năm qua phiêu du cùng tuế nguyệt,
Đá vẫn nằm mặc rêu phủ sương lan.
Người gõ nhịp hát luân hồi tận tuyệt,
Con trở về, ôi! khánh kiệt thời gian!
Sư phụ ơi, cõi ba ngàn ẩn-hiện
Chân đế nào chợt đến chợt huyền vi.
Trong vô tận nguồn tương giao hòa quyện,
Hết thật rồi nốt trầm vỡ phân ly.
Tháng cõng ngày đưa nhau vào khánh nhật,
Viết cho Người thơ chạm nét hồng hoang.
Thả theo gió nguyện thề ba-la-mật,
Người còn gì ngoài phiêu dật! Thênh Thang!
Viên Hướng
2017
MỪNG KHÁNH NHẬT THẦY
Chọn kiếp phù du* độ thế gian
Bên dòng sanh tử bước thênh thang
Gieo duyên bốn chúng, khai thiền lý.
Giảng pháp mười phương, mở Đạo vàng.
Bảy bốn Thu Đông, tâm phụng hiến
Năm ba Xuân Hạ, tuệ thư nhàn
Xây chùa dựng tháp ân như hải
Độ chúng truyền đăng đức tợ san.
Như Tuệ
* Kiếp Phù Du
Ta vốn từ thiên thu
Đứng bên bờ giác ngộ
Nhưng yêu đời biển khổ
Ta chọn kiếp phù du. (Viên Minh)
KHÁNH NHẬT SƯ PHỤ
(4/2 âm lịch, năm Đinh Dậu)
Thời gian nào đếm tuổi Hạc bảy tư
Thơ rụng xuống giữa thực-hư-nhân-ảnh.
Đại nguyện nào vượt trăng sao dõng mảnh
Thương hồng trần là một nhánh tương như.
Đời hoàn nguyên trên cung bậc buông thư
Viết chi nữa bao ảo từ ngữ đọng.
Tiếng Hạc vàng vỡ toang đêm trường mộng
Mấy phương trời...đang...ngưỡng vọng...Ân Sư!
Hành trạng nào còn xuyên suốt thái hư...
Viên Hướng
Mặc thế sự phiêu bồng,
Mặc trần lao viễn mộng
Nằm uy nghiêm lắng đọng
Giữa huyền nhiệm Bửu Long
Chuông ngân vang nguồn cội
Vô ngã trời tinh khôi
Đi không là để đến
Đâu cũng chốn quy hồi.
Viên Hướng
CUỘC SỐNG MUÔN ĐỜI
Cuộc sống muôn đời đẹp biết bao
Nụ cười vi tiếu tợ trăng sao
Ung dung đứng giữa bờ sinh tử
Tự tại ngồi trên biển sóng xao
Hạnh phúc khó tìm ngoài thực tại
Khổ đau dễ thấy giữa ba đào
Dừng chân thôi kiếm dòng sông ảo
Cuộc sống muôn đời đẹp biết bao!
Như Tuệ
Chúng sanh vạn kiếp chìm hư ảo
Hát mãi muôn đời điệu khổ đau
Trò chơi sinh tử còn thay áo
Tháng ngày biến dịch khúc ly tao.
Người đã về đây tự thuở nào
Thời gian giờ trả lại trăng sao.
Hương thầm Vi tiếu bay theo gió
Vui đời tịch tịnh ẩn trong nhau.
Viên Hướng
THI ẢNH
Đá chênh vênh phơi mình trong nắng
Độc cư đời lắng đọng phong sương
Niết bàn ôm vạn hữu trùng dương
Tịch tịnh suốt dặm trường thiên kỷ....
Nước phiêu khúc vươn chào Đại Sĩ
Thân giáo bừng chân lý vô ngôn.
Dáng Ai ngồi, rạng vỡ càn khôn!
Thiên thu giữa biển cồn sóng vỗ!
Người nơi đâu từ xưa vạn cổ
Trở về đây lấp mộ thời gian!
Cửa tử nào khép lại mang mang
Từng khoảnh khắc, cõi ngàn hiển lộ.
Viên Hướng
2016
KÍNH MỪNG NĂM MƯƠI HẠ LẠP
Hoa Trời rải khắp muôn nơi
Bánh xe Chánh Pháp rạng ngời mười phương
Bảy ba niên tuế an khương
Năm mươi Hạ lạp tỏ tường Đạo tâm.
Con như thấy năm hai (52)* năm về trước
Đất Thần Kinh in bóng dáng khoan thai
Mang y bát, gót chân trần nhẹ bước
Noi gương Phật, tâm đạo chẳng hề phai
Năm hai (52) năm bao thăng trầm xuôi ngược
Dốc lòng thành, gìn giữ Pháp Như Lai
Xây Già Lam cho hậu thế ngày mai
Truyền Chánh Pháp, nguyện đền ơn khai ngộ.
Rồi một ngày, Úc Châu như mở hội
Cung thỉnh Thầy về khai sáng tánh linh
Như đuốc tuệ sáng soi đường dẫn lối
Cho con về với Tự Tánh chơn minh
Cho con nếm được vị hương giải thoát
Không còn “Ta”, không “Tự Ngã”, “của Ta"
Sinh tử Niết Bàn, bến mê bờ giác
Pháp thường như thị, tâm vốn an bình.
Dâng thầy vài vần thơ
Nhân ngày mừng khánh Nhật
Nguyện Thầy trăm tuổi thọ
Cho bá tánh nương nhờ!
Như Tuệ
KÍNH MỪNG NĂM MƯƠI HẠ LẠP
Thả dòng thơ theo gió thiên di
Chim Hồng Hạc uy-nghi hải thệ.
Năm mươi hạ vén mây cuộc thế
Cây-đại-từ-Pháp-thể-Viên-Minh!
Giấc miên trường tràn mộng tử sinh
Làm viễn khách quảy trăng cổ độ.
Hằng sa rồi lung linh bóng đổ
Phố ta bà nở rộ huyền chi.*
Nguyện lực về một Bát ba Y
A-tăng-kỳ, Trí-Bi siêu việt.
Dáng bên trời nguyên sơ thánh khiết
Vẫn hiện thân bất diệt kỳ hương.
Chốn bụi hồng một Bát ba Y
Thiên thu vọng đồng quy Nguyên Thủy.
Mở trang đời thiền sư thi sĩ
Chân như làm tri kỷ nghìn xưa.
Chúng con về đẫm ướt cơn mưa
Sư Cha rưới thượng thừa Pháp Bảo.
Mỗi đứa con là loài rong tảo
Trải nghiệm đời trong bão trùng dương.
Trải nghiệm mình trong biển yêu thương
Để vui bước dặm trường không, sắc.
Cha còn đó, Bửu Long tịch mặc
Vẫn như nhiên vằng vặc tinh cầu.
Viên Hướng
* Nụ huyền chi (Viên Minh)
Mùa xuân nào có đến
Mùa xuân nào có đi
Lòng ta hoa nở mãi
Thơm ngát nụ huyền chi.
THI ẢNH
Sư ngồi đó phơi hồn trăng vạn đại
Sư bên Non vàng nguyên thủy sơ khai.
Núi và Sư chót vót đỉnh trần ai
Thời gian đứng ngay thượng đài sơn dã.
Dòng nước treo trời xanh màu cây lá
Đồi hoang vu bóng ngã giữa muôn trùng.
Sư vẫn ngồi trong cõi tịch ung dung
Trên khóe mắt cõi vô cùng ẩn hiện.
Viên Hướng
2015
CÒN LẠI (dâng Sp)
Còn lại gì - duy nhất một tình thương
Bước tĩnh lặng qua vô thường nhân ảnh.
Ly rượu đời vẫn muôn màu sóng sánh
Vạn niên rồi ta lóng lánh vầng trăng
Viên Hướng
HOẰNG PHÁP
Suốt dặm trường phiêu hốt âm vang.
Phiên khúc tan trong những nốt đàn.
Ôm giọt vàng Sống Trong Thực Tại
Cội nguồn xưa gặp lại ... thênh thang.
Huyền chi nào hạo đãng miên man
Nửa cánh nghiêng tứ hải bạt ngàn.
Người về từ thiên thu vạn đại
Ngụm trà thơm tiêu sái nhân gian.
Viên Hướng
Con về đây trùng ngộ,
bóng đổ dưới Phật đài.
Hương Đàm đọng trên vai,
rớt cơn say thương hải.
Xin trọn đời quay lại,
đốt cháy cuộc tang dâu.
hoa Tạng quyện ngang đầu,
sá gì đâu vân ảnh.
Tinh khôi phơi thật tánh
Hiện giữa cõi ta bà.
ba nghìn cõi hằng sa,
trong sát-na-hiện-tại.
Viên Hướng
2014
THI ẢNH
Người nhập cuộc với Hoàng Y phụng hiến
Vỡ thời gian trong hiện thực sát-na.
Duy tác hành rạng rỡ mảnh cà-sa,
Rồi cứ thế đi qua dòng nhân ảnh.
Dáng bên trời vầng trăng xưa vành vạnh,
Từng bước chân tịch chiếu tánh viên minh.
Đỗ bến đời từ một cõi vô sinh,
Rồi cứ thế gót đăng trình đại nguyện.
Viên Hướng
THI ẢNH
Đá rêu xanh soi đời hưng phế
Sóng xô bờ vỗ mộng phù sinh.
Người ngồi tịch tịnh uyên minh
Cho trong khoảnh khắc định hình thiên thu.
Vạn trùng khơi ôm mây vũ trụ
Như thiền sư hơi thở là Kinh.
Biển tâm tĩnh lự lung linh
Chân như suốt cả dặm trình xưa sau.
Viên Hướng
SINH NHẬT THẦY 2014
Người phương đó - nến rạng ngời sinh nhật
Lửa luân hồi từng cung bậc sát-na
Rồi tàn tro nằm thanh thản phôi pha
Du hí lộng bản trường ca vĩnh cửu
Người phương đó, bên kia vòm núi Bửu,
Dáng nghiêng trời phơi hiện hữu thường như
Màu nguyên sơ vàng rực áo thiền sư,
Vầng nhật nguyệt soi bóng Từ “Tĩnh Lặng”.
Viên Hướng
SP HOẰNG PHÁP 2014
Suốt dặm trường phiêu hốt âm vang.
Phiên khúc tan trong những nốt đàn.
Ôm giọt vàng Sống Trong Thực Tại*
Cội nguồn xưa gặp lại ... thênh thang.
Huyền chi* nào hạo đãng miên man
Nửa cánh nghiêng tứ hải bạt ngàn.
Người về từ thiên thu vạn đại
Ngụm trà thơm tiêu sái nhân gian.
Viên Hướng
2013
KHÁNH NHẬT THẦY 2013
Có ngày nào như mùng bốn tháng hai,
Con đứng lại đâu hình hài danh - sắc.
Sư Phụ ơi, từ trời xa lăng lắc,
Đảnh lễ Thầy trong khoảnh-khắc thiên-thu!
Viên Hướng
THẦY ĐI 2013
Trăng xưa rực sáng đường sương,
Phơi vàng nguyệt lộ cố hương thuở nào.
Bửu Long Thiền Trượng non cao,
Hoàng Y lồng lộng một màu như nhiên.
Thầy đi mở cửa uyên-nguyên,
Hay về hạnh ngộ thế duyên bạt ngàn.
Thầy đi phụng hiến nhân gian,
Hay hoàn trả lại cung đàn vô thanh.
Viên Hướng
TIỄN SƯ PHỤ 2013
Thầy du hóa trong chiều rơi lặng lẽ,
Phi trường ơi! Bao kẻ giấu niềm đau!
Buồn hay vui cùng một nghĩa như nhau,
Đi hay đến vẫn một màu nguyên thủy.
Con đứng lại lòng bặt tăm ý nghĩ,
Cổng ngoài kia lồng lộng chiếc Hoàng Y.
Không - Thời gian làm nên cuộc chia ly,
Tâm phiêu lãng khóc phân kỳ ảo mộng.
Nắng vàng ôm từng bước chân đồng vọng,
Thầy mênh mông giữa trời đất mênh mông.
Phụng Hoàng bay còn rớt lại giọt KHÔNG,
Cho sông suối xuôi dòng chung biển cả.
Viên Hướng
2012
SINH NHẬT THẦY
Thắp ngọn nến trong tâm
Rực rỡ suốt nghìn năm.
Dưới chân Thầy đảnh lễ,
Con lạy tạ thâm ân!
Thắp ngọn nến thiên thu,
Đôi tay sen búp nụ,
Quỳ bên chân Sư Phụ,
Hết rồi kiếp lãng du!
Thắp ngọn nến hôm nay
Gởi theo gió ngàn bay
Về Bửu Long yêu dấu,
Một tấm lòng không phai!
Thắp ngọn nến chơi vơi,
Đang ở tận chân trời
Con chúc mừng thọ nhật,
Tròn nguyện lực Thầy ơi!
Nguồn sáng tỏa lung linh,
Soi màn đêm thanh tịnh,
NGƯỜI NHẬP ĐỜI định tĩnh
Cho vũ trụ nguyên trinh!
Viên Hướng
VẦNG NGUYỆT CỔ
Rồi cứ thế lung linh vầng nguyệt cổ,
Người trở về trùng ngộ bước Chân Như.
Thời gian ơi! Còn đó Vị Thiền Sư,
Bên Tháp Bửu một bóng Từ Thánh khiết!
Cánh chim nào sẫm hôn hoàng thê thiết,
Bể dâu nào sinh diệt sát-na tôi!
Người trở về vằng vặc ánh trăng soi!
Trong tỉnh thức - bạt luân hồi sanh tử.
Đóa Vi Tiếu làm hành trang cuộc lữ,
Áo vàng bay theo quá khứ thệ nguyền.
Áo trần vai nên vũ trụ trinh nguyên,
Nên tịch tịnh an nhiên là bản thể.
Người trở về nghe trần gian kể lể:
- Con về đâu lê mãi kiếp đời hoang?
Nốt nhạc vàng hòa cung bậc thênh thang,
Rơi xuống thế băng ngang dòng sinh diệt.
Nguyện lực xưa treo đầu cây vĩnh quyết
Người về đây minh triết ngập đường mây!
Tỳ kheo ơi! Con mượn chút hương bay,
Cho hậu thế nương đường ngay nhẹ lướt.
Đã bao lần chống chèo con nước ngược,
Đường về nguồn đầy vết xước chông gai.
Nay hiểu rằng: không dĩ vãng vị lai,
Buông bản ngã, chỉ ngay đây mà THẤY.
Sống thực tại, muôn đời sau vẫn vậy,
Không giáo điều, chỉ thận trọng chú tâm.
Pháp đến đi là câu chuyện nghìn năm,
Tâm bình thản xem thăng trầm biến hiện.
Viên Hướng
2011
TÌM HƯỚNG
(Cảm hứng từ Thư Thầy trò 50)
Rơi vào bẫy ảo tưởng
Trăn trở và ưu phiền
Hoang mang tìm hướng đến
Ôi, căn bệnh triền miên!
Ngay nơi Pháp hiện tại
Vốn đã tự tròn đầy
Tương lai và quá khứ
Chân Mỹ Thiện là đây.
Như Tuệ
KHỔ ĐAU – HẠNH PHÚC
Khổ đau và hạnh phúc
Vị ngọt đắng khác nhau
Trong thực tánh chân đế
Bản chất đều như nhau
Hạnh phúc ẩn nước mắt
Khổ đau ẩn nụ cười
Nước mắt và nụ cười
Cũng chỉ là cảm xúc
Tất cả là pháp tướng
Theo nguyên lý vận hành...
Xoay vần không rồi có
Hết diệt rồi lại sanh...
Biết rõ pháp hữu vi
Không vững và không bền
Chẳng có gì đáng giữ
Buông xả lòng nhẹ tênh
Như Tuệ
CÓ - KHÔNG
(Họa: Trông ngóng)
Buồn thương giận ghét có rồi không
Chỉ biết bên trong một tấm lòng
Rỗng lặng sáng trong là Cố Quận
Không thuyền, không bến, cũng không sông.
Như Tuệ
BIẾT
Vui thay lời Thầy dạy
Con như được tỏ tường
Tánh Biết thấy vạn pháp
Vi diệu đến khôn lường.
Tất cả giác, tưởng, thức,
Cùng thắng, tuệ, liễu tri
Thô thiển đến tinh vi
Đều nằm trong Tánh Biết.
Tánh Biết tự thấy pháp
Vô ngã và vô thường
Thấy cái ta ảo tưởng
Quỷ quyệt thật khó lường.
Chỉ tại tham, sân, si
Tạo luân hồi sanh tử
Vậy ngay nơi thực tánh
Thấy pháp tự đến đi...
Giác ngộ là thấy pháp
Thấy pháp tánh đang là
Thấy người thợ làm nhà
Tất cả nhờ Tánh Biết.
Như Tuệ
Phố Melbourne Người hôm nay trở lại,
Bước chân nào tự tại thong-dong,
Bước chân nào tịch-tịnh mênh-mông,
Vương phơ-phất bóng nghìn năm cũ.
Đóa miên-trường khai hoa kết nụ,
Người trở về trụ kiếp phù-du,
Nét môi nào vi-tiếu thiên-thu,
Cho tên tuổi vờn trang Phật sử.
Tỳ kheo ơi! Ta-bà sinh tử!
Người vì đâu trú xứ chông gai!
Hoàng-y nào phiêu lãng trên vai,
Rơi chiếc bóng hương bay ngược gió.
Người trở về trái tim bỏ ngõ,
Khúc đàn tâm tỏa đến muôn trùng,
Con trưởng thành từ bài học lao-lung,
Xin cảm tạ những não-nùng, vô, hữu!
Người trở về đứng trên núi Bửu
Vầng trăng xưa lồng-lộng vắt ngang trời...
Pháp vẫn luôn hoàn hảo rạng ngời!
Đủ duyên phước, rất tình cờ con... đảnh lễ!
Viên Hướng
VỀ NGUỒN
Người trở về thăng hoa dòng sinh diệt,
Chuyến hành hương bỏng rát gót nghìn năm.
Ngón tay nào ru mãi phím đàn... câm,
Buông tự ngã bên hương trầm lắng tuyệt.
Người trở về cuộc dấn thân toàn triệt,
Sỏi đá reo dưới từng bước huyền môn.
Người trở về quỳ bên gối Thế Tôn,
Nên cung bậc cũng vô ngôn từ đấy!
Đoàn người đi áo vàng xưa lừng lẫy,
Gánh càn-khôn nhưng nào thấy lao lung.
Cát bụi mờ rớt lại lý trung dung,
Giúp nhân loại vượt nghìn trùng số kiếp.
Lửa chân như thắp lên làm thông điệp,
Áo vàng xưa chuyển tiếp áo vàng nay.
Người trở về vốc năm tháng vào tay,
Sống Tỉnh Thức-Phút Giây Này-Hiện Tại!
Viên Hướng
2010
TÂM
Chân Tâm là Tánh Biết.
Không diệt cũng không sanh
Không trụ không bám víu
Để Pháp tự diệt sanh.
Tánh biết thấy vạn Pháp
Ngay thực tại đang là
Thấy người thợ làm nhà.
Xây ngôi nhà sanh tử.
Bản ngã Tham, Sân, Si
Kẻ lạ mặt trộm Pháp.
Tánh Biết rõ tất cả
Tùy thuận Pháp đến đi.
Tánh biết không phân biệt
Chân thật và lặng thầm
Không chọn lựa lấy bỏ.
Quả thật là Chân Tâm.
Như Tuệ
THẤY
Vô minh là phiền não
Như mây che vầng trăng
Thế nên không biết rằng
Trăng muôn đời vẫn sáng!
Xưa kia vì mê mãi
Không nhìn lại chính mình
Nên quên mất tánh Minh
Hiện diện ngay khi biết.
Tánh biết thường sáng tỏ
Tại đây và bây giờ
Pháp đến đi đều rõ
Trăng sáng mãi không mờ.
Pháp vận hành hoàn hảo
Không có Ta, của Ta
Sống tùy duyên thuận Pháp
Vô ngã và vị tha.
Như Tuệ
BUÔNG
Ai bảo buông là khó
Khó chỉ tại cái ta
Chấp tham ái, tà kiến
Nên buông mãi không ra!
Trở về pháp đang là
Ngay thực tại sinh diệt
Thấy không Ta, của Ta
Buông: chẳng buông gì cả!
Như Tuệ
TRUNG ĐẠO
Pháp vận hành hoàn hảo
Sự lý thật viên dung
Sống tùy duyên thuận Pháp
Đạt thời vị chính trung.
Như Tuệ
THUẬN DÒNG
Thuận theo dòng Pháp tánh
Chẳng còn ảo tưởng
Không nghi ngờ gì nữa
Đến đi Pháp...Thế à!
Như Tuệ
PHÁP ĐANG LÀ...
Không cần biết Pháp từ đâu đã tới
Chỉ biết rằng Pháp hiện hữu trong ta
Ta đón Pháp như đón niềm vui mới
Như món quà Trời Đất gởi tặng ta.
Sống trong Pháp ta như quên tất cả
Quên ưu phiền, quên cả bản thân ta
Nhưng ta biết Tuệ Nhật luôn tỏa sáng
Pháp đến đi ngay khoảnh khắc đang là...
Như Tuệ
THIỆN VÀ ÁC
(Cảm tác sau khi đọc Thư thầy trò 13)
Em nói đã mơ hồ về thiện ác
Nhưng em ơi, thiện ác chỉ vô hình
Thiện và ác như đường tơ kẻ tóc
Vượt ra ngoài thiện ác, mới phân minh.
Em nói đã mơ hồ về thiện ác
Mừng cho em biết khai mở tâm mình
Không nghĩ thiện và cũng không nghĩ ác
Chính là nơi Thực Tánh Pháp hiển minh.
Như Tuệ
HẠC VÀNG
Chẳng lẽ không bao giờ trở về
Nghe dòng sông kể chuyện buổi em đi
Có một người buồn như ly rượu
Không đành uống cạn một cơn say
"Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản" *
Chẳng lẽ em là chim hạc vàng
Bay mãi bay hoài trong cõi mộng
Không về thăm lại một bờ sông
Ở đây khói vẫn màu lam nhạt
Rơm rạ làng quê thơm nghĩa tình
Chẳng lẽ không bao giờ trở lại
Nhìn để mà thương khóm lục bình
Chẳng nhớ gì nhau? Ừ! Đành vậy
Sao đành quên bến cũ bờ xưa
Nơi đã trăm lần em đứng đợi
Thấp thoáng bên sông một bóng đò.
Lê Văn Trung
Nghe dòng sông kể chuyện buổi em đi
Có một người buồn như ly rượu
Không đành uống cạn một cơn say
Chẳng lẽ em là chim hạc vàng
Bay mãi bay hoài trong cõi mộng
Không về thăm lại một bờ sông
Rơm rạ làng quê thơm nghĩa tình
Chẳng lẽ không bao giờ trở lại
Nhìn để mà thương khóm lục bình
Sao đành quên bến cũ bờ xưa
Nơi đã trăm lần em đứng đợi
Thấp thoáng bên sông một bóng đò.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment