CÂU THƠ ĐỂ LẠI
Người về thì để lại đây
Câu thơ tôi viết tự ngày còn xanh
Mang đi đâu cho tội tình
Bỏ rơi bỏ rớt vòng quanh kiếp người
Thà còn đây Thơ và Tôi
Với đêm sâu thẳm với trời mù sương
Câu thơ ngày ấy nồng hương
Tôi ươm cho nở nụ hồng chờ xuân.
Lê Văn Trung
Người về thì để lại đây
Câu thơ tôi viết tự ngày còn xanh
Mang đi đâu cho tội tình
Bỏ rơi bỏ rớt vòng quanh kiếp người
Thà còn đây Thơ và Tôi
Với đêm sâu thẳm với trời mù sương
Câu thơ ngày ấy nồng hương
Tôi ươm cho nở nụ hồng chờ xuân.
Lê Văn Trung
CHIỀU BUÔNG
Rồi khi nắng nhạt cuối
chiều
Ta ngồi nghe tiếng tịch liêu rụng vàng
Rừng xa gió gọi mây ngàn
Về đâu cánh nhạn nhẹ nhàng trong sương
Ta ngồi nghe tiếng chiều
buông
Thả rơi rất nhẹ nỗi buồn nhân gian.
Lê Văn Trung
Ta ngồi nghe tiếng tịch liêu rụng vàng
Rừng xa gió gọi mây ngàn
Về đâu cánh nhạn nhẹ nhàng trong sương
Thả rơi rất nhẹ nỗi buồn nhân gian.
Lê Văn Trung
CHIM KHÁCH
Người đã không về
thì đành vậy
Hình như chim khách báo tin nhầm
Cánh cổng đợi chờ
không ai khép
Rêu bám xanh màu của lãng quên
Người đã không về
câu hò hẹn
Là chuyện thuyền quên những bến sông
Là chuyện bèo mây quên dòng nước
Trôi để mà trôi, chẳng bận lòng
Người đã không về
lời ai hát
Cây khế buồn nghe tím cả chiều
Có lẽ mai này hoa tím rụng
Hương còn nhuộm tím cả chiêm bao
Người đã không về
khu vườn cũ
Có một vầng trăng mãi khuyết rằm
Có con chim khách ngang đầu ngõ
Không hiểu vì đâu cứ báo nhầm.
Lê Văn Trung
Người đã không về
thì đành vậy
Hình như chim khách báo tin nhầm
Cánh cổng đợi chờ
không ai khép
Rêu bám xanh màu của lãng quên
Người đã không về
câu hò hẹn
Là chuyện thuyền quên những bến sông
Là chuyện bèo mây quên dòng nước
Trôi để mà trôi, chẳng bận lòng
Người đã không về
lời ai hát
Cây khế buồn nghe tím cả chiều
Có lẽ mai này hoa tím rụng
Hương còn nhuộm tím cả chiêm bao
Người đã không về
khu vườn cũ
Có một vầng trăng mãi khuyết rằm
Có con chim khách ngang đầu ngõ
Không hiểu vì đâu cứ báo nhầm.
Lê Văn Trung
CÓ THỂ
Có thể một ngày trong cuộc sống
Ta quên đâu đó một con người
Kẻ đã cùng ta nuôi hy vọng
Trọn đời bước tiếp cuộc rong chơi
Có thể đôi lần ta chợt thấy
Đã nhớ ra điều ta cố quên
Những vết thương xưa chưa liền sẹo
Trái trời trở gió lại rung lên
Có thể đôi khi ta dừng lại
Trước một hoàng hôn đã tím chiều
Thầm hỏi ta về hay mãi mãi
Bao dòng trong đục cuốn ta theo?
Lê Văn Trung
19.04.24
Có thể một ngày trong cuộc sống
Ta quên đâu đó một con người
Kẻ đã cùng ta nuôi hy vọng
Trọn đời bước tiếp cuộc rong chơi
Đã nhớ ra điều ta cố quên
Những vết thương xưa chưa liền sẹo
Trái trời trở gió lại rung lên
Trước một hoàng hôn đã tím chiều
Thầm hỏi ta về hay mãi mãi
Bao dòng trong đục cuốn ta theo?
Lê Văn Trung
Câu thơ viết đã mười năm
Bỏ quên trong cõi mù tăm kiếp người
Dọc đường cát bụi rong chơi
Nhặt câu thơ cũ nhớ lời hẹn xưa
Hẹn dòng sông
Hẹn con đò
Với bông lau trắng ven bờ sóng reo
Hẹn cùng biếc cỏ xanh dâu
Thuyền ai bến đậu giang đầu chờ ai
Hẹn với gió
Hẹn cùng mây
Chắp đôi cánh mỏng mà say giang hồ
Mười năm còn lại câu thơ
Ngỡ như nguyên vẹn giấc mơ ban đầu.
Lê Văn Trung
(Mùng Bốn Tết Nhâm Dần)
CUỐI CON
ĐƯỜNG MÙ SƯƠNG
Dù không thể nói lời
chia tay sau cùng
Cuối con đường mù sương bóng người đã khuất
Như chưa bao giờ trên mặt đất này
Đã một lần người băng qua sa mạc hoang vắng đời tôi Người đến từ những cơn mơ
Bằng những câu thơ tôi vẽ vào những tàn phai của màu mây ảo diệu
Tôi vẽ vào bóng tôi nhập nhòa trong sắc chiều vời vợi Người đến từ những cơn mơ
Bằng những mong manh đêm dạ hương khu vườn xưa những mùa trăng mười sáu
Đêm dạ hương tôi về nụ quỳnh run run vòng tay tội lỗi Đêm dạ hương tôi về xỏa tình lên tóc rối
Mà niềm đau như một vết thương buồn
Tôi chìm giữa tình người hạnh- phúc - bi - thương
Dù không thể nói lời chia tay sau cùng
Sân ga đời tôi không một bóng con tàu
(Đã vĩnh viễn những con tàu đi không bao giờ trở lại)
Như chiều nay cuối con đường mù sương
Một dòng sông băng im lìm trôi mãi
Mang theo người mang theo cả giấc mơ tôi.
Cuối con đường mù sương bóng người đã khuất
Như chưa bao giờ trên mặt đất này
Đã một lần người băng qua sa mạc hoang vắng đời tôi Người đến từ những cơn mơ
Bằng những câu thơ tôi vẽ vào những tàn phai của màu mây ảo diệu
Tôi vẽ vào bóng tôi nhập nhòa trong sắc chiều vời vợi Người đến từ những cơn mơ
Bằng những mong manh đêm dạ hương khu vườn xưa những mùa trăng mười sáu
Đêm dạ hương tôi về nụ quỳnh run run vòng tay tội lỗi Đêm dạ hương tôi về xỏa tình lên tóc rối
Mà niềm đau như một vết thương buồn
Tôi chìm giữa tình người hạnh- phúc - bi - thương
Dù không thể nói lời chia tay sau cùng
Sân ga đời tôi không một bóng con tàu
(Đã vĩnh viễn những con tàu đi không bao giờ trở lại)
Như chiều nay cuối con đường mù sương
Một dòng sông băng im lìm trôi mãi
Mang theo người mang theo cả giấc mơ tôi.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment